Cách Khâu trên mặt hiện vẻ ngạc nhiên, không khỏi nhìn bụng hoàng sam nữ tử kia, lúc này Vương Bốc Chi luôn ngồi cạnh Hán Nghiêu Sinh đi tới “Thứ cho tại hạ nói thẳng, vị cô nương này hình như không giống mang thai.”
Đông Phương Mẫn trong lòng vốn đã lạnh một nửa, lúc này nghe Vương Bốc Chi nói, lập tức sặc ra thanh “Cách bá phụ, nữ nhân này nói dối, không thể tin, Cách đại ca tâm địa lương thiện, nhất định là bị nàng lừa đi.” Đông Phương Mẫn thương Cách Ngạo Sinh đã lâu, có thể có được hôn sự này, trong lòng đã sớm nhạc khai liễu hoa, lại không nghĩ nửa đường nhảy ra tên Trình Giảo Kim, nuốt sao nổi ngụm khí này.
Lời này, Cách Ngạo Sinh thật sự là bị ta lừa đi, sờ sờ mũi, cho dù là sự thật cũng không thể thừa nhận, tiến lên hai bước, cũng không để ý sắc mặt Cách Ngạo Sinh, lập tức đến trước mặt Cách Khâu “Cách Minh chủ” nghĩ tới vai vế ta lớn hơn Cách Khâu không biết bao nhiêu, có thể nào gọi bá phụ, nhạc phụ cũng gọi không được, gọi một tiếng Cách Minh chủ đã là khách khí, chỉ tiếc người ngoài lại không cho là như vậy, trong mắt những người này, sợ ta sớm thành nữ tử ngỗ ngược không biết trời cao đất dày rồi.
“Ta cùng lệnh lang chân tâm tương hứa, người nhẫn tâm chia rẽ chúng ta sao?” Xướng tọa cụ giai, không sợ làm náo loạn hỉ sự hôm nay.
“Cách bá phụ, lời người này không thể tin.” Đông Phương Mẫn nhảy ra, ta không khỏi sinh khí, nghĩ tới ta còn chưa nói gì, nàng cứ nói vậy, bảo ta nói thực, còn không bằng trực tiếp nhảy sông Hoàng Hà, mới có thể chứng minh sự thật?
Cách Khâu sắc mặt bất định, vê râu trầm ngâm, lúc này Võ Đang chưởng môn mở miệng nói: “Cách huynh, không ngại nghe nàng nói một chút.”
Cách Khâu hướng lão đạo gật gật đầu, mới hoàn hồn đánh giá ta, một thân hoàng y, vải dệt không phải đẹp đẽ quý giá, mặt đầy son cũng nhìn không ra cái gì “Cô nương, ngươi cùng tiểu tử làm thế nào quen biết?”
Ta sửng sốt không nghĩ tới ông lại hỏi như vậy, đang muốn trả lời quen biết không đến một năm, lại đột nhiên nghĩ đến, cảm tình tự nhiên là càng lâu càng tốt, nếu nói chỉ quen biết không đến một năm, chẳng phải bị người cho rằng tình không bền?
“Lệnh lang ngay cả bộ dáng ta năm tuổi đều gặp qua.” Ta nói cũng là lời nói thật, mấy ngày trước bộ dạng ta không phải là năm, sáu tuổi sao, chẳng những Cách Ngạo Sinh gặp qua, Lâm Minh Tiêu cũng đã gặp.
Cách Khâu lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên đã hiểu lầm, đây cũng là điều ta muốn, sao không đắc ý.
Thanh mai trúc mã, tình nghĩa thâm hậu, xem ông còn lý do gì đuổi ta đi, mà cho Cách Ngạo Sinh thú Đông Phương Mẫn kia.
Đông Phương Mẫn bên cạnh cười lạnh một tiếng “Cách đại ca thuở nhỏ lên núi cùng Bạch mi lão tiền bối luyện võ, thế nào quen biết ngươi, không đánh mà khai, trăm ngàn chỗ hở.”
Ta nhíu mày lại “Ngươi thế nào biết thời gian hắn luyện võ ta không ở bên cạnh, làm sao biết nhà ta không liền bên hắn?”
“Chuyện cười, Thanh Khâu Sơn núi cao vạn trượng, nào có người ngoài tới đó, cho dù có hộ săn bắn săn, cũng chỉ ở dưới sườn núi, làm sao lên được đỉnh núi.”
“Lại càng đáng cười, ta không đi lên chẳng lẽ hắn không xuống dưới?”
Đông Phương Mẫn không phản bác được, Lâm Minh Tiêu lại tiếp câu chuyện “Cô nương có lẽ không biết, Thanh Khâu Sơn vách núi đá dựng đứng cao vạn trượng, chỉ có một cái dây xích nối qua, lên xuống chỉ có một đường này, sư đệ ta trước mười tuổi võ công chưa thành, căn bản không thể xuống bằng dây xích kia, mà Bạch mi lão tiền bối sớm lập nhiều quy củ, trừ phi có năng lực qua cầu, nếu không căn bản không cho hạ sơn, những năm ấy là sư phó dẫn ta đi xem sư đệ, mà sư đệ ngay cả nhà cũng không về được, thế nào có thể hạ sơn gặp cô nương.”
Trong lòng ta không khỏi lộp bộp, Thanh Khâu Sơn ta chưa từng đi qua, không ngờ còn có quy củ thối này, lão nhân vô lại kia ăn no dử mỡ sao. Nhưng lúc này đâm lao phải theo lao, rơi vào đường cùng đành miễn cưỡng lao theo.
“Ta ở bên kia dây xích, hắn không cần qua cầu cũng có thể thấy ta.”
Lâm Minh Tiêu nở nụ cười, sắc mặt Cách Khâu lại tối thêm một tầng, còn Cách Ngạo Sinh lại càng dở khóc dở cười.
“Cô nương cũng biết Bạch mi lão tiền bối còn có một quy củ?”
“Bên kia dây xích là tư dinh của Bạch mi lão tiền bối, ngoại nhân tuyệt đối không vào được.”
“Ta có nói ta là người ngoài sao? Ta sống ở bên trong mà.”
“Vậy càng không thuyết phục, ta cùng sư phó cũng từng qua đó, chiếu theo lời cô nương, vì sao một lần cũng chưa từng gặp cô nương?”
“Ngươi cũng không phải đi qua mọi nơi, không gặp cũng là chuyện thường.” Lão nhân gia ta sờ sờ cái mũi, gượng ép nói.
“Ta hồi ấy cũng ham chơi, cùng sư đệ vòng vo mấy gian thạch thất mấy lần, cô nương chẳng lẽ vừa lúc xuống núi sao?”
“Vẫn có nơi ngươi không vào được.”
“Mật thất đan phòng ta đương nhiên không vào được, nhưng cô nương có thể tiến vào?”
“Ta vào được thì thế nào?”
“Chuyện cười, ngươi cho Thanh Khâu Thiên Phủ là nơi nào, nói vào là vào?”
“Nhà của ta, ta đương nhiên nói vào là vào.”
“Bạch mi lão tiền bối chỉ có mình sư đệ là đệ tử, không biết cô nương cùng Bạch mi lão tiền bối có quan hệ thế nào, lại được lão nhân ưu đãi như thế?”
“Ta là ——” Nói dối quá nhiều liền lộ lỗ hổng, nhất là nếu vô tình buột miệng nói ra, mà lời buột miệng cũng tuyệt đối không thuyết phục bằng chuẩn bị trước, mà lúc này ta phạm đúng loại tình huống này “—— nữ nhi” Hai chữ xuất ra, lão nhân gia ta hận không thể nuốt đầu lưỡi mình.
Lâm Minh Tiêu cảm thấy thực buồn cười, dối trá đến nước này, thực tại đúng là hiếm thấy, lại nhìn người xung quanh đều lộ ra bộ dạng tựa tiếu phi tiếu, hiển nhiên không ai tin tưởng, ngay Cách Ngạo Sinh cũng dở khóc dở cười, càng không nói Đông Phương Mẫn vừa lòng đắc y.
Cũng vừa đúng lúc có người bên ngoài chạy vào, là một đệ tử canh gác bên ngoài “Sư phó, Bạch mi lão tiền bối tới.”
Mọi người liền hoan hỉ, không khỏi nhìn kẻ vừa mới tự xưng là nữ nhi của Bạch mi lão nhân, trong lòng vui sướng, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, nữ tử nói dối cũng thật là xui xẻo.
Cách Khâu cùng đám người chưởng môn Võ Đang đứng dậy, đang muốn xuất môn nghênh đón, lại không ngờ Bạch mi lão nhân tới cực nhanh, đệ tử chân trước vào báo, Bạch mi lão nhân đã bước vào đến nơi, mà lúc này đám người Cách Khâu chỉ vừa mới đứng lên mà thôi.
Một trận cười sang sảng như gió mát địch trần, hùng hậu trung khí mười phần, Bạch mi lão nhân một thân y bào bạch sắc, tóc bạc mặt hồng, thoạt nhìn như lão thần tiên. Không thể tưởng được ba mươi năm không gặp, lão nhân vô lại này lại ổn trọng như vậy.
Mọi người không quản náo kịch vừa rồi, sôi nổi đứng dậy đón chào, dù sao với vị cao nhân tuyệt thế trong truyền thuyết này, mọi người phần lớn vẫn là ngưỡng mộ.
“Sư phó” Cách Ngạo Sinh thấy lão giả tiến vào, lập tức tiến lên quỳ rạp xuống đất, ta nhìn vừa đau lòng lại không cam lòng, dù sao đồ đệ người ta, quỳ lạy sư phó ta sao lại đi cản.
Trong lòng phẫn uất lại chỉ có thể trừng mắt Bạch mi lão.
“Đứng lên đi” Bạch mi lão cười nâng đệ tử dậy, quan sát một lượt, thỏa mãn gật gật đầu, lúc này mới chuyển qua Cách Khâu.
“Cách Minh chủ biệt lai vô dạng?”
“Nhờ tiền bối, lần này tiền bối có thể xuống núi, thật sự là chuyện may mắn của Cách mỗ.”
“Lão phu chẳng qua là rãnh rỗi, tiến đến uống chén rượu mừng, thuận tiện xem đồ nhi của ta.”
“Sư phó vẫn khỏe chứ?” Cách Ngạo Sinh kích động, đỡ Bạch mi lão ngồi trên ghể chủ vị, không khỏi quan tâm nói.
“Vi sư tốt lắm” Bạch mi tẩu quét mắt chung quanh, thấy lễ hỏi trên bàn không khỏi sửng sốt, “Đây là —— “
“Vừa rồi vốn muốn mượn đại hỉ này định ra hôn sự của Sinh Nhi, không ngờ gặp chút tai vạ, tiền bối chê cười.” Cách Khâu phất tay ý bảo bỏ đồ trên bàn, cũng không định nói việc vừa rồi, dù sao nữ nhân kia tiểu đả tiểu nháo nói với tiền bối võ lâm trước mặt thật sự có chút quá đáng, lời hoàng y nữ tử mới nói, Cách Khâu nửa điểm cũng không tin, chưa nói những lỗ hổng Lâm Minh Tiêu vạch ra, chỉ nói niên kỷ Bạch mi lão cũng không thể có nữ nhi lớn như vậy.
Hồ nháo thì thôi, không cần làm lớn chuyện.
Nhưng ông nghĩ vậy không có nghĩa là người khác cũng nghĩ thế, nghe Bạch mi lão hỏi, Đông Phương Mẫn lập tức nói: “Bạch mi lão tiền bối, mới rồi có vị cô nương nhận là lệnh thiên kim, mong tiền bối phân biệt thiệt giả.”
.
.
.
Cách Khâu nhíu mi, hoàng y nữ tử nói thật hay giả, còn phải phân biệt nữa sao, hoàng y nữ tử kia còn không biết xấu hổ, giờ thì chịu xấu mặt.
“Nga?” Bạch mi lão vừa nghe, cười cười nhìn Cách Khâu.
Cách Khâu vội vàng nói: “Chỉ là nữ nhân nói chuyện cười, không có gì.” Nói xong phất tay ý bảo đệ tử dẫn người đi, một là miễn cho sinh thêm sự, hai là hoàng sam nữ tử này rõ ràng cùng con mình quan hệ bất thường, ông muốn hảo hảo gặng hỏi một phen mới được.
“Cô nương thỉnh” Đại sư huynh Lâm Minh Tiêu hỉ sự bị nhiễu, nhi tử độc nhất của sư tôn hôn ước cũng hỏng bét, mấy người đệ tử mặt mày đều đen.
Lạnh lùng đảo mắt, bắt gặp Đông Phương Mẫn dương oai, lão nhân gia ta sao nuốt nổi cơn tức này, huống chi đám người này còn muốn đuổi ta đi ——
Rơi vào đường cùng, ta đành hít sâu một hơi lao tới trước mặt Bạch mi lão, cũng không để ý ánh mắt kinh ngạc của người ngoài, nắm bả vai lão nhân, gằn vào bên vai lão: “Bạch Mi Nhi, ba mươi năm nợ cũ ta còn chưa tính với ngươi, hiện tại, tốt nhất đừng nghịch ý ta.”
Bạch mi lão nghe vậy chấn động, nhìn chăm chú người trước mắt, vừa lúc trên vai truyền đến một trận nóng rực, khí kia —— Cửu Hỏa ——
Bạch mi lão tâm liền lộp bộp, khuôn mặt run rẩy, phóng nhãn đánh giá người trước mắt, sắc mặt lại càng quỷ dị.
Lão vốn không nghĩ đến một người tưởng đã chết, có thể, có thể —— nhìn nữ tử thoa phấn dưới thân hoàng sam, Bạch mi lão dù sống tới từng tuổi này cũng nhịn không được biến sắc, trái tim nhảy dựng, suýt nữa kinh hãi đến nghẹn khí.
Nếu ba mươi năm trước có người nói với lão người nọ sẽ mặc như nữ tử, thì có chặt lão thành mười đoạn lão cũng không tin, nhưng bây giờ người này cứ như vậy đứng trước mắt lão, cho dù không muốn tin cũng phải tin, cười khổ một tiếng, hạ thấp thanh âm “Sư thúc, lão nhân gia người cuối cùng cũng trở lại.”
Người bên ngoài nhìn hai người kia rì rầm nói nhỏ, giống như đã sớm quen biết, không khỏi nhớ tới lời vừa rồi của hoàng y nữ tử, chẳng lẽ nữ tử này thực là nữ nhi của Bạch mi lão nhân?
“Lão tiền bối cùng vị cô nương này —— nhận thức?” Cách Khâu cẩn thận thử nói.
Bạch mi lão nhìn người trước mắt, gật gật đầu, bộ dáng có chút quái dị, hoặc là nói lão vẫn chưa khôi phục bình tĩnh.
“Sư phó người làm sao vậy?” Cách Ngạo Sinh thấy Bạch mi lão sắc mặt không tốt, không khỏi lo lắng, tuy rằng không biết hai người vừa nói những gì, mặc dù cũng biết người nọ lợi hại, nhưng sư phụ mình tốt xấu cũng thành danh bao năm, cũng không đến nỗi bị hại đi.
“Lão nói hơi nhiều, da mặt rút gân, một hồi là tốt rồi.” Thấy Cách Ngạo Sinh lên tiếng, ta tự nhiên vui vẻ giải thích, nương cơ hội lại đến bên cạnh hắn đứng.
Bạch mi lão cũng chỉ có thể theo lời ta, cười gật đầu, giống như bị người giật râu vậy.
Mọi người thấy vậy, không khỏi liếc nhau, chưởng môn Võ Đang lại dò hỏi: “Vị cô nương này —— quả nhiên là thiên kim của tiền bối?”
Bạch mi lão liếc ta một cái, khóe miệng co quắp hai cái gật gật đầu, lại gượng ép cười nói: “Tiểu nữ vừa rồi có chỗ nào đắc tội? Mong chư vị nể mặt lão phu tha thứ một lần.”
Mọi người cuống quít xua tay, liền nói ‘không dám’, sắc mặt nhiều ít có chút quỷ dị, chẳng ai ngờ được hoàng sam nữ tử này quả nhiên là nữ nhi của Bạch mi lão, như vậy, lời nàng vừa nói đều là sự thật sao? Nghĩ đến đây không khỏi đều nhìn về Cách Ngạo Sinh.
Cách Khâu tâm lộp bộp, mày nhăn lại, quát tiếng ‘súc sinh’, bắt Cách Ngạo Sinh quỳ xuống.
Bạch mi lão còn không biết chuyện gì xảy ra, Cách Khâu bắt đầu hướng lão thỉnh tội, Bạch mi lão nghe cái gì lừa gạt tư đào, vong ân bội nghĩa hai gò má không khỏi càng run rẩy, súc cảm bộc lộ hôm nay, sợ bằng cả một năm gom lại.
Lại nghe cái gì hài tử mang thai, nước miếng liền sặc lên cổ họng, kịch liệt ho khan.
Cách Khâu thấy Bạch mi lão như vậy, cho là tức giận, không khỏi lại càng hổ thẹn áy náy, trong lòng giống như có lò lửa, nghĩ Bạch mi lão thu nhận con mình làm đồ đệ, con mình lại đem nữ nhi người ta lừa đi, không chỉ thế còn nửa đường vứt bỏ, khiến nàng nhận bao khổ sở, ông vốn kỳ vọng vào nhi tử độc nhất quá sâu, lúc này biết được nhi tử mình luôn lấy làm kiêu ngạo lại làm ra việc bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa này, càng nghĩ càng giận, cuối cùng rút kiếm, kẻ vong ân bội nghĩa như thế, lưu lại hắn làm gì?
Mắt thấy thanh kiếm thẳng tắp đâm về phía Cách Ngạo Sinh, ta không khỏi hoảng sợ, duỗi ngón tay bắn ra, hiểm hiểm bắn mũi kiếm khỏi đầu Cách Ngạo Sinh, cũng vì thấy Cách Ngạo Sinh gặp chuyện làm ta luống cuống, không khống chế tốt lực đạo, làm thanh kiếm trong tay Cách Khâu cũng văng ra, còn không chịu nổi lực đạo gãy thành hai đoạn.
Mọi người thấy đoạn kiếm găm trên xà nhà, nhìn lại nửa đoạn khác trên mặt đất, tất cả đều trầm mặc, đừng nói có thể đánh bay kiếm trong tay Minh chủ võ lâm Cách Khâu, gãy thành hai đoạn là công lực cỡ nào, chỉ thế cũng biết người giỏi cỡ nào!
Nữ nhi Bạch mi lão nhân quả nhiên không tầm thường, thoạt nhìn, võ công nữ tử trước mắt này có lẽ còn hơn cả Cách Ngạo Sinh không chừng, nghĩ đến đây, mọi người không khỏi suy đoán võ công Bạch mi lão đến tột cùng là tới trình độ nào, kết quả tự nhiên là tám chữ, thế ngoại cao nhân, xuất thần nhập hóa.
Cách Khâu nhìn tay mình, đến giờ còn có chút tê dại vô lực, thật lâu sau không khỏi thở dài, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, người mới thay người cũ, này giang hồ đúng là dành cho người trẻ tuổi.
Cười khổ một tiếng, nhìn nhi tử quỳ trên đất, suy sụp đau khổ đều hiện trên mặt, giống như đã già đi rất nhiều.
Cách Ngạo Sinh vốn quỳ không nhúc nhích, vừa rồi Cách Khâu cầm kiếm đâm hắn cũng không có biện giải nửa câu, nhưng lúc này thấy lão phụ lộ ra thần sắc như thế, không khỏi kinh hoảng, hung hăng trừng ta một cái, lao tới trước mặt Cách Khâu “Phụ thân, hãy nghe con nói —— “
“Ngươi còn muốn nói gì?” Cách Khâu cả người run rẩy, hiển nhiên vô cùng tức giận.
“Lão ca, không ngại nghe hiền chất nói một chút, đừng chưa làm rõ ràng, đã muốn đánh muốn giết.” Vương Bốc Chi trấn an nói “Huống hồ ——” Minh quang liếc qua ta “Huống hồ nếu huynh thực giết hiền chất, Cát cô nương phải làm sao bây giờ, đến lúc đó đừng nói hiền chất thực có lỗi với người ta, chính chúng ta cũng khó lòng giải thích với lão tiền bối.”
“Tuổi trẻ mắc sai lầm cũng là chuyện thường.” Vương Bốc Chi ý đồ làm dịu không khí, dù sao nghĩa huynh lão chỉ có nhi tử độc nhất này, nếu giết thật, không sót mới là lạ, huống hồ người trẻ tuổi, đâu phải không làm gì sai, lại nhìn bộ dạng Cách Ngạo Sinh vừa rồi hẳn cũng không phải thực vô tình với Cát cô nương.
Nghĩ đến đây, lại chuyển qua Bạch mi lão nhân Cát Hồng Ưng “Lão tiền bối, không bằng trước nghe hết được không?”
Bạch mi lão vê râu gật đầu, lão thu đồ đệ cũng không dễ dàng, huống chi lão biết chắc Cách Ngạo Sinh oan uổng, lúc này nào có lý nào không gật đầu.
Chỉ không biết đồ đệ lão thế nào lại trêu vào ma đầu này, cũng chỉ có thể trách hắn xui xẻo, mình cũng lực bất tòng tâm, tại vướng vào quy củ chết tiệt giữa bọn họ, nếu không lão sao chịu bị người chế trụ, cho dù không phải là đối thủ, thì chạy trốn cũng có thể.
Thấy Bạch mi lão gật đầu, Vương Bốc Chi không khỏi thở phào, Bạch mi lão đã gật đầu, Cách Khâu tự nhiên cũng chỉ có thể gật đầu “Hết thảy theo tiền bối tác chủ.”
.
.
.