Nghe thấy Quần Ngạo gọi mình là [huynh đệ], Ngụy Vô Song cười nói, "Thiếu hiệp làm sao biết ta nhỏ tuổi hơn ngươi?"
"Chẳng lẽ không phải? Tại hạ đã qua mười sáu tuổi." Quần Ngạo chỉ tay vào búi tóc của mình.
Ngụy Vô Song cúi đầu nhìn mấy lọn tóc rũ trước ngực, "Vừa khéo, ta cũng mười sáu."
"Ngươi mười sáu? Vì sao vẫn chưa búi tóc?" A Kiệt giật mình hỏi.
Nam nhân, mười lăm tuổi chính là thời điểm đánh dấu sự trưởng thành, không còn bị các vị trưởng bối xem như hài đồng, cũng có thể tham gia quyết định những chuyện đại sự trong gia tộc. Người ngoài cũng sẽ không còn gọi ngươi là tiểu tử, nói chuyện xưng hô dĩ nhiên tôn trọng hơn xưa.
Mười lăm tuổi được búi tóc, đối với nam nhân là một sự kiện trọng đại rất đáng tự hào. Mặc dù A Kiệt chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng vì phải ra ngoài hành tẩu, nên cũng búi tóc để giả dạng.
"Này...tóc...đi vội nhiều ngày nên...cứ để vậy...ha hả..." Từ lúc rời khỏi sư phụ hắn thường xuyên như thế đi lung tung khắp nơi, mấy chuyện tóc tai hắn cũng không để ý.
"Xem ra Ngụy huynh là người không câu nệ tiểu tiết."
- ---------
Có Ngụy Vô Song dẫn đường, ba người trước khi trời tối rốt cuộc cũng đã ra khỏi rừng. Quả thật đúng như hắn nói, cánh rừng này cũng không phải gọi là kỳ môn thuẫn giáp, địa hình tuy phức tạp nhưng đối với hắn lại quen thuộc giống như ở nhà, thật sự khiến người khác bội phục.
"Hằng năm ta đều đi qua cánh rừng kia hai lần, đi nhiều thành quen." Sáng sớm vừa được rửa mặt chải đầu sạch sẽ, Ngụy Vô Song buộc tóc lên cao, lộ ra ấn đường, mày đẹp mắt sáng, hào khí bức người.
Quan sát cẩn thận, Quần Ngạo nhìn ra được Ngụy Vô Song võ công không phải kém cỏi, dĩ nhiên rất muốn kết giao bằng hữu, bất đắc dĩ Ngụy Vô Song lại có chuyện gấp phải đi.
"Làm phiền Ngụy huynh, ngày khác có cơ hội sẽ đáp tạ."
"Việc nhỏ không cần lo lắng, hai vị sau này còn gặp lại." Ngụy Vô Song leo lên ngựa, hướng Quần Ngạo cùng A Kiệt thủ lễ rồi thúc ngựa đi.
"Một người rất có khí chất."
"Ân."
- ---------
Hai người ở lại thôn trấn mấy ngày, tính xem nên tiếp tục đi đâu.
Ngọ thiện, trong tửu lâu một vài nhân sĩ giang hồ cùng nhau bàn chuyện.
"Ở đại mạc có người gặp chuyện không may."
"Mã gia trang nhận được huyết thư, đêm trăng tròn toàn bộ sẽ bị diệt sạch."
"Ngươi đang nói Mã gia trang chủ Mã Minh Đức?"
"Không phải hắn thì là ai?"
"Nghe nói Mã gia trang tuy giàu có nhưng vẫn hay hành thiện tích đức làm nhiều chuyện tốt, đối nhân xử thế cũng rất nhân nghĩa, có đắc tội ai đâu?"
"Ta nghe được..." một nam nhân mắt nhỏ nhìn trước nhìn lui hạ giọng nói, "...kẻ gửi huyết thư chính là đại mạc [Địa Thần Thông]."
"Địa Thần Thông? Hắn không phải trước nay đều không quan tâm mấy chuyện giang hồ ân oán sao? Như thế nào lại..."
A Kiệt nghe xong cảm thấy rất hứng thú, "Triển đại ca, Địa Thần Thông có phải là Tam sư đệ trong [Xích Luyện Tam Thần Thông], giang hồ xưng danh Bách Hiểu Sanh tên gọi Liễu Dịch Viễn?"
"Đúng vậy. Hắn tuy võ công không bằng sư huynh Thiên Thần Thông cùng Quỷ Thần Thông, nhưng hiểu chuyện giang hồ không mấy ai hơn được hắn."
"Hay chúng ta đi xem thử?"
"Giang hồ đồn đãi há lại dễ tin như vậy."
"Ân..." A Kiệt lắc đầu, "Ta cũng muốn đến ngắm phong cảnh đại mạc, không chừng còn có thể gặp lại Ngụy đại ca."
"Ngụy đại ca?"
"Chính là Ngụy Vô Song."
"Tiểu tử ngươi như thế nào lại dễ dàng gọi hắn thân thiết như vậy." Quần Ngạo dùng chiếc đũa gõ đầu A Kiệt, "Được rồi! Ngày mai ta với ngươi cùng đi."
- ---------
Bị lạc trong rừng đến năm ngày vẫn có thể trấn tĩnh tự nhiên, có lẽ không phải là nhân vật đơn giản. Ngụy Vô Song thầm hỏi có phải đã gặp được đại quý nhân hay không...Lần đầu tiên hắn có thể cùng người lạ trò chuyện thoải mái như vậy, sau này có thể gặp lại bọn họ thì tốt.
- ---------
Sư phụ lần này mất tích đã ba tháng, tháng trước dùng bồ câu đưa thư bảo hắn ngày mười lăm tháng mười phải đến đại mạc tìm Mã gia trang. Hắn từ Lạc Dương đi hết nửa tháng, tìm đến lại không gặp được sư phụ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ban đêm, trong bóng đen lóe lên một tia sáng lưu lại phi tiêu, mở xem thì nhận ra nét chữ của sư phụ. Có điều bóng đen vừa rồi lại không giống sư phụ của hắn. Nếu là sư phụ chắc chắn sẽ không để hắn nhìn thấy.
Bảo hộ Mã gia trang...Lệnh thầy không thể cãi. Vậy phải đi Mã gia trang.
- ---------
"Tiểu tử kia, nhìn ngươi nhỏ bé thì ra lợi hại như vậy...."
"Ngụy thiếu hiệp!"
"Mã trang chủ." Ngụy Vô Song vội vã đứng dậy.
"Đại mạc ban đêm rất lạnh, hay thiếu hiệp vào trong nghỉ ngơi đi!"
"Người luyện võ chịu lạnh một chút có là gì."
"Mấy ngày nay làm phiền thiếu hiệp, lão phu vô cùng cảm kích." Mã Minh Đức nhìn thấy Ngụy Vô Song [nhất mực trung thành] làm hết bổn phận liền cảm động không thôi.
"Đây là tiểu điệt nên làm."
Chờ Mã Minh Đức đi khỏi, Ngụy Vô Song mới xoay người nhặt lên một chiếc bát sứ, may mắn hắn nhĩ lực không tồi, lúc nãy nghe tiếng bước chân vội vã giấu đi.
"Tiểu tử kia, đại..." Mở bát ra xem, hai con dế lúc nãy còn đang đá nhau chí chóe bây giờ đã nhảy đi mất... A, ở đây muốn bắt lại cũng khó.
Không còn dế chơi, nhàm chán đến cực điểm, Ngụy Vô Song bẻ lấy một góc bàn đá nắm trong tay bóp nát thành một đám bụi, rồi nhìn chúng rơi xuống đất...
"Ai?" Rốt cuộc cũng có việc để làm.
Ngụy Vô Song đuổi theo hai bóng người ra khỏi Mã phủ. Cả hai khinh công đều không tồi, trước giờ toàn bị truy đuổi, bây giờ đổi lại là hắn truy theo người ta thật là vui sướng. Dưới chân vừa định tăng lực, hai người phía trước bất ngờ dừng lại.
"Ngụy huynh quả nhiên công phu rất cao."
"Đúng vậy, so ra khinh công Ngụy đại ca còn vượt cả ngươi, Triển đại ca!"
Giọng nói này có phải..."Triểu thiếu hiệp? Nam Cung thiếu hiệp?"
"Ngụy huynh vẫn còn nhớ chúng ta!" Nói xong hai người từ trong màn đêm xuất hiện.
Ngụy Vô Song nhờ có ánh trăng cũng đã nhận ra nụ cười anh tuấn của cả hai.
"Nhiều ngày không gặp. Hai vị có khỏe không?" Gặp lại Quần Ngạo cùng A Kiệt, buồn chán mấy ngày liền tiêu biến hết.
"Nhờ phúc, đi ngang qua đây nghe nói Ngụy huynh ở Mã gia trang liền muốn đến chào hỏi."
"Đi ngang qua? Hai vị muốn đến chỗ nào? Phía trước chính là đại mạc, hơn nữa lại sắp có bão cát."
"Ách...thật không...Đáng tiếc, ta còn tưởng có thể nhìn thấy hoàng hôn ở đại mạc." A Kiệt tiếc nuối than thở.
"Triển thiếu hiệp, Nam Cung thiếu hiệp, hay là cùng ta đến Mã gia trang?" Vừa nói xong, Ngụy Vô Song ngẫm lại liền cảm thấy kì lạ, xưa nay ngoại trừ sư phụ, hắn chưa từng thân thiết với ai, không hiểu tại sao đối với hai người trước mặt lại có cảm tình như vậy.
"Chỉ còn cách tuân mệnh." Quần Ngạo cùng A Kiệt nhìn nhau cười.
- ---------
Có thêm hai vị thiếu hiệp võ công cao cường, Mã trang chủ dĩ nhiên thịnh tình khoản đãi. Ngụy Vô Song ban đêm cũng sẽ không phải buồn chán một mình chơi dế.
Uống rượu là nhược điểm của A Kiệt, đây là lần đầu hắn phải ôm bình to để uống, chỉ uống nửa chén nhỏ cũng đã ngồi không vững.
"Ta không được, Ngụy đại ca, Triển đại ca, các ngươi uống với nhau đi!" A Kiệt hai má hồng hồng ngã đầu lên vai Ngụy Vô Song nấc một cái.
"Xú tiểu tử, mới có hai ngày ngươi đã không xem Triển đại ca ra gì!" Quần Ngạo cười mắng.
"Ha ha ha ha, người lớn rộng lượng còn chấp mấy chuyện nhỏ nhặt." A Kiệt lại ngã sang Quần Ngạo, "Ngươi nói ta thiên vị?"
"Đúng vậy, ngươi có mới nới cũ!"
"Ha ha ha ha...." Ba người vẫn là thiếu niên, nói mấy lời này chỉ xem như say rượu vui đùa với nhau...
Đột nhiên nổi lên một trận gió không bình thường.
"A Kiệt, Quần Ngạo!"
"Ân."
Ba người lập tức bỏ lại mấy bình rượu, dùng khinh công bay lên mái hiên phía tây, vốn tưởng rằng huyết tẩy Mã gia trang chỉ là chuyện bịa đặt, không ngờ đã qua ngày mười lăm vẫn có kẻ tìm đến.
Vừa rồi người nọ cố ý gây ra tiếng động, nếu không dựa vào nội lực của hắn dư sức lẻn vào Mã gia trang mà không bị phát hiện.
"Ba tên tiểu tử, lá gan không nhỏ."
Người vẫn chưa hiện thân đã có thể cảm nhận nội lực thâm hậu khiến cả ngực đau nhói, ba người đều không dám manh động.
Đang lúc luồng khí mãnh liệt áp chế đến thở không nổi lại vang lên một giọng nói khác.
"Chớ có hồ nháo..." Thanh âm có chút khàn khàn, lại như dòng suối rót vào lòng người, vừa giống giọng nữ trầm cũng vừa giống giọng nam cao.
"Sư phụ!" Ngụy Vô Song lập tức dùng khinh công đuổi theo thanh âm, Quần Ngạo cùng A Kiệt cũng bám theo từng bước.
"Sư phụ-----" Đúng là giọng sư phụ, "Sư phụ thầy ở đâu?"
"La hét cái gì, ta còn chưa chết!" Ngay cả lúc mắng chửi cũng êm tai như vậy, thế gian này chỉ có sư phụ.
"Sư phụ!" Ngụy Vô Song vừa định chạy đến gần lại bị một cỗ lực chưởng văng ra xa.
"Song nhi! Có sao không?"
"Tiểu tử không được qua đây." Là âm thanh của kẻ lạ mặt.
"Huyết tẩy Mã gia trang ta còn chưa tính với ngươi, bây giờ còn dám đụng đến đệ tử bảo bối của ta?" Nổi giận lôi đình, thanh âm cũng có chút biến đổi.
"Chỉ là một tên đệ tử, ta cho ngươi một trăm."
"Không cần! Làm gì có kẻ nào so sánh được với Song nhi của ta!"
Sư phụ...câu này nghe không được tự nhiên lắm...
"Ngươi biết rõ ta cùng Mã phu nhân là thanh mai trúc mã, còn muốn huyết tẩy Mã gia trang?"
"Không như vậy làm sao khiến ngươi xuất hiện? Ngươi một tháng nay đã đi đâu?"
"Không liên quan ngươi!"
Trong bóng đêm vẫn có thế nhìn rõ hai nam nhân đang nghênh mặt khiêu khích nhau.
"Không liên quan ta?" Nam nhân cao hơn ôm chầm lấy người trước mặt cúi đầu tham lam hôn lên môi hắn...
A Kiệt chỉ vào chỗ hai người vừa biến mất hỏi, "Ngụy đại ca, bọn họ làm gì..." Hắn vẫn đang ngà ngà say, vừa rồi lại phải chạy vội đến, đứng không vững phải dựa vào người Ngụy Vô Song.
Ngụy Vô Song đỏ bừng mặt không biết nên nói thế nào.
"Bọn họ...đang chúc nhau ngủ ngon!" Quần Ngạo không ngừng tự nhủ bản thân vừa rồi hắn đã nhìn lầm, nhìn lầm, nhìn lầm...
"Ừ, đầu đau quá, ta cũng muốn ngủ. Ngụy đại ca, ngủ ngon." Nói xong, A Kiệt ôm đầu Ngụy Vô Song đặt lên môi hắn một cái hôn...