Tam Thế Duyên

Chương 140: Chương 140: Giải Bỏ Khuất Mắc Trong Lòng




CHƯƠNG 140: GIẢI BỎ KHUẤT MẮC TRONG LÒNG
Tác giả: Luna Huang
Lại qua đi mười ngày, hôm nay tuyết rơi nhiều, đột nhiên Trưởng Tôn Tề Duyệt chạy đến nói với Nhữ Hinh rằng: “Mấy hôm nay nàng để Hiên nhi trong phủ, thái phó bệnh rồi không cần đến lớp.”
Nhữ hinh liền ‘ân’ hắn một tiếng cũng không nói gì thêm nữa.
Chỉ là năm ngày đi qua nàng cũng không thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt trở về, Cẩn Đa chỉ bảo hắn có công vụ chưa thể hồi phủ. Bình thường hắn hễ hồi phủ, phê tấu chương xong liền chạy đến cùng nàng và nhi tử, năm ngày không gặp đột nhiên lòng nàng có chút không quen rồi.
Trưởng Tôn Dĩ Hiên xị mặt bước vào, ủy khuất ngẩng đầu lên nói với nàng: “Mẫu phi, phụ vương vì sao không hồi phủ?” Sau mấy ngày không đi học, hôm nay hắn đi học trở lại mọi người đều có phụ thân đón, hắn đột nhiên lại nhớ phụ vương vô cùng.
Nhữ Hinh phì cười, xem ra không chỉ có nàng nhớ hắn. Nàng đưa tay xoa xoa gò má phúng phính của nhi tử, khẽ giọng nói: “Phụ vương bận công sự, đương nhiên là không ở rồi, vài hôm nữa sẽ trở về thôi.”
Trưởng Tôn Dĩ Hiên cũng không nói gì nữa.
Chỉ là qua đi hai hôm, hắn càng nghĩ càng không thông. Chân hắn bước đến thư phòng to đặt ở khác viện của phụ thân. Chỉ thấy bên trong có rất nhiều người ra vào, mà trên tay một tiểu thái giám có cầm một chậu nước, khăn có dính máu vắt bên trên.
Hắn nhấc chân bước vào nguyệt môn thì Cẩn Đa lập tức chạy tới ngăn lại: “Thế tử gia đây là đi đâu a?”
“Bên trong có chuyện gì?” Trưởng Tôn Dĩ Hiên vẫn nén không được hiếu kỳ nhìn vào. Bình thường phụ vương hồi phủ liền sẽ ở nơi này, lúc sau mới ra ngoài trở về viện, đây là chuyện hắn để ý rất lâu.
Phụ vương luôn mang hắn đi khắp phủ lại chưa từng để hắn vào đây. Phụ vương còn nói với hắn ‘muốn vào đây nhất định phải học thật giỏi võ công thật cao’ thế nên đây cũng là lần đầu hắn bước qua khỏi nguyệt môn của nơi này.
“Nào có gì a. Nơi này không thể tùy tiện xuất nhập, người vẫn ra ngoài chơi đi.” Cẩn Đa treo nụ cười trên môi, đầy dụ dỗ nói.
“Ta vừa thấy người kia. . .” Trưởng Tôn Dĩ Hiên đưa tay chỉ phương hướng tiểu thái giám mới vừa rồi ly khai.

“Là có một con gà không biết thức thời chạy vào thư phòng thế nên bị giết rồi. Không phải người không biết vương gia sẽ không để người bên ngoài bước vào đây chứ?” Cẩn Đa vẫn cười hì hì giải thích, tay cũng không quên bế hắn ra ngoài.
Trưởng Tôn Dĩ Hiên cũng không có nói thêm gì nữa. Hắn xưa nay vẫn không phải thể loại thích nháo như nữ nhân.
Chỉ là lời của Cẩn Đa hắn cũng sẽ không tin, bởi làm sao mà có gà chạy vào thư phòng được. Biết bao nhiêu nơi rộng lớn không chạy, lại chạy vào thư phòng để làm gì. Thế nên tối đến một mình hắn lẻn đến chỗ đó.
Nơi này được ám vệ canh giữ sâm nghiên, không để người khác tùy ý xuất nhập, hiện Cẩn Đa không ở, thấy tiểu thế tử đường hoàng bước vào đám ám vệ cũng không có ngăn chặn. Bọn hắn nào nhận được lệnh cản tiểu thế tử cùng vương phi vào trong đâu chứ.
Vì vậy, Trưởng Tôn Dĩ Hiên thuận lợi vào bên trong. Chỉ là cửa vừa mở liền ngửi được mùi máu tanh cùng dược nồng nặc khiến hắn cau mày ghét bỏ hừ một cái.
Khi mắt hắn vừa đảo, nhìn thấy được trên nhuyễn tháp gần đó có người nằm, hắn vội vàng chạy vào. Quả nhiên để hắn thấy được Trưởng Tôn Tề Duyệt nắm đó, cả người đều quấn băng trắng.
Mắt hắn ngấn lệ nghẹn ngào gọi: “Phụ vương!”
Trưởng Tôn Tề Duyệt chỉ vừa chợp mắt, lúc nãy nghe tiếng đẩy cửa chỉ nghĩ là Cẩn Đa mà thôi, không nghĩ đến Trưởng Tôn Dĩ Hiên tìm đến. Định mở miệng bảo rót nước liền nghe được âm thanh khiến hắn mở mắt ra nhìn.
Trưởng Tôn Dĩ Hiên ôm lấy hắn khóc lóc hỏi: “Vì sao phụ vương lại chảy nhiều máu như vậy? Đã thỉnh thái y xem qua chưa?”
“Đừng khóc đừng khóc, phụ vương không sao” Trưởng Tôn Tề Duyệt khó khăn ngồi dậy ôm lấy hắn vào lòng: “Chuyện này không được để mẫu phi biết, hứa với phụ vương!”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Cẩn Đa trở về thấy cửa bị mở, lập tức xông vào. Chỉ là nhìn thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt khẽ lắc đầu hắn thức thời bước ra ngoài, cũng không quên đóng cửa lại.
Trưởng Tôn Dĩ Hiên lại không đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Có phải mấy ngày hôm nay phụ vương đều ở nơi này không?” Hắn không tin phụ vương không hồi phủ.

“Quan tâm phụ vương?” Trưởng Tôn Tề Duyệt quên cả đau khẽ cười.
Nhìn thấy nhi tử gật đầu, ý cười của hắn càng sâu hơn. Nhưng hắn vẫn lặp lại lời một lần nữa: “Hứa với phụ vương không được để mẫu phi biết.”
“Nhưng phụ vương phải hứa để nhi tử vào đây.” Trưởng Tôn Dĩ Hiên cũng đâu dễ thỏa thuận như vậy, nhân cơ hội này phải kiếm lại chút lời chứ, bảo hắn nói dối mẫu phi, tội lớn như vậy cơ mà.
“Được.” Trưởng Tôn Tề Duyệt ha hả cười vài tiếng lập tức đáp ứng hắn. Nhi tử nhìn thấy đã xiêu lòng rồi, nếu thê tử nhìn thấy ắt hẳn cũng sẽ không tiếp tục bài xích hắn nữa. Chỉ là hắn không muốn nàng nhìn thấy hắn lúc này.
Tiếp tới đôi phụ tử bàn về chuyện học hành.
Mấy hôm nay trong lòng Nhữ Hinh đã rất không an, lại nhìn thấy nhi tử mỗi ngày quỷ quỷ túy túy không biết làm gì. Nàng vội gọi Tiểu Đóa đi theo hắn. Ai ngờ Tiểu Đóa chỉ bảo hắn trở về viện làm bài tập, nàng mới không tin.
Thế là hôm đó cho lui hết hạ nhân quyết tâm tự mình theo dõi. Cuối cùng phát hiện nhi tử đến thư phòng. Mà nơi này nàng chưa từng bước vào, nàng cũng nghe nói Trưởng Tôn Tề Duyệt cấm người tùy ý xuất nhập, thế nên cũng chưa từng để ý đến.
Nàng ở nguyệt môn thấy Cẩn Đa cung kính mời nhi tử bước vào trong, rồi lại thận trọng đóng cửa lại, sau đó bày ra chút cảnh giác. Trong lòng nàng lại càng không tin tưởng Tiểu Đóa, vì sao nhi tử nàng đến thư phòng lại báo thành về viện làm bài tập, mà Cẩn Đa lại thận trọng như vậy, nhất định là có chuyện.
Bất quá nàng cùng không đả thảo kinh xà mà xem như không biết gì an ổn trở về viện.
Đến khuya nàng mới tiến đến. Cẩn Đa vừa thấy nàng lập tức có chút không biết làm sao, hành qua lễ liền cung kính nói: “Vương phi đến nơi này không biết có chuyện gì phân phó?”
“Mở cửa, ta muốn vào trong.” Nhữ Hinh không lòng vòng mà trực tiếp nhìn cửa phòng vẫn còn lóe ra ánh sáng mờ ảo trước mặt. Âm thanh không lớn chỉ đủ để hai người nghe rõ.
Cẩn Đa mím môi một lúc quyết định mở cửa. Chủ tử phân phó, không được để vương phi biết chuyện, hắn nào có để nàng biết, là nàng tự phát giác không thể trách hắn được.
Nhữ Hinh vừa tiến thất đã thấy được Trưởng Tôn Tề Duyệt nằm trên nhuyễn tháp cả người đều quấn băng. Chỉ hôm nay máu không còn thấm ra băng trắng nữa.

Nàng chạy đến chỉ thấy hắn toát rất nhiều mồ hôi, như là gặp phải ác mộng vậy. Nàng đau lòng, nước mắt cũng chảy ra, khẽ lay hắn gọi: “Vương gia, vương gia!”
Không thấy hắn đáp nàng lập tức hô to: “Cẩn Đa, vương gia xảy ra chuyện, mau gọi thái y.”
Cẩn Đa chạy vào rồi mắt lại lóe sáng nhìn thấy ngón tay của Trưởng Tôn Tề Duyệt ra hiệu cho mình. Hắn vội ứng Nhữ Hinh rồi đóng cửa lại bước ra khỏi viện. Đương nhiên không phải đi gọi thái y mà là trở về viện ôm thê tử.
“Chàng mau tỉnh lại a? Vì sao lại thành ra như thế này?” Nhữ Hinh úp mặt vào người hắn khóc lóc. Vậy mấy ngày qua, hắn là trọng thương nên đến nơi này dưỡng thương đi.
Trưởng Tôn Tề Duyệt vốn đã ngủ nhưng gặp ác mộng nên tỉnh lại, không ngờ nghe được nàng bảo Cẩn Đa mở cửa thế nên hắn cũng không động, tiếp tục giả vờ xem thử nàng sẽ làm gì. Ai ngờ nàng khóc thành dạng này, hắn chịu không nỗi đưa tay xoa xoa đầu nàng.
Vốn muốn mở miệng an ủi, không ngờ lại nghe nàng nói: “Chàng cứ đi như vậy ta cùng Hiên nhi phải thế nào.”
Thế nên hắn quyết định tiếp tục giả chết, hắn muốn nghe lời thật lòng của nàng, muốn biết nàng đối với hắn thế nào.
“Chẳng phải chàng hứa hộ ta cả đời sao.”
“Chàng nhẫn tâm để ta và Hiên nhi trở thành cô nhi quả phụ sao?”
“Thế mà còn bảo ta gả cho chàng, để ta trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ.”
“Gạt người, toàn là gạt người.”
“Ta nói cho chàng biết, nếu chàng chết ta sẽ tái giá.” Nói xong câu này Nhữ Hinh đợi rất lâu cũng không thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt phản ứng, nàng lại khóc to hơn nói:
“Chỉ cần chàng tỉnh lại thứ gì ta cũng đáp ứng.”
“Thật sao?” Âm thanh của Trưởng Tôn Tề Duyệt nhẹ như mây trời vang lên.
Nhữ Hinh nào lưu ý âm thanh kia là của ai, nàng ở trong ngực hắn liên tục gật đầu.

Trưởng Tôn Tề Duyệt nằm đó nghĩ nghĩ một lúc hắn lại nói: “Vậy gọi ta phu quân đi.” Đời này hắn chưa từng nghe nàng gọi mình như vậy.
“Phu. . .” Nhữ Hinh vừa nói xong lại cảm thấy không đúng. Nàng ngẩng mặt lên chỉ thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt xấu xa nhìn mình cười.
Nàng vừa vui vừa giận ngồi dậy đánh vào lòng ngực của hắn: “Ngươi trêu ta.”
“Nàng kêu khóc thảm như vậy, cho dù ta bước vào quỷ môn quan cũng đau lòng phải quay trở về.” Hắn ngồi dậy ôm nàng vào lòng, chép môi thán: “Huống hồ ta nào nhẫn tâm để nương tử đau lòng như vậy.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Còn đùa?” Nhữ Hinh nép ở trong lòng hắn không biết nên dùng biểu tình nào cho tốt. Hắn thương đến trình độ này còn có tâm tư đùa giỡn nàng.
“Không đùa, ta là nói thật.” Trưởng Tôn Tề Duyệt hạ một nụ hôn lên đỉnh tóc của nàng. Cũng một khoảng thời gian rồi chưa ôm nàng vào lòng như vậy a, quả thực rất nhớ.
“Vì sao trọng thương?” Nhữ Hinh nhớ ra chuyện chính lập tức đẩy hắn ra hỏi.
Trưởng Tôn Tề Duyệt bất đắc dĩ kể ra. Hắn cùng Trưởng Tôn Vĩnh Liêm thiết kế Trưởng Tôn Khởi Hiệp, kết quả Trưởng Tôn Khởi Hiệp không đường chạy lại cầm dao kề cổ phụ hoàng ép nhường ngôi. Mà lúc hắn xông vào trong thì tra dược giăng đầy trong ngự thư phòng. Đến khi cứu được mọi người thì hắn trọng thương. Đây cũng là lý do Trưởng Tôn Dĩ Hiên không cần đến lớp mấy ngày.
“Vậy phụ hoàng không việc gì chứ?” Nhữ Hinh lập tức hỏi.
“Không việc gì, chỉ là phu quân nàng có chuyện.” Trưởng Tôn Tề Duyệt vẫn nhe răng cười hì hì. “Có phải nàng cũng nên thực hiện câu nói lúc nãy hay không?”
Nhữ Hinh không nói, chỉ ôm lấy hắn vừa khóc vừa cười. Cũng may là hắn không sao, nếu không có lẽ nàng hối hận chết. Vốn nghĩ nàng cùng hắn sẽ không thể nào, không ngờ nhìn thấy hắn như vậy đột nhiên nàng phát hiện bản thân yêu hắn từ bao giờ cũng không biết rõ.
“Hinh nhi.” Trưởng Tôn Tề Duyệt cảm nhận được tâm ý của nàng, nhu tình gọi. Những lần hắn bị thương nàng đều băng lãnh, hiện nay lại khóc đến tình trạng này khiến hắn vui đến không kiềm được.
“Sau này xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được phép giấu ta.” Nhữ Hinh dùng móng giả bằng vàng của mình chỉ chỉ vào tâm khẩu của hắn, âm thanh cũng trở nên có chút lực uy hiếp.
“Nghe theo nương tử đại nhân.” Trưởng Tôn Tề Duyệt phì cười.