Tam Thế Duyên

Chương 96: Chương 96: Chất Nhi




CHƯƠNG 96: CHẤT NHI
Tác giả: Luna Huang
Đến khuya, Trưởng Tôn Tề Duyệt vì lúc chiều phát tiết đánh hình nhân gỗ đến mệt, nên giờ đây hắn ngủ gục trên bàn. Chỉ là hắn gặp phải ác mộng, cả người đầy mồ hôi giật mình tỉnh giấc. Nhịn không được, hắn đến gặp Nhữ Hinh.
Lúc này Nhữ Hinh cũng không ngủ được, nàng mở rộng cửa sổ, nhìn tuyết rơi lất phất dưới ánh trăng. Từ hôm nàng ở Chính Vũ cung trở về cũng đã nói cùng mẫu thân việc có bảo vệ hay không Trưởng Tôn Tề Duyệt vẫn đến được, không nên lãng phí nhân lực, vì thế Vong Địa bây giờ cũng không có một bóng người.
Nàng chỉ thấy tầm nhìn bị bóng đen che khuất, lui về phía sau một bước, nhìn rõ người đến: “Là ngươi?”
“Là ta.” Trưởng Tôn Tề Duyệt không vào phòng mà đứng ở cửa sổ nhìn nàng.
Nhìn hắn giờ đây cực kỳ lương bạc, tóc đen xõa dài tùy gió thôi, áo choàng cổ lông bám đầy bông tuyết, tròng mắt của Nhữ Hinh khẽ động.
“Đến đây giờ này nhất định không có ý gì tốt.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt cúi đầu khẽ cười, “Trong lòng nàng, ta đã từng tốt chưa?” Câu này hắn hỏi thật lòng, hắn biết rõ trong lòng nàng hắn chưa từng tốt đẹp.
Nhữ Hinh không đáp, chỉ xoay người bước đến giường ngồi xuống. Nàng cũng không biết trả lời câu đó thế nào. Bởi lòng nàng khi nghĩ về hắn rất loạn, loạn đến nàng không muốn nghĩ nữa.

Trưởng Tôn Tề Duyệt nhảy cửa sổ vào bước đến trước mặt nàng, hơi khom lưng nói: “Hinh nhi, không nên làm trễ nãi thời gian thành thân của hoàng huynh, nàng muốn ăn gì muốn đi đâu nói cùng ta là được, không cần phiền phức hoàng huynh như vậy.”
“Điện hạ nói đi đâu rồi.” Nhữ Hinh nhếch môi nhìn đối phương, âm thanh không mặn không nhạt bay ra từ đôi môi anh đào của nàng có độ sát thương rất cao: “Ý của điện hạ là ta câu dẫn hoàng huynh của ngươi?”
“Nàng biết rõ ta không có ý đó mà.” Trưởng Tôn Tề Duyệt không nộ, quỳ một chân trước mặt nàng, khẽ giọng nói: “Ta không biết hoàng huynh có ý gì với nàng, nhưng nàng là vị hôn thê của ta không nên cùng hoàng huynh thân cận như vậy. Ta không muốn mất đi nàng, cũng không muốn mất đi hoàng huynh.”
“Điện hạ không biết rồi, hôm nay hoàng di mẫu triệu ta tiến cung vì muốn nói hôn sự của ta cùng Xuyên vương gia a! Phụ mẫu cũng không ai phản đối. . .” Đôi môi nhỏ của Nhữ Hinh liên tục mấp máy, âm thanh nhẹ nhàng nhưng lại biến thành châm nhọn đâm vào đầu tim của Trưởng Tôn Tề Duyệt khiến hô hấp của hắn có chút khó khăn.
“Hinh nhi. . .” Trưởng Tôn Tề Duyệt có chút nóng vội cắt đứt lời nói của nàng “Nàng là vị hôn thê của ta, lại từng cùng ta ở một phòng, nàng có hiểu không?”
“Nhưng Xuyên vương gia không có lưu ý.” Nhữ Hinh vẫn ngây thơ nhìn hắn nói.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Nhưng ta lưu ý, ta không muốn nàng gả cho nam nhân khác.”
Một câu nói này để Nhữ Hinh im bặt, nàng không nói gì chỉ lẳng lẳng cởi hài rồi nằm ở trên giường nhắm mắt lại. Đây chính lại hành động trục khách không âm thanh của nàng.

Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn nàng rất lâu, sau đó hắn giúp nàng tháo sa liêm xuống che kín lại rồi rời đi. Trước đó cũng không quên thay nàng đóng chặt cửa sổ.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Xuân đến, đám người Nhữ Tuân thắng trận trở về, Nhữ Hinh nhìn thân ảnh của Thiêm Hương tiến viện liền trêu chọc: “Còn biết trở về a?”
Thiêm Hương đỏ mặt chạy, hai tay cầm lấy một chiếc bánh bột nóng đưa cho nàng: “Đây là bánh nô tỳ cố ý mang về cho người a. Tuy không có bao nhiêu tiền nhưng ăn rất ngon.” Hầu hạ Nhữ Hinh bao lâu đương nhiên biết nàng thích ăn ngon rồi.
Nhữ Hinh đưa tay tiếp nhận bánh, miệng không quên nói: “Thành thân với Quận ca ca rồi, ta còn phải gọi người là tẩu tẩu a!”
Vừa cho một miếng bánh vào miệng, đã thấy Nhữ Tuân xuất hiện ở viện môn, sau lưng hắn còn có một nữ nhân cùng một tiểu hài tử chừng ba tuổi, không cần hỏi nàng cũng biết đó là ai. Nhớ đến ngày Trưởng Tôn Lăng Vân rời đi, lòng nàng lạnh lẽo, đặt bánh xuống chỉ nhìn hắn không nói.
Nhữ Tuân bước đến nhìn nàng giới thiệu: “Đây là ngũ muội của ta.” Sau đó hướng nàng nói: “Ngũ muội đây là Điệp nhi ta nói với muội, cùng chất nhi của muội, Sở nhi.” Hắn bế Nhữ Thành Sở đến cho Nhữ Hinh xem.
Nhữ Hinh nhìn Nhữ Thành Sở, nước da hắn ngâm ngâm hệt như Nhữ Tuân vậy, nhưng lại gầy gò có lẽ là do ăn uống kham khổ. Nàng khẽ mỉm cười: “Sở nhi đúng không?”
Chỉ thấy Nhữ Thành Sở mở to mắt lên nhìn chằm chằm nàng không đáp. Tay hắn thấy tay Nhữ Hinh chạm vào mình lập tức hất ra, mặt úp vào vai của Nhữ Tuân.

Nhữ Tuân khẽ vỗ vỗ lưng hắn, nói: “Đây là ngũ cô cô của ngươi a, mau gọi ngũ cô cô đi.”
Lúc này Liễu Như Điệp lập tức mở miệng nói: “Sở nhi bình thường đều là ngại người lạ, ngũ muội không nên trách hắn.”
“Muội mới không nhỏ nhen như vậy, Điệp tỷ tỷ quá lời rồi.” Nhữ Hinh nâng mắt quan sát Liễu Như Điệp, ngũ quan của nàng ta tinh tế, giọng nói lại ấm áp ôn nhu như vậy chẳng trách đại ca sẽ ngã ngựa, trách không được Trưởng Tôn Lãng Vân đanh đá thua trắng tay.
“Nàng bế Sở nhi trở về nghỉ ngơi, ta muốn nói chút chuyện với ngũ muội.” Nhữ Tuân đưa Nhữ Thành Sở cho Liễu Như Điệp bế rồi nhìn Thiêm Hương nói: “Làm phiền muội thay ta đưa mẫu tử nàng về viện nghỉ ngơi trước.”
“Được.” Thiêm Hương tạm biệt Nhữ Hinh rồi đưa hai mẫu tử Liễu Như Điệp đến viện của Nhữ Tuân. Trước khi đi nàng(LNĐ) còn quay đầu lại nhìn huynh muội Nhữ gia vài lần.
Mãi đến thân ảnh của bọn họ khuất sau nguyệt môn Nhữ Tuân mới mở lời trước: “Nói ta biết, chuyện của công chúa là thế nào?” Lúc hắn đến quân doanh không bao lâu liền nhận được tin tức hòa ly từ phía hoàng thất, còn chuyện Trưởng Tôn Lăng Vân không ở trong kinh thành hắn vẫn chưa biết.
Nhữ Dao cùng An Lam Ca cũng bước đến, nàng mang lá thư của Trưởng Tôn Lăng Vân viết cho mình đưa cho Nhữ Tuân xem. Hôm đó lá thư của Nhữ Hinh đã bị vò nát, nàng biết Nhữ Tuân sẽ tìm Nhữ Hinh hỏi, vì hôm đó Nhữ Hinh là người cuối cùng nói chuyện với Trưởng Tôn Lăng Vân, nên nàng cố ý giữ lại để đưa Nhữ Tuân.
Bức thư của Trưởng Tôn Lăng Vân gửi cho Nhữ Dao lại không đề cập đến chuyện nàng quyết định hòa ly là do Nhữ Hinh khuyên giải, nên Nhữ Tuân chỉ biết Trưởng Tôn Lăng Vân biết chuyện của mình. Tay cầm thư của hắn run run, hắn không biết nàng biết từ khi nào, chỉ biết khi nhận được tin tức hòa ly tâm trạng của hắn hỗn loạn không rõ nguyên do. Chỉ nhớ đến cử động quái lạ của nàng hôm hắn rời kinh mà thôi.
Nhữ Hinh vỗ vỗ vai hắn trấn an: “Đại ca, Vân tỷ tỷ đã hy sinh rất lớn, đại ca nên làm là tiếp tục sống hạnh phúc, đừng để nàng làm chuyện vô nghĩa.”
Sở dĩ nàng nói như vậy là vì Trưởng Tôn Lăng Vân đã làm được chuyện ngay cả một nữ nhân rộng lượng trong mắt nàng như mẫu thân cũng làm không được. Nàng ta vì hoàng thất, vì thành toàn người mình yêu mà ra đi, quả thật rất vỹ đại, nàng rất ngưỡng mộ. Không hổ là trưởng công chúa, không hổ là người hoàng tộc.
“Ngũ muội nói đúng.” Nhữ Dao cũng ở bên an ủi: “Vân tỷ tỷ chấp nhận rời đi thì không muốn nhắc lại nữa. Nàng để lại cho muội lá thư này chính là vì muốn giải quyết triệt để mọi việc ở đây. Đại ca không nên vì vậy mà không vui!”

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Nàng không còn ở kinh thành?” Nhữ Tuân lập tức bắt được trọng điểm câu chuyện. Khi thấy hai muội muội đều đồng loạt gật đầu, hắn nặng nề nói: “Ta hiểu rồi.”
Nói xong hắn lướt qua An Lam Ca bước ra khỏi Vong Địa.
An Lam Ca biết chuyện là do Nhữ Dao kể, hắn thấy hai người đều không vui liền nói: “Người cũng đi rồi ủ rũ cũng không có tác dụng gì, phản chính công chúa để thư lại một phần chính là không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của hai người.”
Nhữ Hinh ngồi xuống xích đu, chậm rãi đẩy xích đu: “Có lẽ biểu ca nói có lý, muội hy vọng sẽ có ngày gặp lại nàng.”
Đến khi phu phụ Nhữ gia đi tham dự sinh thần bằng hữu xong hồi phủ, biết chuyện của Nhữ Tuân, An thị là người đầu tiên kích động đến hôn mê. Nhữ Liệp muốn mắng người nhưng đây là trưởng tôn tử của Nhữ gia, không thể làm gì khác hơn là đợi phu nhân tỉnh lại mới nói.
Nhữ Tuân cùng Liễu Nhữ Điệp quỳ ở trước của phòng của An thị rất lâu. Đến khi An thị tỉnh mới được cho truyền vào bên trong. Hóa ra Nhữ Tuân biết được Liễu Nhữ Điệp là ở gần quân doanh, nhưng hiện vừa hòa ly không lâu liền thành thân sẽ bị người làm văn là đình thê tái thú.
Nhất có một số người lợi dụng cơ hội này nói Trưởng Tôn Lăng Vân biết chuyện đau lòng nên mới rời đi, tấu hoàng thượng ban tội. Đây là còn chưa nói đến hài tử cũng lớn như thế này rồi, cũng bị ghép vào tội lừa dối hoàng thất. An thị cũng không biết tìm cách nào để hắn nhận tổ quy tông lại không để người khác đàm tiếu nữa.
Thế nên nàng nói: “Tạm thời để hai mẫu tử để viện trống bên kia trước, chưa thành thân không nên quá thân cận tránh người nhàn ngôn.”
Ngoại trừ đáp ứng Nhữ Tuân cũng không biết nên làm gì. Hài tử của hắn không thể không nhận tổ quy tông được, chỉ là. . .phải lấy lý do gì đây???