Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 92: Xảo tiến cách phủ – 1




Mặt trời rực rỡ, chiếu đau mắt người, ta dừng ngựa trước cửa thành thở phì phò, trời như vậy thực muốn lấy mạng người mà.

“Tiểu ca cũng muốn vào thành sao?”

“Phải” Chạy cả đoạn đường vậy thật không dễ dàng, ta quơ tay áo, gió thổi ra có chút nóng, nhưng so với không có vẫn tốt hơn.

“Nương nhờ người thân?”

“Truy thê”

Quận Trung thủ phủ Nhạc Dương, tuy không lớn nhưng vì là thủ phủ nên phi thường náo nhiệt, nhấc chân bước vào thành, bào y cũ kĩ, thanh y vải thô thoạt nhìn như thư sinh hủ lậu nghèo kiết, chỉ tiếc cây quạt đi nửa đường đã đánh mất.

Nhớ ngày ấy ta cùng Hán Nghiêu Sinh tiến vào hàn đàm chữa thương, công hiệu cũng khá, quả thật như Hán Nghiêu Sinh sở liệu, nguyên nhân ta thu nhỏ chẳng qua là vì Thanh Long quả cùng Cửu Hỏa không hài hòa, nguyên nhân này ta cũng từng nghĩ tới, nhưng phát sinh lần sau lại làm ta nghi hoặc, dù sao có rất nhiều chỗ không thể giải thích, nhưng qua phân tích của Hán Nghiêu Sinh, nửa điểm hoài nghi cũng tiêu tan, điểm này thế mà ta lại không bằng một người không biết chút gì về Cửu Hỏa, thật sự là đả kích lớn.

Tả hữu nhìn quanh một vòng, sờ sờ cái bụng đang nổi trống, nhìn nhìn thái dương đang ngả về tây, lúc ta nghĩ nên ăn no nê hay lập tức chạy đến Cách phủ tìm Cách Ngạo Sinh, một chiếc xe ngựa bất chợt vọt tới.

“A, mau tránh ra”

Ngựa đã đến trước mắt, mới kêu tránh ra, tránh kịp mới là lạ, vừa mới vào thành liền gặp kinh mã, lão nhân gia ta đây là cái số gì, nhớ tới Cách Ngạo Sinh không từ mà biệt, nhớ tới mộng ba mươi năm qua, nhớ tới lúc thành lớn lúc biến nhỏ, lại bị người đánh bị hạ độc thật đáng buồn, chẳng lẽ số kiếp chết tiệt đó còn chưa bỏ qua cho ta? Hay muốn theo ta vào quan tài nó mới bằng lòng.

Càng nghĩ càng giận, huống chi mặt trời đã sớm làm ta hỏa bạo, vận chưởng lực, đang muốn chụp chết súc sinh không có mắt kia, đã thấy thanh sắc thân ảnh phi lên, nâng tay ghìm cương, con ngựa kia chưa tới một khắc đã bị y chế phục, quả nhiên là gọn gàng.

Lão nhân gia ta ngượng ngùng thu tay về, nhìn người xuống ngựa, đến trước mặt ta, khuôn mặt này, lại có vài phần tương tự Cách Ngạo Sinh.

“Vị huynh đài này không sao chứ? Huynh đài?”

Ta hoàn hồn trầm tư, Nhạc Dương thành vốn không lớn, mà người này mặt mày tương tự Cách Ngạo Sinh chỉ sợ không phải trùng hợp, không chừng là thân thích gì đó, nghĩ đến đây, lão nhân gia ta chuyển thái độ, thân thích của Cách Ngạo Sinh, không phải là thân thích của lão nhân gia ta sao, “Vô sự, vô sự.” Nhưng lại nghĩ, ta nếu nói là không có việc gì, người này liền đi thì sao, còn phải trông cậy vào y dẫn ta đi gặp Cách Ngạo Sinh chứ, sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy, nhanh chóng trật chân té xuống đất “Ai u, chân của ta.”

Người nọ thấy ta đột nhiên ôm chân ngã xuống, nhanh chóng ngồi xổm xuống kiểm tra, nghĩ ta vốn một chút lông tơ cũng chưa thương tổn đến, y có thể kiểm tra ra cái gì, nhanh chóng lại đưa tay che ngực, ai ai kêu hai tiếng “Đau, đau quá, đau chết ta.”

“Này ——” Người nọ hiển nhiên không hiểu biết y thuật, lúc này thấy ta đau lợi hại, lập tức hoảng tay chân.

“Đại biểu ca xảy ra chuyện gì?” Một hồng thường (váy) thiếu nữ chen vào, nhìn thoáng qua xa phu co rúm một bên rồi hỏi thanh niên vừa giúp đỡ ta.

Người nọ vừa thấy hồng thường thiếu nữ xuất hiện, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi “Lâu biểu muội, muội tới vừa lúc, mau đến xem người này, hắn hình như ngực đau.”

Hồng thường thiếu nữ lập tức tiến lên cầm lấy cổ tay ta chẩn mạch, ta thầm vận Cửu Hỏa, mạch tượng lập tức biến thành khi nhược khi cường.

Thấy hồng y thiếu nữ nhíu mi, thanh niên không khỏi lo lắng “Lâu biểu muội, người này sao rồi?”

“Mạch tượng khi có khi không, thật hiếm thấy” Lắc đầu, buông tay “Có lẽ sư phó sẽ có biện pháp.”

“Đa tạ hai vị, bệnh này tiểu sinh đã có từ trong bụng mẹ, có thể sống bao lâu là do ý trời ——” Ta ho khan hai tiếng, trộm nhìn thanh niên kia, quả nhiên thấy mặt y hiện lên vẻ không đành lòng, người chính phái là vậy, đôi khi rất dễ lừa, vô cùng thú vị.

“Huynh đài không cần phải như thế, sư phụ của biểu muội ta là thần y có tiếng, có lẽ sẽ có biện pháp, huynh đài nếu không chê thì theo ta trở về —— “

“Thực sự? Vậy làm phiền huynh đài.” Vừa nghe y muốn đem ta về, lão nhân gia ta lập tức mở cờ “Đúng rồi, không biết huynh đài họ gì?” Tính sai thì không hay.

“Tại hạ Cách Trung” Thanh niên kia sửng sốt, tựa hồ không ngờ ta đáp ứng nhanh lại dứt khoát như vậy.

“Vậy làm phiền Cách huynh.” Ta cười thật sự.



“Đại biểu ca sao huynh lại đem người này về phủ chứ” Lâu Tân Duyệt nhìn kẻ trong phòng ăn như hổ đói không chút khách khí, nhăn mày.

Cách Trung cũng nhìn thoáng qua cửa sổ “Hắn có bệnh trong người, ta nên cứu giúp.”

“Huynh xem bộ dáng kia có giống bị bệnh nặng đâu.” Lâu Tân Duyệt giậm chân, nàng thấy kẻ kia không sống đến trăm tám mươi tuổi tuyệt đối không chết được, có thể ăn như vậy kia mà.

“Không phải muội bắt mạch nói hắn bệnh nặng sao?” Cách Trung hỏi lại.

“Ta chỉ nói hắn mạch tượng quái dị, cụ thể bệnh gì ta làm sao chẩn ra.” Lâu Tân Duyệt chu cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, nàng luôn có chút vừa ý với y thuật của mình, theo sư phó xông xáo vài năm, lại được danh hiệu Tiểu Y Thánh Thủ, mặc dù đại bộ phận là bởi nể sư phó, nhưng tốt xấu nàng cũng có thực học, không vô lại như ác lang bên trong kia,

Không chừng hắn dùng thủ đoạn gì làm mạch tượng loạn như vậy thôi, nàng theo sư phó lâu như vậy còn chưa từng gặp qua.

“Ta thấy hắn thuần túy là đến hết ăn lại uống, huynh xem hắn vào phủ ta liền đông xem tây ngó, không chừng thuận tay lấy cái gì rồi.”

Cách Trung lắc lắc đầu, không cho là đúng “Người này mặt mày đoan chính, khí độ bất phàm, cũng không giống hạng chờ gà gáy cẩu trộm.”

“Huynh nhìn cái tướng ăn kia, đâu ra khí độ bất phàm” Lâu Tân Duyệt nghe biểu ca mình nói kẻ vô lại một không hai bên trong là khí độ bất phàm, ánh mắt không khỏi trừng lão đại.

Cách Trung cười cười, người bên trong tuy rằng tướng ăn không tốt, khó coi, nhưng cơ hồ không có phát ra thanh âm, chén đĩa không có dấu vết hỗn độn, đây không phải do gia đình bình thường dạy dỗ, trong nhận thức của y tựa hồ chỉ có tứ đại gia tộc mới tu dưỡng thế này.

Tuy hoài nghi mục đích người này cấp bách tới đây, nhưng nhìn trước mắt, người này không giống có mang ác ý, huống hồ nếu người này thật sự mang bệnh nan y mệnh như đèn trước gió, giờ đuổi hắn đi cũng không phải tác phong Cách gia.

“Vương thần y khi nào thì đến?” Đem tầm mắt theo thu hồi khỏi cửa sổ, Cách Trung hỏi.

“Sư phó nói lần này là hỷ sự của nhà Cách lão minh chủ, thế nào cũng muốn đòi chén hỉ tửu, phỏng chừng hai ngày tới sẽ đến.” Nàng lời còn chưa dứt, bên trong liền truyền đến thanh âm đổ vỡ.

Cách Trung quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người đang ăn như hổ đói đột nhiên ngừng lại, giống như đang bị ai bóp chặt, cái chén trên tay rơi xuống đất bể nát, xảy ra chuyện gì sao? Cách Trung kinh nghi.

Hỉ tửu?

Lão nhân gia ta chỉ cảm thấy thiên lôi gõ búa thẳng đỉnh đầu.

.

.

.