Tam Thế Duyên

Chương 92: Chương 92: Hối Hận




CHƯƠNG 92: HỐI HẬN
Tác giả: Luna Huang
Lại qua hơn một tháng kể từ ngày Nhữ Hinh tiến cung. Nàng có thời gian đi dạo xung quanh thấy được một rừng đào ở hậu viên rất đẹp, quan trọng hơn hết chính là còn có một cây lê rất to. Hỏi cung nhân mới biết, Trưởng Tôn Tề Duyệt rất lưu ý cây lê này, chỉ là mỗi lần hoa rụng bắt đầu kết trái hắn toàn bộ cho người hái hết xuống, không để quả lớn.
Từ lúc thay dược thủy tối qua, sáng nay Trưởng Tôn Tề Duyệt đã thấy dược thủy không còn màu sắc gì nữa. Hắn vui vẻ gọi người đến dọn dẹp, bản thân vận y phục chỉnh tề ngồi trước bàn trang điểm để thái giám chải tóc thay mình.
Đến hôm nay cuối cùng độc trong cơ thể cũng bài trừ hết, hắn không cần phiền hoàng huynh nhiều như vậy nữa. Từ gương đồng, hắn nhìn sang phía giường Nhữ Hinh đang nằm khẽ cười, thời gian chung đụng lâu như vậy hẳn nàng cũng có chút cảm giác với hắn đi?
Tiểu thái giám một bên cẩn thận chải tóc, một bên lấy lòng chủ tử mà mở miệng: “Chúc mừng điện hạ, cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi.”
“Ý tứ gì?” Tuy âm thanh băng lãnh nhưng lại không có chút nộ khí nào, đó là thể hiện tâm trạng của Trưởng Tôn Tề Duyệt lúc này không tệ.
“Này a, sức khỏe của người hồi phục, Nhữ ngũ tiểu thư đối với người cũng không có thái độ như trước nữa, đây không phải là sự kiện nên chúc mừng sao!”
Chuyện này tất cả thái giám trong Chính Vũ cung đều có mắt thấy được. Lúc đầu Nhữ Hinh đến cũng không có thái độ tốt như vậy, dần dần nàng cười nhiều hơn ăn uống cũng ngon miệng hơn rồi.
“Thật vậy sao?” Trưởng Tôn Tề Duyệt cao hứng hỏi lại một câu, tay cũng vươn ra trước, tùy tiện lấy một chiếc nhẫn đưa cho tiểu thái giám “Thưởng cho ngươi.”
“Thiên chân vạn xác a, không chỉ. . .” Âm thanh của tiểu thái giám cùng chưa nói hết đã thấy vật đưa đến trước mắt, tay hắn run run: “Cái này. . .” Nhưng biết không nên khiến chủ tử mất hứng, hắn vội đưa hai tay nhận lấy quỳ xuống đám tạ.
Lúc này Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cũng bước vào, nhìn thấy mọi thứ đều như ban đầu, hắn bước đến hỏi: “Hôm nay điện hạ thượng triều.”

“Đúng vậy.” Trưởng Tôn Tề Duyệt đứng lên hướng hắn hành qua một lễ, nói: “Đoạn thời gian này, làm phiền hoàng huynh rồi.”
“Điện hạ hà tất khách sáo.” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm nhẹ nhàng nở một nụ cười, “Thời thần không còn sớm, chúng ta đi thôi.”
“Được.” Nhìn lướt qua bên giường, hai huynh đệ Trưởng Tôn thị đồng loạt ly khai.
Đến khi Nhữ Hinh thức giấc, y phục chỉnh tề xuống giường đã thấy không còn dược bồn nữa, nàng biết độc trong người hắn đã không còn nữa. Nàng nói với Thiêm Hương: “Nên trở về rồi.”
Thiêm Hương ứng tiếng, lập tức đi thu dọn đồ chuẩn bị hồi phủ.
Nhữ Hinh ngồi ở bàn ngoài, chậm rãi dùng điểm tâm. Đám tiểu thái giám bên ngoài thấy cử động của đôi chủ tớ này liền chụm đầu to nhỏ với nhau. Qua một hồi liền cử ra một người đại diện bước vào hành qua lễ rồi nói: “Nhữ ngũ tiểu thư là muốn xuất cung sao.”
Nhữ Hinh nâng mắt nhìn tiểu thái giám không đáp, hắn lại tiếp tục nói: “Chi bằng người lưu lại chờ điện hạ hạ triều trở về, cùng điện hạ nói một tiếng mới ly khai cũng chưa muộn.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Không cần.” Lúc nàng tới cũng có nói với hắn đâu, ly khai cũng không cần nói. Nàng chỉ vào bên trong giường nói: “Đồ bên trong toàn bộ thay mới đi.”
“Vâng!” Hắn nào dám không ứng, chỉ là không làm thôi. Nếu điện hạ biết được bọn hắn chủ động đụng vào bất kỳ thứ gì, sợ là đến mạng nhỏ bọn hắn cũng giữ không được.
Nhữ Hinh dùng qua điểm tâm muốn đứng lên rời đi, tiểu thái giám lập tức mở miệng nói: “Điện hạ cũng sắp trở về, chi bằng người chờ thêm một lúc.”

“Ta không có thời gian.”
Bỏ lại mấy câu này, Nhữ Hinh cùng Thiêm Hương đến gặp hoàng hậu xong liền ngồi mã xa xuất cung.
Đến khi hạ triều Trưởng Tôn Tề Duyệt biết chuyện thì đã quá muộn, lúc này chẳng những không thể chạy đến Nhữ gia gặp nàng, còn bị hoàng hậu kéo đi gặp đám thiên kim nào đó nữa. Trưởng Tôn Vĩnh Liêm lại nhàn nhạt tán thưởng Nhữ Hinh. Nghĩ không ra nàng cố gắng bấy lâu nay chính là vì đợi Trưởng Tôn Tề Duyệt khỏi bệnh, lại càng để hắn(TTTD) nghĩ rằng nàng sẽ ngoan ngoãn mà không chút phòng bị, giờ đây mới có thể thuận lợi rời cung.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Bên này lại nói đến Nhữ Hinh hồi phủ. Nàng vừa về đã nghe được không ít tin tức khủng bố: đại ca vì bị phát hiện chưa viên phòng đã bị mẫu thân phạt hễ hồi phủ liền bị cấm túc trong viện; đại tẩu lại làm như bản thân vô tội trước mặt mọi người như thể bản thân là thục nữ không thể tùy ý chủ động được, tối lại về viện cùng đại ca đấu khẩu đấu khí; tam ca đã bị bức nạp hai phòng thiếp vào vài ngày trước; tứ tỷ suốt ngày ủ rủ vì bị ép tiến cung; biểu ca liên tục bị mẫu thân mang đi xem mắt đám tiểu thư; thoải mái nhất vẫn là Quận ca ca, hắn chỉ có việc cùng Thiêm Hương đi chơi mà thôi.
Mới rời đi không bao lâu mọi chuyện đã thay đổi nhanh như vậy rồi, thật đúng là thế sự khó lường trước. Mà mẫu thân trở về tứ di nương cũng không còn được sủng ái như trước nữa. Lúc này đây, nàng trở về mẫu thân đã sớm mang An Lam Ca ra ngoài, Nhữ Dao lại tiến cung, trong nhà cũng chỉ còn tứ di nương cùng Trưởng Tôn Lăng Vân.
Nàng mang chút yên chi được hoàng hậu ban thưởng đến cho Trưởng Tôn Lăng Vân. Lúc này nàng ta đang ngồi ở trong hoa viên, lẩm bẩm gì đó với cung nữ thiếp thân của mình. Đi gần hơn nàng mới nghe thấy rõ một chút.
“Ngươi nói xem, có phải ngay từ đầu ta đã sai rồi không?”
Cung nữ kia không dám đáp lời, chỉ lẳng lặng vì nàng ta bóp vai.
Chỉ nghe nàng ta lại thở dài một tiếng: “Bất thính lão nhân ngôn – Cật xảo tại diện tiền, có lẽ đây cũng là kết cục của ta.”
(Luna: Câu trên có nghĩa là không nghe lời người lớn, thua thiệt ngay trước mắt)

Cung nữ kia nhịn không được nữa vội nói: “Người đừng nói như vậy, làphò mã hắn. . .”
“Hắn căn bản không muốn thú ta.” Nàng vốn tưởng rằng thời gian có thể thay đổi lòng hắn, như phụ hoàng mẫu hậu vậy, lúc trước hai người thành thân chẳng phải cũng vì chính trị thôi sao. Giờ đây mới biết nàng sai lầm rồi, phụ hoàng vẫn có rất nhiều phi tần, cũng có sủng phi, có tri kỷ, mẫu hậu cũng chỉ là một phần nhỏ trong số đó mà thôi. Nếu không có danh phận hoàng hậu sợ là đến mặt của mẫu hậu phụ hoàng cũng nhớ không nỗi.
Trưởng Tôn Lăng Vân cầm một ly rượu nhỏ lên uống cạn đáy. Nói xong, nàng ha hả mà cười trong nước mắt: “Nhưng ta lại không thể buông tay, ngươi nói xem, ta là quá ngu ngốc hay quá háo thắng muốn thu phục con ngựa chiến ngoan cố như hắn?”
Tựa lại câu hỏi nhưng nàng lại không cầu người đáp, chỉ lặng lẽ tiếp tục châm một ly rượu tiếp tục uống.
“Người đừng uống nữa, rượu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe a. . .” Cung nữ nhịn không được bắt tay nàng lại khuyên nhủ: “Công chúa, người không nên như vậy. Có lẽ phò mã chưa nhận ra tình cảm của người mà thôi.”
“Chuyện của ta, ta tự biết.” Trưởng Tôn Lăng Vân hất tay nàng ta ra, tiếp tục uống: “Chỉ có uống say mới có thể không cùng hắn đấu khẩu, mượn rượu gần hắn một chút, có lẽ ta là điên rồi.”
Nhữ Hinh nghe đến đây cũng không dám bước đến, càng không dám lưu lại nghe tiếp nữa. Chuyện thực sự không như mắt người nhìn, ai nhìn cũng thấy hai người bọn họ hòa hợp, hạ nhân trong viện của bọn họ lại thấy rõ bọn họ đấu khí thế nào. Còn nàng, nàng lại nhìn thấy người vô tình người hữu ý, có lẽ cũng chỉ có mỗi mình nàng biết được tình cảm đích thực trong lòng Trưởng Tôn Lăng Vân mà thôi.
Ngày hôm sau, cả phủ vui vẻ chúc mừng Nhữ Hinh hồi phủ. Trên bàn ăn, nàng len lén quan sát sắc mắt của Trưởng Tôn Lăng Vân, thấy nàng ta tiếu ý liễm liễm gắp thức ăn cho Nhữ Tuân, quả là che giấu tốt đến cực điểm.
“Đại ca chỉ toàn biết ăn.” Thế nên lương tâm trỗi dậy giúp đại tẩu một câu.
Nhữ Tuân lập tức hiểu ý gắp một miếng thịt to vào chén của Trưởng Tôn Lăng Vân, cũng không quên nhìn mẫu thân một mắt. An thị vẫn còn đang giận hắn nên không thèm nhìn lại chỉ cười nói với Trưởng Tôn Lăng Vân: “Nào nào, mẫu thân gắp cho ngươi.”
Nhữ Hinh thấy tình thế không ổn, đá lông nheo với Nhữ Dao. Cả hai ra ngoài bàn bạc một hồi, sau đó quyết định Nhữ Dao dụ Trưởng Tôn Lăng Vân còn nàng kéo Nhữ Tuân đi nói chuyện.
Vừa ăn xong, Nhữ Hinh lập tức kéo tay Nhữ Tuân đến Vong Địa. Chờ hắn an vị nàng nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi: “Đại ca không hài lòng đại tẩu ở điểm nào?”
“Ta nào có không hài lòng!” Nhữ Tuân nhún vai thanh thản tựa vào ghế, không nhanh không chậm phản bác.

“Vậy lại vì lý do gì khiến mẫu thân tức giận, đại tẩu không vui?” Nhữ Hinh tiếp tục truy vấn không tha.
Nhữ Tuân im lặng, ngẩng đầu nhìn sau lấp lánh trên bầu trời, rất lâu, rất lâu hắn mới chậm rãi nói: “Ngũ muội có tin không, trên đời này người hữu tình nhưng lại không duyên phận sẽ không đến được với nhau.”
Nhữ Hinh vừa đặt mông xuống ghế lại bắt được trọng điểm nhảy cẩn lên mà hỏi: “Đại ca sớm có người trong lòng?” Vì sao lại không sớm nói ra, vậy đỡ phải kéo dài hôn sự của Trưởng Tôn Lăng Vân rồi.
“Có tác dụng sao?” Nhữ Tuân cười khổ, âm thanh nhỏ đi không ít.
Nhữ Hinh bắt đầu cảm thấy trên đời này vạn sự đều là bất đắc dĩ, nhìn xem Nhữ Dao cùng An Lam Ca trước mắt thì biết ngay, giờ lại thêm đại ca đại tẩu. Vào lúc này đây nàng cũng không thể nói thêm được câu nào nữa.
Mẫu thân thường dạy, dạy người đánh con không dạy người hưu thê, mà đại tẩu bên kia, sợ là cũng không muốn buông tay. Mà khuyên đại ca bỏ nữ nhân kia lại không thể được.
Nhữ Tuân cúi đầu nhìn bộ dạng lúng túng đang cắn môi của Nhữ Hinh, đôi môi chậm rãi mấp máy, kể nàng nghe chuyện của mình: “Chuyện cũng hơn năm trước rồi, ta cùng nàng tình cờ gặp gỡ không ngờ lại phát sinh tình cảm. Sau muốn hồi kinh nói cùng mẫu thân liền biết đã muộn.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Mắt của Nhữ Hinh ngập lệ, nhỏ giọng hỏi: “Nhưng hiện có đại tẩu rồi, vẫn là không nên cùng nữ nhân kia dây dưa nữa.” Nếu đại tẩu không phải công chúa, nữ nhân kia còn làm thiếp được, nhưng hiện tại. . .nàng cũng chỉ có thể nói ra lời ủy khuất đại ca.
“Làm sao có thể.” Nhữ Tuân thở dài một hơi cực mạnh, “Nàng có hài tử của ta rồi!”
“Sao cơ?” Như Hinh không thể tin tưởng hỏi lại, có lẽ lúc nãy nàng buồn bã quá nên nghe nhầm đi. Ngoáy ngoáy tai trông chờ câu nói của Nhữ Tuân.
“Chất nhi của muội sắp hai tuổi rồi.” Nhữ Tuân nhếch môi cười như thấy được hài tử của mình vậy, vươn tay khẽ xoa đầu Nhữ Hinh. “Đó là trưởng tử của Nhữ gia, muội nói xem, đến danh phận ta cũng không thể cho nó, người làm cha như ta còn có tác dụng gì.”
Nhữ Hinh không đáp chỉ lặng lẽ trở về phòng, để mặt Nhữ Tuân ngồi bên ngoài rất lâu. Bởi giờ đây đầu nàng trống rỗng, nàng chỉ cảm thấy mọi người đều đáng thương, mà những người đó đều là vì nàng mà đáng thương, nàng thật tội lỗi!