Chủ điện Tây Lưu cung đều do đá lưu ly bạch ngọc kiến tạo, mọi thứ đều trong suốt, thúy thúy thanh phong, tựa như bạch liên nở từ bích diệp, hạm đạm (hoa sen) mềm mại trên mặt nước, phù dung lớn lên trong nước biếc, so với Âm Nghiễm Khuếch điện càng rộng lớn, so với Bích Hải Triều Sinh các càng rực rỡ.
Lúc này đã sớm quá ngọ, ánh mặt trời từng đợt từng đợt chiếu vào, xuyên qua màn mỏng, bỏ đi nóng bức, chỉ còn lại chút sáng và nhiệt, ôn nhu chiếu vào thân ảnh nằm trên giường, chỉ thấy sợi tóc đen mềm như suối, đôi môi hồng thắm, khóe mắt nhẹ nhàng vẽ ra mạt hồng ti tuyến, mị hoặc người, lại lộ ra mảng da thịt như ngọc, hiển nhiên chăn mỏng chưa chen hết.
Hà Lân Sinh đã sớm tỉnh, lại nằm động bất động, nhắm chặt hai mắt, y không biết mình có thể chịu được khi mộng đẹp này chạy mất hay không, càng luyến tiếc cảnh tượng quá đẹp trong mơ, mộng càng đẹp càng mị người sau khi tỉnh lại thì càng thêm khó chấp nhận, y không muốn tiếp tục một mình đối diện với tiếng chuông trong trẻo trong Tây Lưu cung trống rỗng nữa ——
Siết chặt cánh tay, ôm chặt cái vò trong lòng, trong vò là rượu, là hảo tửu, rượu y nhưỡng mười năm, giữ mười năm, chờ mười năm, cộng lại ít nhiều đúng ba mươi năm, ba mươi năm a, ba mươi y vẫn chưa từng buông tha, chờ ba mươi năm, giữ ba mươi năm, mỗi ngày ngóng trông người nọ trở về, dù sao y cũng không còn nơi để đi —— dù có thì y vẫn cứ đợi ——
Y không biết mình còn có thể chờ bao nhiêu lần mười năm, y chỉ biết đến khi mình già đi chỉ sợ vẫn đợi không được —— người kia, có lẽ đã mãi ra đi không chừng.
Y cũng không dám để cái ý niệm ấy trong đầu lâu, bởi nếu thật vậy, người kia liền không bao giờ về nữa ——
Trong phòng trống, ngọn đèn leo lét bóng đen trên vách, tiếng mưa đánh trên cửa sổ. Oanh chuyển sầu yếm, lương tê lão yến song. Uyên ương tĩnh lặng, xuân thu chưa quên, chuyển chúc phiêu bồng, ba mươi năm cô độc bên chiếc bàn. Chích la khâm hàn tự thiết, ủng đào sanh nan đắc sa song lượng…
Mộng đẹp cuối cùng vẫn phải tỉnh, tỉnh rồi lại nhớ chuyện trong mộng ——
Người đã quá đau khổ, cho dù mọi thứ đều là thực, lại vẫn không dám tin tưởng, trong lòng sợ hãi e rè ——
Mặt trời đã cao quá trượng, vẫn trùm trong chăn. Tựa vào giai nhân bên gối, làm thần tiên cũng không cầu. Vân vê lọn tóc đen của Hà Lân Sinh tán loạn trên gối, hưởng thụ thời gian quá ngọ khó có được.
Nhớ lại lần trước thần xui quỷ khiến, cơ hồ gây sức ép gần chết, đánh bậy đánh bạ trúng “tiểu mỹ nhân” Bạch Liêm kia, cũng không có hưởng thụ được như lúc này, tính ra có lẽ hôm qua đêm xuân khoái nhạc, mệt mỏi mà ngủ tới giờ.
Sờ sờ lọn tóc mềm mại, khẽ phác thảo vành tai khóe miệng, nhân sinh tối mỹ sự, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi ——
Một bên tự tại, không có nghĩa là người khác cũng tự tại, ít nhất người bên cạnh không phải —
Đang muốn hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp, đã thấy người trong lòng đưa tay miết cái vò trong lòng, giống như bảo bối, lại nhớ tới đêm qua.
Khi mây mưa, lại vẫn không bỏ cái vò vướng víu ra, không khỏi buồn bực, chẳng lẽ hắn còn không bằng cái vò sao? Hay y muốn ngủ cùng cái vò, không biết nếu phá cái vò kia thì bên trong có gì, lại khiến y xem như bảo bối, nghĩ như vậy liền đưa tay giật lấy cái vò, mới như vậy đã khiến người đang say ngủ mở mắt, trong mắt vốn đang mê mang, tiếp theo lòe ra một ít ánh sáng nhu hòa, khắc sau bỗng nhiên mở lớn, không thể tin, sợ hãi, thất thố, phẫn hận, chán nản thay đổi trong nháy mắt, sau cùng toàn bộ chuyển hóa thành tàn nhẫn, giây lát năm ngón tay liền đặt trên cổ kẻ cướp vò.
Giường một mảng hỗn độn, khí tanh nồng pha lẫn, còn có dấu hôn chói mắt, cùng mình ê ẩm tê dại trên người, nơi tư mật không thoải mái, đối phương thân thể xích lõa, mọi thứ đều tỏ rõ chuyện phát sinh đêm qua, huống chi y đêm qua tuy say nhưng không phải không nhớ chút gì, chính là —— tính sai người —
Tay không tự chủ gia tăng lực đạo, ba mươi năm oán hận chất chứa rốt cục bùng nổ, đối với kẻ dám can đảm xâm nhập còn làm chuyện đó với mình, Hà Lân Sinh không hề có ý buông tha.
Nhưng —— người này thật sự rất giống, nếu không phải y hiểu rõ cảm giác ba mươi năm tịch mịch, nếu không phải trong tay y còn cầm vò rượu mình giữ ba mươi năm, nếu không phải mặt người này toàn chấm đỏ, chỉ sợ y thật sự tin là hắn, đáng tiếc, ba mươi năm đã qua, người nọ sớm không còn là bộ dáng trong trí nhớ, người trước mắt chung quy còn quá trẻ —— mà tuổi này quyết không phải của người đã bỏ y ba mươi năm ——
Hà Lân Sinh hành động chớp nhoáng, tự nhiên ta không kịp phòng bị, đêm qua còn cùng y xuân phong khoái hoạt, ai ngờ người đêm qua còn ôn nhu như nước nhiệt tình như lửa si tình dứt khoát khi tỉnh lại liền biến thành La Sát, Dạ Xoa như vậy, lực đạo trên yết hầu càng lúc càng lớn, bị đau liền cầm cái vò trong tay ném thẳng ra ngoài, thanh âm trong trẻo vang lên trong điện, nương theo sau tiếng vỡ vụn là tiếng kêu thê lương “Không ——” Tựa hồ còn mờ mịt dư âm quanh quẩn trong điện.
Xoa xoa cái cổ đau nhức, nhìn Hà Lân Sinh quỳ bên cái vò trên đất, vừa rồi tại khắc ném cái vò đi Hà Lân Sinh đã lao mình ra cứu, đáng tiếc vẫn chậm một bước, nhìn tay y vì động phải vết thương mà chảy máu, lại vẫn quỳ trên đất không nhúc nhích, tức khí ném một câu “Còn không phải chỉ là vò rượu vỡ sao?”
Người trên đất bỗng nhiên chấn động, kinh ngạc quay đầu, thanh âm kia ——
Là dung mạo, là thanh âm của —— Hà Lân Sinh chậm rãi đem tầm mắt dời xuống, chỉ thấy trên thân thể xích lõa kia mơ hồ hiện ra băng văn, ngay trước ngực, lúc này theo tiếng thở chậm rãi phập phồng, vốn hai mắt đỏ ngầu lại hiện ra hơi nước, hai hàng thanh lệ liền rơi xuống…
Rốt cục —— đợi được… Ba mươi năm, ba mươi năm, rốt cục —— đã để y đợi được ——
Hà Lân Sinh đứng dậy, một lần nữa quỳ gối, trán chạm đất, lớn tiếng nói: “Lân Sinh tham kiến giáo chủ.”
Hai chữ cuối cùng đã nghẹn ngào, nhưng vẫn rõ ràng hô lời năm đó y đã gọi bao lần ——
… Giáo chủ phải đi gặp Đại trưởng lão… Giáo chủ muốn Lân Sinh làm gì… Giáo chủ còn chưa nghỉ ngơi sao… Giáo chủ xem Lân Sinh luyện… Giáo chủ vì sao thích đứng ở đó… Giáo chủ vì sao thanh kiếm phong… Giáo chủ không để ý tới bọn hắn sao? Bọn hắn đã quỳ rất lâu … Giáo chủ… Giáo chủ...
Giáo chủ thích hoa mai?…
.
.
.