Tam Thế Duyên

Chương 104: Chương 104: Trọng Tội




CHƯƠNG 104: TRỌNG TỘI
Tác giả: Luna Huang
Nhữ Hinh hốt hoảng hồi phủ, chạy đến tìm An thị khóc lóc nửa ngày trời cũng không nói gì. Chỉ là thánh chỉ đến cửa, Nhữ Hinh mưu sát thái tử, hoàng thượng hạ chỉ toàn bộ Nhữ gia đều nhốt vào đại lao chờ Trưởng Tôn Tề Duyệt tỉnh lại mới phán xét. Nếu Trưởng Tôn Tề Duyệt thực sự không tỉnh lại nữa, toàn Nhữ gia đều bồi táng.
Nhữ phủ bị niêm phong, toàn bộ hạ nhân đều bị giam vào đại lao. Nhữ Dao cùng Thiêm Hương đã gả, An Lam Ca, Lạc Cách Quận không mang họ Nhữ liền không liên quan đến, bọn họ đều dọn về Lạc phủ.
Liễu Như Điệp nhân cơ hội này lập tức ly khai Nhữ gia, nàng ta chính miệng thừa nhận Nhữ Thành Sở không phải hài tử của Nhữ Tuân nhưng Nhữ Thành Sở không chịu rời đi sống chết lưu lại, nàng ta cũng không muốn bỏ mạng oan uổng liền tự chủ từ bỏ.
Thế nhưng chưa qua mấy ngày có người phát hiện xác của nàng ta trong một điếm nhỏ, quan phủ kết luận, nàng ta tự sát. Còn có phải tự sát thật hay không, chỉ có người trong cuộc biết.
Đại di nương cùng nhị di nương tuy là phải tu hành nhưng thân phận vẫn là người của Nhữ gia nên vẫn bị bắt lại. Bọn họ sống chết không theo, trên đường bỏ trốn liền ngã vực chết.
Trên triều đình một mảnh loạn, đám đại thần sớm ngứa mắt Nhữ gia quyền cao, thi nhau dâng tấu nói nhất định phải xử trảm làm gương, tội này không nhỏ tuyệt không thể tha.
Hoàng thượng hoàng hậu làm sao tin Nhữ Hinh giết được Trưởng Tôn Tề Duyệt, lại càng không tin nàng giết người, nhưng rõ ràng cây trâm kia của nàng không sai, mà lúc thánh chỉ tới người người thấy được y phục của nàng toàn máu.

Trưởng Tôn Vĩnh Liêm bảo Nhữ Hinh đã từng cứu giá, tuy nàng phạm tội nhưng nhìn trên phân thượng đó liền có thể bỏ qua tội chết. Lại nói Trưởng Tôn Tề Duyệt chưa tỉnh, không biết sự thật ra sao. Đám đại thần cùng Trưởng Tôn Khởi Hiệp lại cho rằng không thể chỉa vào chuyện năm đó mà có thể tùy ý để nàng sống được.
Hoàng thượng thở dài nghĩ một lúc lâu, sau đó mới nói: “Chuyện này đợi thái tử tỉnh lại mới tiếp tục thương lượng.” Bởi lúc đó không có nhân chứng, không thể kết tội Nhữ Hinh có tội hay không. Đương nhiên cớ này được hoàng thượng bịa ra vô cùng hợp lý, để đám người bên phe Trưởng Tôn Khởi Hiệp chỉ biết âm thầm cầu trời để Trưởng Tôn Tề Duyệt đừng bao giờ tỉnh lại nữa.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Mấy ngày sau, trong đại lao chỉ có âm thanh khóc lóc của Nhữ Hinh cùng với âm thanh an ủi của An thị: “Nói mẫu thân nghe, hôm đó đến cùng xảy ra chuyện gì.”
Đã mấy hôm trôi qua, Nhữ Hinh vẫn không thèm nói câu nào, chỉ mãi khóc, khóc mệt liền ngủ thiếp đi. Miệng cũng chỉ lẩm bẩm câu ‘ta không giết người’.
Nhữ Liệp thấy nữ nhi như vậy một mảnh phiền lòng, hắn vuốt vuốt râu nghĩ mãi không ra động cơ mưu sát của nữ nhi nhà mình. Cho dù Trưởng Tôn Tề Duyệt đứng đó tùy ý nàng đâm cũng không có nghĩa là nàng sẽ đâm thật.
Nhữ Tuân cùng Nhữ Nhiên nằm an tĩnh nằm dưới đất, bọn họ biết đây không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, quan trọng hơn hết là Trưởng Tôn Tề Duyệt không chết. Chỉ cần không chết mọi chuyện liền dễ giải quyết.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***

Nhữ Hinh khóc đến mệt mỏi không biết lúc nào chìm vào giấc ngủ. An thị nhẹ nhàng đỡ nàng ngằm xuống đóng rơm khô không mỏng không dày, nhìn nàng ngủ mà thở dài. Vì sao mọi chuyện lại thành như vậy? Đến cùng sai ở nơi nào!
Đám người Nhữ Dao mỗi ngày đều đến thăm nhưng không được cho vào trong. Bởi mưu sát thái tử là trọng tội, không cho phép thăm nuôi.
Lúc này bên trong lao im tĩnh lại phát ra tiếng bước chân, chỉ thấy nha dịch mang một người khoác áo choàng đen che cả đầu tiến đến. Phất tay để nha dịch lui ra ngoài, người đến mới khẽ giọng gọi: “Nhữ tướng, An di là ta.”
An thị nghe được âm thanh của Trưởng Tôn Lăng Vân lập tức bước đến, cách những thanh sắt to nắm lấy tay nàng: “Rốt cuộc cũng trở về rồi sao?”
Trưởng Tôn Lăng Vân không bỏ nón ra khỏi đầu, chỉ lẳng lặng nhìn mọi người một mắt lại hỏi: “An di, chuyện này là thế nào?”
“Ta cũng không biết.” An thị thở dài một hơi, xoay đầu nhìn Nhữ Hinh một mắt lại nói: “Hinh nhi chỉ khóc, không chịu nói lời nào.”
Trưởng Tôn Lăng Vân cũng thở dài một hơi: “Thái tử vẫn chưa tỉnh lại, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ vài ngày nữa hắn liền tỉnh thôi.” Mắt nàng không tự chủ nhìn về phía Nhữ Tuân, rồi lại tự ép bản thân không nên nhìn hắn, dù gì cũng đã hòa ly rồi. Nàng muốn quên đi hắn nên cũng không tìm hiểu hay hỏi gì đến chuyện của hắn nên không biết chuyện của Liễu Như Điệp.
An thị gật gù cùng Trưởng Tôn Lăng Vân nói vài câu rồi nàng ta cũng rời đi. Lúc này trong lòng nàng thầm cảm thấy may mắn, may mắn lúc đầu Trưởng Tôn Lăng Vân cùng Nhữ Tuân hòa ly, nếu không sẽ rất phức tạp.

Nhữ Tuân không ngồi dậy mà chỉ xoay người đưa lưng về phía nàng. Hắn từ nhỏ liền được giáo dục nghiêm khắt, nếu như nói đến nam nữ chi tình có lẽ hắn không có kinh nghiệm. Vốn dĩ hắn cho là hắn yêu Liễu Như Điệp, bởi lúc nào hắn cũng nghĩ đến nàng cùng hài tử, nhưng khi hắn có được tin tức Trưởng Tôn Lăng Vân cùng mình hòa ly, đáng lý hắn nên cao hứng, đằng này một chút hứng thú cũng đề không được, ngược lại có hối hận.
Khi hắn nghe Liễu Như Điệp nói Nhữ Thành Sở không phải hài tử của mình, mà nàng ta cùng hắn cùng chẳng có quan hệ xác thịt nào, chỉ là nàng ta gài bẫy hắn mà thôi, lúc đó hắn cũng không cảm thấy buồn bã hay tức giận gì thậm chí còn có chút vui mừng, lúc đó hắn còn tưởng mình bị kích thích đến điên rồi. Đâu có như lúc hồi kinh, biết tin Trưởng Tôn Lăng Vân không còn ở kinh thành hắn lập tức xuất hiện mất mác, tim cứ như bị moi rỗng vậy.
Có lẽ, đây chính là nam nữ chi tình trong miệng mọi người, chỉ là lúc có được hắn lại không biết trân trọng. Nhưng đến hoàn cảnh hôm nay, hắn cũng không hối hận, bởi hắn biết nếu không hòa ly lấy tính cách của nàng nhất định sẽ không chịu rời khỏi Nhữ gia, vậy chẳng khác nào làm khổ nàng, làm khó hoàng thượng.
Nghe âm thanh tiếng bước chân nhỏ dần, hắn ngồi dậy nhìn phương hướng Trưởng Tôn Lăng Vân ly khai. Tay đặt ở tâm khẩu, nơi để lá thư viết tay của nàng lưu lại cho Nhữ Dao.
Nhữ Nhiên cũng ngồi dậy khẽ vỗ vai hắn nói: “Đại ca như vậy là tốt cho nàng.”
Hắn biết rõ đại ca không phải yêu thích Liễu Như Điệp mà là vì Nhữ Thành Sở. Giờ đột nhiên phát hiện Nhữ Thành Sở không phải hài tử của mình liền rất khó tiếp thu. Giống hắn vậy, yêu, đối với hắn mà nói hoàn toàn xa vời. Mẫu thân chọn người nào hắn liền thú kẻ đó, chỉ đơn giản là vì Nhữ gia vì muội muội mà thôi.
“Ta biết, ta không hối hận.” Nhữ Tuân khẽ gật đầu, tâm trạng lúc này cũng không biết diễn tả thế nào cho tốt.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lúc này ở Chính Vũ cung, Trưởng Tôn Tề Duyệt nằm trên giường sắc mặt trắng bệch khiến người lo lắng. Trưởng Tôn Lăng Vân bước đến trấn an hoàng hậu đang khóc đến đau thương bên giường: “Mẫu hậu đừng quá đau buồn, thái tử hắn sẽ sớm tỉnh lại thôi.”

Hoàng hậu càng khóc to hơn, lúc này lòng rối loạn cũng không để ý đến Trưởng Tôn Lăng Vân là từ xa trở về: “Ngươi nói thái tử hắn vì sao lại trở nên như vậy a? Lúc đầu bổn cung nghĩ hắn đoạn tụ nghĩ đủ mọi biện pháp bức hắn, đến cùng hắn vì Nhữ Hinh ra nông nỗi như vậy.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Mẫu hậu, ngươi biết rõ ngũ muội sẽ không làm như vậy.” Trưởng Tôn Lăng Vân thay hoàng hậu lau nước mắt, tiện đà ngồi xuống bên giường. “Có lẽ có sự hiểu lầm ở đây.”
“Nếu lúc đầu phụ hoàng ngươi tứ hôn là được rồi, hà cớ để đến nông nỗi như ngày hôm nay.” Hoàng hậu buồn bã oán trách.
“Nhi thần cũng đồng ý với cách làm của phụ hoàng, ngũ muội không thể gả cho thái tử được.” Trưởng Tôn Lăng Vân vẫn luôn ôm suy nghĩ này, đây là tốt cho Trưởng Tôn Tề Duyệt, cũng tốt cho Nhữ Hinh. Nhữ Hinh tuyệt không phải nữ nhân có thể ngồi ở phượng vị.
“Nhưng hắn đã nói không làm thái tử nữa rồi. Ít nhất đáp ứng hắn bổn cung cũng không sợ cạnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh như vậy.” Hoàng hậu vẫn thút thít không ngừng, hối ý nồng nặc đan xen trong âm thanh khóc nức.
Trưởng Tôn Lăng Vân bị hách đến không nhỏ. Trưởng Tôn Tề Duyệt vì Nhữ Hinh hy sinh lớn như vậy? Nghĩ lại bản thân cũng vì Nhữ Tuân hy sinh không ít, nàng thầm tự giễu lại càng nhiều hơn là trách vị hoàng đệ hành động thiếu suy nghĩ này.
“Nhi thần đỡ người trở về nghỉ ngơi, chỉ cần thái tử tỉnh lại thì sẽ biết rõ chân tướng, không nên tổn hại sức khỏe.” Trưởng Tôn Lăng Vân đứng lên khom người đỡ hoàng hậu ly khai Chính Vũ cung. Dù có lưu lại lâu hơn nữa thì cũng vô dụng, quan trọng hơn hết là bảo trụ sức khỏe, chờ đợi Trưởng Tôn Tề Duyệt tỉnh lại.
Rời cung, Trưởng Tôn Lăng Vân đến Lạc phủ thăm mọi người, nhân tiện hỏi chút tình hỉnh của Nhữ Hinh trước khi xảy ra chuyện. Nhữ Dao rất muốn nói cho nàng nghe chuyện của Nhữ Thành Sở, thế nhưng nàng đều vờ sơ ý cắt ngang. Đơn giản nàng không muốn nghe, do đó, nàng cũng chẳng còn biết gì nữa.