Tam Thế Duyên

Chương 4: Chương 4: Trở Về Nhữ Gia




CHƯƠNG 4: TRỞ VỀ NHỮ GIA
Tác giả: Luna Huang
Cuối cùng cái gì đến cũng phải đến. Hôm nay Nhữ Hinh mang theo Ái Ái cùng Thiêm Hương và những hạ nhân khác trở về Nhữ gia. Theo lịch trình phụ thân sẽ đến đón nàng nhưng đại ca từ chiến trường khải hoàn trở về hoàng thượng đãi khách nên không ai đến đón nàng được.
Mà nàng cũng không lưu tâm cho lắm, phô trương làm gì, nàng muốn đơn giản mà thôi. Ngồi trước chiếc gương đồng được đặt lệch một bên để nàng chỉ có thể nhìn thấy được mặt bên trái của mình, Thiêm Hương vì nàng chải tóc.
Ái Ái ngậm một đóa phong lan tử hoàng sắc từ bên ngoài chạy vào. Nó đợi Thiêm Hương búi xong tóc cho nàng lại nhẹ nhàng đặt hoa lên búi tóc. Tóc trơn hoa rơi xuống, Thiêm Hương đỡ lấy cài lên tóc cho nàng.
Nhữ Hinh cười khanh khách chỉ chỉ mỏ của Ái Ái khen tặng một câu: “Vật nhỏ thông minh, đóa hoa này rất hợp với trang dung cùng y phục của ta, ta rất thích, đa tạ.”
Ái Ái đầy hưởng thụ khen tặng chạy vòng quanh ngọa thất. Thiêm Hương cũng lắc đầu cười. Đúng là tìm không ra được một sủng vật thứ hai như vậy đâu.
Thời gian lại rất nhanh đi qua, hiện xe ngựa cũng chuẩn bị tiến vào kinh thành. Lúc nàng rời đi ai cũng biết, hiện nàng trở về lại cũng là ầm ĩ một phen. Trong kinh thành mọi người đều sục sôi mong ngóng chiếc xe ngựa to lớn xa hoa được Nhữ Liệp cho người làm tặng cho ái nữ.
Chỉ là một chiếc xe ngựa thôi là đủ thấy được địa vị của nàng ở trong lòng của Nhữ Liệp. Tuy so không được với hoàng tộc nhưng cũng là bậc nhất trong kinh thành. Chiếc xe này là đặc biệt vì nàng làm thành, ngoại trừ nàng cả phu thê Nhữ Liệp cũng chưa từng ngồi trên đó.
Nhữ Hinh nằm trên nhuyễn tháp trong xe thưởng thức ngọc như ý trong tay. Cảm giác mát lạnh của ngọc như ý truyền qua lớp vài dày thấm vào trong lớp da sần sùi trên tay nàng nhưng nàng nào cảm nhận được.
Đột nhiên xe ngựa ngừng lại, Ái Ái ở bên ngoài xe ngựa thất thanh hô to. Nhữ Hinh có chút mất nhã hứng hỏi: “Có chuyện gì?”

Âm thanh của Thiêm Hương truyền vào hồi lời: “Tiểu thư, tướng gia cùng đại thiếu gia, biểu thiếu gia, Lạc công tử đến đón người.”
Thoại âm vừa rờơ đang nghe thấy âm thanh quen thuộc của Nhữ Liệp theo đó truyền vào trong xe: “Hinh nhi đường xa có mệt mỏi không?”
Âm thanh hành lễ của Thiên Hương cũng theo đó vang lên.
Nhữ Hinh cao hứng mở cửa sổ ra nhìn Nhữ Liệp, đôi môi anh đào mỏng hồng nhuận kéo ra một nụ cười ngọt ngào: “Phụ thân, đã lâu như vậy không đến thăm nữ nhi.”
Nhữ Liệp là một thừa tường, trên mặt cương nghị lại mang theo nghiêm khắt ngồi trên lưng ngựa. Tuy cũng ngoài ngũ tuần nhưng tuấn dung kia cũng khiến người hâm mộ. Hắn oai phong ngồi trên lưng ngựa lái đến bên cửa sổ, đôi mắt yêu thương nhìn ái nữ, biểu tình trên mặt cũng thả mềm không ít.
“Chiến sự cấp bách phụ thân cũng không thể ly khai, ngươi ngược lại cũng không trở về nhìn phụ thân cùng mẫu thân ngươi một chút.” Nhữ Liệp tuy mở miệng trách móc nhưng âm điệu lại cưng chiều vô hạn.
Nhữ Hinh bĩu môi, rũ mặt xuống: “Chẳng phải đã trở về rồi sao.” Biết rõ nàng không thích kinh thành còn nói như thế nữa.
Nhữ Liệp vươn tay xoa xoa đầu nhỏ của nữ nhi: “Được rồi được rồi, lại bày bộ dạng này, xa nhà bao lâu đã đến lúc trở về rồi.” Hắn đương nhiên biết nữ nhi muốn gì. Nàng căn bản không muốn ở kinh thành, trong khi mọi người đều là đổ lên kinh thành tìm kế sinh nhai thì nàng lại muốn ở biệt viện làm dân thường. Chỉ là hắn không cho nàng cơ hội mở miệng nói ra đâu.
“Phụ thân, nữ nhi. . .”
Lời còn chưa dứt đã thấy có thêm bóng của ba nam tử cưỡi ngựa tiến gần tới. Nhữ Hinh mất hứng đóng sầm cửa sổ lại nằm trên nhuyễn tháp.

Nhữ Tuân là đại thiếu gia của Nhữ phủ, cũng là đại ca của nàng. Chỉ là vị đại ca này là do nhị di nương sở sinh. Tính đến hiện tại hắn cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi. Dung mạo tuấn tú công danh hiển hách, đã là nữ nhân đều muốn gả cho một nam tử như hắn.
Thân người hắn cao to vạm vỡ, cẩm bào thúy lục sắc hoa văn bạch sắc được thêu cẩn thận tỉ mỉ. Toàn thân tản phát ra mị khí, đôi mắt ưng hiếu chiến nhìn chằm chằm chiếc cửa sổ vừa bị đóng lại. Vì búi tóc kia nên hắn cũng thấy không rõ dung mạo của vị muội muội này.
“Ngũ muội, vì sao thấy đại ca đến liền đóng cửa sổ lại nha, đây là không muốn gặp đại ca sao?” Hắn có chút cười khổ với hành động giận dỗi này của nàng. Rõ ràng là phụ thân trêu nàng, hắn nào có lỗi lầm gì để bị nàng đối xử như vậy a.
Nhữ Liệp cũng là không thể nói năng gì với nữ nhi có tính khí như vậy. Chưa từng có người dám đối xử với hắn như thế, ngay cả phu nhân An thị được hắn yêu thương nhất cũng không có thái độ này. Chỉ là hắn cũng không thể phát sinh bất kỳ nộ khí nào, dù gì cũng là nữ nhi hắn yêu thương nhất cơ mà.
Tình cảm của Nhữ Hinh cùng Nhữ Tuân cũng không có bao nhiêu. Lúc nàng còn nhỏ hắn đã phải ra chiến trường rồi rất ít ở trong phủ nhưng nghe âm thanh liền cũng không có gì ngoài quan tâm cùng trách móc.
Nàng cắn môi không hồi đáp chứng tỏ bản thân đang giận. Nhữ Liệp cười khổ lắc đầu hạ lệnh: “Xuất phát.”
Xe ngựa một lần nữa lại lăn bánh chạy vào thành.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
“Ngũ muội, ngươi ở biệt viện lâu như vậy vẫn còn chơi chưa chán hay sao? Mẫu thân nhớ ngươi đến sắp phát điên rồi a!” Nhữ Tuân cưỡi ngựa đi song song với xe ngựa, miệng không ngừng mấp máy bắt chuyện với vị muội muội cùng phụ khác mẫu này.

Đáp lời hắn cũng chỉ có tiếng bánh xe gỗ cán trên đất đá mà thôi. Hắn nhìn Nhữ Liệp cầu cứu, chỉ là phụ thân hắn cũng chịu thua với nàng.
Nhữ gia nằm ở con ở một con phố sầm uất cách hoàng cung không xa. Trước đại môn, An thị đã như ngồi trên lửa nóng, tay túm chặt khăn thể hiện sự khẩn trương: “Vì sao lâu như vậy vẫn chưa trở về a, lão gia cũng thật là, đi cũng không mang ta theo.”
An thị tứ tuần nhưng dung mạo lại bảo dưỡng cực tốt. Nếu lúc này Nhữ Hinh ở liền nhìn họ như hai tỷ muội mà thôi. Nàng cũng là nữ tử nổi bật nhất kinh thành năm đó. Nhữ Liệp phải trồng cây si không ít lần trước An gia mới thú được nàng hồi phủ.
“Mẫu thân, người chớ nóng vội a, có lẽ cũng sắp trở về rồi.” Nhữ Nhiên ngồi trên ghế thái sư nhàn nhã trấn an An thị.
Hắn là tam thiếu gia của Nhữ phủ, thân ca ca của Nhữ Hinh, năm nay cũng đã hai mươi rồi. Hắn thông minh bẩm sinh, mười lăm đã đậu trạng nguyên chỉ là do bệnh triền thân nên không thể nhận quan chức. Dung mạo so với Nhữ Tuân cũng là tuấn tú nhưng hắn thiên về thư sinh hơn là tướng mạo thiện chiến của Nhữ Tuân.
Năm nay hắn vừa cử hành lễ nhược quán xong, tuy cũng là tuấn dung nhưng nào nữ nhân nào dám gả nha. Gả cho hắn khác nào ngồi chắc cái ghế ở quả đâu. Hắn bệnh từ khi trong bụng An thị mà ra, đến tự ngồi cũng không thể a.
“Tam ca nói đúng a, mẫu thân không nên nóng vội.” Nhữ Dao ở bên cạnh đỡ An thị dịu dàng nói, đầu cũng hơi cúi, bao nhiêu dáng vẻ thục nữ đều bày ra hết.
Nàng là tài nữ bốn năm liền của kinh thành, từ năm mười ba tuổi đã được hoàng thượng khai kim khẩu khen tặng. Năm nay nàng mười sáu, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn do đại di nương sở sinh.
Do hai nhi nữ của An thị đều thuộc về đám tàn hoa bại liễu nên mỗi lần tiến cung An thị cũng sẽ mang theo Nhữ Tuân cùng Nhữ Dao. Đương nhiên đó là những lúc Nhữ Tuân ở kinh thành. Mà An thị cũng nổi tiếng là chủ mẫu đáng để học hỏi nhất kinh thành.
Đám nhi tử không phải do nàng sở sinh vẫn là tôn trọng nàng như thân sinh mẫu vậy. Từ sớm nàng đã được ban cho cáo mệnh nhất phẩm khiến không ai không ganh tỵ. Nàng còn rất hay phát gạo làm từ thiện, còn cùng hoàng hậu đi chùa ăn chay cầu phúc nữa.
Trong kinh thành người người đều thương tiếc thay An thị. Rõ ràng một nữ nhân tốt như vậy sao lại sinh ra hai hài tử tàn hoa bại liễu như vậy. Chỉ là An thị chưa từng để những điều này trong lòng, nàng chỉ làm tốt trách nhiệm của bản thân mà thôi.
Nhữ gia còn một nhị tiểu thư do tam di nương sở sinh. Chỉ là năm đó tam di nương khó sinh nên tạ thế, mà nhị tiểu thư kia chào đời khóc được hai tiếng cũng đi theo sinh mẫu của nàng ta. Nhữ Liệp thương tiếc đặt tên là Nhữ Lạc.

Nhị di nương cũng trông ngóng nhi tử của mình. Lý nào lại như vậy, nhi tử của nàng vất vả chinh chiến vừa trở về không bao lâu lại bắt đi đón sửu nữ kia. Rõ ràng là đại thiếu gia lại không bằng một tiểu oa nhi tàn hoa bại liễu.
Càng nghĩ nàng càng câm phẫn, tay bất giác nắm chặt gấu váy. Nàng không cam tâm. Nhi tử của nàng giỏi như vậy, nếu không phải nàng xuất thân thấp hèn thì cái ghế đương gia chủ mẫu kia sớm là của nàng rồi, đâu đến lượt An thị kia ngồi.
Đại di nương nhìn nữ nhi của mình thân cận với An thị như vậy tròng mắt lộ rõ không cam lòng. Rõ ràng là nữ nhi do nàng vất vả hạ sinh gọi địch nhân là mẫu thân còn không tính lại còn tốt với địch nhân như vậy thật khiến nàng tức chết.
Nhữ Dao nhìn thấy được không cam lòng của đại di nương, nàng liền ném cho nàng ta ánh mắt khuyên nhủ an phận. Nàng thực sự không thể hiểu nỗi, An thị đã là rất rộng lượng vì sao sinh mẫu của nàng vẫn muốn đối chọi như vậy. Đổi lại là các đương gia chủ mẫu khác mẫu nữ nàng đừng mong có ngày lành qua.
Tứ di nương là nữ nhân được Nhữ Tuân ở chiến trường mang về nên cũng không biết bao nhiêu chuyện ở kinh thành. Nhữ Liệp nhìn trúng nàng ta nên đón trở về làm di nương, hy vọng có thể sinh thêm vài nhi nữ giúp Nhữ gia khai chi tán diệp.
Nàng chỉ mới mười tám, dung mạo mị hoặc nhưng lại so không được với Nhữ Dao. Thân hình đẫy đà, y phục hoa lệ lại có chút mỏng manh, gió thổi nhẹ khiến y phục dán sát thân thể, tất cả những đường cong câu dẫn nam nhân đều lộ hết ra ngoài.
An thị nhìn thấy liền cau mày không vui, nhưng giọng nói vẫn là hạ nhẹ: “Hôm nay là ngày đón Hinh nhi trở về, ngươi ăn mặc như thế là có ý tứ gì?” Câu dẫn trượng phu nàng?
Tứ di nương uất ức nhưng cũng không dám phát tác: “Phu nhân, nô tỳ vừa đến tướng phủ chưa bao lâu, y phục đặt làm bên tú phường còn chưa mang đến, nên. . .” Âm thanh như ủy khuất vạn phần cộng với dung mạo kia khiến người thương tiếc vang lên. Nàng thích ăn mặc như thế đấy, ai bảo từ lúc nàng đến tướng phủ đến nay Nhữ Liệp chỉ ghé phòng nàng đúng hôm động phòng làm gì.
Nhữ Dao nhìn tứ di nương lại nhìn sang đại di nương cùng nhị di nương mà âm thầm lắc đầu. Rõ ràng chỉ là thị thiếp lại ăn mặc trang dung khoa trương hơn cả chủ mẫu nữa. An thị không nói chính là còn có hậu chiêu mà nàng sớm nói không biết bao nhiêu vạn lần rồi thế mà đại di nương có thèm nghe nàng đâu. Thế nên nàng cũng chẳng thèm nói nữa.
“Mẫu thân, họ trở về rồi.” Nhữ Nhiên không chút lưu ý mà nhìn về phía đám người ngựa dần dần xuất hiện trước mắt. Đã chín năm rồi hắn không có gặp vị muội muội này, đúng là nhớ chết nha.
Hắn nở một nụ cười nhợt nhạt, một đám nữ nhân gần đó thấy được đều la lên một trận điên đảo. Nếu không phải hắn bệnh triền thân các nàng cho dù chết cũng lao vào bám hắn không buông.