Tiếng ‘giáo chủ’ có chút hoảng thần, tiếng xưng hô này đã bao lâu chưa nghe qua? Nháy mắt như trở lại ba mươi năm, đứng trong Tây Lưu cũng vẫn chính là Hợp Hư.
Nhìn người quỳ trên mặt đất, nếu không phải khẩu khí có chút run rẩy, còn tưởng lại muốn làm náo loạn một hồi, dù sao có hai lần kinh nghiệm, trong ít nhiều còn có chút sợ hãi, nhìn bộ dạng Hà Lân Sinh, kinh sợ lập tức tán đi, dù sao cũng là một si nhân, sao lại đi hại ta.
Nếu là trước kia tuyệt không tin bất luận kẻ nào, ai có thể đảm bảo ba mươi năm qua còn có người nhớ một tiền giáo chủ, ai có thể cam đoan người trước kia vẫn trung thành không đổi, lòng người dễ đổi, cũng là nguyên nhân ta giấu diếm thân phận, huống chi thủ hạ cũ trước kia, sau ba mươi năm chỉ sợ đã chết hết, đã không còn là U Minh giáo của Hợp Hư.
Quét mắt qua cái vò vỡ vụn vẫn làm Hà Lân Sinh luyến tiếc không thôi, trong đó rốt cuộc có cái gì mà để y coi như báu vật như vậy —
Lòng tràn ngập vị chua, chỉ phun ra câu: “Cái vò kia ——” Lời vừa ra miệng, không ngờ người quỳ dưới đất đột nhiên thân thể cứng còng, liều mạng dập đầu, tiếng ‘phanh phanh’ như quất thẳng vào tâm, cũng bất chấp mình không mặc y phục, lao tới ngăn đón người.
“Giáo chủ thứ tội, Lân Sinh biết sai, Lân Sinh không biết là giáo chủ, còn tưởng, tưởng —— Lân Sinh gan lớn mạo phạm, nguyện tự phế cánh tay để trừng phạt.” Liền đưa tay phải lên, xuất chưởng thành đao, hướng qua tay trái của mình, suýt nữa đánh rớt xuống đất.
Nắm chặt chưởng đạo mạnh mẽ kia, giận tái mặt, nếu không kịp ngăn cản y thực sự sẽ phế bỏ cánh tay, sao lại không biết quý trọng mình như vậy, làm người ta vừa đau lòng vừa trìu mến.
Gương mặt đột ngột lao đến, Hà Lân Sinh toàn thân cứng đờ, cũng không dám phản kháng, ngoan ngoãn để ta giữ cổ tay, đầu cúi vô cùng thấp, từ sự run rẩy mỏng manh có thể thấy y đang sợ hãi, nhưng đến tột cùng y sợ cái gì lại không ai biết.
“Thỉnh giáo chủ tha thứ Lân Sinh.”
Thở dài, buông tay y ra, vốn cũng không cố ý làm y khó xử, sao có thể trách móc y.
Thấy ta không đáp, Hà Lân Sinh không khỏi khẩn trương, sắc mặt thoáng chốc biến thành trắng bệch, vội vàng dập đầu “Giáo chủ, giáo chủ ——” Cho dù tí ti chán ghét y cũng không thể thừa nhận, sự chán ghét của người đó, y sợ nhất là sự chán ghét của người đó.
Không ngờ y sẽ lại dập đầu, thật sự là ngăn không kịp, mắt thấy cái trán đều đã xanh tím, đau lòng còn nghĩ gì đến vò với không vò, dù sao cũng là thứ đồ vỡ, sao so bằng người sống có thể ăn có thể uống sống động trước mắt.
“Đứng lên.”
“Bảo đứng lên” Kéo người đang sững sờ dưới đất, đỡ lên giường, kéo chăn gấm, đắp lên, nhân tiện phủ luôn lên mình, không tự chủ được đánh cái ngáp.
Đêm qua cơ hồ không ngủ, vừa rồi lại náo loạn như vậy, vừa đúng thời gian, buồn ngủ kéo về.
Hà Lân Sinh nhìn người trước mắt, nháy mắt cũng không nháy chỉ sợ khắc sau người liền biến mất, cho dù mọi chuyện phát sinh đều là thực nhưng y vẫn thấy như mộng, y sợ, rất sợ ——
Nắm bàn tay lạnh lẽo không có tý độ ấm “Thế nào lại lạnh như vậy? Lại đây.”
Thân thể xích lõa nhích lại, không lạnh cũng lạ, dù sao cũng là miếng đá lạnh lẽo như vậy, phải cho người trải thảm lên mới được.
Hà Lân Sinh không thể tin cùng thật cẩn thận nhìn người đang nắm tay mình, vội vàng xê dịch thân mình, đau đớn trên người vẫn còn, nhắc nhở y chuyện ngọt ngọt ngào ngào xảy ra đêm qua, nghĩ đến lại thấy thẹn, mặt đỏ bừng lên.
Nhìn thấy cảnh xuân phơi phới như vậy, ánh mắt tự động di chuyển, tay cũng không tự chủ được vòng qua.
“Trong vò kia là rượu gì? Rất thơm” Từng trận tửu hương phiêu tán, mơ hồ có chút hương mai.
Nghe nhắc tới rượu, Hà Lân Sinh thoáng chốc ảm đạm, nhưng lập tức dãn ra, người cũng đã về, rượu đổ thì có sao, vì thế nói: “Chỉ là rượu tự nhưỡng, giáo chủ không cần để ý.”
Đáp án của Hà Lân Sinh đương nhiên không làm ta vừa lòng, thử nghĩ nếu đúng như lời y nói, sao vừa rồi y phải khẩn trương như vậy, nghĩ đến y che dấu tâm tư, bán tựa đầu lên thành giường nhìn y khó hiểu.
Hà Lân Sinh đem tầm mắt đặt trên vò rượu vỡ vụn thu về, thản nhiên như không chút tiếc hận “Vốn là nhưỡng để giáo chủ uống, lại không ngờ đã không còn, nếu nhưỡng lại cũng phải phí phen công phu.” Chỉ không biết y còn bao thời gian, ba mươi nữa mới có thể nhưỡng một vò rượu như vậy, mà lúc đó liệu người trước mắt này có còn…
Sửng sốt, thì ra là nhưỡng cho ta ——
“Năm đó dùng hoa mai phủ tuyết thủy phía sau núi nhưỡng, giờ cây mai ấy cũng không còn khai hoa nữa.” Hà Lân Sinh không khỏi cảm khái nói.
Lời y thì thào đều lọt vào tai ta, lại nhìn miệng vò đậy bằng mảnh giấy cũ kỹ, lúc trước coi như bảo bối, lại liên tưởng trước sau thế nào lại không rõ tâm tư của y, chẳng qua hàng vạn hàng nghìn ngày khổ tâm đã bị hủy, nếu rượu không phải vì ta nhưỡng, chỉ sợ hiện tại y ngay cả ý muốn lấy tâm cho chó ăn đều có, hơn nữa là vò rượu tư nhưỡng, đó cũng chính là ba mươi năm tương tư của y.
Miệng y nói bình thản, trong đầu sợ cũng không phải tư vị ấy, nhìn mảnh vỡ trên đất, chỉ còn hai mảnh vỡ lớn hơn một chút, là đáy mình và cổ bình được đậy giấy là còn lưu lại tửu dịch trắng nhạt, ánh lên giữa Tây Lưu cung óng ánh trong suốt, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Kỳ thật vô luận đến tột cùng là thèm hay không thèm, rượu đó, dù là độc dược ta cũng muốn uống hết, đứng dậy nhặt mảnh vỡ còn vương lại tửu dịch, ngửa đầu uống cạn, hương thuần tuý vào miệng, túy ý triền miên, lượn trong bụng rồi xông thẳng lên, lập tức khiến tứ chi khoan khoái quên đi sầu muộn, cho dù phiền lòng vẫn triền miên không lay động, làm cho người ta bỏ không thể bỏ, quên không thể quên, dù đau khổ tột cùng cũng vẫn cam chịu.
Thở dài, sợ nhất chính là mùi vị tương tư.
Hà Lân Sinh thật không ngờ người lại uống thứ rượu tàn kia, cảm thấy kích động lại day dứt không biết tư vị gì, lúc này ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng nhỏ giọng bẩm báo: “Thái thượng giáo chủ kim an” Được bên trong cho phép mới tiến vào hầu hạ sơ tẩy.
Bản thân Hà Lân Sinh đương nhiên không muốn người tiến vào, chẳng qua trước đây y là lớn nhất, giờ lại là người khác.
Hà Lân Sinh lập tức cung kính cúi đầu với người đang cầm mảnh vỡ “Lân Sinh có thể hầu hạ giáo chủ sơ tẩy được không?”
Khi người ngoài điện lại cẩn thận bẩm báo: “Đại trưởng lão cùng giáo chủ, Hữu hộ pháp đã chờ ở Thiên điện, không biết Thái thượng giáo chủ có muốn gặp hay không.”
Sững sờ, lập tức lấy lại tinh thần, hai người kia đến ——
Kéo lại kiện ngoại bào trên người, không biết phải đối mặt với hai người kia thế nào, tuy rằng bọn hắn đến cầu kiến Hà Lân Sinh, nhưng Bạch Liêm lên núi còn dẫn theo Tử Minh, sợ là mục đích chính là ta.
Đang tận lực suy nghĩ nên ứng phó thế nào, lại thấy trong bụng đau, khắc tiếp theo liền không hề có điềm báo trước mà phun ra ngụm máu, khí tức rối loạn, là thời điểm Đoạn Hồn phát tác —
.
.
.