CHƯƠNG 70: NHỮ PHỦ ĐẠI HÔN
Tác giả: Luna Huang
Rất nhanh lại qua đi hai tháng, hôm nay Nhữ gia có hỉ sự, là hôn sự của Nhữ Tuân cùng Trưởng Tôn Lăng Vân. Nhữ Hinh cùng Thiêm Hương sau hai tháng nhàn hạ ở biệt viện, cũng thúc xe ngựa trở về.
Bên ngoài phủ một mảnh đỏ bừng mang đầy hỉ sắc, hai dãy pháo dài kéo dài trên đất, người người ra vào tấp nập, âm thanh náo náo nhiệt nhiệt truyền vào trong xe ngựa. Nhữ Hinh vận một thân đạm thúy lục sắc thanh khiến, tay cầm chiếc quạt tròn phe phẩy mà xuống xe.
Nhữ Tuân vận một thân hỉ bào đỏ rực, cho dù đứng giữa biển người tấp nập cũng có thể một mắt nhận ra hắn. Vừa thấy được Nhữ Hinh, hắn gọi hạ nhân báo cho phu phụ Nhữ gia.
Nhữ Hinh hướng hắn gật đầu một cái, liền lướt qua đại môn tiến vào tiền thính an vị trên vị trí của mình. Nàng vẫn là dùng kiểu tóc che mặt cùng một chiếc trâm An thị tặng cố định, trên cổ lại đeo chiếc vòng hôm dó Nhữ Tuân đưa cho nàng.
Do từ nhỏ đã ở biệt viện lại bị hủy dung nên nàng không có bằng hữu gì, thế nên lúc này đây mọi người xem nàng như không khí, không có người nào đến chào. Mà nàng cũng không bận tâm chút nào, nàng trở về đây chính là vì tham gia đại hôn, hoàn toàn không phải để mọi người lưu ý mình.
An thị cùng Nhữ Liệp thấy được nữ nhi nhưng bận rộn khách nhân cũng không có đến hỏi thăm. Ba di nương đứng ở bên người phu thê Nhữ gia cũng vui vẻ đón tiếp khách nhân. Lúc này bụng của tứ di nương đã hiện rõ dưới y phục rồi.
An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận đứng ở bên Nhữ Tuân chuẩn bị cùng hắn tiến cung nghênh thân. Vì cũng là bận đến choáng váng mà không đến tìm Nhữ Hinh.
Nhữ Hinh vừa dùng trà bánh vừa trò chuyện với Nhữ Dao, trông cực kỳ nhàn hạ. Hoàng thượng hoàng hậu cùng đám hoàng thân quốc thích cũng đến. Hoàng hậu vui vẻ cùng Nhữ Dao Nhữ Hinh hàn huyên vài câu.
Ba vị vương gia của hoàng thất sau khi an vị trên ghế cũng không có thái độ gì nữa. Có người đến nịnh hót thì đáp lại, và cũng chỉ có thế.
Rất nhanh phượng giá đến trước đại môn Nhữ phủ. Trưởng Tôn Lăng Vân được Nhữ Tuân đỡ bước qua chậu than rồi tiến đến tiền thính bái thiên địa.
Hỉ nương ở một bên cười đến ngậm không được miệng không ngừng nói lời tốt:
“Tiên pháo thanh thanh chấn thiên hưởng
Hợp gia hoan lạc đại cát tường
Thân bằng hảo hữu tề tụ hội
Cộng đổ tân nhân bái hoa đường”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Thoại âm vừa rơi liền bái thiên địa. Lễ hoàn Nhữ Hinh là người đầu tiên xung phong đưa tân nương vào tân phòng, tránh cho ở nơi này nhiễu loạn đầu óc, vẫn là viện cớ sớm chuồn về Vong Địa.
Thấy được Trưởng Tôn Lăng Vân an vị trên giường trải đỏ, nàng nhìn nàng ta rất lâu mới nói: “Đại tẩu, muội đây rời đi trước.”
Trưởng Tôn Lăng Vân khẽ gật đầu đáp ứng, bởi tân nương không được mở miệng nói. Nhưng nhìn đôi tay nắm chặt của nàng ta, Nhữ Hinh cũng biết nàng ta khẩn trương đến mức nào.
Nhữ Hinh không trở ra tiền thính mà lặng lẳng trở về Vọng Địa, nàng ôm đàn hạt của mình mang từ biệt viện về, chậm rãi khảy.
Khi nàng rời đi, Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng lặng lẽ bước theo. Tay hắn nắm chặt chiết phiến, mắt ôn nhuận như ngọc nhìn về thân ảnh mà hắn hằng đêm thương nhớ. Khúc nhạc du dương vang vẳng bên tai, môi hắn mấp máy bật lên từ khúc:
“Cảnh đẹp nhất trong đời ta, chính là lúc gặp được nàng.
Giữa biển người mênh mông lặng lẽ nhìn nàng, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Mặc dù chúng ta thở cùng chung một bầu không khí nhưng lại vô pháp ôm được nàng.
Nếu có thể thay đổi không gian, thời gian, thân phận, địa vị, chỉ nguyện thấy được ánh mắt nàng.
Nàng của ngàn năm sau sẽ ở đâu? Ở bên cạnh sẽ có phong cảnh như thế nào?
Câu chuyện của chúng ta không được xem là mỹ lệ, nhưng tại sao lại khó quên như vậy?
Nếu lúc đầu ta dũng cảm ở bên nàng thì liệu có kết cục khác không?
Nàng cũng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng lại lặng lẽ giấu hết vào giấc mộng.”
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm bước theo sau, cau mày nhìn chằm chằm thân ảnh của Nhữ Hinh cách đó không xa, bên tai còn vang nhạc khúc cùng từ khúc khiến tâm tình nhất thời nói không rõ. Từ khúc này hắn đã từng nghe Trưởng Tôn Tề Duyệt trong lúc bất tri bất giác đọc lên không ít lần. Lúc đó hắn cũng không có suy nghĩ gì, nhưng giờ hợp với nhạc khúc này, xem ra cực kỳ đồng điệu.
Trưởng Tôn Tề Duyệt kết thúc từ khúc, miệng treo tiếu ý bất diệt. Từ khúc này là lúc hắn mất đi nàng mới nghĩ ra được, bởi nhạc khúc này hắn đã từng nghe nàng khảy không ít lần, nên mới phổ ra một từ khúc hợp với nhạc khúc như vậy.
Tuy từ khúc kết thúc nhưng cầm âm của Nhữ Hinh vẫn chưa từng ngừng lại. Nàng như một người yêu âm nhạc, chìm sâu vào khúc nhạc của mình không hề phát hiện hai đại nam nhân đã xuất hiện sau lưng mình. Ngay cả tiếng hành lễ bị cắt ngang của Thiêm Hương cũng chưa từng nghe vào tai.
Ngay lúc Trưởng Tôn Tề Duyệt muốn nói gì đó đột nhiên có một trận nhói từ vai phải phát ra, vai phải của hắn lập tức phập phồng đến kì lạ, hai hàm răng cắn chặt. Hắn phải đưa tay liều mạng giữ chặt lại, thân người cũng vì vậy mà đứng không thẳng có chút nghiên ra trước, hai đầu mày dán dính lại với nhau, mắt mang đau đớn cùng lưu luyến nhìn bóng lưng kiều tiếu của Nhữ Hinh.
Trưởng Tôn Vinh Liêm hốt hoảng đưa tay giữ lấy hắn, chỉ thấy hắn hồi cho mình một ánh mắt ‘hồi cung’, liền khẽ gật đầu ý đáp ứng. Hai người trong lúc Nhữ Hinh còn chưa phát hiện đã lăng lẳng rời khỏi Vong Địa, rời khỏi Nhữ gia.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Rất nhanh trời tối, Nhữ Tuân say đến đứng không vững được được An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận mỗi người một bên đỡ đến tân phòng. Hắn còn ý thức không rõ hôm nay là ngày gì, tay khoác bên vai hai nam nhân bên cạnh luôn miệng rủ rê: “Hôm nay chúng ta không say không về, người đâu mang rượu đến.”
An Lam Ca đen mặt lầm bầm: “Chúng ta đều ở cùng một phủ, còn nơi nào để về.” Hôm nay đại hôn mà say thành như vậy, không biết chút nữa công chúa thấy được sẽ có phản ứng gì.
Lạc Cách Quận chép chép miệng nói với An Lam Ca: “Say thành như vậy còn muốn uống nữa, hy vọng chút nữa công chúa thấy được sẽ đá hắn ra ngoài hoa viên nằm đất lạnh cho tỉnh rượu.” Nói xong âm hiểm cười hắc hắc, như thể hình ảnh tưởng tượng trong đầu thực sự sẽ xảy ra vậy.
An Lam Ca dùng đôi mắt không thể diễn tả thành lời nhìn Lạc Cách Quận. Còn chưa kịp mở miệng tiếp tục nghe được âm thanh quát hạ nhân chói tai của Nhữ Tuân vang lên: “Không nghe bổn tướng quân nói gì sao? Mang rượu, mau mang rượu đến đây.”
Cả hai nam nhân không nói không rằng một đường mang Nhữ Tuân về viện. Bọn hắn vừa đặt Nhữ Tuân xuống giường xong liền hành lễ với Trưởng Tôn Lăng Vân lập tức dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy trối chết.
Trưởng Tôn Lăng Vân về chờ tân lang trở về vén khăn hỉ, không ngờ hắn say đến bộ dạng mê mang không biết gì. Nàng tức giận kéo khăn hỉ trên đầu ra mạnh ném xuống đất, đứng dậy chống hông nhìn Nhữ Tuân quát dẹp đường:
“Nhữ Tuân to gan, cả thân người dơ như vậy dám bước lên giường của bổn công chúa, còn không mau lăn ra.”
Nhữ Tuân đang ngủ nghe được âm thanh chói tay, có chút cau mày mở mắt ra, mông lung nhìn hai cái lại tiếp tục nhắm mắt ngủ như không có chuyện gì phát sinh. Trưởng Tôn Lăng Vân giấn đến không nhẹ, thở hồng hộc, bước đến vả cho hắn vài cái: “Không nghe bổn công chúa nói gì sao, mau lăn ra.”
Nhữ Tuân da dày thịt béo, với cái sức của một công chúa quanh năm không làm gì như Trưởng Tôn Lăng Văn căn bản như là thay hắn phủi bụi mà thôi. Thế nên vẫn chìm sâu vào giấc ngủ không hề có động tác gì nữa.
Nộ khí sung thiên, nàng bước lên giường, thuận lợi một cước đá hắn lăn xuống giường nằm trên tấm thảm đỏ. Hắn chỉ khẽ nhúc nhích vài cái lại tiếp tục ngủ.
Ôm bụng khí, nàng ngồi trên giường trừng hắn rất lâu đột nhiên thấy gương mặt tuấn mị của hắn nay vì rượu mà đỏ bừng có chút khả ái, nàng sinh ý đến gần. Ngồi xổm bên thân hắn, đưa tay mở hai con mắt hắn lên, lại bóp mũi hắn lay lay, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Cho ngươi chết này, dám bắt ta hồi cung, lại bắt ta chờ ngươi lâu như vậy.”
Nhữ Tuân đột nhiên nhấc tay lên, ôm nàng vào lòng, tiếp tục ngủ ngon lành.
Chính vì hành động này khiến Trưởng Tôn Lăng Vân hoàn toàn mất đi ý thức nằm trên người hắn. Rõ ràng cảm nhận được hơi thở mang theo mùi rượu nồng nặc của hắn thổi trên đầu mình, cảm nhận được tiếng tim đập của hắn trước lòng ngực gần trong gang tất, mặt nàng bỗng dưng nóng hổi. Bất tri bất giác xấu hổ im lặng rất lâu.
Sau một lúc, nàng đẩy tay hắn ra ngồi dậy chỉnh sửa lại giá y mũ phượng. Nghĩ nghĩ hắn khi dễ nàng như vậy, nàng cũng nên tự đòi lại cho mình chút công đạo. Nghĩ vậy nàng bước đến bàn lấy bút cùng mực đến vẽ mặt mèo cho hắn, sau khi hài lòng với ‘tác phẩm’ của mình nàng mới lên giường ngủ.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sáng hôm sau đôi tân nhân phải dâng trà nên có hạ nhân đứng ở bên ngoài gọi dậy. Nhữ Tuân nghe thấy âm thanh cau mày thức dậy, đỡ lấy trán mà ngồi. Một tay chống đất của hắn sờ sờ thấy có gì đó không đúng lắm, nhìn kỹ mới biết bản thân nằm trên thảm dưới đất, trước mắt, trên chiếc giường vừa đổi mới của hắn kia chính là Trưởng Tôn Lăng Vân vừa ngồi dậy như mình.
Thân ảnh kiều tiếu của nàng trong bộ trung y bằng lụa mỏng bạch sắc dán sát người, lộ rõ từng đường cong tuyệt mỹ. Cổ áo hơi sâu, lấp ló khe hở ở nơi phong mãn của nữ nhân, hoàn toàn khác với phong cách kín đáo ngày thường của nàng. Bất quá Nhữ Tuân đâu còn tâm tư lưu ý những thứ này nữa, hiện lòng hắn chỉ có khó chịu mà thôi.
Hắn thật không còn lời nào để nói nữa. Hắn tự tin rằng cho dù bản thân ngủ trên cành cây thì cũng sẽ không thể ngã xuống được chứ đừng nói đến chuyện cái giường mới đổi to hơn. Lý nào đột nhiên lại nằm trên đất như vậy? Đáng chết nhất chính là đêm qua hắn lại không nhớ được chút gì.
Trưởng Tôn Lăng Vân che miệng ưu nhã đánh một cái ngáp rồi mở thanh hàm tiếu nói: “Tiến vào.”
Hạ nhân nghe được cho phép lập tức đẩy cửa. Chỉ là thấy được đại thiếu gia ngồi trên đất có chút chinh lăng, mà kinh ngạc hơn chính là lúc hắn quay qua, mặt bị vẽ đến nhìn không ra vẻ tuấn tú nữa rồi.
Bọn họ lập tức cúi đầu khiến Nhữ Tuân sinh nghĩ, đưa tay sờ sờ mặt, lại nhìn nhìn tay. Không có gì a! Bình thường bọn họ thấy hắn cũng sẽ cúi đầu nhưng hôm không những cúi đầu mà càng thêm điệu bộ muốn cười mà không được.
Hắn đứng dậy đi tới trước gương, nhìn mình trong gương mắt tròn xoe, bộ ngực rắn chắc dưới giá bào không chỉnh tề liên tục phập phồng không thôi. Quay đầu nhìn về phía Trưởng Tôn Lăng Vân đang đắc ý cười trên giường, hỏi: “Đây là xuất từ tay công chúa?”
Trưởng Tôn Lăng Vân vừa tiếp nhận chiếc khăn ướt từ tay hạ nhân vừa ưu nhã lau mặt nói: “Có chứng cứ không? Nếu không có, Nhữ đại tướng quân tuyệt đối không được vu oan bổn công chúa. Vu oan hoàng thất là tử tội đấy!” Còn tốt bụng nhắc nhở hắn một câu.
Khóe miệng của Nhữ Tuân liên tục co rút, hắn lập tức rửa mặt, chà đến khi mặt đỏ bừng sạch sẽ đến không còn chút mực mới thôi. Lúc này đột nhiên hắt-xì một cái, lại liên tục thêm vài cái nữa.
“Dô, Nhữ đại tướng quân cũng biết bệnh sao? Bổn quận chúa vốn nghĩ ngươi mình đồng da sắt!” Trưởng Tôn Lăng Vân tuy miệng mát mẻ thế nhưng lòng có chút lo lắng.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Đây là nhờ hồng phúc của công chúa người, ta nằm trên đất cũng không có đến một cái chăn.” Còn dám mở miệng nói như vậy? Cho dù sức khỏe có tốt đến đâu đi nữa làm sao mà có thể nắm trên đất không chăn suốt một đêm như vậy được, thật xem hắn là tượng đá không biết bệnh?
Trưởng Tôn Lăng Vân ngoài mặt vẫn bình tĩnh như bản thân không quan tâm đến, nàng hất mái tóc đẹp của mình một cái lại nói: “Vậy còn không mau đến tạ bổn quận chúa ban ân?”
Nhữ Tuấn hít một hơi thật sâu để cái đầu đang đau của mình thanh tỉnh trở lại, đáng chết sau cái hít khí kia hắn lại nói ra lời không nên nói: “Thật không thể hiểu nỗi nếu đã không thích ta như vậy hà cớ gì công chúa còn muốn gả cho ta?”
Trưởng Tôn Lăng Vân vốn là một trưởng công chúa kiêu ngạo, lý nào thừa nhận bản thân ép phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn, thế nên nàng nói ra lời trái lòng: “Là phụ hoàng hạ chỉ, không liên quan đến bổn công chúa. Ngươi cũng biết rõ hôn sự này có ý nghĩa gì, sẽ không cần bổn công chúa đích thân nhắc nhở chứ?”
Nhữ Tuân lập tức thông suốt, Nhữ gia nắm binh quyền hơn một nửa trong triều, đương nhiên hoàng thượng gả công chúa là muốn khống chế Nhữ gia rồi. Hắn không nói nữa, bước vào trong bình phong tự thay y phục.
Trưởng Tôn Lăng Vân thấy hắn đi, vô cùng buồn bã ngồi trên giường. Cung nữ thiếp thân bên nàng biết được cũng quỳ bên chân nhỏ giọng an ủi nàng vài câu. Nếu công chúa bỏ đi tính tình kiêu ngạo kia thì đâu cần tức giận như vậy a.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Ta viết tính bằng năm bằng tháng thế mà chớp mắt cái sắp up xong rồi =.= Hôm nay tăng ca nên up sớm cho các nàng xem nha. Cầu bình luận cầu góp ý >”< bên này có mỗi mình ta buồn chán quá đi
Click quảng cáo giúp ta các nàng nhé :*