Tam Thế Duyên

Chương 128: Chương 128: Đời Thứ Hai Báo Ứng – Gặp Lại




CHƯƠNG 128: ĐỜI THỨ HAI BÁO ỨNG – GẶP LẠI
Tác giả: Luna Huang
Sáng hôm sau, Trưởng Tôn Tề Duyệt thượng triều, Nhữ Hinh một mình ra hậu hoa viên của Chính Vũ cung. Nàng kinh hách nói không nên lời, nơi này vì sao không giống trước. Lúc này được gả đến không phải như vậy, sau này hắn mới vì nàng mà đổi thành như vậy, cả cái giường hôm qua nữa, cũng là thay đổi thành cái sau.
Nhịn không được nàng nhấc chân bước đến rừng đào, tùy tiện nhìn vào thân của một cây gần mình nhất, bên trên có một bào thơ: “Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi – Tâm duyệt quân hề quân bất tri.”
Nàng kinh ngạc chạy sang những cây còn lại, đều là y hệt như vậy. Nàng cắn môi nghĩ, không lẽ bản thân trọng sinh, nhưng thứ này đều theo nàng? Nhưng nàng là không biết được, mỗi ngày không gặp được nàng Trưởng Tôn Tề Duyệt đều sẽ bắt trước nàng khắc bài thơ này lên cây.
Nàng bước đến bàn đá dưới cây lê, ngồi xuống, nhớ lại Trưởng Tôn Dĩ Hiên vào lúc này sẽ chạy đến ôm lấy nàng khóc lóc nói:
“Mẫu hậu, sau này nhi thần mang người ra khỏi đây, không cần khóc vì hắn.”
“Có nhi thần ở, mẫu hậu sẽ không thụ khi dễ của người khác.”
“Mẫu hậu, phụ hoàng hắn cố ý giam người ở đây, cả nhi thần đến tìm hắn cũng không gặp.”
“. . .”
Mỗi một câu nói đều khiến Nhữ Hinh ấm lòng, nàng không có trượng phu yêu thương nhưng nàng lại có một nhi tử hiếu thảo. Nhớ lúc hắn xuất thế không lâu Trưởng Tôn Tề Duyệt đã đăng cơ rồi.

Tay nàng bất giác đặt lên bụng của mình, nàng nhớ đến cảm giác lúc hoài thai đôi nhi nữ của mình, bất giác nở nụ cười. Nhớ đến đôi nhi nữ đều là xuất thế ở Chĩnh Vũ cung. Bởi lúc trước nàng cho rằng nơi này là cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt có nhiều kỷ niệm nhất nên khi hắn đăng cơ nàng không chịu dọn đến nơi khác.
Nghĩ không ra nơi này cùng nàng có nhiều kỷ niệm như vậy, có vui có buồn lại là một cái lồng giam giữ cuộc đời của nàng. Hiện nàng trọng sinh nhất định có đủ khả năng khống chế nó.
Lúc này có một cung nữ chạy đến báo đám thiếp thất của Trưởng Tôn Tề Duyệt đến.
Bởi hắn muốn thú nàng, nên đã đáp ứng hoàng hậu, sẽ nạp thêm vài phòng thiếp. Đó cũng chính là lý do vì sao Chính Vũ cung ngoài Nhữ Dao sẽ còn những người khác nữa.
Không nói hai lời, nàng phất tay cho gọi tiến vào.
Nhữ Hinh ngồi đó nhìn Nhữ Dao cùng năm thiếp thất khác của Trưởng Tôn Tề Duyệt đến thỉnh an. Đời trước hắn có rất nhiều thiếp thất, đời này có lẽ do thái độ của nàng không giống trước nên hắn chưa dám lập.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đám nữ nhân kia quá nhiều, quả thật nàng giết không ít người cũng nhớ không hết nữa. Đời này nàng mắt nhắm mắt mở mặc kệ, nàng còn muốn Trưởng Tôn Tề Duyệt mãi mãi không chạm đến mình càng tốt, để nàng có thời gian sắp xếp kế hoạch của mình.
Sau một loạt thỉnh an Nhữ Hinh chỉ giữ mỗi mình Nhữ Dao ở lại, còn lại nàng bình lui. Nhữ Dao cúi thấp đầu sợ hãi ngồi ở đối diện Nhữ Hinh, mắt chung thủy không dám nhìn lên. Nàng biết mình đã làm chuyện khiến Nhữ Hinh rất tức giận, nhưng nàng không có sự lựa chọn khác.
Nhữ Hinh im lặng quan sát Nhữ Dao hồi lâu, rồi tự châm cho cả hai ly trà, sau đó vươn cái tay đầy móng đồng sắc nhọn đến tầm nhìn của Nhữ Dao, chuẩn xác giữ cằm nàng ta, buộc nàng ta ngẩng lên nhìn mình, hỏi: “Tứ tỷ không có gì muốn nói với muội?”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nhữ Dao sợ đến run cả người, nước mắt bắt đầu chảy ra, phịch một tiếng quỳ bên chân Nhữ Hinh: “Ngũ muội, ta. . .”

Nhữ Hinh khom người đỡ nàng ta lên, hỏi: “Vì sao lại làm như vậy? Là mẫu thân ép buộc có phải không?” Lời thì là như vậy nhưng nàng tuyệt không tin mẫu thân mình làm chuyện tán tận lương tâm này, để Nhữ Dao cõng trên danh hồ ly tinh xuất giá.
Bởi mọi người biết rõ chuyện của nàng cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt, mà Nhữ Dao là vì trèo lên giường hắn mới được thú, thế nên ở khắp kinh thành không ai không nói Nhữ Dao là hồ ly tinh. Mẫu thân vốn là muốn chậm rãi tác hợp bọn họ, đột nhiên lại phát sinh chuyện này, quả thực nàng không tin là mẫu thân của mình làm.
Nhữ Dao sụt sịt mũi không dám đáp, nàng ngồi lại lên ghế những vẫn sợ vẫn run, chỉ khẽ lắc đầu phủ nhận. Bởi quả thực không phải An thị ra chủ ý này, mà người kia là sinh mẫu của nàng, nàng không thể khai ra được.
Nhữ Hinh đưa trà nóng đến trước mặt nàng ta, trấn an: “Không cần sợ, muội chỉ muốn biết người nào để tứ tỷ làm chuyện này mà thôi.”
Nhữ Dao run rẩy tiếp nhận ly trà, mặt vẫn chôn sâu xuống mặt đất, có chút nghẹn tự nhận hết trách nhiệm về bản thân: “Là, là chủ ý của…của bản thân ta.”
Nhữ Hinh hít một hơi, ngồi thẳng thắt lưng, mắt vươn xa đến vườn hoa đào trước mắt, giọng lạc hẳn đi nói: “Sau khi tứ tỷ tiến cung, biểu ca hắn uống rất nhiều rượu, phải là phụ thân mang hắn đến hình phòng phạt tiên hình mới khiến hắn tỉnh ngộ. Lúc hắn được mang ra từ hình phòng, cả thân đều huyết nhục mơ hồ, bản thân thì bất tỉnh.”
Nhữ Dao mạnh ngẩng đầu không thể tin tưởng nhìn Nhữ Hinh. Nàng đương nhiên hiểu ý của nàng ta, nàng ta là nói bản thân biết chuyện của nàng cùng An Lam Ca, hơn hết chính là nói cho nàng biết An Lam Ca buồn bã sau khi nàng xuất giá, nói rõ hơn là hắn vẫn có tình cảm với nàng. Nhưng rõ ràng hôm đó. . .
Nhữ Hinh dịu dàng cười một cái, mắt lại nhìn đến gương mặt kinh ngạc của Nhữ Dao: “Tứ tỷ rất kinh ngạc?” Không để Nhữ Dao đáp nàng tiếp tục nói: “Kỳ thực hôm đó biểu ca nói với muội sáng sẽ tìm tứ tỷ nói chuyện, muội cũng dự định nói cùng mẫu thân thành toàn hai người.”
Nhữ Dao lần nữa khóc lên, nàng ôm chặt tim của mình không thể tin tưởng bản thân đã làm chuyện gì rồi. Chính nàng làm hỏng hết tất cả, nàng tự hại bản thân, phụ An Lam Ca, cướp đi tình yêu của Nhữ Hinh.
“Ngũ muội, ta xin lỗi.”

Nhữ Hinh lấy khăn chậm rãi thay nàng ta thấm nước mắt, lắc đầu nói: “Không, tứ tỷ không có lỗi, lỗi do muội. Nếu tối hôm đó muội đến tìm tứ tỷ liền sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay.”
“Muội biết, là đại di nương bức tứ tỷ phải làm như vậy!” Nàng đã suy nghĩ rất nhiều lần, chỉ có một khả năng là nằm trên người đại di nương mà thôi.
Nhữ Dao vừa định mở miệng, Nhữ Hinh đặt móng đồng lạnh lẽo lên bên môi nàng ta, khẽ cười lắc đầu: “Ta biết đáp án, tứ tỷ không cần thay nàng thanh minh.”
Nhữ Dao cầm lấy cổ tay Nhữ Hinh, đôi mắt tràn đầy khủng hoảng cầu khẩn: “Ngũ muội, di nương nàng chỉ là nhất thời hồ đồ, là ta không khuyên bảo nàng, ngũ muội đừng nói người khác biết.” Nếu để phụ mẫu biết chuyện, sinh mẫu của nàng hẳn chết không cần phải nghĩ.
Nhữ Hinh vỗ vỗ tay Nhữ Dao, nặng nề nói: “Muội ngu ngốc như vậy còn đoán được, thái tử hắn sẽ không đoán được sao? Tứ tỷ cũng hiểu rõ thái độ làm người của hắn rồi, muội không thể giúp được.” Tuy nàng không biết vì sao đại di nương đến giờ vẫn còn sống nhưng nàng biết chắc chắn một điều ngày chết của nàng ta sắp đến rồi.
Nhữ Dao nói không nên lời, nước mắt vẫn cứ chạy mãi không ngừng được. Điều Nhữ Hinh nói không phải nàng không biết, đại di nương cư nhiên tính kế Trưởng Tôn Tề Duyệt, hắn không phải loại người tốt lành gì, nhất định sẽ bị hắn giết thôi. Hiện nàng ở nơi này cũng không thể giúp được gì, nhưng nàng lại không muốn di nương chết.
Nhữ Hinh nhẹ giọng nói: “Tứ tỷ nghe muội, nơi này không phải nơi ngươi nên lưu lại, để có cơ hội muội bảo thái tử hưu tỷ, để tỷ trở về Nhữ gia. Biểu ca hắn sẽ không nhẫn tâm nhìn tỷ như vậy, nhất định hai người vẫn còn có cơ hội. Còn chuyện của di nương, muội không thể giúp được.”
Đại di nương đi bước cờ này nên tự biết rõ hậu quả. Ngăn cản binh quyền của Trưởng Tôn Tề Duyệt đây chỉ có con đường chết mà thôi, chỉ cần nhìn đời trước, phụ huynh nàng bức hắn thú nàng, hắn khiến toàn Nhữ gia diệt vong liền hiểu.
Nhữ Dao nâng mắt lên nhìn Nhữ Hinh không thể tưởng, đến khóc cũng quên. Nói vậy Nhữ Hinh là. . .“Ngũ muội vì sao còn muốn gả đến đây?”
“Muội vì Nhữ gia, chính vì điều này sau khi tỷ rời cung nhất định phải giữ liên lạc với muội.” Nhữ Hinh thận trọng hạ thấp giọng đến mức chỉ có hai người có thể nghe được, tay nắm chặt tay của Nhữ Dao: “Sinh tồn của Nhữ gia liền chỉ cần có như vậy.”
Nhữ Dao run rẩy gật đầu đáp ứng. Nàng đương nhiên biết hiện nay uy quyền của Nhữ gia rất lớn, rất dễ bị diệt trừ. Xưa nay đế vương đăng cơ liền sẽ tìm cách áp chế binh quyền của bên ngoại tránh bị khống chế thao túng.
Nhữ Hinh thấy nàng ta gật đầu lập tức đại duyệt cười. Tay lấy một khối điểm tâm cho vào miệng cắn một cái. Chỉ cần như vậy nàng liền an tâm rồi, bước tiếp theo chính là Trưởng Tôn Khởi Hiệp. Kẻ thù của kẻ thù chính là liên minh tốt.

Khi không khí giữa hai tỷ muội trở nên tốt hơn thì Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng hạ triều. Hắn bước đến hậu hoa viên nhìn thấy Nhữ Hinh không biết nói gì mà cười đến híp mắt liền cũng tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Không nhìn đến Nhữ Dao bế nàng lên hỏi: “Hinh nhi đang nói gì lại vui như vậy?”
Nhữ Dao hành lập tức đứng lên hành lễ. Nhữ Hinh nhìn nàng ta nói: “Nơi này không có người ngoài, tứ tỷ hà tất hữu lễ như vậy.” Nói xong lại ôm lấy cổ của Trưởng Tôn Tề Duyệt đáp: “Cùng tứ tỷ lâu ngày không gặp nói nhiều hơn vài câu nên tâm trạng rất tốt. Chỉ là chuyện của nữ nhân mà thôi, điện hạ cũng hiếu kỳ sao?”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Nàng gọi ta là gì?” Đôi mày của Trưởng Tôn Tề Duyệt chau lại chứng tỏ rất không hài lòng với hai từ ‘điện hạ’ của nàng.
“Ở đây vẫn còn tứ tỷ a.” Nhữ Hinh vờ thẹn thùng nép vào trong người hắn. Ý nàng Nhữ Dao cũng là thê của hắn không chỉ là một mình nàng.
Trưởng Tôn Tề Duyệt chép chép miệng vò không hiểu lại nói: “Nàng vừa bảo nơi này không có người ngoài.”
“Nhưng nhỡ như thiếp quen miệng chẳng phải chọc người nhàn thoại sao?” Nhữ Hinh vẫn không chịu gọi. Đời trước chẳng phải hắn không để nàng gọi sao, đời này sợ là muốn chọc tức Nhữ Dao đi.
Trưởng Tôn Tề Duyệt hôn lên mũi nàng khẽ hừ nói: “Ta không cần biết, nàng gọi không đúng, mau gọi lại đi.” Đời trước hắn nghe đúng một lần, đời này phải nghe đến khi đoạn khí hắn mới hài lòng.
Nhữ Hinh rướn cổ, kề sát bên tai hắn bật ra bốn từ: “Phu quân, được chưa?” Hừ! Diễn kịch giống đến như vậy, sợ là Nhữ Dao không biết chuyện nhất định sẽ bị gạt, nghĩ hắn thực sự yêu thương nàng đi.
“Không hiếu kỳ, ta cùng nàng đi thỉnh an mẫu hậu.” Vừa túng sủng đáp lời Trưởng Tôn Tề Duyệt hài lòng vừa cất bước. Lúc này đây hắn cảm thấy hành động hôm đó của Nhữ Dao khiến hắn ngoại trừ nàng ta còn phải thú thêm một lúc năm người vào Chính Vũ cung, không giữ được lời hứa với Nhữ Hinh. Giờ đây hắn không muốn tính đến nàng, xem như giữ nàng lại để Nhữ Hinh mua vui cũng được.
Nhữ Dao quay người nhìn bóng lưng của Trưởng Tôn Tề Duyệt cùng con mắt phát quang của Nhữ Hinh lộ ra ở hõm vai kia khiến nàng xác định rõ Nhữ Hinh làm vậy hoàn toàn là bởi vì Nhữ gia. Xem ra nàng cũng nên chuẩn bị tốt tinh thần thôi. Trưởng Tôn Tề Duyệt không phải nhân vật dễ chạm vào.