Tam Thế Duyên

Chương 132: Chương 132: Đời Thứ Hai Báo Ứng – Thảm Khốc




CHƯƠNG 132: ĐỜI THỨ HAI BÁO ỨNG – THẢM KHỐC
Tác giả: Luna Huang
Sau bảy ngày, Nhữ Hinh cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt hồi cung. Trưởng Tôn Vĩnh Liêm bám lấy Nhữ Hinh không buông: “Hinh nhi thật thiên vị, lúc nào cũng chỉ biết thái tử, không để ý đến ta.”
“Nàng là thê tử của đệ đương nhiên biết đến đệ rồi. Chi bằng hoàng huynh cũng thú thê vậy liền có thê tử để ý đến huynh.” Trưởng Tôn Tề Duyệt gắp một cái đùi gà thật to cho vào chén của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm.
“Mấy nữ nhân kia không ai chơi cùng ta, vẫn là Hinh nhi tốt nhất, ta muốn thú Hinh nhi.” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm ngây ngô cười nhìn Nhữ Hinh.
Nhữ Hinh đỏ mặt cúi đầu, trước nay trừ phụ mẫu tỷ huynh cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt muốn lấy binh quyền ra thì không người khen nàng tốt nhất nữa. Mà bản thân nàng cũng biết mình không tốt, thế nhưng nghe được câu nói này vẫn là ngọt tận đáy lòng.
Trưởng Tôn Tề Duyệt thấy được thê tử bị xao động, vội ôm lấy nàng nói: “Hinh nhi đã là thê tử của đệ, là đệ muội của hoàng huynh, huynh không thể thú nàng được.”
Nhìn Trưởng Tôn Vĩnh Liêm như sắp khóc, Nhữ Hinh khẽ cười nói: “Phu quân nói đúng a, hoàng huynh tìm người khác đi a.”
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm vỗ vỗ bàn liên tục kháng nghị: “Ta không muốn, ta không muốn. Hinh nhi phải làm thê tử của ta.”
Thấy dỗ không được, Nhữ Hinh buộc lòng nói đùa dỗ hắn: “Được được, nếu có kiếp sau ta gả cho hoàng huynh là được rồi.”
Ai biết, Trưởng Tôn Tề Duyệt kích động quát to: “Không được, kiếp sau nàng vẫn phải là thê tử của ta.” Người nào không biết nhưng hắn cùng Nhữ Hinh đều rõ ràng hơn ai hết, bọn họ đều trọng sinh, đều biết kiếp sau có tồn tại. Cho dù không có đi nữa hắn cũng không cho phép nàng nói như vậy.

Trưởng Tôn Vĩnh Liêm vui vẻ cười híp mắt vỗ tay: “Tốt quá tốt quá, kiếp sau Hinh nhi làm thê tử của ta.” Hắn cũng không để ý đến Trưởng Tôn Tề Duyệt đang giận đến sắp điên, vui vui vẻ vẻ dùng cơm còn tủm tỉm nhìn Nhữ Hinh cười nữa.
Nhữ Hinh đẩy Trưởng Tôn Tề Duyệt ra nói: “Chàng xem, hoàng huynh vui như vậy đâu cần phải quá lưu ý làm gì.”
Hắn làm sao không lưu ý được.
Thấy được Trưởng Tôn Tề Duyệt trợn mắt, nàng hôn lên môi hắn: “Không giận nữa, dùng cơm thôi.” Sau hành động kia đến bản thân nàng cũng sợ. Vì sao nàng lại có thể chủ động hôn hắn như vậy? Nàng điên rồi, nhất định là điên rồi!
Trưởng Tôn Tề Duyệt ngây ngô một lúc lâu, đưa tay sờ lên môi mình, chậm rãi kéo khóe môi hiện lên một nụ cười. Nàng hôn hắn, lần đầu nàng chủ động hôn hắn. Lúc nhỏ có dỗ thế nào cũng không chịu hôn giờ lại hôn hắn.
“Được, dùng cơm.”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Thời gian lại trôi qua, hôm nay hoàng thượng thiết đại yến mừng tiểu hoàng tử tròn một tháng tuổi. Nhữ hinh lấy thân phận thái tử phi ngồi ở bên cạnh Trưởng Tôn Tề Duyệt xem vũ khúc.
Đột nhiên hoàng thượng lại bảo nàng tấu khúc, Trưởng Tôn Tề Duyệt sợ nàng tịch mịch liền nói bản thân múa kiếm phụ họa. Ai ngờ Nhữ Hinh cố ý muốn để hắn mất mặt nên khúc nhạc lúc nhanh lúc chậm, cũng may hắn là thân thủ hai đời nên lúc kết thúc vẫn phải rất chật vật mới không thất thố.
Sau đó nàng còn nói với hắn: “Xem ra điện hạ không có nghiên cứu về nhạc lý rồi, một khúc nhạc có tiết tấu biến hóa khó lường như vậy mới chính là thâm sâu của nhạc học. Triết vương vẫn là nên trở về nghiên cứu nghiên cứu thêm.”

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Thực sự hắn nghe xong không biết nên khóc hay cười nữa, chỉ biết thừa nhận nói: “Nương tử nói có đạo lý, là ta không am hiểu âm luật.”
Hoàng hậu nói Nhữ Hinh thành thân lâu như vậy vẫn chưa có tin vui nên bảo nàng bế tiểu hoàng tử. Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cũng chạy đến ngồi bên cạnh nàng nhìn tiểu hoàng tử: “Ta còn tưởng hắn lớn lắm, không ngờ nhỏ như vậy làm sao mà đá cầu a.”
Nhữ hinh cười khúc khích nhìn tiểu hoàng tử trong tay mình, y hệt như lúc nàng bế đôi nhi nữ của mình vậy. Trưởng Tôn Tề Duyệt thấy nàng cười vui vẻ như vậy cũng ôm lấy nàng khẽ giọng nói: “Hinh nhi chúng ta cũng sinh một hài tử như vậy được không?”
Nhữ hinh không đáp hắn bởi nàng đang chìm trong ký ức của lúc trước, môi khẽ bật thanh: “Hoàng nhi, mẫu hậu kể ngươi nghe chuyện !”
Tay của Trưởng Tôn Tề Duyệt bất giác siết chặt nàng trong lòng mình. Hắn không nói một lời, im lặng nghe nàng kể chuyện. Hắn biết nàng hoài niệm đôi nhi nữ, mà hắn cũng như nàng vậy, cũng hoài niệm bọn họ.
Hắn nghe xong liền ôm lấy tiểu hoàng tử đưa cho thái giám trả lại cho vị phi tần mới sinh kia. Rồi lại xoay người dỗ Nhữ Hinh: “Sau này chúng ta cũng có hài tử, không nên giữ tiểu hoàng đệ quá lâu.” Nếu còn giữ nữa sợ mạng cũng không còn.
Nhữ Hinh nhìn theo tiểu hoàng tử bị mang đi trong lòng tan vỡ thành từng mảnh, vô lực ngã trên người Trưởng Tôn Tề Duyệt. Đôi môi lẩm bẩm gọi hoàng nhi, ánh mắt cũng vô thần thẩn thở.
“Là ta không tốt, ta không nên. . .” Nói đến đây Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng không biết nên tiếp tục thế nào nữa. Đây không phải là lúc cùng nàng nói chuyện trọng sinh.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm nhìn cả hai người bên cạnh đều là buồn bã, hắn dẩu môi không nói, lấy một miếng cam tự ăn. Ở cùng bọn họ bao lâu hắn biết được, khi cả hai mang vẻ mặt này cho dù hắn có nói gì đi nữa bọn họ cũng sẽ không trả lời đâu.

Lúc này có một đoàn hý, bọn họ diễn vở , càng khiến Trưởng Tôn Tề Duyệt vô pháp trấn định. Nàng từng hỏi hắn, hạ tràng của nàng so với Trần A Kiều sẽ thế nào, và hắn cho nàng hạ tràng thảm hơn cả nàng ta. Không biết Hán Vũ đế có từng hối hận hay không, nhưng hắn thì có.
Hậu cung chất đầy mỹ nhân nhưng lại không người nào có thể thực tâm đối đãi với mình. Đảo mắt vừa nhìn thấy bá tánh bình dân sống còn tốt hơn mình gấp thiên gấp vạn lần, tuy có cực khổ nhưng mỗi ngày đều hạnh phúc, lời nói đều xuất phát từ thực tâm.
Cũng không để Trưởng Tôn Tề Duyệt trầm tư bao lâu, ngay lúc Hán Vũ đế xuất binh thì đám người của đoàn hí cầm vũ khí lên, nhưng vũ khí kia lại mang hàn quang sắc bén khiến Trưởng Tôn Tề Duyệt cảnh giác. Tay hắn ôm chặt lấy Nhữ Hinh, khẽ ở bên cạnh nàng nói: “Hinh nhi, hôm nay là ngày vui nàng không nên có tâm trạng này, mau cùng hoàng huynh ra ngoài đi một chút đi.”
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm nghe vậy lập tức vui vẻ kéo tay Nhữ Hinh: “Mau, chúng ta mau đi thôi.”
“Hoàng huynh, không được nắm tay nàng, muốn nắm cũng phải nắm tay thê tử của huynh.” Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng không quên nói ra một câu đầy vị chua, hắn đỡ Nhữ Hinh lên: “Nàng đi đi, ta thấy mấy hôm trước bụi hoa mẫu hậu thích vừa nở, nàng đến đó xem đi.” Tú Phụng cung là nơi xa nơi này nhất, thế nên hắn mới gợi ý cho nàng đến đó.
Nhữ Hinh vẫn còn chưa nhớ ra nên buồn bã đưa Trưởng Tôn Vĩnh Liêm rời đi. Lúc này đây nàng không còn tâm trạng xem hý khúc nữa, nàng muốn một mình nhớ lại đôi nhi nữ của mình mà thôi.
Ai biết nàng đi sắp đến gần Tú Phượng cung lại nghe Trưởng Tôn Vĩnh Liêm lầm bầm nói: “Thái tử hôm nay thật lạ, bình thường sẽ không để ta cùng Hinh nhi đơn độc đi với nhau, hôm nay lại chủ động đề nghị.”
Nhữ Hinh lập tức sửng sốt, dừng bước chân lại. Nàng quên mất kế hoạch của Trưởng Tôn Khởi Hiệp. Nghĩ vậy nàng muốn quay trở về nhưng lại vướn Trưởng Tôn vĩnh Liêm.
Thế nên nàng nói với hắn: “Hoàng huynh, chúng ta chơi trốn tìm được không? Huynh trốn ta tìm.”
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm nghe được chơi lập tức đáp ứng, Nhữ Hinh chỉ hắn trốn ở thái y viện. Bởi nàng không dám để hắn về Chính Vũ cung, rất sợ Trưởng Tôn Khởi Hiệp không hạ thủ lưu tình: “Nhớ kỹ không được lên tiếng a, nếu để ta tìm được ta sẽ phạt nặng lắm a.”
“Được, vậy Hinh nhi nhớ đến thái y viện tìm ta a.” Nói xong, Trưởng Tôn Vĩnh Liêm chạy đến không thấy bóng.
Nhữ Hinh đợi hắn rời đi rồi nàng mới nhanh chân trở lại nói tổ chức yến tiệc. Chỉ thấy một mảnh hỗn loạn, nàng sợ hãi núp trong một bụi rậm gần đó, lấy tay che miệng cực lực không để mình phát ra âm thanh.

Chỉ thấy Trưởng Tôn Khởi Hiệp đứng trước hoàng thượng một đoạn, hét to: “Mau bắt thái tử lại, hắn âm mưu tạo phản thích sát phụ hoàng.”
Một đoàn cấm vệ quân vây quanh Trưởng Tôn Tề Duyệt cùng đám người trong đoàn hí, cấm vệ quân ngày một đông để nàng nhìn không thấy thân ảnh của hắn nữa. Không hiểu vì sao lúc này tâm nàng rất đau rất đau, như là không nỡ nhìn thấy cảnh này vậy. Hắn hại nàng, hại Nhữ gia, đời này còn giết tam ca Lạc ca ca, nàng không nên đồng tình hắn mới đúng.
Trong lúc nàng khóc, buộc mắt rời đường nhìn, nàng lại thấy được một cây phi tiêu cấm thẳng đến chỗ vị phi tần ôm tiểu hoàng tử. Phi tiêu bay rất nhanh, nhưng nàng thấy được máu từ tiểu hoàng tử bắn ra, rồi vị phi tần kia cũng phun máu ngã xuống, phi tiêu ghim tại bình phong sau lưng nàng ta.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Lúc này nàng mới biết Trưởng Tôn Khởi Hiệp đến một tiểu oa nhi vừa tròn một tuổi cũng không tha. Cũng may nàng sớm nói cùng đại ca, tư binh của Nhữ gia đứng ngăn hoàng thượng cùng Trưởng Tôn Khởi Hiệp.
Có phải nàng gián tiếp giết hại tiểu hoàng tử hay không? Nàng chỉ muốn giết Trưởng Tôn Tề Duyệt báo thù mà thôi, sao lại hy sinh nhiều người như vậy? Cả những binh sĩ vô tội cũng. . .
Suy nghĩ của nàng mới đến đây liền bị âm thanh cười to của Trưởng Tôn Tề Duyệt cắt ngang. Hắn dùng khinh công nhảy thoát khỏi vòng vây, vững vàng đứng ở bên cạnh hoàng thượng, nói: “Triết vương dõng dạc như vậy hẳn là có chuẩn bị rồi?”
Mà đám người của đoàn hí toàn bộ chết do trúng độc, trúng ám khí. Đây là chết không đối chứng, cho dù Trưởng Tôn Tề Duyệt có mười cái miệng cũng cãi không lại.
Trưởng Tôn Khởi Hiệp vô cùng kinh ngạc, hắn không tin Nhữ Hinh bán đứng hắn, bởi trên lưng nàng còn cõng mối hận giết huynh trưởng, làm sao sẽ báo Trưởng Tôn Tề Duyệt. Thế nên rất nhanh hắn trấn tỉnh lại nói: “Thỉnh phụ hoàng xem qua, đây là bút tích của thái tử nhi thần tìm được trên người thích khách.”
Hoàng thượng nhìn thấy tiểu hoàng tử chết vô cùng phẫn nộ, hắn nhíu mày lại nói: “Mang đến đây.”
“Thật trùng hợp, nhi thần hôm nay cũng nhận được mật thư Triết vương cấu kết phản tặc.” Trưởng Tôn Tề Duyệt lại nhếch môi, xoay người cung kính hai tay dâng một bức thư lên: “Thỉnh phụ hoàng xem qua.”
Hoàng thượng xem qua hai lá thư lập tức lửa giận xung thiên ném xuống đất: “Người đến, mau bắt hai tên nghịch tử này lại cho ta.”