Tam Thế Duyên

Chương 86: Chương 86: Ác Mộng Liên Tục




CHƯƠNG 86: ÁC MỘNG LIÊN TỤC
Tác giả: Luna Huang
Nhữ Hinh cảm thấy có ánh sáng chiếu vào mắt khiến nàng giơ cao tay che lại, được một hồi nàng thích nghi mới mở mắt ra. Nhìn cảnh vật trong phòng của Trưởng Tôn Tề Duyệt ở Chính Vũ cung, nàng như có chút đã quên mất thứ gì đó mà suy nghĩ.
Nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra đến cùng là nàng đã quên đi chuyện gì, nàng quay đầu, nhìn ra ngoài rèm châu ngọc, chỉ thấy xa xa cửa to đóng lại, mà nàng muốn nhấc chân bước ra đó nhưng lại có bức tường vô hình không để nàng đẩy được chân ra trước.
Bất đắc dĩ nàng lại rẽ sang hướng khác, chỉ là dường như bức tường vô hình này khép kín, tuy nhìn chung quanh thì rộng nhưng nàng cũng chỉ có mỗi một lối đi là bước đến chỗ giường thôi. Rõ ràng đường rộng thênh thang lại không thể đi, đây khác nào để người khác thấy là cho nàng sự lựa chọn nhưng kỳ thực sớm lựa chọn thay nàng đâu.
Buồn bực mại bước đi đến phương hướng giường, chỉ là đi được mấy bước nàng lại có tâm tình bất an, mắt nhìn nhìn chiếc giường to rộng đã hạ rèm một mắt, sau đó xoay người đi trở về. Ai biết, bức tường vô hình kia di động được, nơi nàng bước qua đều chặn lên, không để nàng bước về.
Đây là bức nàng bước đến đó? Đến cùng trên giường có gì lại ép nàng đến mức như vậy? Đó là giường của Trưởng Tôn Tề Duyệt a, cho dù ở đó có gì đi nữa cũng đâu phải do nàng quản.
Đầu mang suy nghĩ, chân vẫn là bước đến giường. Càng đến gần nàng nghe âm thanh thở dốc càng mạnh. Nghĩ đoạn biết càng nhiều chết càng sớm, vốn muốn xoay người tìm cách chạy trở về, không ngờ cái tay không nghe sai xử của nàng, tự tung tự tác vén rèm.
Mắt nàng mở to nhìn đôi nam nữ quấn lấy nhau triền miên, mà điều đáng nói ở đây là nàng nhìn không thấy mặt nữ tử, chỉ thân tấm lưng to lớn đầy mồ hôi của nam tử liên tục nhấp nhô, nửa thân dưới lại bị chăn che lại. Nữ tử vươn tay ôm lấy thắt lưng bị chăn che mất của nam tử, miệng không ngừng thở dốc, lâu lâu lại phát ra tiếng rên cùng âm thanh đứt quãng gọi ‘thái tử ca ca’.

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Dường như bọn họ quá say sưa nên không phát hiện nàng đang đứng ở bên giường, hay là vì lý do gì đi nữa thì nàng cũng không quan tâm, càng không có công phu quan tâm. Bởi lúc này mặt nàng đã trắng đến không còn giọt máu nữa rồi, muốn rụt tay về lại không thể, tay nàng cứ cứng đờ như tượng, mắt cũng không thể đảo mà nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đó.
Đến lúc nghe được âm thanh gầm nhẹ của nam tử, mới thấy hắn chậm rãi rời khỏi nữ tử kia. Chỉ là khi thấy được mặt của nữ tử, khiến nàng thét lên một tiếng cực kỳ chói tai, bởi nữ tử đó, không ai khác, chính là. . .nàng.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đêm khuya thanh vắng, trong phòng to tĩnh đến cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được rõ ràng. Trưởng Tôn Tề Duyệt vốn là đang ngủ, đột nhiên nghe được âm thanh hô hấp loạn tạp của Nhữ Hinh từ giường truyền đến. Hắn mở mắt lên nhìn về hướng giường, chỉ thấy hai tay của Nhữ Hinh loạn cào cào trên không trung.
Hắn lập tức đứng dậy tùy tiện lau khô dược thủy trên thân thể, khoác một cái áo trên giá gần đó lên người, vội vã bước đến giường. Tay nâng rèm lên lên nhìn gương mặt trương hoảng nhăn đến biến dạng của nàng, trán lại từng hạt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống, hắn vội túm tay nàng lại, khẽ gọi: “Hinh nhi, nàng tỉnh tỉnh.”
Hắn biết nàng gặp ác mộng, mỗi lần như thế hắn đều muốn ở bên cạnh trấn an nàng. Nhưng chỉ e, nàng nhìn thấy hắn sẽ chỉ càng sợ hơn mà thôi.
Đột nhiên hét lên một tiếng Nhữ Hinh mạnh mở to mắt ra, vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc nhưng da dẻ lại hắc thanh sắc lại mang theo những sợi gân nhô lên khiến nàng sợ hãi, lại hét lên, lập tức bật người ôm chăn lùi sát góc giường. Không phải nàng sợ gương mặt hiện tại của hắn, chỉ là giấc mộng kia khiến nàng thấy sợ. Rõ ràng nàng chán ghét hắn, rõ ràng đã từ rất lâu rồi nàng tự nói với lòng rằng bản thân sẽ không bao giờ có thể xuất khuê, lý nào lại gặp một giấc mơ hạ thấp bản thân như vậy?

Do Nhữ Hinh đột nhiên rụt tay về khiến Trưởng Tôn Tề Duyệt phản ứng không kịp, hắn trơ mắt nhìn nàng sợ hãi run rẩy ngồi ở đó dùng ánh mắt e dè đề phòng nhìn mình. Tâm tình lập tức nguội lạnh như bị người nhốt vào hầm băng vậy.
Lúc trước mỗi lần nàng gặp ác mộng hắn đều ôm lấy nàng vào lòng trấn an, tuy nàng chỉ khóc trong lòng hắn, nhưng hắn lại biết rõ, lúc đó nàng chỉ muốn lập tức giết chết hắn mà thôi. Mỗi lần nàng gặp phải ác mộng tỉnh giấc, người đầu tiên nàng không muốn gặp nhất chính là hắn. Hắn biết tất cả, nhưng lại không thể mặc nàng không quản được, hắn muốn ở bên cạnh nàng, trấn an nàng.
Hạ cái tay bắt tay nàng lúc nãy từ trên không trung xuống, ôn nhuận hỏi thăm: “Thế nào, ngủ không quen? Ta bảo người đổi giường cho nàng được không?”
Nhữ Hinh liên tục hô hấp trấn an bản thân, khi nàng nghe được âm thanh của Trưởng Tôn Tề Duyệt tâm tình cũng có chút hoàn hõa trở lại. Nàng gặp ác mộng không phải là chuyện ngày một ngày hai, nên quen tự trấn an bản thân cũng là bình thường thôi.
Hóa ra trong mơ, chuyện nàng quên chính là bản thân vốn đang ngủ, lại còn nằm trên giường của Trưởng Tôn Tề Duyệt. Nếu lúc nãy nhớ ra có phải sớm biết là mơ sẽ không trương hoảng như vậy hay không?
Nàng lắc đầu: “Không cần, chỉ là ngủ ở nơi lạ không quen thôi.” Thấy hắn không đáp trả cũng không trở về dược bồn, nàng lại nói: “Tạ điện hạ quan tâm, thỉnh hồi dược bồn đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Được.” Trưởng Tôn Tề Duyệt đưa bàn tay hắc thanh sắc lại vì những sơi gân nổi mà trở nên to đến dị dang của mình lên thay Nhữ Hinh lau qua mồ hôi trên trán mới chậm rãi đứng lên. Tâm tình của hắn vì bị đuổi mà cũng không còn tư vị gì, chỉ dặn dò: “Vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt.” Dứt lời xoay người, mà rèm cũng vì vậy hạ xuống, ngăn đường nhìn của Nhữ Hinh.
Lúc hắn xoay người là lúc nàng nhìn thấy được lồng ngực hắc thanh sắc của hắn lộ ra do tùy tiện khoác áo, toàn bộ những nơi lộ ra đều bị gân chằng chịt nổi lên tung hoành như mạng nhện. Trúng độc gì lại nặng như vậy? Người hạ độc hẳn là muốn hắn chết lắm!

Nàng vuốt vuốt ngực lại tiếp tục nằm xuống, rất nhanh lại ngủ mất.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Phụt một tiếng Nhữ Hinh lại thấy mình đứng trong căn phòng lúc nãy, chỉ là lúc nãy lưng hướng cửa, giờ lại là mặt hướng cửa rồi. Vẫn là quan cảnh kia, vẫn chiếc giường kia, nhưng nàng không có quên như lúc nãy, nên giờ đây cả người nổi hết da gà run mình một cái thật mạnh.
Nàng thề sẽ không đến đó nữa.
Chỉ là trước mặt nàng, đột nhiên xuất hiện quang mang bạch sắc, khiến nàng nhéo mắt lại, theo phản xa đưa tay lên che mắt. Khi quang mang đó tiêu thất, nàng lại thấy có một nữ tử xuất hiện, nàng ta ngơ ngác nhìn xung quanh.
Nàng nheo mắt nhìn kỹ lại phát giác, đó chính là “nàng” của lúc nãy. Sợ ‘bản thân’ lại lần nữa tiến đến bên giường, nàng vội gạc kinh ngạc sang một bên lao đến trước mặt ‘nàng’, giơ hai tay chắn lại nói: “Không được đến đó.”
Chỉ là ‘nàng’ lại nghe không thấy, ‘nàng’ đi xuyên qua nàng tiếp tục đi về phía giường. Nàng đưa tay dự định túm lại ‘nàng’ kéo về, chỉ nàng hoàn toàn xuyên qua như thể nàng là một tàn hồn vậy, không thể chạm vào bất cứ vật gì.
Nàng nhìn đôi tay của mình, vẫn như cũ, vẫn được băng bằng vải trắng, vẫn là mang móng đồng, vậy xuyên qua lúc nãy lại tính là gì? Không lẽ ‘nàng’ mới là tàn hồn?
Nghĩ như vậy liền không lo ‘nàng’ chạm được cái rèm trên giường nữa, chỉ là vì hiếu kỳ nàng quay lại nhìn đôi tay của ‘nàng’. Chỉ thấy được tay ‘nàng’ hệt tay mình, mà giờ phút này đôi tay kia cũng đã vém rèm rồi.
“Đừng. . .” Một lần nữa mang tâm trạng hốt hoảng lao đến muốn chắn lại, chỉ là không kịp nữa rồi. Nhưng lúc này đây, nữ tử dưới thân của Trưởng Tôn Tề Duyệt lại không phải như lúc nãy, không phải nàng, mà lại một nữ nhân khác.

Nàng bị hách đến không giải thích được lập tức tỉnh hồn. Chỉ thấy bản thân vẫn nằm trên giường của Trưởng Tôn Tề Duyệt, mà hắn lại mang theo thần sắc lo lắng nhìn chằm chằm mình.
“Lại gặp ác mộng sao?” Âm thanh mang theo chút chua xót của Trưởng Tôn Tề Duyệt thẳng bay vào trong tai nàng.
Nhữ Hinh mới chậm rãi ngồi dậy, nàng không đáp chỉ nói: “Ta muốn đổi chỗ ở.” Một đêm nằm liên tục hai giấc ác mộng, đây là trước giờ chưa từng có. Mà lúc này trời cũng tản sáng rồi, cũng sắp đến giờ mão nên ngoại trừ ánh nến ra, trong phòng có thêm chút sáng sủa.
Trưởng Tôn Tề Duyệt cầm lấy khăn được xếp gọn đưa đến thay nàng thấm mồ hôi: “Nếu nàng ngủ không quen giường này, ta bảo người đổi giường khác cho nàng được không?”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Vốn là trở về dược bồn không lâu lại tiếp tục thấy được nàng gặp ác mộng. Hắn cầm lấy khăn bước đến giường thay nàng lau, khẽ giọng gọi rất lâu nàng mới tỉnh. Mà phải mất bao nhiêu công sức phụ hoàng mới chịu hạ chỉ lưu người, hắn nào để nàng cứ như vậy rời đi được.
Thấy Nhữ Hinh không nói hắn lại bồi thêm: “Đổi đến khi nàng vừa ý mới thôi.”
“Vậy thì không cần, ta ở đây cũng không lâu, điện hạ đâu nhất thiết vì ta bỏ đi thứ mình thích.” Đối với Nhữ Hinh mà nói, đồ vật dùng lâu sẽ có tình cảm, đương nhiên giường này hắn nằm quen, hắn thích nên mới lưu lại lâu như vậy rồi.
Trưởng Tôn Tề Duyệt thu hồi tay lại, đảo mắt đầy lưu luyến nhìn chiếc giường nói: “Làm sao có thể nói như vậy, nàng là vị hôn thê của ta, muốn không đổi cũng không được.”