Tam Thế Duyên

Chương 68: Chương 68: Là Nàng Giúp Hắn




CHƯƠNG 68: LÀ NÀNG GIÚP HẮN
Tác giả: Luna Huang
Lúc này, trong hình phòng, Nhữ Hinh cùng Nhữ Tuân bị hạ nhân treo ngược trên cột cao đối diện nhau gần được một khắc rồi. Mặt của Nhữ Tuân không chút đổi sắc, vẻ mặt lo lắng nhìn muội muội nhắm mắt sắc mặt hoàn toàn tái nhợt ở đối diện hỏi.
“Ngũ muội cảm thấy thế nào?”
“Choáng váng, hoa mắt, buồn nôn.” Nhữ Hinh như mất đi khí lực âm thanh cũng có chút to nhỏ không ổn định. Máu dồn hết lên não, tốt thế nào được, không những mặt mà toàn thân đều tê dại, hai tay buông lỏng rũ xuống cũng chưa tiếp được đất liền thấy được bị treo bao cao.
“Chống đỡ, cố một chút, ta lập tức gọi người.” Nhữ Tuân khẩn trưởng trấn an nàng một câu, vừa định mở miệng gọi người đã thấy hình ảnh đảo ngược của Nhữ Nhiên ngồi trên ghế thái sư được hạ nhân nâng vào.
Ánh sáng bên ngoài sáng hơn trong không chói vào mắt khiến Nhữ Tuân có chút nheo mắt lại, miệng không quên nói: “Tam đệ đến đúng lúc, ngũ muội chịu không nỗi rồi, mau để hạ nhân vào giúp đi.”
Còn Nhữ Hinh tuy nhắm mắt cũng cảm thấy chói, mặt nhanh chóng cau lại. Chỉ nghe âm thanh ghế tái sư hạ xuống bên tai, nàng mở mắt ra, ảnh ngược của tam cả ánh vào mắt, nhưng lúc này mắt choáng váng, đồng mâu cứ như cũng muốn chạy lên não tụ hội khiến nàng phải lập tức nhắm lại.

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nhữ Nhiên chậm rãi lắc đầu, nhìn hồi Nhữ Tuân một mắt: “Mẫu thân không cho giúp đỡ.” Hắn lo lắng cho nàng nên mới đến xem thôi, còn nếu chân chính giúp thì cũng không giúp được, nếu là len lén giúp, hắn cũng không thể nâng nổi nàng, mà cũng không thể để đám nam đinh bên người hắn chạm vào người nàng được.
Nhữ Tuân cau may không hiểu, âm thanh có chút to tiếng trách: “Thật không hiểu nỗi mẫu thân làm gì nữa, rõ ràng ngũ muội là nữ tử, chỉ nói giúp ta một câu, mà câu đó còn chưa tròn lại bị phạt như vậy. Đây đâu phải quân doanh, đâu cần tuân luật như vậy.”
Nhữ Nhiên cũng cảm thấy Nhữ Tuân nói có lý, nhưng gia quy nghiêm minh, có mẫu thân chấp chưởng thứ nào ra thứ đó. Chỉ cần đồ dùng mọi người tìm không ra, nói mẫu thân một tiếng thứ đó lập tức xuất hiện, dù cho chỗ mẫu thân tìm thấy đồ vật hắn cũng đã từng tìm nhưng lại không thấy.
“Lần này ngũ muội chịu khổ rồi, chỉ là rất nhanh thôi sẽ được trở lại biệt viện.”
Đôi môi của Nhữ Hinh lập tức hiện lên ý cười mỏng như tìm được sinh lộ, khẽ máp mấy: “Đúng vậy, muội muốn trở về biệt viện.”
Nhữ Tuân lập tức chen miệng nói thêm: “Nhưng phải sau đại hôn của ta cùng Cách Quận.” Thành thân xong sợ lại nếu không phải chiến sự nguy cấp hắn cũng không thể đến chiến trường nữa, nghĩ nghĩ lại thấy có chút không vui.

“Đại ca nói có lý, ngũ muội không nên phản bác làm gì.” Nhữ Nhiên thấy Nhữ Hinh mở miệng nhanh hơn một bước ngăn chặn. “Nào có chuyện phủ có đại hỉ sự lại thiếu mất một người.”
Nhữ Hinh cũng không còn hơi sức cãi cùng bọn hắn nữa, đôi môi anh đào khẽ mở liên tục hô hấp. Nàng cảm thấy cả cơ thể lẫn đầu óc đều tê dại rồi, không thể nghĩ ra được chút gì nữa.
Nói qua một hồi Nhữ Nhiên bệnh tình trở nặng bị nâng trở về phòng.
Nhữ Tuân trừng mắt nhìn không ngừng quan sát biểu tình của Nhữ Hinh, rất sợ bỏ qua cho dù là thay đổi nhỏ nhất của nàng. Mà cũng xem như nàng rất cứng đầu, đến giờ phút này cũng không mở miệng xin cầu cứu hay là giả vờ ngất.
Rất nhanh hai canh giờ đi qua, Nhữ Tuân được thả ra ngoài. Do có hạ nhân hắn không tiện lưu lại. Nhưng đi qua một hồi, hắn len lén chạy trở về, vào hình phòng nâng người của Nhữ Hinh lên, quan tâm hỏi: “Thế nào rồi?”
“Vẫn chưa chết được.” Nhữ Hinh được nâng cứ như được quan thế âm bồ tát ban cam lộ vậy. Mặt lập tức khôi phục lại một chút, nhưng đôi tay tê rần vẫn không cử động được. Mở mắt nhìn đại ca, khóe môi khẽ kéo lên một nụ cười mỏng. Nàng biết hắn sẽ quay lại.

“Nha đầu, còn đùa được xem ra vẫn còn chịu đựng được.” Nhữ Tuân hạ nhỏ âm thâm cười. Hắn đỡ qua nàng một chút lại nhanh chóng rời đi, cũng không quên lưu lại cho nàng một câu: “Cứ một khắc ta lại đến.”
Ai biết, An thị như sớm đoán được thế nên hắn vừa ra khỏi hình phòng liền bị kéo đi xem người chỉnh lý viện của mình, rồi lại xuất phủ xem vải chuẩn bị cho hôn sự. Đây khiến lòng hắn đầy áy náy vì thấy hứa chưa trọn vẹn với nàng.
Bên trong hình phòng, Nhữ Hinh đếm từng giây một chờ đợi Nhữ Tuân một lần nữa xuất hiện cứu mình. Lúc nghe được âm thanh cửa đẩy ra, nàng thở mạnh một hơi, đầu nàng cũng sắp nổ tung rồi giờ hắn mới đến. Rõ ràng bảo một khắc đến một lần mà giờ đã hơn một khắc rồi mới đến. Nhưng nàng cũng không trách hắn, có lẽ sợ tai mắt của mẫu thân nên mới đến trễ.
Chỉ cảm giác được bản thân một lần nữa lại được nâng lên, tiếp theo là âm thanh ôn nhu chứa đầy quan tâm truyền vào tai: “Như thế tốt hơn không?”
Mạnh mở mắt, nàng không thể tin nhìn người đến. Chỉ thấy gương mặt tuấn lãnh của Trưởng Tôn Tề Duyệt phóng đại ánh vào trong mắt. Hắn không phải nhiễm mao bệnh sao? Lý nào không thượng triều lại đến đây? Mà khoan, nếu nàng nhớ không lầm thì giờ này Nhữ Dao hẳn là đến thăm hắn rồi.
“Tứ tỷ đến đông cung thăm điện hạ không ngờ người lại xuất hiện nơi này?” Đáp phi sở vấn, mở miệng lại một câu mát mẻ, không để ý đến việc hắn đang giúp mình. Tuy nhìn không rõ, hình ảnh của hắn trước mặt nàng có chút mờ ảo nhưng vẫn nhận ra được hắn không có mao bệnh gì.
Trưởng Tôn Tề Duyệt vận một thân cẩm bào bạch sắc tú trúc văn ưu nhã, hắn khom lưng đưa hai tay đỡ lấy người Nhữ Hinh, để nàng ở tư thế như đang ngồi duỗi chân vậy. Đầu hắn hơi cúi nhìn nàng, mới một hôm không gặp mà hắn đã chịu không nỗi phải lén hoàng huynh chạy đến tìm nàng.
Vốn là sớm đến rồi, chẳng qua thấy Nhữ Tuân cùng nàng chịu phạt bên trong nên ngồi trên nóc quan sát rất lâu. Ai biết Nhữ Tuân được thả lại quay trở về còn hứa là mỗi một khắc đều quay lại nữa, nên hắn chừng chừ không xuống. Lúc nãy ở trên cao thấy được Nhữ Tuân cưỡi ngựa xuất phủ với An thị hắn mới an tâm bước vào.

“Ta đến thăm nàng.” Như nghe không ra mát mẻ bên trong câu nói của Nhữ Hinh, hắn nhẹ nhàng hồi cho nàng một câu.
Nhữ Hinh đến chết vẫn cứng miệng, không chút che giấu nàng hừ mạnh một tiếng, nói: “Ta vẫn còn sống, ngươi có thể đi rồi.” Diễn thật như vậy cho người nào xem? Hôm ở Linh Lung tự chẳng phải nàng đã nói rất rõ rồi sao? Hắn cứu nàng nàng trả ân chăm sóc lại hắn liền đã trọn tình trọn nghĩa rồi, nàng cùng hắn cũng xem như không ai nợ ai.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Vẫn bày thái độ mặt dày vài trượng đuổi mãi không chịu đi, Trưởng Tôn Tề Duyệt vì giữ tư thế đỡ nàng không hề động đậy: “Chờ hết hai canh giờ ta liền đi.”
Âm thanh không lớn nhưng lại đánh vào phần yếu đuối nhất trong trái tim thiếu nữ của Nhữ Hinh. Trong lúc bất chợt tim thực sự có có loạn nhịp, chỉ là nàng nhắm mắt không đáp nữa. Nàng đang cần giúp đỡ, hắn thích giúp đỡ, vậy nàng thành toàn, đây là nàng giúp hắn không phải hắn giúp nàng.
Trong hình phòng ngoại trừ tiếng hít thở của hai người ra thì không còn bất kỳ âm thanh gì khác nữa. Tư thế đến thay đổi cũng không có, vốn là người luyện võ nên đây đối với Trưởng Tôn Tề Duyệt mà nói cũng như lúc luyện võ mà thôi, hoàn toàn không có khó khăn gì, thế nên tay giữ nguyên đến run vì mỏi cũng không thấy.
Rất nhanh Nhữ Hinh thụ đủ bốn canh giờ, nghe được tiếng bước chân rất có trật tự từ xa xa, Trưởng Tôn Tề Duyệt nhẹ nhàng đặt nàng về vị trí ban đầu, cũng không nói thêm gì thất thanh thất sắc từ cửa sổ biến mất dạng. Nhữ Hinh từ đầu chí cuối cũng không hề mở mắt ra nhìn, cảm giác được máu lại dồn lên nào, lại một trận choáng váng.
Chỉ nghe tiếng cửa mở ra, Thiêm Hương cùng một đám nha hoàn tiếng vào vì nàng cởi trói. Đôi tay chân tên rần, nàng được Thiêm Hương đỡ nửa lếch nữa đi trở về Vong Địa, bên tai còn truyền đến âm thanh lo lắng các thể loại của Thiêm Hương.