Tam Thế Duyên

Chương 98: Chương 98: Thu Mua




CHƯƠNG 98: THU MUA
Tác giả: Luna Huang
Nhữ Thành Sở ô ô khóc chỉ chỉ vào mông của mình rồi, do dự qua một lúc mới giơ tay nhỏ lên run rẩy chỉ vào Nhữ Hinh. Nhữ Hinh cắn răng nghiến lợi xoay người ra khỏi viện. Đúng là người tốt khó làm, lần sau nếu còn thấy nữa, nàng nhất định bỏ mặt.
Nhữ Tuân kéo quần Nhữ Thành Sở ra xem xét vết thương, chỉ thấy mông bị đánh đến bầm tím, hắn lại nhìn mặt đầy máu của Liễu Như Điệp, nói: “Nàng ở đây, ta gọi đại phu đến xử lý vết thương.” Nói xong hắn bế hài tử ra khỏi viện.
Liễu Như Điệp nhìn thấy cảnh này thì tức đến cắn môi dưới bật máu. Dạo này hắn lạnh nhạt nàng còn không nói, hiện nhân chứng vật chừng rành rành mà vẫn còn tha cho Nhữ Hinh. Thật tức chết nàng!!!
Nhữ Nhiên lúc nãy cũng nghe được nhưng bận tiếp khách không có đến. Hắn không phải quan tâm Nhữ Thành Sở mà quan tâm muội muội mình. Quả nhiên thấy được nàng tức giận bước nhanh, vội kéo lại hỏi chuyện: “Thế nào giận như vậy?”
Nhữ Hinh kể hết ra rồi nói: “Lúc nãy nàng ta không biết bảo Sở nhi làm gì, Sở nhi làm không được mới bị đánh a!” Nàng biết Nhữ Thành Sở còn nhỏ, có lẽ là sợ tối về bị Liễu Như Điệp đánh nên mới chỉ nàng mà thôi, nhưng nàng thực sự nén giận không được a.
Nhữ Tuân bế Nhữ Thành Sở đến nói với hắn: “Mau tạ lỗi với ngũ cô cô đi.” Cho dù hắn không nhìn vết thương thì cũng vẫn biết không phải muội muội của mình làm. Bởi nếu nàng đánh người nàng cũng sẽ không để nha hoàn của mình báo cho hắn biết. Mà muội muội hắn nào phải loại người như vậy, vậy chính là nữ nhân kia có vấn đề rồi.
Nhữ Thành Sở ôm chặt cổ Nhữ Tuân không buông nhưng bị hắn cường kéo ra, nghiêm mặt nói: “Cha hứa với ngươi, nếu ngươi nói sự thật sẽ không để ngươi lại ở nơi đó với nương.”
Nhữ Thành Sở cúi đầu, hắn chấp hai tay khom người với Nhữ Hinh xem như nhận lỗi. Mà hành động này của hắn chính là biểu đạt chuyện lúc nãy là hắn vu oan Nhữ Hinh.
Nhữ Tuân cau chặt mày lại hỏi: “Nương bảo ngươi làm gì?” Lời cuối cùng của Nhữ Hinh lúc nãy hắn cũng nghe được, chỉ là giờ mới bước ra mà thôi.
Nhữ Thành Sở mang đôi mắt ướt át lên nhìn Nhữ Nhiên. Nhữ Nhiên nhếch môi thay hắn nói: “Là bảo Sở nhi đến viện của đệ trộm đồ.” Chính vì vậy nên hắn cố ý để Liễu Như Điệp thấy mình bài xích Nhữ Thành Sở, để nàng không thể lợi dụng hài tử làm bậy nữa.

Nhữ Tuân hốt hoảng hỏi: “Thật sao?” Chỉ thấy Nhữ Thành Sở gật đầu xác nhận sự thật.
“Trách không được Trưởng Tôn Tề Duyệt bảo muội đề phòng nàng ta.” Nhữ Hinh khinh bỉ nhếch môi, ánh mắt nhìn về phương hướng viện kia hừ một tiếng thật mạnh.
Giờ hắn không thể mang hài tử đến viện của mình, Nhữ Dao vừa thành thân cũng không được, viện của Nhữ Nhiên toàn tài liệu công văn quan trọng lỡ hài tử lại bị lợi dùng liền không xong, phụ mẫu bên kia đều cao tuổi rồi.
Nghĩ vậy Nhữ Tuân ôn nhu nói cùng Nhữ Thành Sở: “Ngươi trước ở cùng ngũ cô cô được không?”
Nhữ Thành Sở liều mạng lắc đầu. Lúc nãy hắn thấy được bộ dạng hung dữ của Nhữ Hinh y hệt Liễu Như Điệp, cho hắn mười cái gan hai trăm cái mạng hắn cũng không dám đáp ứng.
Mà Nhữ Hinh cũng đanh đá khoác tay nói: “Ta mới không thèm ở cùng ngươi.” Dám vu oan nàng còn mong chờ nàng thu lưu, mơ tưởng.
Nhìn dáng vẻ chấp nhất với tiểu hài tử của Nhữ Hinh, hai nam nhân đều phì cười. Nhữ Nhiên ngồi xổm người xuống dụ dỗ Nhữ Thành Sở: “Sở nhi ngoan, bên chỗ ngũ cô cô có rất nhiều kẹo ngon a!”
Nhữ Thành Sở đưa tay nhỏ giữ lấy tay áo của Nhữ Nhiên bày tỏ ý muốn ở cùng viện với hắn. Nhữ Tuân lập tức tách tay hắn ra nói: “Nếu Sở nhi ở cùng tam thúc thúc nương lại đánh Sở nhi. Ngũ cô cô lại khác a, lúc nãy chẳng phải vì ngươi mới đánh nương sao.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Đúng a! Ngũ cô cô còn tàng trữ rất nhiều thức ăn ngon!” Nhữ Nhiên lập tức tiếp lời.
Khóe miệng của Nhữ Hinh liên tục co rút, đột nhiên nàng như là bị trở thành vật hy sinh. Vừa lúc nàng xoay người có ý định âm thầm chuồn thì váy đã bị người giữ lại.

Nhữ Thành Sở ngẩng mắt lên nhìn nàng, khẽ giọng gọi: “Ngũ cô cô.”
Nhữ Hinh suýt chút nữa ngất luôn, nhanh như vậy bị kẹo với đồ ăn ngon thu mua rồi? Nàng trợn mắt lên nhìn hắn, ý đồ hù dọa cho bỏ ghét.
Ai ngờ hắn nhìn nàng như nàng là cây kẹo ngon vậy, nhưng nàng vẫn là phòng trừ hắn nhìn thấy quái dung của nàng mà hoảng hốt, thế nên nàng ngồi xổm xuống, đưa tay nhỏ của hắn luồn vào dưới búi tóc của mình hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Mặt hắn đông cứng lại, tròng mắt run run. Muốn rụt tay lại nhưng không rụt được, tay còn lại túm chặt cổ áo của Nhữ Tuân.
Nhữ Nhiên cùng Nhữ Tuân biết Nhữ Hinh muốn làm gì nên không hề hé răng. Bởi Nhữ Hinh rất thường xõa tóc khi ở trong viện nên để Nhữ Thành Sở sớm biết cũng không phải chuyện gì xấu.
Thấy hắn sắp khóc lên Nhữ Hinh bĩu môi thách thức: “Ngươi muốn ở cùng viện với ta đến những thứ này cũng sợ vậy làm sao mà được. Vậy liền thôi đi.” Tay cũng thả lỏng tay hắn.
Nhữ Thành Sở mím chặt môi nhìn Nhữ Tuân cùng Nhữ Nhiên một mắt lại nhìn hồi Nhữ Hinh. Có thêm chút can đảm, tay nhỏ của hắn chậm rãi đẩy búi tóc của Nhữ Hinh lên. Khi nhìn thấy được quái dung kia lập tức ôm Nhữ Tuân khóc ô ô.
Nhữ Nhiên vỗ vỗ lưng hắn nói: “Đừng sợ, ngũ cô cô không phải muốn dọa Sở nhi, mà là sợ sau này Sở nhi nhìn thấy sẽ sợ, nên mới để ngươi xem trước mà thôi.”
Nhữ Tuân là võ tướng sẽ không có nghĩ ra được những lời này, hắn trực tiếp nói: “Là nam nhân không được khóc, cái này mọi người đều không sợ, tứ cô cô, Thiêm Hương cô cô là nữ nhi cũng không sợ, Sở nhi là nam nhân sao lại sợ, vậy rất mất mặt a!”
Nhữ Thành Sở sụt sịt cái mũi nhỏ của mình nhìn hồi Nhữ Hinh một chút, sau đó xoay người ôm lấy cổ nàng: “Cùng ngũ cô cô một chỗ.”

Nhữ Hinh thuận thế ôm lấy hắn về Vong Địa: “Muội đi trước đây, nữ nhân kia hai người tự giải quyết đi.”
Nhữ Thành Sở vẫy vẫy tay nhỏ chào tạm biệt Nhữ Tuân cùng Nhữ Nhiên, rồi lại hỏi Nhữ Hinh: “Chúng ta đi ăn gì trước?”
“Toan táo cao.” Nhữ Hinh thả ra ba từ, chân cũng nhanh rẽ vào nguyệt môn của Vong Địa.
“Toan táo cao?” Âm thanh có chút không rõ nhưng lại rất thuần khiết của Nhữ Thành Sở khiến Nhữ Hinh bật cười.
Tiểu Đóa ở bên cạnh chen miệng nói: “Là một món rất ngon, tiểu thiếu gia nhất định sẽ thích a!”
Nhữ Thành Sở quên cả đau, hắn vỗ tay cười khanh khách.
Chỉ là lúc vào Vong Địa đã thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt đứng ở đó đợi nàng. Nhữ Hinh nhìn hắn hỏi: “Vì sao đến đây?”
“Nhớ nàng.” Thả ra hai từ nhè nhẹ hắn nhìn Nhữ Thành Sở: “Sở nhi không sợ ngũ cô cô nữa sao?”
Nhữ Thành Sở cười tít mắt nhìn Trưởng Tôn Tề Duyệt nói ra ba chữ: “Toan táo cao.”
“Hóa ra mang thức ăn ra thu mua tiểu hài tử, nàng cũng quá phúc hắc rồi.” Trưởng Tôn Tề Duyệt chép miệng thán.
Nhữ Hinh hừ một cái thật mạnh, nàng đặt Nhữ Thành Sở lên xích đu rồi bản thân cũng ngồi bên cạnh, nói: “Tiểu Đóa, mang toan táo cao đến đây.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt bước đến phía sau Nhữ Hinh chậm rãi vì nàng đẩy xích đu, khẽ nói với nàng: “Liễu Như Điệp là người của Trưởng Tôn Khởi Hiệp.”
Nhữ Hinh quay đầu nhìn hắn bất khả tư nghị. Chỉ là do hắn áp mặt quá gần nên nàng vừa quay sang, chóp mũi đã cọ một cái lên mặt hắn.

“Sở nhi cũng không phải thân hài tử của Nhữ Tuân.” Trưởng Tôn Tề Duyệt tuy kích động nhưng không có lợi dụng cơ hội nàng xoay qua hôn nàng, mặc dù có bao nhiêu muốn đi nữa cũng không làm như vậy.
Nhữ Thành Sở nào hiểu những thứ này, chỉ mãi túm lấy miếng toan táo cao trên tay Tiểu Đóa cho vào miệng nhấp nháp. Vị chua khiến hắn nhăn mặt rùng mình rồi lại ngọt trong cổ họng rất hấp dẫn.
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn thấy cũng khẽ bật cười: “Sở nhi ăn ngon không?”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nhữ Thành Sở hướng hắn cười gật đầu, tay kia cầm một miếng toan táo cao đưa vào miệng hắn. Trưởng Tôn Tề Duyệt há miệng ngậm hết vào miệng lại nói: “Đây là ngũ cô cô làm, Sở nhi đa tạ ngũ cô cô chưa?”
Nhữ Thành Sở lại chấp tay hướng Nhữ Hinh cúi người. Đây là biểu thị ý cảm tạ.
Nhữ Hinh xoa xoa đầu Nhữ Thành Sở, nhưng lại hỏi Trưởng Tôn Tề Duyệt: “Làm sao ngươi biết?” Nói vậy Trưởng Tôn Lăng Vân rời đi là vô ích rồi?
“Điều tra.” Trưởng Tôn Tề Duyệt nói ra hai chữ lại hỏi: “Ngày mai nàng rảnh rồi đúng không?”
“Vẫn còn bận.” Nhữ Hinh thừa biết hắn muốn hỏi gì.
“Bận liền mang cả Sở nhi đi cùng.” Trưởng Tôn Tề Duyệt nào để nàng lấy chuyện này ra từ chối hắn.
“Bận đi cùng Xuyên vương gia.” Nhữ Hinh véo véo gò má có chút mập ra của Nhữ Thành Sở.
Ánh mắt của Trưởng Tôn Tề Duyệt tối hẳn đi, hắn không nói gì nữa chỉ đẩy nhẹ xích đu cho nàng.