Cách Khâu trên mặt hiện vẻ ngạc nhiên, không khỏi nhìn bụng hoàng sam nữ tử kia, lúc này Vương Bốc Chi luôn ngồi cạnh Hán Nghiêu Sinh đi tới “Thứ cho tại hạ nói thẳng, vị cô nương này hình như không giống mang thai.”
Đông Phương Mẫn trong lòng vốn đã lạnh một nửa, lúc này nghe Vương Bốc Chi nói, lập tức sặc ra thanh “Cách bá phụ, nữ nhân này nói dối, không thể tin, Cách đại ca tâm địa lương thiện, nhất định là bị nàng lừa đi.” Đông Phương Mẫn thương Cách Ngạo Sinh đã lâu, có thể có được hôn sự này, trong lòng đã sớm nhạc khai liễu hoa, lại không nghĩ nửa đường nhảy ra tên Trình Giảo Kim, nuốt sao nổi ngụm khí này.
Lời này, Cách Ngạo Sinh thật sự là bị ta lừa đi, sờ sờ mũi, cho dù là sự thật cũng không thể thừa nhận, tiến lên hai bước, cũng không để ý sắc mặt Cách Ngạo Sinh, lập tức đến trước mặt Cách Khâu “Cách Minh chủ” nghĩ tới vai vế ta lớn hơn Cách Khâu không biết bao nhiêu, có thể nào gọi bá phụ, nhạc phụ cũng gọi không được, gọi một tiếng Cách Minh chủ đã là khách khí, chỉ tiếc người ngoài lại không cho là như vậy, trong mắt những người này, sợ ta sớm thành nữ tử ngỗ ngược không biết trời cao đất dày rồi.
“Ta cùng lệnh lang chân tâm tương hứa, người nhẫn tâm chia rẽ chúng ta sao?” Xướng tọa cụ giai, không sợ làm náo loạn hỉ sự hôm nay.
“Cách bá phụ, lời người này không thể tin.” Đông Phương Mẫn nhảy ra, ta không khỏi sinh khí, nghĩ tới ta còn chưa nói gì, nàng cứ nói vậy, bảo ta nói thực, còn không bằng trực tiếp nhảy sông Hoàng Hà, mới có thể chứng minh sự thật?
Cách Khâu sắc mặt bất định, vê râu trầm ngâm, lúc này Võ Đang chưởng môn mở miệng nói: “Cách huynh, không ngại nghe nàng nói một chút.”
Cách Khâu hướng lão đạo gật gật đầu, mới hoàn hồn đánh giá ta, một thân hoàng y, vải dệt không phải đẹp đẽ quý giá, mặt đầy son cũng nhìn không ra cái gì “Cô nương, ngươi cùng tiểu tử làm thế nào quen biết?”
Ta sửng sốt không nghĩ tới ông lại hỏi như vậy, đang muốn trả lời quen biết không đến một năm, lại đột nhiên nghĩ đến, cảm tình tự nhiên là càng lâu càng tốt, nếu nói chỉ quen biết không đến một năm, chẳng phải bị người cho rằng tình không bền?
“Lệnh lang ngay cả bộ dáng ta năm tuổi đều gặp qua.” Ta nói cũng là lời nói thật, mấy ngày trước bộ dạng ta không phải là năm, sáu tuổi sao, chẳng những Cách Ngạo Sinh gặp qua, Lâm Minh Tiêu cũng đã gặp.
Cách Khâu lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên đã hiểu lầm, đây cũng là điều ta muốn, sao không đắc ý.
Thanh mai trúc mã, tình nghĩa thâm hậu, xem ông còn lý do gì đuổi ta đi, mà cho Cách Ngạo Sinh thú Đông Phương Mẫn kia.
Đông Phương Mẫn bên cạnh cười lạnh một tiếng “Cách đại ca thuở nhỏ lên núi cùng Bạch mi lão tiền bối luyện võ, thế nào quen biết ngươi, không đánh mà khai, trăm ngàn chỗ hở.”
Ta nhíu mày lại “Ngươi thế nào biết thời gian hắn luyện võ ta không ở bên cạnh, làm sao biết nhà ta không liền bên hắn?”
“Chuyện cười, Thanh Khâu Sơn núi cao vạn trượng, nào có người ngoài tới đó, cho dù có hộ săn bắn săn, cũng chỉ ở dưới sườn núi, làm sao lên được đỉnh núi.”
“Lại càng đáng cười, ta không đi lên chẳng lẽ hắn không xuống dưới?”
Đông Phương Mẫn không phản bác được, Lâm Minh Tiêu lại tiếp câu chuyện “Cô nương có lẽ không biết, Thanh Khâu Sơn vách núi đá dựng đứng cao vạn trượng, chỉ có một cái dây xích nối qua, lên xuống chỉ có một đường này, sư đệ ta trước mười tuổi võ công chưa thành, căn bản không thể xuống bằng dây xích kia, mà Bạch mi lão tiền bối sớm lập nhiều quy củ, trừ phi có năng lực qua cầu, nếu không căn bản không cho hạ sơn, những năm ấy là sư phó dẫn ta đi xem sư đệ, mà sư đệ ngay cả nhà cũng không về được, thế nào có thể hạ sơn gặp cô nương.”
Trong lòng ta không khỏi lộp bộp, Thanh Khâu Sơn ta chưa từng đi qua, không ngờ còn có quy củ thối này, lão nhân vô lại kia ăn no dử mỡ sao. Nhưng lúc này đâm lao phải theo lao, rơi vào đường cùng đành miễn cưỡng lao theo.
“Ta ở bên kia dây xích, hắn không cần qua cầu cũng có thể thấy ta.”
Lâm Minh Tiêu nở nụ cười, sắc mặt Cách Khâu lại tối thêm một tầng, còn Cách Ngạo Sinh lại càng dở khóc dở cười.
“Cô nương cũng biết Bạch mi lão tiền bối còn có một quy củ?”
“Bên kia dây xích là tư dinh của Bạch mi lão tiền bối, ngoại nhân tuyệt đối không vào được.”
“Ta có nói ta là người ngoài sao? Ta sống ở bên trong mà.”
“Vậy càng không thuyết phục, ta cùng sư phó cũng từng qua đó, chiếu theo lời cô nương, vì sao một lần cũng chưa từng gặp cô nương?”
“Ngươi cũng không phải đi qua mọi nơi, không gặp cũng là chuyện thường.” Lão nhân gia ta sờ sờ cái mũi, gượng ép nói.
“Ta hồi ấy cũng ham chơi, cùng sư đệ vòng vo mấy gian thạch thất mấy lần, cô nương chẳng lẽ vừa lúc xuống núi sao?”
“Vẫn có nơi ngươi không vào được.”
“Mật thất đan phòng ta đương nhiên không vào được, nhưng cô nương có thể tiến vào?”
“Ta vào được thì thế nào?”
“Chuyện cười, ngươi cho Thanh Khâu Thiên Phủ là nơi nào, nói vào là vào?”
“Nhà của ta, ta đương nhiên nói vào là vào.”
“Bạch mi lão tiền bối chỉ có mình sư đệ là đệ tử, không biết cô nương cùng Bạch mi lão tiền bối có quan hệ thế nào, lại được lão nhân ưu đãi như thế?”
“Ta là ——” Nói dối quá nhiều liền lộ lỗ hổng, nhất là nếu vô tình buột miệng nói ra, mà lời buột miệng cũng tuyệt đối không thuyết phục bằng chuẩn bị trước, mà lúc này ta phạm đúng loại tình huống này “—— nữ nhi” Hai chữ xuất ra, lão nhân gia ta hận không thể nuốt đầu lưỡi mình.
Lâm Minh Tiêu cảm thấy thực buồn cười, dối trá đến nước này, thực tại đúng là hiếm thấy, lại nhìn người xung quanh đều lộ ra bộ dạng tựa tiếu phi tiếu, hiển nhiên không ai tin tưởng, ngay Cách Ngạo Sinh cũng dở khóc dở cười, càng không nói Đông Phương Mẫn vừa lòng đắc y.
Cũng vừa đúng lúc có người bên ngoài chạy vào, là một đệ tử canh gác bên ngoài “Sư phó, Bạch mi lão tiền bối tới.”
Mọi người liền hoan hỉ, không khỏi nhìn kẻ vừa mới tự xưng là nữ nhi của Bạch mi lão nhân, trong lòng vui sướng, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, nữ tử nói dối cũng thật là xui xẻo.
Cách Khâu cùng đám người chưởng môn Võ Đang đứng dậy, đang muốn xuất môn nghênh đón, lại không ngờ Bạch mi lão nhân tới cực nhanh, đệ tử chân trước vào báo, Bạch mi lão nhân đã bước vào đến nơi, mà lúc này đám người Cách Khâu chỉ vừa mới đứng lên mà thôi.
Một trận cười sang sảng như gió mát địch trần, hùng hậu trung khí mười phần, Bạch mi lão nhân một thân y bào bạch sắc, tóc bạc mặt hồng, thoạt nhìn như lão thần tiên. Không thể tưởng được ba mươi năm không gặp, lão nhân vô lại này lại ổn trọng như vậy.
Mọi người không quản náo kịch vừa rồi, sôi nổi đứng dậy đón chào, dù sao với vị cao nhân tuyệt thế trong truyền thuyết này, mọi người phần lớn vẫn là ngưỡng mộ.
“Sư phó” Cách Ngạo Sinh thấy lão giả tiến vào, lập tức tiến lên quỳ rạp xuống đất, ta nhìn vừa đau lòng lại không cam lòng, dù sao đồ đệ người ta, quỳ lạy sư phó ta sao lại đi cản.
Trong lòng phẫn uất lại chỉ có thể trừng mắt Bạch mi lão.
“Đứng lên đi” Bạch mi lão cười nâng đệ tử dậy, quan sát một lượt, thỏa mãn gật gật đầu, lúc này mới chuyển qua Cách Khâu.
“Cách Minh chủ biệt lai vô dạng?”
“Nhờ tiền bối, lần này tiền bối có thể xuống núi, thật sự là chuyện may mắn của Cách mỗ.”
“Lão phu chẳng qua là rãnh rỗi, tiến đến uống chén rượu mừng, thuận tiện xem đồ nhi của ta.”
“Sư phó vẫn khỏe chứ?” Cách Ngạo Sinh kích động, đỡ Bạch mi lão ngồi trên ghể chủ vị, không khỏi quan tâm nói.
“Vi sư tốt lắm” Bạch mi tẩu quét mắt chung quanh, thấy lễ hỏi trên bàn không khỏi sửng sốt, “Đây là —— “
“Vừa rồi vốn muốn mượn đại hỉ này định ra hôn sự của Sinh Nhi, không ngờ gặp chút tai vạ, tiền bối chê cười.” Cách Khâu phất tay ý bảo bỏ đồ trên bàn, cũng không định nói việc vừa rồi, dù sao nữ nhân kia tiểu đả tiểu nháo nói với tiền bối võ lâm trước mặt thật sự có chút quá đáng, lời hoàng y nữ tử mới nói, Cách Khâu nửa điểm cũng không tin, chưa nói những lỗ hổng Lâm Minh Tiêu vạch ra, chỉ nói niên kỷ Bạch mi lão cũng không thể có nữ nhi lớn như vậy.
Hồ nháo thì thôi, không cần làm lớn chuyện.
Nhưng ông nghĩ vậy không có nghĩa là người khác cũng nghĩ thế, nghe Bạch mi lão hỏi, Đông Phương Mẫn lập tức nói: “Bạch mi lão tiền bối, mới rồi có vị cô nương nhận là lệnh thiên kim, mong tiền bối phân biệt thiệt giả.”
.
.
.