Tam Thế Duyên

Chương 67: Chương 67: Gia Pháp Nghiêm Minh




CHƯƠNG 67: GIA PHÁP NGHIÊM MINH
Tác giả: Luna Huang
Nhữ Hinh đến tìm thì thấy Nhữ Nhiên ngồi tựa bên giường đọc sách, nàng vui vẻ xông vào nói ra chuyện lúc nãy ở tiền thính cùng thỏa thuận của hai phụ nữ. Nhữ Nhiên khẽ cười xoa xoa đầu nàng: “Vì muốn trở về biệt viện cả tam ca cũng bán.” Nói thì là như vậy nhưng hắn biết rõ nàng không có ý này.
Nhữ Hinh lại không chút tức giận nhào đến ôm lấy hắn kể: “Ở biệt viện không khí rất tốt, đối với bệnh tình của tam ca nhất định là tốt hơn cả chữ tốt.”
Nhữ Nhiên nào dám ôm nàng, lần trước nàng khóc hắn cũng chỉ đưa tay vỗ lưng an ủi thôi, lần này. . .hắn chỉ có thể buông xuôi hai tay mặc nàng ôm lấy mình. Hắn hiểu ý nàng, cũng muốn nàng sống vui vẻ, làm chuyện mình thích, nhưng tất cả đều phải đợi sáu tháng sau mới nói tiếp được.
Không nghe có âm thanh đáp mình, Nhữ Hinh rời khỏi người Nhữ Nhiên, nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt long lanh thiên chân đến không thể dùng từ nào hình dung được. Lại vẫn không thấy hắn có ý định muốn nói, nàng lại nói: “Tam ca không định rời kinh?”
“Ân, ta muốn lưu lại trong phủ.” Nhữ Nhiên nhàn nhạt đáp một câu.
Câu này dường như một thùng nước lạnh thêm băng từ đầu Nhữ Hinh tưới xuống, bao nhiêu hưng phấn của nàng đều mất hết. Nhưng nàng cũng không trách hắn, bởi nàng nghĩ có lẽ hắn biết bản thân sống không lâu nên muốn lưu lại bồi phụ mẫu.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***

“Vậy muội trở về trước.” Trước khi nước mắt rơi nàng phải lập tức ly khai nơi này, tránh tam ca lại khó xử.
“Được, muội sớm nghỉ ngơi.” Nhữ Nhiên cũng không lưu người nữa.
Nhữ Hinh vừa bước ra khỏi phòng Nhữ Nhiên nước mắt như nước sông vỡ đê, ào ra không ngừng. Ái Ái sớm đi rồi, sau này không có Thiêm Hương bồi giờ đến tam ca cũng không theo nàng, một mình nàng ở biệt viện ngày qua nhất định rất dài, nhưng nàng quả thực không muốn lưu lại nơi này.
Về đến Vong Địa, Thiêm Hương thấy chủ tử khóc đến thê thảm lập tức chạy ra đón: “Tiểu thư, người làm sao vậy?” Lúc Nhữ Liệp đuổi người, nàng liền trở về phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ hầu hạ tiểu thư, thế nên không theo bên người. Đây là ở Nhữ phủ, nên nàng cực kỳ an tâm, thế nên mới dám rời khỏi như vậy.
Ôm chầm lấy Thiêm Hương, Nhữ Hinh lại một trận kể lể. Nghe đến lúc Lạc Cách Quận muốn thú mình, đầu óc của nàng hết tiếp thu được những lời khác từ tiểu thư nữa rồi. Hắn vì sao muốn thú nàng? Mà tướng gia cùng phu nhân cũng không phản đối?
Nhữ Hinh thấy nàng ta cũng ngây ngốc nên nghĩ nàng ta cũng không có ý gì với Lạc Cách Quận, thế nên chủ động từ bỏ, bước vào phòng tắm rửa. Lúc nãy tam ca cũng không đáp ứng nàng sẽ thành thân, nên cơ hội nàng được rời đi là rất mỏng manh, hay là mai đi tìm phụ thân đổi thành An Lam Ca nhất định khả quan hơn.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sáng hôm sau, đang cùng ngồi dùng điểm tâm, Nhữ Liệp nói: “Dao nhi chút nữa cùng ta tiến cung, ngươi đến đông cung thỉnh an hoàng hậu xong liền đến xem thái tử điện hạ đi.”
Hôm trước nhận được tin nội bộ rằng Trưởng Tôn Tề Duyệt trúng mao bệnh không thể thượng triều, hiện hoàng thượng chỉ đối ngoại nói, hắn(TTTD) trong thời gian bị cấm túc lại tự ý rời kinh nên gia hạn thời gian cấm túc thôi, nên không ai có ý kiến gì.Bất quá, hắn cũng không tin đám người của Trưởng Tôn Khởi Hiệp không biết.

Thế nhưng nhìn sắc mắt của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cùng hoàng hậu sợ là không nhẹ. Nếu không mau tìm ra được bệnh, sợ là ‘Lệnh phạt cấm túc’ ngụy tạo của hoàng thượng sợ là cũng không thể nào che giấu nỗi. Như vậy, nhất định có người thừa nước đục thả câu, dâng tấu phế thái tử vị.
“Vâng.” Nhữ Dao bất lực ứng tiếng. Nàng vốn đã quyết định từ bỏ tình cảm trong lòng để gả cho Trưởng Tôn Tề Duyệt, không ngờ Nhữ Hinh lưu An Lam Ca ở lại. Tuy mấy ngày trên Linh Lung tự, nàng cùng hắn cũng ít tiếp xúc, nhưng tổng thể lúc nhớ hắn nàng cũng sẽ viện cớ chạy đi nhìn hắn từ xa một chút. Vì vậy lòng nàng vẫn chưa thể hạ được quyết tâm.
An thị hiền từ gắp cho Nhữ Dao một miếng thịt ngon nhất nói: “Dạo này thấy ngươi gầy đi rất nhiều, vẫn là tẩm bổ một chút.”
“Vâng, đa tạ mẫu thân.” Nhữ Dao vẫn chôn mặt vào trong chén.
Nhữ Tuân đêm qua bị phu thê Nhữ gia ghé thăm nói rất lâu mới rời đi. Trong thánh chỉ viết rõ, để cho hắn nghỉ ngơi chuẩn bị hôn sự, vì thế hôm nay định chắc hắn phải ở cùng mẫu thân rồi.
Lạc Cách Quận cũng bị ghé đến nói một tràng dài. An thị không đồng ý hắn thú Thiêm Hương vi thê bởi nàng chỉ là hạ nhân còn hắn thân phận cao quý. Thế nhưng nói tới nói lui, hắn lập thệ không phải Thiêm Hương không thú, thế là đôi phu thê bó tay rời đi.
An Lam Ca lúc tối bị kéo vào thư phòng hỏi đông hỏi tây, cuối cùng vẫn hỏi không ra cái gì. Vốn là muốn ép hắn thú Nhữ Hinh nhưng nghĩ lại nữ nhi cũng không phải có ý với hắn. Lại vì hôn sự của hai người kia nên hôn sự của hắn được đặc cách dời lại.
Nhữ Hinh hết nhìn Nhữ Dao lại nhìn đến An Lam Ca, xem ra cơ hội nàng tạo cho bọn họ quả thực bị vứt hết xuống biển lớn rồi. Miệng nhai cọng rau dài không biết đến mùi vị bên trong, cơ hàm liên tục hoạt động nhưng lại không thấy cọng rau bị tổn thương chút gì.

An thị nhìn Nhữ Tuân lại nhìn sang Nhữ Hinh nói: “Vừa lúc dùng bữa xong liền đến hình phòng chịu gia pháp.” Câu nói không hề chỉ đích danh người nào nhưng ở trên bàn trừ Nhữ Liệp không biết gì cùng hai ‘tội nhân’ ra, thì mọi người đều bật cười.
Lạc Cách Quận tốt bụng kể lại cho Nhữ Liệp nghe, hắn lập tức đau lòng nữ nhi thay nàng cầu tình: “Phu nhân, nàng không nên nghiêm khắt như vậy. Hinh nhi làm sao thụ được hình phạt đó.”
An thị nhìn trượng phu, lại nở một nụ cười nồng hơn: “Chàng đây là bao che?” Đương nhiên trong nụ cười kia có hàm đao khiến Nhữ Liệp lập tức đảo mắt nhìn chung quanh.
Nhữ Nhiên sớm đã nhìn phụ thân nháy mắt ý bảo không nên nói đỡ lời tránh mẫu thân phạt nặng. Không ngờ hắn(NL) không nhìn hắn, nên giờ gây đại họa rồi, chỉ tội ngũ muội đột nhiên bị phạt nặng thêm.
Nhữ Liệp chính vì đau lòng nữ nhi nên mới nhất thời quên mất tính tình của phu nhân nhà mình. Hắn nuốt ngụm nước bọt dùng ánh mắt hối lỗi nhìn Nhữ Hinh, miệng nói lại nói An thị: “Phu nhân, ta hồ đồ rồi vừa nói gì liền đã quên, xem ra không muốn thừa nhận mình già cũng không được.”
“Quên rồi cũng không sao, thiếp nhớ là được.” An thị cười càng thêm rạng rỡ, quay sang Nhữ Hinh đang hóa tượng nói: “Chút nữa phạt thêm hai canh giờ. Đây là nhờ phụ thân của ngươi đấy, còn không mau đa tạ đi.”
Nhữ Hinh mở to mắt trân trân nhìn đôi phu thê trước mặt. Từ lúc thỉnh an xong đến giờ, nàng vẫn chưa hề nói ra lời nào cư nhiên bị phạt? Mất hứng nói ra một câu: “Đa tạ phụ thân đại nhân.”
Nhữ Liệp ha ha cười gượng lập tức cầm chén đũa ăn lấy ăn để. Mọi người cũng không dám nói thêm câu nào, sợ càng nói nàng bị phạt càng nặng.
Mọi người nén cười đến sắp nội thương.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***

Ăn xong, An thị tiễn Nhữ Liệp cùng Nhữ Dao đi thăm tứ di nương xong liền lên xe ngựa tiến cung. Hôm nay bởi vì phủ sắp có đại sự nên hai vị di nương vốn đang bị cấm túc kia cũng được thả trước hạn, đây xem như là đã rất khai ân rồi.
An Lam Ca Lạc Cách Quận thay phiên nhau an ủi Nhữ Hinh.
“Nếu chịu không nỗi vờ ngất đi bảo đại ca gọi người giúp là được, không nên cố gặng chịu đựng.”
“Đúng đó, mỗi ngày phạt một chút tổng cũng tốt hơn một lần phạt tận bốn canh giờ.”
“Lúc nãy ta nhìn thấy bá phụ rất hối lỗi, có lẽ bị phạt xong lại có đồ bồi thường.”
“Đợi có thời gian ta cùng Lam Ca lại đưa muội xuất phủ chơi.”
“. . .”
Hai người cứ ngươi một câu ta một câu, Nhữ Hinh chỉ là nhìn bọn họ không hề đáp. Bởi bọn họ nói đúng một thứ, chính là phụ thân rất áy náy. Chỉ cần như vậy ngày nàng trở về biệt viện sẽ không còn xa nữa.
Nhữ Tuân đứng bên cạnh nàng không nói một câu. Khi hai nam nhân kia đi rồi, hắn mới đưa nàng cùng dạo hoa viên, đợi tiêu hết thức ăn trong bụng liền mới đến hình phòng thụ phạt.
Hai huynh muội đi song song nhau nhưng lại không nói bất kỳ câu nào với nhau. Bởi sự kiện của Trưởng Tôn Lăng Vân trong lòng bọn họ điều biết rõ, thánh chỉ cũng đã hạ, dù cho nguyện ý hay không thì vẫn phải thú. Lại nói người ta đã hạ mình như vậy không lý nào còn cố chấp cự tuyệt.