Tam Thế Duyên

Chương 123: Chương 123: Đời Thứ Hai Báo Ứng – Nguyên Lai




CHƯƠNG 123: ĐỜI THỨ HAI BÁO ỨNG – NGUYÊN LAI
Tác giả: Luna Huang
Nhữ Hinh xem như chưa từng phát sinh qua thứ gì mà hồi Nhữ phủ. Lúc này đám người Nhữ Tuân cũng từ biên cương trở về được vài tháng rồi, hắn cũng đã thú Trưởng Tôn Lăng Vân vào cửa. Ngoài tiền thính, Nhữ Liệp cao hứng ái nữ trở về nên tổ chức yến tiệc linh đình.
Trên đường nàng trở lại Vong Địa, nàng thấy được Nhữ Dao đứng ở bên bờ hồ, đôi vai run run như là đang khóc vậy. Nàng hiếu kỳ dừng bước núp một nơi gần đó quan sát.
Ai biết nghe được nha hoàn thiếp thân của Nhữ Dao lên tiếng an ủi nàng ta: “Tiểu thư người đừng khóc nữa, nếu để người nhìn thấy chúng nô tỳ có mười cái miệng cũng không giải thích được a!”
“Phải a!” Một nha hoàn thiếp thân khác cũng lên tiếng: “Người suy nghĩ thoáng một chút a. Thái tử điện hạ cũng rất tốt a, gả cho hắn người cũng không cần lo lắng nữa rồi!”
Nhữ Dao uất ức lên tiếng nói: “Rõ ràng ta không muốn gả vì sao di nương lại bức ta như vậy? Biểu ca hắn cũng. . .” Nói đến đây nàng càng khóc to hơn.
“Biểu thiếu gia là vì lo nghĩ cho tiểu thư người nên mới khuyên người nên gả a.” Một nha hoàn lại lên tiếng.
Nha hoàn còn lại thở dài thán: “Nên nói biểu thiếu gia là sỏa hay là giả vờ không biết a. Tiểu thư ám chỉ rõ ràng như vậy, đã vậy còn khuyên tiểu thư nên gả nữa, thật đúng là. . .”

“Không lẽ bắt tiểu thư một nữ nhi gia mở miệng nói cùng hắn, chúng ta cùng nhau trốn đi sao?” Nha hoàn kia có chút bất bình thay Nhữ Dao, âm thanh cũng có chút to.
Mỗi người một câu để Nhữ Dao thương tâm khóc to tiếng hơn.
Nhữ Hinh nghe đến đoạn này lập tức trợn to mắt. Hóa ra Nhữ Dao có ý với An Lam Ca. Chẳng trách được năm đó. . .Mà có lẽ hắn cũng có ý với Nhữ Dao đi, nếu không sao lại sau khi Nhữ Dao chết không để ý đến nàng một mình chạy đến quân doanh không về?
Nàng cúi đầu nhìn hai tay quấn băng trắng của mình, giờ đây nàng cảm thấy ghê tởm nó, nó vướn máu của không ít người vô tội rồi. Chân nàng vô lực nhũn ra, phải tựa vào thân cây to mới miễn cưỡng đứng được.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Không biết Nhữ Dao nghĩ gì, đột nhiên hạ quyết tâm nói: “Các ngươi nói đúng, tối nay ta sẽ nói cùng hắn, nếu hắn cùng ta bỏ trốn các ngươi cũng không cần theo ta nữa. Nếu không. . .ta gả.” Hai chữ cuối âm thanh của nàng có chút run.
Hai nha hoàn kia ôm lấy Nhữ Dao, ba chủ tớ khóc rất lâu. Bởi Nhữ Dao bỏ trốn các nàng nhất định tao ương, không phải chủ mẫu phạt mà là đại di nương phạt. Nhưng chứng kiến tiểu thư tương tư biểu thiếu gia lâu như vậy lại bị chia cắt các nàng không nhẫn tâm.
Nhữ Hinh nghe vậy cũng há to mồm cố hít không khí. Tối nay nàng đợi, nếu An Lam Ca cùng Nhữ Dao bỏ trốn, nàng âm thâm giúp đỡ một tay, cũng không để hai nha hoàn kia chịu phạt. Nếu được còn có thể khuyên mẫu thân tổ chức một hôn lễ cho bọn họ nữa, nàng không tin mẫu thân sẽ nhẫn tâm từ chối.
Chiều Nhữ phủ hoan hỉ tổ chức yến tiệc mừng Nhữ Hinh hồi phủ. Đương nhiên bữa yến tiệc này nào thể thiếu được Trưởng Tôn Tề Duyệt. Hôm nay hắn cực kỳ vui vẻ, bởi Nhữ Hinh đã đáp ứng gả cho hắn rồi, mặc kệ nàng nghĩ thứ gì, đáp ứng gả là tốt rồi.

Chỉ là hắn say bên bên ngoài mưa rất to Nhữ Liệp chỉ có cách giữ người lại trong phủ. Bởi vì An thị sớm muốn Nhữ Dao thay gả, nên viện hắn ở gần viện của Nhữ Dao.
Đến khuya mưa tạnh nhưng không khí vẫn thập phần ẩm ướt cùng băng lãnh, Nhữ Hinh khoác áo lẻn đến chỗ cũ lúc sáng, quả nhiên thấy được Nhữ Dao cùng An Lam Ca đứng ở đó.
Nàng tìm một chỗ kín đáo giấu mình theo dõi đây hết thảy. Trong lòng đương nhiên muốn cả hai bọn họ đều hạnh phúc rồi. Nàng nợ bọn họ quá nhiều.
Dưới ánh trăng sáng mờ ảo, thân ảnh của An Lam Ca càng nổi bật hơn, vạt áo theo gió đêm tung bay, cúi đầu nhìn Nhữ Dao đứng ở đối diện mình: “Tứ biểu muội tối như vậy gọi ta ra ngoài này là. . .” Hắn thập phần không hiểu, câu nói cũng bỏ lửng bởi không biết nên thêm từ gì vào.
Nhữ Dao im lặng, hai tay nắm chặt vào nhau thể hiện rõ lúc này nàng rất khẩn trương. Bởi di nương ra tối hậu thư rồi, nàng không thể chừng chờ do dự mãi như thế được.
An Lam Ca thấy Nhữ Dao không có ý trả lời, hắn thở dài một tiếng lại nói: “Nếu là không có gì. . .”
“Có. . .” Nhữ Dao gấp gáp ngẩng đầu thất thố hô một tiếng, nàng lại ngượng ngùng cúi đầu hạ giọng nói: “Có mà.” Đợi nàng một chút cũng không được, hắn gấp như vậy làm gì, buồn ngủ sao?
“Vậy nói đi.” An Lam Ca nhìn dáng vẻ nàng của Nhữ Dao cũng cảm thấy rất buồn cười, bất quá hắn sẽ không cười trước mặt nàng, bởi nàng sắp gả đi rồi, không phải một phó tướng nho nhỏ như hắn có thể mơ ước, hắn chỉ có thể áp chế nỗi lòng của mình mà thôi.

Nhữ Dao hít một hơi thật sâu tiếp thêm can đảm, nói: “Muội không muốn gả, huynh cùng muội bỏ trốn được không?”
An Lam Ca nhíu mày nhìn nàng, một hồi mới lên tiếng nghi hoặc nói: “Muội xác định không muốn làm thái tử phi?”
Nhữ Dao mạnh gật đầu, cùng đợi đáp án của hắn.
Đôi mày của An Lam Ca không hề giãn ra, đôi mắt ghim trên gương mặt khuynh thành của nàng không rời. Nào có nữ tử nào sẽ từ bỏ thái tử vị như vậy? Lát sau hắn lắc đầu cự tuyệt: “Tứ biểu muội hiểu rõ chuyện này hệ trọng đến dường nào.” Đây không chỉ là quan hệ đến Nhữ gia còn quan hệ đến tương lai sau này của nàng, tuyệt không thể qua loa được.
“Biểu ca. . .” Đôi mắt của Nhữ Dao bắt đầu chảy nước mắt, nàng thương tâm gọi hắn một tiếng. Những lời phía sau vì nghẹn cũng nói không ra miệng. Hắn quả nhiên không thích nàng, vẫn nàng còn tơ tưởng gì nữa đây.
An Lam Ca xoay người, tránh để nhìn thấy dáng vẻ lê hoa đái vũ của nàng khiến mình động tâm rồi làm ra chuyện để bản thân phải hối hận. Chân vừa định cất bước đã thấy Nhữ Dao ôm chầm lấy thắt lưng của mình, hắn kinh hỉ đến thở cũng không dám, sợ bản thân hoang tưởng.
“Nếu không có gì nói ta trở về trước, tứ biểu muội cũng không nên lưu lại lâu.”
“Lam Ca, chúng ta rời đi được không? Đưa muội rời đi, có được không? Muội không muốn gả cho thái tử.” Người muội muốn gả là huynh.
Nhữ Dao nuốt câu sau trở vào bụng, bởi hắn không có tình cảm với nàng, nói ra hắn cũng chẳng nghe lọt tai. Nàng vứt bỏ mặt mũi vứt bỏ cả sự e lệ của thiếu nữ, chỉ hy vọng hắn đáp ứng mình.
Hai người đứng đó rất lâu. Một người khẩn trương chờ đợi đáp án đến thở cũng không dám thở mạnh, một người lại là đấu tranh tư tướng rất lâu.

Đáng tiếc, An Lam Ca lạnh nhạt tách tay của nàng ra khỏi người mình, nói: “Trời tối dễ nhiễm lạnh, tứ biểu muội vẫn nên sớm trở về phòng nghỉ ngơi.” Dứt lời, hắn bước nhanh trở về viện của mình, cũng không hề nhìn lại xem Nhữ Dao có nghe hay không.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nhữ Dao ngã trên đất, lòng vỡ vụn ôm lấy mặt khóc rống lên. Trong không gian vắng vẻ của đêm tối, vang lên dị thường rõ ràng, rõ đến nỗi để tâm của Nhữ Hinh thổn thức không ngừng. Đời trước nàng quả thực tạo nghiệt rồi, đời này Nhữ Dao lại phải thay nàng gả, nàng làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ được.
Ánh mắt của Nhữ Hinh tối đi nhìn tràng diện bi đát trước mắt. Nhữ Dao như nàng của năm đó, một lòng vì Trưởng Tôn Tề Duyệt nhưng đổi lại cuối cùng cái gì cũng không có. Nhưng nàng tin tưởng An Lam Ca tuyệt đối sẽ không như Trưởng Tôn Tề Duyệt, hắn nhất định có khổ tâm mới làm như vậy thôi.
Nhữ Dao nghẹn ngào dường như oán trách, dường như tự hỏi, âm thanh nàng yếu ớt vang lên giữa không trung: “Vì sao. . .? Vì sao lại như vậy?” Nàng đợi hắn lâu như vậy, đổi lại là lạnh nhạt của hắn, đến cùng nàng đã làm sai thứ gì để bản thân rơi vào tình cảnh này.
“Biểu ca vì sao không thích muội? Muội có gì không tốt để huynh không nhìn muội như vậy? Muội cố làm tốt mọi thứ chỉ để lấy được ánh mắt của huynh, vì sao. . .vì sao lại như vậy?” Nàng làm sao biết bởi vì nàng quá tốt, tốt đến nổi để An Lam Ca cảm thấy hắn không thể sánh được với nàng, chính vì vậy chọn cách từ bỏ để nàng có cuộc sống vinh hoa.
Nhữ Hinh vốn muốn bước ra an ủi nàng ta, chỉ là thấy nàng ta lau nước mắt tự đứng lên. Cắn chặt môi nhìn phương hướng An Lam Ca rời đi một mắt, rồi xoay người bước trở về phương hướng viện của mình. Hai tay nắm chặt thành quyền, để xuôi bên người.
Nếu vậy. . .nàng gả!
Thấy nàng ta đi rồi, Nhữ Hinh mới bước ra. Nàng phủi phủi váy cùng tay áo một cái cái, nhìn theo hai phương hướng khác nhau. Cuối cùng quyết định lựa chọn khuyên giải An Lam Ca.
Dù gì Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng nói sẽ thú nàng, nên cho dù Nhữ Dao quyết tâm gả, hắn cũng sẽ không thú. Nhữ Hinh nàng mới là người vô hình nắm bình quyền của Nhữ gia, nàng không tin Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn không ra điều này.