Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 62: Ngộ thực – 4




Yên ba xuân thủy, mông lung liễu sắc thêm lục y, trong nháy mắt chỉ nói phong cảnh hảo, ai nói phong cảnh sẽ già.

Thời tiết tốt lắm, ta đứng trên lan can, muốn tung thân nhảy vào hồ nước thoạt nhìn rất tuyệt, chưa bao giờ như khoảnh khắc này, khiến ta cảm thấy hồ nước lại đáng yêu như thế, trên người khô nóng, đáy lòng giống như mèo cào, càng không cho ta có nửa điểm chán ghét.

Đáng tiếc, khó có lúc ta muốn nghịch nước, lại có kẻ không hiểu phong tình chen vào.

Cung Tập một đường đuổi theo, vốn định tìm cơ hội thích hợp âm thầm nhắc nhở người này, vừa làm dịu oán khí của người trong điện, cũng vì người này suy tính, lại không ngờ, mới đi theo người này tới hành lang gấp khúc, chỉ thấy người này luẩn quẩn trong lòng muốn nhảy hồ tự sát, đâu cần phải vậy?

Cung Tập tung người, trước khi người rơi vào nước kịp thời kéo lên, trong lòng không khỏi toát mồ hôi. Nếu mình không đến kịp, người này không chừng sẽ chết trong hồ.

“Ngươi làm gì vậy?” Mới bị ném ra sẽ không tính tự sát ngay đi? Huống chi, chẳng lẽ người này không rõ? Hữu hộ pháp chỉ là nổi nóng nhất thời, một hồi liền qua.

Ta đứng vững thân mình, đầu óc hỗn loạn, tầm mắt cũng mơ hồ, hơn nữa cả ngày mới nhìn rõ thần tình lo lắng quan tâm của Cung Tập, tuy nói người này cũng là hảo tâm, nhưng vẫn là phá hảo sự của ta, không tâm tình phản ứng hắn, cả người khó chịu khiến ta chỉ muốn trầm mình vào nước để hòa dịu đi.

Cung Tập thấy ta lại muốn nhảy hồ, khẽ vươn tay liền điểm đại huyệt của ta, sau đó liền khiêng ta lên, miệng còn lải nhải cái gì mà ân sủng sau này, bị nâng lên làm ta vốn tâm đã khô nóng lại càng khó chịu.

Nếu nói ta thật sự muốn tìm chết, cũng sẽ không chọn cái tiểu hồ để nhảy, nhưng tên đầu gỗ này lại không hiểu, xoa xoa đầu mờ mịt, ta đang định giải thích ta không phải vì Tử Minh ném ra mà đi tự sát, lại có người khác gia nhập, ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.

Bạch Liêm âm sát nghiêm mặt, rõ ràng vẫn bộ dáng ung dung đi đến, nhưng đất dưới chân lại như lún xuống, nháy mắt tới phía sau ta, một bàn tay lập tức túm vai ta, lực đạo kia, chỉ sợ xương cốt đều phải nát.

Ta không khỏi rên rỉ một tiếng.

Bạch Liêm quả thực không thể tin được điều mình đã thấy, từ Thanh Minh thai tìm đến Khung Ngọc viên lại không thấy người bệnh nặng trên giường như dự đoán, theo tâm tư tìm tới đây, lại để hắn chứng kiến một màn như vậy.

Có trời mới biết hắn xa xa thấy bộ dạng người này thả người vào hồ thì tâm suýt nữa ngừng đập, hắn chưa từng nghĩ tới bản thân lại có cảm giác sợ hãi này, nhưng hôm nay lần đầu hắn nếm được, vì vậy ——lực đạo không tự chủ được tăng thêm, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng khung xương vỡ vụn ——

Ta cắn răng nuốt xuống vị tanh dâng lên cổ, đau đớn trên vai trái làm thần chí mê ly trong phút chốc có một tia thanh minh, nhưng cũng đồng thời đoạt đi một tia khí lực cuối cùng của ta, mồ hôi lạnh trên trán tí tách rơi, ta đã phân không rõ là do đau đớn hay vì dược tính.

Cung Tập nhìn thấy Bạch Liêm đột nhiên xuất hiện, bị hù lập tức quỳ rạp xuống “Thuộc hạ Cung Tập tham kiến giáo chủ, giáo chủ vạn phúc vạn an.”

Bạch Liêm hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lửa giận khó hiểu trong lòng, thân thể nhưng có chút giằng co, không chú ý đến Cung Tập thỉnh an.

Lại thấy, ta thế nào lại không hề có động tác, nghĩ tới lão nhân gia ta da mỏng thịt nộn, sao chịu nổi hắn gây sức ép như thế, nới thiết trảo, nhưng không biết Bạch Liêm ăn nhầm dược gì, thế nào không bỏ tay ra, thần trí vốn có chút thanh tỉnh cũng bởi người này dựa vào mà lại mê độn, hiện tại trong mắt ta tiểu mỹ nhân đột nhiên chạy tới này không thể nghi ngờ là miếng bánh đưa đến miệng, huống chi miếng bánh còn không ngừng tỏa hương, làm ‘con sâu’ trong người ta cũng rục rịch, vươn tay dựa theo tầm mắt mê ly tìm đúng phương vị, cũng không gạt tay hắn, trực tiếp kéo eo nhỏ của Bạch Liêm vào lòng.

Nhìn người cẩn thận vây lấy vòng eo mình, con người sang ngời giờ lại có chút mờ mịt, Bạch Liêm không khỏi lại nghĩ tới một màn vừa rồi, hồ nước xanh biếc, hoành lan cao cao, cùng thân ảnh liều lĩnh thả vào —— nghĩ tới tâm cũng không tự chủ được mềm xuống, buông tay phải, chần chờ một chút lại đặt lên, trong lòng tựa hồ có một cỗ lo lắng khuếch tán ra, không thể nói là dễ chịu, nhưng cũng say lòng người.

Bạch Liêm vừa động, đôi ta lại trông như đang ôm nhau, Cung Tập không khỏi cúi đầu thấp hơn, trong lòng giống như ba đào cuồn cuộn không ngừng.

Hít sâu một hơi “Khởi bẩm giáo chủ, Hữu hộ pháp đang chờ Lưu Ly công tử, không biết thuộc hạ có thể —— “

Bạch Liêm liếc qua Cung Tập một cái, hiển nhiên không hài lòng với sự tình người này đề cập, tay trái lại vòng qua ta, cứ như vậy muốn mang về Bích Hải Triều Sinh các, Tử Minh thật sự muốn gặp người hay không, không phải việc hắn để tâm, nếu muốn người không ngại cứ đến Bích Hải Triều Sinh các.

Cung Tập mắt thấy Bạch Liêm muốn người mang đi, cảm thấy lo lắng, nhưng thân phận của hắn, vừa rồi tùy tiện chen ngang đã là không nên, lần này còn tiếp tục thì không biết ——

Cũng đúng lúc này người vừa rồi còn ủ rũ dựa vào Bạch Liêm bỗng nhiên kịch liệt giãy dụa, Cung Tập hơi giật mình, rồi lại ngăn không được mừng thầm, vội tiến lên, muốn nghĩ cách giữ người lại.

Kỳ thật không cần hắn tính mưu, ta đã trả hết nợ liền quyết không đi theo Bạch Liêm tự tìm tội chịu, ngươi nói ta hiện tại cần là nước lạnh cùng mỹ nhân, Bạch Liêm tuy là mỹ nhân nhưng tuyệt đối không phải mỹ nhân có thể bính, mà nước lạnh lại bất đồng, bên cạnh còn có cái hồ, không lo nó chạy, ta cần gì phải bỏ gần tìm xa, huống chi, hơn nữa lui một vạn bước mà nói, ta đi theo hắn đi rồi, chẳng lẽ hắn có thể mặc ta hồ vi bất thành, chỉ sợ ném ta còn nghiêm trọng hơn Tử Minh ngàn lần. Nghĩ như vậy, ta tự nhiên là không chịu đi cùng hắn, vòng thân mình nghĩ muốn qua bên hồ nhảy.

Bạch Liêm sắc mặt phát lạnh, ngay sau đó ta lại bị kìm lại “Ngươi lại cứ muốn tìm chết?”

Thấy ta còn nhìn chằm chằm nước hồ không yên, Bạch Liêm không khỏi hạ giọng khẩu khí nhu hòa, như muốn làm yên lòng nói: “Có cái gì ủy khuất?” Hắn hỏi như vậy kỳ thật chỉ là chuyển sự chú ý của ta, nếu là người khác đã sớm quỳ xuống hô giáo chủ xin vì ta tác chủ, Nhưng ta có thể hô cái gì? Nói ta bị người hạ độc, lúc này cần một mỹ nhân, xin ngài thương tình ban cho lão nhân gia ta một mỹ nhân đến làm ấm giường?

Nếu ta thật sự nói như vậy, tám phần không cần tự nhảy, lập tức cũng sẽ bị ném vào hồ, nhất lao vĩnh dật còn không cần phải nổi lên mặt nước luôn.

Ta đây đầu óc hồ đồ thầm nghĩ nhảy hồ, Bạch Liêm bên kia cũng không chịu nổi, hắn chưa từng cúi người phân thiện ý như thế, nhưng đối phương chẳng những không để ý lại vẫn cứ muốn nhảy hồ tìm chết, lẽ nào lại như vậy —

Bạch Liêm khó thở khẽ vươn tay túm cổ người mang tới mép hồ, không phải muốn tìm chết sao? Tốt, ta cho ngươi nhảy.

Cung Tập vừa thấy, bị hù ba hồn đã mất sáu phách, nhanh chóng tiến lên, nhưng hắn có thân phận gì, việc Bạch Liêm muốn làm hắn có thể ngăn cản sao. Bất quá vẫn còn có một tia tác dụng, ít nhất thoáng kéo lại một tia thần trí của Bạch Liêm.

“Còn muốn nhảy không?” Bạch Liêm đứng trên lan can, lan can bằng gỗ bất quá chỉ rộng bằng hai ngón tay, người này vừa rồi vô thanh vô tức đã đứng vững vàng trên đó, còn tứ bình bát ổn như đi trên đất bằng, bào phục không gió mà bay, ám sắc hoa văn mơ hồ lưu động, quả tựa như tiên, tài năng đã lộ rõ đến không thể nghi ngờ.

Bắt lấy tay Bạch Liêm, ta quơ quơ thân thể mình, phỏng chừng giống như thắt cổ.

“Ngươi ——” Bạch Liêm khó thở.

Mắt thấy người kia thật sự sắp bị ném, Cung Tập còn cố kị gì nữa, nhào lên hô to “Thỉnh giáo chủ thứ tội, này, người này chỉ là vì thương tâm, không có ý mạo phạm giáo chủ, mong giáo chủ thương hắn một khối tình si, tha hắn lần này đi.”

Cũng không đợi Bạch Liêm hỏi, trực tiếp kể đầu đuôi việc Tử Minh đuổi ta ra, vẫn không quên pha thêm một ít chuyện ngoài U Minh giáo, từ việc ta cứu Tử Minh kể sạch sẽ.

Bạch Liêm vốn đã hoài nghi việc Tử Minh nhận thức ta, nhưng không thể hỏi, tuy rằng hắn cũng đoán ra ta cùng Tử Minh đại khái có nhận thức, nhưng dù là đoán, giờ thấy lại nghe, không nghĩ tới trong đó lại có nhiều vướng mắc như vậy, lại nghe đến việc ta bị Tử Minh một chưởng đánh hộc máu còn có Tử Minh ném ta khỏi Lai Châu thành khiến ta bị người làm hại đưa đến tận đây, không khỏi vừa tức vừa hận lại đố, tức là người này nhiệt mặt lãnh mông không biết tự lượng sức mình, hận chính là người này dạy mãi không sửa không biết chừng mực, đố chính là —— người khiến người này trả giá nhiều như vậy lại không phải hắn ——

Tay Bạch Liêm run lên, ngay sau đó người trong tay cũng như diều đứt dây, theo hình cung liền bay ra, rầm một tiếng rơi vào trong nước.

Ta xem như toại nguyện, trước mắt tối sầm, nước hồ lạnh lẻo xâm nhập vào cơ thể ——

Cũng như Hàn Đàm, Tử Minh, người này cũng không nhìn ra ta có cái gì không đúng, có lẽ bọn hắn chú ý tới nhưng không có để trong lòng, nhưng những người này sẽ không sợ ta thật sự bị gây sức ép mà chết sao? Nhưng bị gây sức ép chỉ có mình ta biết thôi, nước hồ lạnh lẽo chảy ngược vào mũi khó chịu, lại ngay cả khí lực kêu cũng không có.

Nhiệt lưu trong cơ thể như tìm thấy quy luật, hướng theo gân mạch khuếch trương, cũng có một cổ khí lưu đang không ngừng lớn mạnh, giống như đại hồng thủy, từng đợt từng đợt, cảm giác như thế ta rất quen thuộc, cũng như ta năm đó ngâm trong hàn đàm luyện Cửu Hỏa ——

Bạch Liêm nhìn người lẳng lặng chìm trong nước, cắn răng, người kia thậm chí ngay cả giãy dụa cũng không có, chẳng lẽ vì kẻ không quản hắn mà ngay cả mạng cũng không cần sao, hay Tử Minh ở trong lòng hắn thật sự trọng yếu đến độ này?

Bạch Liêm oán hận một chưởng chụp lên cây cột bên cạnh, đồng thời mượn lực mà ra, như giương cánh bay vượt qua mặt nước, năm ngón tay hé ra, lại giống như có lực hút, người vừa mới chìm xuống nháy mắt lại trở lên trên tay hắn, rồi sau đó xoay người một cái, người cứu cùng được cứu đều không thấy bóng dáng.

Cung Tập nhìn hết thảy chuyện phát sinh, quay lại Phi Ngô Hiên, thái độ giáo chủ quá mức thất thường, hắn sợ —— sợ cái gì cũng thật sự không thể nói rõ, có lẽ có một ngày bởi vì người nọ Hữu hộ pháp cùng giáo chủ sẽ —— Cung Tập vận khởi khinh công, nếu không nhanh thì…

.

.

.