Tẩm Thất Mỹ Lang

Chương 20




「 Hoan nghênh các bạn học sinh trở về, hoan nghênh học sinh mới đã đến! Ta tuyên bố, năm học mới bắt đầu!」

Đi ra khỏi đại sảnh của trường, Hoắc Mẫn Lăng ôm lấy sách tham khảo, lách né thân mình hướng đến phòng học.

Ở trước mặt thỉnh thoảng đi tới vài học sinh xuất thân bình thường giống như hắn, lại đi theo phía sau những người có thế lực không ngừng a dua nịnh hót.

Cho dù mình có giống với bọn hắn, đám học sinh kia đối với Hoắc Mẫn Lăng vẫn như cũ là một bộ dáng tiểu nhân cùng sắc mặt khinh thường.

Hoắc Mẫn Lăng vẫn tỏ ra không sao cả, chỉ cần sẽ không gặp phải mấy gia khỏa hay làm khó người khác, thì hắn có thể hoàn toàn không nhìn tới vẻ trào phúng của bọn họ.

Bởi vì…… ngay cả hai vị hội trưởng hội học sinh xuất chúng nhất, hắn cũng đều hoàn toàn không nhìn đến.= =b

Bất quá hiện tại tâm tình của Hoắc Mẫn Lăng rất tốt, tuy rằng bình thường trên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn là một bộ tử khí trầm trầm, nhưng trên thực tế, hắn quả thật đang rất rất cao hứng.

Không chỉ là bởi vì tối hôm qua có một giấc mộng đẹp, còn bởi vì……

Hai cái đại thiếu gia phiền toái kia cuối cùng cũng đi rồi!

[= =b chú ~ mọi người hẳn là đã hiểu được…… Tiểu Hoắc vốn đang hiểu lầm ……]

Cho nên, hắn hôm nay thực vui vẻ, thực vui vẻ ~!

Thoáng nhanh hơn cước bộ, Hoắc Mẫn Lăng đã nhìn thấy phòng học của mình– năm hai ban B.

Đẩy ra cửa phòng học, trong phòng học chỉ có rải rác vài người.

Bởi vì lễ khai giảng vừa mới chấm dứt, cho nên mọi người đều tụ tập ở bên ngoài nói chuyện phiếm, ngoạn nháo, nói chuyện yêu đương.

Bất quá, như vậy chính là hợp với tâm ý của hắn, xem ra từ tối hôm qua cho tới hôm nay, ông trời đều thực quyến luyến hắn.

Ở trong lòng cảm tạ lão thiên gia gia đáng yêu, khóe miệng Hoắc Mẫn Lăng nhẹ nhàng câu lên, liếc mắt một cái nghiêm chỉnh đi đến vị trí của mình ngồi xuống.

Mở ra quyển sách tham khảo tối hôm qua mới đọc tới một nửa, đại thấu kính lại phóng ra tiêu cự tìm đến thứ yêu thích.

Không quan tâm tới vẻ thâm trầm trong phòng học, chỉ có Hoắc Mẫn Lăng là có trạng thái vui vẻ……

…………………

“Học…… Học trưởng…… Thỉnh, thỉnh nhận lấy cái này……” Gương mặt đỏ lên, học sinh mới vừa lắp bắp, tay vừa run run cầm lá thư tình viết suốt đêm hôm qua đưa cho người trong mộng.

“Ân?” Mày khẽ nhướng, Hàn Kì nhìn nhìn phong thư dán tim hồng ở trước mặt, đôi mắt như là gấu mèo sống về đêm thoáng nhìn qua học đệ cũng có chút đáng yêu, nhưng lại không có đưa tay tiếp nhận tâm ý.

Mọi người có thể còn chưa biết, nếu thường lui tới sẽ biết, Hàn đại soái nhất định sẽ mang theo nụ cười dâm đãng, một bên đối với người tỏ tình ngây thơ thổi nhiệt khí, một bên đem cả người lẫn mông kéo đến nơi ẩn nấp gần nhất, thuận tiện xong việc liền bỏ lại.

– -b cho nên, đây là nguyên nhân vì sao Phương Vu Hi nói hắn lạm giao. (= ăn bừa bãi =]])

Đương nhiên, chỉ giới hạn trong phạm vi những người hắn để mắt tới, còn những thứ phẩm khác, tuy rằng hắn không nhận người, nhưng vẫn sẽ tiếp nhận thư tình, rồi mới liền vỗ vỗ mông chạy lấy người.

Nhưng là hôm nay……

Lặng yên nhìn lá thư tình kia bởi vì chủ nhân mà hơi hơi rung động, tiếp đó chậm rãi ngẩng đầu liếc mắt nhìn tiểu học đệ đang cúi thấp đầu vẻ mặt đỏ bừng đáng yêu kia một cái, Hàn Kì không biết vì sao bỗng nhiên nhớ tới gương mặt mang đại thấu kính đã lâu không thấy kia.[- -b mới không thấy tối hôm qua mà thôi ]

Không tự giác đem khuôn mặt đáng yêu kia tưởng tượng thành bộ dáng Hoắc Mẫn Lăng, tâm Hàn Kì chợt động, nếu……

Nếu là tứ mắt tử kia cầm thư tình đưa cho ta……

Tưởng tượng đến khuôn mặt nhỏ nhắn đạm mạc giương lên một bộ dáng ngượng ngùng, Hàn Kì lại có một loại cảm giác miệng khô lưỡi nóng.

Trên mặt không tự chủ được nở ra một cái tươi cười, gương mặt tuấn mỹ bỗng cười ngây ngốc.

Hắc hắc hắc…… Nếu thật sự là như vậy……

Trong cảnh tưởng tượng bỗng nhiên tăng thêm nhiều [n] trái tim phấn hồng bay bay, Hàn Kì một bên cười ngớ ngẩn một bên bỏ tay vào túi quần chậm rãi bước đi, trong đầu tiếp tục tạo ra quang cảnh Hoắc Mẫn Lăng tựa như con chim nhỏ nép vào lòng, đã sớm quên còn có người đang chờ hắn đáp lại.

Đứng ở tại chỗ, chỉ để lại vị học đệ đang thương tâm muốn chết kia……

= =~ ngay cả thư đều còn chưa nhìn đã liền thất tình ……~~

…………….

“Thật có lỗi, ta không có hứng thú.” Lạnh lùng nói xong, Phương Vu Hi lạnh nhạt hé ra gương mặt xinh đẹp, xoay người rời khỏi rừng cây nhỏ, đối với người phía sau đang lọt vào đả kích lớn cũng không hề thương tiếc.

Thật là, từ lúc ở lễ đường đi ra đã bị người kéo đến trong rừng cây tỏ tình, lãng phí thời gian của hắn……

Thần sắc dưới đôi kính mắt viền vàng cũng có chút tiều tụy, đôi mắt gấu mèo tương xứng với Hàn Kì làm cho khí chất của hắn suy sụp ít nhiều, nhìn qua lại có một loại sức quyến rũ khác.

Mang theo tâm trạng mờ mịt chán chường, Phương Vu Hi bước chậm ở trên đường nhỏ trong rừng cây, không biết là đang suy nghĩ cái gì, xa xa, mơ hồ truyền đến tiếng chuông báo giờ vào học.

Úc? Đi học?

Phục hồi tinh thần lại, trên gương mặt xinh đẹp cuối cùng cũng có một tia dao động.

Xem ra……

Là đã đến giờ nên kinh hỉ……

Trên mặt câu lên một cái tươi cười xấu xa, cước bộ chậm rãi bỗng nhiên nhanh hơn.

“Nga…… Thực tình cờ a……” Hàn Kì nhìn Phương Vu Hi ở đối diện, khó chịu nhíu nhíu mi.

“Đúng vậy, thật sự là tình cờ.” Phương Vu Hi thản nhiên trả lời, tiếp đó hai người xoay người, sóng vai đi ở trên hành lang ngoài phòng học.

Dọc theo đường đi không nói lời nào, hai người mang theo mỗi tâm sự, tự biên tự diễn.

Ngô…… Tối hôm qua suy nghĩ một đêm về tên thối tứ mắt tử, thật sự là càng nghĩ càng đáng giận, làm hại hắn mất ngủ một đêm, hôm nay nhất định phải hảo hảo giáo huấn giáo giáo huấn gia khỏa kia một chút!

Vén tóc về phía sau, trên mặt Hàn Kì bắt đầu xuất hiện một cái cười xấu xa.

Thật không biết tối hôm qua có xảy ra chuyện gì hay không, lo lắng một đêm, hy vọng hai người kia không có việc gì…… Đặc biệt là họ Hàn này…… Sẽ không đối với Mẫn Lăng làm gì đi?

Phương Vu Hi tối qua cũng lo lắng một đêm, vẻ mặt tiều tụy cùng đôi mắt gấu mèo đều là vì ý nghĩ này mà ban thưởng cho.

Đang lúc hai người nghĩ đến xuất thần thì cửa phòng học đã gần ngay trước mắt.

“Xoát ──” Kéo ra tay cầm cửa gỗ tinh xảo, không nhìn tới bên trong phóng tới vô số ánh mắt kinh ngạc cùng ái mộ, hai người lễ phép đi vào.

“Thật có lỗi, đến muộn.”

Hàn Kì mỉm cười, chỉ một cái tươi cười đã đem mọi người khắp bốn hướng làm cho mê muội……

“Ách, ách, không sao không sao, có rảnh thì thường xuyên muộn một chút cũng tốt.” Lão sư đứng ở trên bục giảng vẻ mặt tươi cười, gật đầu tựa gà con đang mổ thóc, tràn đầy thần sắc a dua.

Không có thời gian để ý lão sư, hai người quét nhìn chung quanh phòng học, khi nhìn đến hai vị trí hoàn hảo kia vẫn còn trống, trên mặt cũng không hẹn mà cùng lộ ra một cái tươi cười nho nhỏ vừa lòng.

Lập tức đồng loạt đi đến phía cuối cùng, kéo ra ghế dựa, tiêu sái ngồi xuống.

“Ba.” Một phen khép lại sách vở trước mặt tên đồng học ở trung gian hai người, Phương Vu Hi ung dung hướng bạn học mới ngồi cùng bàn mỉm cười.

Tiếp đó, lễ phép mà lại mang một tia ác liệt hướng tới đại thấu kính đang chậm rãi nâng lên nói: “Mẫn lăng, thực trùng hợp a, học kỳ này chúng ta cùng lớp nga……”

Có người nói, khi mộng đẹp chấm dứt, liền dự báo một cơn ác mộng bắt đầu……

Như rơi xuống vực sâu vạn trượng, chỉ trong khoảnh khắc, tâm tình đang tốt của Hoắc Mẫn Lăng lập tức hoàn toànvỡ nát …