Tam Thế Duyên

Chương 80: Chương 80: Nhân Chứng Thời Gian




CHƯƠNG 80: NHÂN CHỨNG THỜI GIAN
Tác giả: Luna Huang
Ở Vong Địa yên ắng, cửa phòng của Nhữ Hinh bị người mở ra, có một thân ảnh tiêu sái bước vào, chính là Trưởng Tôn Tề Duyệt. Hắn bước như trong phòng của mình vậy, không hề e dè kiêng kỵ bất kỳ thứ gì. Đóng xong cửa, lại bước đến bên giường của Nhữ Hinh.
Chút thị vệ nhỏ nhoi này làm sao ngăn được hắn. Hắn vốn không muốn đến đây vào lúc này, chỉ là lúc an bài cho An Lam Ca cùng Nhữ Dao, đột nhiên hắn lại rất nhớ nàng, muốn lập tức đến gặp nàng, chỉ vậy thôi.
Ngồi ở bên giường, nhìn thụy dung của nàng gần trong gang tấc có chút cười khổ, khẽ giọng nói: “Hinh nhi, nàng mở mắt nhìn xem ta có đáng thương hay không a! Phòng lẫn giường đều bị dành mất rồi. Nàng ban phát cho ta chút lòng từ bi lưu lại đây một đêm được không?”
Nói xong hắn lại phì cười một cái. Nếu nàng nghe thấy được câu này nhất định không chút lưu tình ném hắn ra khỏi Vong Địa. Nói hắn lãnh huyết vô tình e là không đúng rồi, người lãnh huyết vô tình là nàng mới đúng.
Lần đầu tiên gặp mặt ở kiếp này nàng đã hạ lệnh Thiêm Hương chặt tay hắn rồi. Nếu như không phải Cẩn Đa xuất hiện dẫn dụ Thiêm Hương đi nơi khác, sợ lại hắn còn phải tốn thêm không ít công sức.
Đưa tay thay nàng kéo lại chăn bị nàng đá ra một góc. Trời đêm không đắp chăn sẽ nhiễm lạnh mất, mà nếu nàng bị bệnh chẳng phải hắn là người đau lòng nhất sao.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, khiến Trưởng Tôn Tề Duyệt cau mày nhìn sang đó. Người đến là An Lam Ca, hắn(ALC) không phải đoán được Trưởng Tôn Tề Duyệt đến đây, mà vì hắn đã đến viện của Nhữ Nhiên tìm lại không thấy người, đoán nhất định là ở Vọng Địa nên mới tới.

Đám thị vệ nhìn thấy hắn cũng rất là kinh ngạc, chỉ vì hắn nói có chuyện quan trọng muốn tìm Thiêm Hương nên bọn họ mới để hắn tiến vào. Nếu không phải lúc nãy phủ phát sinh chuyện Nhữ Dao mất tích sợ cũng không thể thuận lợi như vậy.
Trưởng Tôn Tề Duyệt đứng lên mở cửa, như đoán trước được sự xuất hiện của An Lam Ca nên không chút kinh ngạc ngược lại có chút khó chịu. Môi mỏng khẽ mở hỏi: “Thế nào giờ này tìm đến đây?”
Hành qua lễ, An Lam Ca khách sáo nói: “Biết thời thần không còn sớm, nhưng do có chuyện gấp cần cùng điện hạ nói rõ nên mới đến quấy rầy, còn thỉnh điện hạ cho tiểu tướng chút thời gian.”
“Về phòng nói.” Trưởng Tôn Tề Duyệt lưu luyến nhìn phương hướng Nhữ Hinh đang ngủ một mắt mới khép cửa lại, dùng khinh công rời đi. An Lam Ca lại đường hoàng bước ra khỏi Vong Địa.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sáng hôm sau, An thị tiến Vong Địa nói với Nhữ Hinh chuyện đêm qua của Nhữ Dao, rồi bảo nàng đưa nàng ta xuất phủ. Tuy không hiểu rõ lý do nhưng Nhữ Hinh vẫn đáp ứng. Vừa lúc Trưởng Tôn Lăng Vân không có gì làm liền cũng đi cùng. Thế là rất sớm ba tỷ muội đã xuất phủ kèm theo lời dặn vô cùng quái lạ, không được về quá sớm.
Trong tiền thính, trừ ba người vừa xuất phủ cùng Lạc Cách Quận được phân phó bảo vệ bọn họ ra thì mọi người đều tụ tập ở đây. Trưởng Tôn Tề Duyệt ngồi ở quý khách vị đưa tay nho nhã nâng trà trản lên mũi chậm rãi thưởng thức hương vị.
Phu thê Nhữ gia lại ngồi ở chủ vị, An thị trước mở lời hỏi: “Điện hạ, có thể bắt đầu?”

Trưởng Tôn Tề Duyệt khẽ gật đầu, đặt trà trản xuống bàn nói: “Vậy bắt đầu từ đại di nương của quý phủ đi.” Đôi mắt như ưng hàn thấu bắn xuyên qua người của đại di nương khiến nàng ta có chút run không thể giải thích rõ.
Đại di nương từ ghế quỳ phịch xuống đất. Hành động quá nhanh khiến cái gáy đêm qua bị An Lam Ca đánh đột nhiên lại nhói lên. Nàng cũng không hiểu vì sao đêm qua bản thân lại ngất đi nữa, chỉ biết sau gãy nhói lên một cái nàng liền mất đi tri giác rồi, nếu không hôm nay sẽ nói đến chuyện hôn sự chứ không phải thẩm vấn chuyện đêm qua.
Cũng như đêm qua, nàng đem kịch bản cũ nói ra lần nữa. Đương nhiên lúc này biết rõ không thể đánh thêm chủ ý gì nữa. Bởi Trưởng Tôn Tề Duyệt không về phòng, mà người làm chứng lại là đích tử Nhữ Nhiên, còn có trưởng tử Nhữ Tuân, thế làm sao có thể nói hắn chiếm xong tiện nghi của Nhữ Dao rồi phủi tay bỏ đi được.
Nếu như chút nữa bị hỏi, liền đổ thừa Nhữ Dao say rượu đi nhầm, hoặc là nói nàng ta mộng du. Hai cách giải thích này đều có thể miễn cưỡng chấp nhận được. Mọi tội lỗi cứ như vậy chụp hết lên người Nhữ Dao, nhưng vậy nàng cũng sẽ không cần giải thích nhiều, mà nữ nhi kia cũng sẽ không dám khai nàng ra.
“Thật không?” Lời của đại di nương vừa dứt, Trưởng Tôn Tề Duyệt lười biếng hỏi một câu khiến mọi người đều đồng loạt nhìn về phía hắn. Chỉ thấy hắn không nhìn bất kỳ một ai, chỉ gọi: “Cẩn Đa.”
Cẩn Đa lập tức từ sau lưng hắn bước đến giữa tiền thính, hành qua lễ liền báo hết mọi chuyện đêm qua mình thấy được, chỉ là không nói chuyện An Lam Ca xuất hiện mà thôi. Còn nói thêm: “Đêm qua ta phụ trách gác đêm nên nhất thanh nhị sở, chỉ là điện hạ bảo muốn nghỉ ngơi nên lúc đó không tiện xuất hiện.”
Đại di nương từ quỳ ngồi phịch lên trên đất, mồm trương khẩu ngốc nhìn chằm chằm Cẩn Đa. Kế hoạch của nàng đều hủy rồi, đây là câu duy nhất xuất hiện trong đầu nàng lúc này.
Lúc sáng đột nhiên Trưởng Tôn Tề Duyệt tìm mình bảo để Nhữ Hinh cùng Nhữ Dao xuất phủ An thị vẫn còn lờ mờ chưa hiểu ra vấn đề. Không ngờ, đây mới là nguyên nhân chủ yếu không choNhữ Dao xuất hiện, vì sợ nàng ta thay đại di nương cầu tình.

Nhữ Liệp giận đến không kiềm chế được hô to: “Người đến, mau vả vào miệng tiện nhân này hai mươi cái cho bổn tướng.” Cứ nhiên làm ra bực chuyện thông thiên hại lý như vậy? Tính kế nữ nhi hắn còn kéo cả Trưởng Tôn Tề Duyệt xuống nước khiến hắn mất hết mặt mũi.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Tướng gia, tướng gia. . .” Đại di nương muốn bò đến bên chân Nhữ Liệp nhưng không kịp nữa, bị hai bà tử túm lại ở trước mặt mọi người vả miệng hai mươi cái. Những lời nàng muốn nói, vừa há miệng lại ăn một tát nuốt trở về, nói không ra miệng được.
Trong tiền thính chỉ còn âm thanh tát tai thanh thúy, không ai nhẫn tâm nhìn thẳng vẻ mặt sưng húp đầy máu của của đại di nương. Đến khi âm thanh dứt, Trưởng Tôn Tề Duyệt lại nói: “Còn có một chuyện nữa, cũng liên quan đến đại di nương, không biết Nhữ tướng có hứng thú không?”
Nhữ Liệp chậm rãi dời mắt đến chỗ Trưởng Tôn Tề Duyệt, chỉ thấy miệng hắn khẽ động rất ưu nhã, âm thanh nhàn nhạt cực nhẹ nhưng lại phát sinh ra những câu từ không dễ nghe chút nào: “Đêm qua dạo hoa viên, bổn điện hạ cùng Nhữ thị lang phát hiện được một thứ, tin chắc rằng Nhữ tướng rất hứng thú.” Đây cũng là lý do lần đó trong hoa viên hắn cố ý bám theo Nhữ Hinh, vốn nghĩ nàng phát hiện sẽ nói ra, không ngờ nàng không phát hiện, hắn đành tự mình nói với Nhữ Nhiên.
“Có cả chuyện này?” Nhữ Liệp khép hờ mắt nhìn vẻ mặt bình thản của Nhữ Nhiên. Hoa viên của hắn có thứ gì lại có thể để Trưởng Tôn Tề Duyệt nói ra những lời này.
Nhữ Nhiên hơi ngẩng đầu lên đáp: “Đúng vậy phụ thân. Đêm qua nhi tử cùng thái tử điện hạ dạo hoa viên đã phát hiện trong bụi cây trong viên có bả thuốc, hôm qua cũng mang ra ngoài để đại phu nghiệm qua, đây đích xác là phá thai dược.”
Ngừng một lúc quan sát thần sắc mọi người trong tiền thính, hắn lại tiếp tục nói: “Đại phu nói dược này dược hiệu không mạnh nếu chỉ dùng một hai lần sẽ không ảnh hưởng đến thai nhi, nhưng nếu là dùng nhiều lần triệu chứng sẽ như tứ di nương hôm đó. Mà căn cứ theo mùi và màu sắc của bả thuốc này, vừa trùng với khoảng thời gian tứ di nương mang thai.”
Đại di nương liều mạng lắc đầu, gào thét biện giải: “Nô tỳ oan uổng, tướng gia nô tỳ thực oan uổng, người phải tin tưởng nô tỳ.”

Nhữ Tuân im lặng nãy giờ lại không đồng ý với cách nói của Trưởng Tôn Tề Duyệt cùng Nhữ Nhiên, thế nên liền lên tiếng trước khi Nhữ Liệp thực sự bốc hỏa mà giết người: “Nhi tử lại thấy, chứng cứ tuy rằng xác thực nhưng lại không chứng minh được chuyện này có liên quan đến đại di nương.”
Hắn cùng Nhữ Dao đều thứ xuất, An thị tuy rằng làm tròn trách nhiệm chủ mẫu, yêu thương bọn hắn có thừa, nhưng vẫn không phải là thân mẫu của bọn hắn. Nếu lần này Nhữ Dao trở về biết được chuyện này, nhất định sẽ đau lòng. Hắn chỉ đứng trên phương diện công chính mà nói thôi. Tuy biết phản bác như vậy cũng sẽ khiến thân mẫu của mình bị liên lụy. Nhưng hắn không tin chuyện này có liên quan đến thân mẫu của mình.
Trưởng Tôn Tề Duyệt thưởng thức hoa văn được vẽ trên trà trản đặt ở bên bàn, chậm rãi gật đầu đồng tình: “Nhữ đại tướng nói có lý, chỉ là tản sáng hôm nay bà tử thiếp thân của nàng ta sớm đã khai nhận hết rồi.”
Thoại âm vừa dứt, đã thấy có hai gia đinh trong phủ ném hai bà tử của đại di nương lên trung tâm tiền thình. Mà hai bà tử này đầu tóc rối bời, y phục xốc xếch, trên váy còn có vệt máu loang lỗ chưa khô, đây chứng tỏ vừa thụ hình xong.
Hắn lại tiếp tục nói: “Nhữ tướng không ngại bổn điện hạ quản chuyện Nhữ gia chứ? Nếu lại ngại, hiện bổn điện hạ trước hồi cung, không chậm trễ thời gian của Nhữ tướng.”
Nhữ Liệp đương nhiên không muốn chuyện xấu trong nhà bị nhiều người bước, hắn bày vẻ mặt bình tĩnh đứng lên bước đến trước mặt Trưởng Tôn Tề Duyệt nói: “Vậy lão thần cung tiễn điện hạ.” Tay tiện thể bày ra tư thế thỉnh.
“Không cần tiễn, bổn điện hạ tự đi là được.” Trưởng Tôn Tề Duyệt đứng lên, hướng mọi người gật đầu một cái, mang theo Cẩn Đa hồi cung. Kỳ thực hắn cũng không muốn vạch trần đại di nương, nhưng nếu cứ mắt nhắm mắt mở, sợ nàng ta tính kế lên đầu của Nhữ Hinh, nên hắn không quản không được.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Mỗi lượt click xem quảng cáo của các bạn là động lực để admin tăng tốc độ. Mạnh hơn bất cứ thứ gì khác