Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 85: Kiệu tám người khiêng – 1




Đám Cách Ngạo Sinh thầm hô không xong, hối hận không nên tin tưởng loại người không nói quy củ này, mắt thấy quang ngân sắc lam bay đến, có nhảy ra cũng muộn, chỉ đành dùng nội lực phá ra, ngân châm bao trùm phạm vi cực lớn, lòe ra lam quang hiển nhiên là tối kịch độc, cho dù dính vào da cũng khó đoán được hậu quả sẽ ra sao.

Lập tức lại nghe hai tiếng trong trẻo vang lên, hai lượt ngân châm nối gót tới, nháy mắt tới trước mặt, hợp với lượt ngân châm đầu tiên, vây dày đặc.

Hoàng Hà quỷ đột nhiên làm khó dễ, hiển nhiên tất cả đều không ngờ, huống chi tốc độ ngân châm cực nhanh, mặc dù nhóm Cách Ngạo Sinh có thể dùng nội lực đánh rơi, nhưng để viện thủ Phó Hồng Hương tay ôm hài đồng thật sự là không kịp.

Mắt thấy Phó Hồng Hương cùng oa nhi trong lòng nàng trong nháy mắt sẽ biến thành tổ ong vò vẽ, tâm Cách Ngạo Sinh cũng liệt theo, nhưng ngoài sở liệu, ngân châm bay trước mắt Phó Hồng Hương lại như đột nhiên đụng phải vật gì, ‘xoát xoát’ rơi xuống, không cái nào chạm đích.

Lần này vô luận là nhóm Cách Ngạo Sinh, hay lão Hoàng Hà quỷ đánh lén không có kết quả, hay đám người xem náo nhiệt, thậm chí cả Phó Hồng Hương đều ngẩn người tại chỗ.

“Cao nhân phương nào, thỉnh hiện thân” Hoàng Hà quỷ nuốt ngụm nước bọt, hướng mắt về vách núi phía sau Phó Hồng Hương hô một tiếng, thanh âm ít nhiều có chút e ngại.

Có thể làm một đám ngân châm, vô thanh vô tức cách sơn đả ngưu rơi rụng, sức mạnh thật đáng sợ. Huống chi tất cả ngân châm trên mặt đất còn bị đánh gãy vụn, người có thể làm được như vậy thật sự không nhiều lắm.

Mà hôm nay lại là sinh thần giáo chủ U Minh giáo, không chừng là người nào đó được mời đến.

Cách Ngạo Sinh nhìn vụn nhỏ ngân châm trên mặt đất, ôm quyền hướng bốn phía “Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp.” Những lời này xuất phát từ tâm hắn, thanh âm thập phần thành khẩn.

Nhưng chung quanh lại im ắng, ngay cả chút hồi âm cũng không có, Cách Ngạo Sinh nhìn về phía Ngôn Bốc Tử, Ngôn Bốc Tử lắc lắc đầu “Vị cao nhân này võ công cao cường, tới lui không tiếng động, hẳn đã đi trước rồi.” Ngôn Bốc Tử thập phần cảm khái, y khổ tu nhiều năm như vậy, vừa rồi thậm chí có người ở phía sau cũng không biết, không khỏi thở dài.

Mọi người còn có chút thẫn thờ, lại nghe thấy một thanh âm non nớt: “Thả ta xuống”

Mọi người theo thanh âm nhìn về phía hài đồng bị Phó Hồng Hương ôm trong ngực, chỉ thấy nửa thân đứa bé kia lơ lửng giữa không trung, hiển nhiên bị Phó Hồng Hương trong lúc khiếp sợ ghìm lấy thập phần khó chịu.

Phó Hồng Hương cả kinh, nhanh chóng buông tay, mọi người thấy đứa bé chỉ có năm tuổi, vốn tưởng rằng sẽ té ngã, đã thấy chân nhỏ đạp một cái, nhẹ nhàng chạm đất, không dính chút bụi.

“Hảo công phu” Có người phát ra tiếng thổn thức, ở đây có khinh công không phải số ít, hảo khinh công cũng không hiếm, nhưng một oa nhi vận khinh công như vậy, không tầm thường.

Xoa xoa cánh tay bị Phó Hồng Hương làm tê rần, ta lung lay chạy tới chỗ Cách Ngạo Sinh, thuần thục leo lên trước ngực Cách Ngạo Sinh, đây sờ kia mó, xác nhận hắn bình yên vô sự không chút thương tổn thì làm ổ luôn tại đó, không có ý định tụt xuống.

Cách Ngạo Sinh ôm người trong lòng, tâm thiếu chút nữa nhảy khỏi ***g ngực giờ đã hổi phục, chỉ sắc mặt còn có chút tái nhợt, nếu không có người cứu giúp, hắn không thể tưởng nổi mình sẽ đối mặt thế nào, hắn chỉ biết vô luận người trong lòng có bất kỳ tổn thương gì, đều đủ để khiến hắn bị hủy diệt hầu như không còn.

“Thực xin lỗi” Môi Cách Ngạo Sinh giật giật, cuối cùng vẫn là đem tiếng xin lỗi này hợp thành thở dài, trừ hắn ra có lẽ không ai có thể nghe được, ôm chặt lấy người trong lòng, nắm lấy bàn tay không thành thật kia, đi tới chỗ Đông Phương Thiếu.

Bản thân luôn thề phải bảo vệ tốt người này, lại luôn để hắn rơi vào nguy hiểm, đây là trách nhiệm của hắn, hắn quyết không để sự tình như vậy lần nữa phát sinh.

“Sau khi trở về, ta dạy võ công cho ngươi được không?”

Tuy rằng không biết Cách Ngạo Sinh vì sao lại nhắc tới chuyện này, ta vẫn theo ý hắn gật gật đầu, có điều ta phỏng chừng Cách Ngạo Sinh dạy võ công cho ta đối với ta có lẽ nửa điểm tác dụng cũng không có.

Ba mươi năm trước ta đã buông tha việc tập võ, bởi khi đó ta cho rằng tiếp tục cũng không có gì đáng để ta học, cũng là khi đó ta đem Viêm Thiên phong tàng, trầm mê hưởng lạc, ngày đêm hỗn độn, trong hai năm, ta dùng tất cả các phương pháp để cho mình không cảm thấy nhàm chán, ta thậm chí dùng giấc ngủ cùng *** để qua thời gian quá mức buồn chán, trước đó ta cũng không cảm thấy thời gian trôi lâu đến cỡ nào, thậm chí nói cho đúng khi ta một lòng say mê võ học, thời gian trôi qua phi thường nhanh chóng, đến khi ta không có cái gì muốn theo đuổi, thời giờ của ta buồn chán ngang với tử vong.

Cảm giác như vậy thật làm tiêu tan ý chí, mà ý chí với ta mà nói cũng chẳng ý nghĩa gì.

Bĩu môi, dùng đầu cọ lên cổ Cách Ngạo Sinh, nếu người này muốn ta tập võ, ta sẽ nhiệt tình phối hợp, dù sao có thể thuận tiện khanh khanh ta ta, thuận tiện cực kỳ.

Cho nên sau đó Cách Ngạo Sinh nói muốn dạy ta đọc sách viết chữ, ta cũng liền gật đầu đáp ứng.

“Người này xử trí thế nào?” Đông Phương Thiếu dùng mũi kiếm chỉ vào cổ họng Hoàng Hà quỷ, không biết người này từ lúc nào đã được Hoàng Hà quỷ.

“Hừ, muốn giết cũng tùy, bất quá ——” Lúc này xa xa truyền đến tiếng vang, bị vách núi ngăn lại, phát ra hơn mười đạo hồi âm, người trong phạm vi ba dặm phỏng chừng đều có thể nghe được, chỉ thấy Hoàng Hà quỷ kia mở miệng cười hắc hắc ba tiếng “Nếu các ngươi còn muốn sống sót xuống núi, tốt nhất nên để lão đầu tử ta đi.”

“Hừ” Đông Phương Thiếu hiển nhiên không coi ra gì “Hiện tại giết ngươi, xem ta có thể hạ sơn không” Nói xong liền muốn động thủ, với kẻ làm không ít việc ác, Đông Phương Thiếu tự nhiên không chút cố kỵ.

“Chậm đã” Lúc này đột nhiên một đạo nhân lao ra “Không thể giết, không thể giết”

Đạo nhân kia ước chừng năm mươi tuổi, y phục rách nát, lại thập phần sạch sẽ, râu tóc chỉnh tề, chẳng qua đạo quan trên đầu đội ngược, hơn nữa trên cổ lại có một chuỗi tràng hạt, chòm râu đen lẫn bạc, tóc trắng nhiều đen ít, mũi sụp xuống, bộ dáng thoạt nhìn thực quái dị.

Hoàng Hà quỷ kia ngó ngó đạo sĩ đột nhiên chạy đến, lại nhìn nhìn Ngôn Bốc Tử, trầm ngâm thật lâu sau quay qua đạo sĩ mới tới hỏi: “Ngươi là tên đạo nhân điên khùng?”

Đạo nhân mới tới liên tục gật đầu, vân vê chòm râu nói: “Không sai không sai, bần đạo quả thật có một kiểu xưng hô như vậy.”

Tôn Tựu vẫn đứng một bên xen vào “Nói như vậy vị lão đạo trưởng này không phải đạo tôn điên khùng sao?”

Nhóm Lâm Minh Tiêu vốn đang muốn mượn danh kẻ điên khùng kia để đi vào, lúc này thấy đạo nhân điên khùng thực sự chạy đến, cũng dùng không được.

“Hắn đương nhiên không phải bần đạo, bần đạo chính là đạo nhân điên khùng.” Đạo nhân điên khùng tay vuốt chòm râu nói hai câu lộn xộn, khó hiểu “Bần đạo đi ra chỉ là muốn nói cho chư vị, con lừa ngốc ngốc này không giết được”

Mọi người nghe đạo nhân điên khùng lại gọi Hoàng Hà quỷ là con lừa ngốc không khỏi cười ra tiếng, bất quá xưng hô thế này cũng chuẩn xác, nghĩ Hoàng Hà quỷ đỉnh đầu chỉ vài cọng tóc với đám lừa ngốc trong Thiếu Lâm tự thật đúng là có chút quan hệ.

“Ta muốn giết thì sao?” Đông Phương Thiếu sinh ở võ lâm tứ đại thế gia, từ nhỏ căm ghét như kẻ thù, vốn không muốn dây dưa với tà đạo yêu ma quỷ quái nay, thái độ đương nhiên cũng chẳng tốt đẹp hơn.

Đạo nhân điên khùng nhìn Đông Phương Thiếu vài lần, lắc đầu, lại lắc đầu, chờ gã lắc đầu tớ lần thứ ba rốt cục thán xả giận “Thí chủ không phải được mời tới nơi này.”

.

.

.