Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 59: Ngộ thực – 1




Tiếng cười bất thình lình, tất cả không tự chủ được chảy mồ hôi lạnh, đồng thời phi thường ăn ý nín thở không dám phát ra nửa tiếng, không người nào dám càn rỡ như thế, trừ bỏ tên Mộc Liên Hỉ liều lĩnh.

Mộc Liên Hỉ vừa thấy ta phạm sai lầm, lập tức chỉ vào mũi ta lớn tiếng quát, hợp với “tội trạng” của ta, quan trọng là đại nghịch bất kính, còn hơn cả ý đồ bất chính với hắn, hay là không đặt Tử Minh đại nhân vào mắt.

Đáng tiếc hắn vẫn trẻ người non dạ, có lẽ ngay cả mình cuối cùng chết thế nào cũng sẽ không biết, ta lắc đầu thở dài, hắn đây không phải rõ ràng không đặt Tử Minh vào mắt sao? Nếu để hắn sống, Tử Minh còn gì là thể diện?

Quả nhiên Tử Minh nhìn thoáng qua Mộc Liên Hỉ, tuy rằng không nói gì, ta cũng rõ Mộc Liên Hỉ sẽ không sống qua được hôm nay, không biết hắn là do ai sai khiến.

Đừng hỏi ta vì sao lại hoài nghi hắn, ta không phải không nhận ra người trước mắt này có thể xuất hiện đúng lúc như vậy.

Mộc Liên Hỉ tựa hồ cũng ý thức được mình phạm phải sai lầm điên rồ, bị hù xụi lơ trên mặt đất, hoa dung thất sắc không nói nên lời, thấy Tử Minh muốn đi, lập tức muốn khẩn cầu tha thứ, lại bị người bên cạnh Tử Minh ngăn lại.

Lần này ta không tiếp tục đuổi ttheo, ta vẫn nhớ những lời y vừa nói bên tai ta “Từ nay về sau, chúng ta không đội trời chung” Ta nghĩ ta thật sự đã chọc y đến cực điểm.

Đột nhiên không còn tâm tình ăn uống, cũng không để ý tới Mộc Liên Hỉ thất hồn lạc phách trên mặt đất, ta nhấc chân ra ngoài, tâm tình tích tụ, có lẽ ta đã sớm để ý đến người này.



“Ngươi đã trở lại?”

Nhìn thấy Thất Ái sắc mặt có chút tái nhợt chạy tới, ta không khỏi sửng sốt, lập tức gật gật đầu. Sớm đoán được đứa trẻ yếu đuối này sẽ tự trở lại, lại không ngờ lại nhanh vậy.

“Uống, uống trà”

Ta tiếp nhận chén trà, không chút hoài nghi kề lên miệng.

“Đừng —— “

Ta ngẩng đầu nhìn hắn.

“Còn nóng” Thất Ái căn bản không dám ngẩng đầu, ngập ngừng nửa ngày phun ra một chữ, trong nội tâm mâu thuẫn không chịu nổi, hắn tự nói với mình, đây là tốt cho Khinh Trúc, tốt cho Kinh Trúc, đối với bọn họ đều tốt, đều tốt.

Nhưng con người sao có thể bỏ được thói xấu, nói vì tốt cho người khác, cuối cùng vẫn chỉ là vì mình thôi.

Tâm tư ta vẫn còn chưa trở lại, kỳ thật nếu hắn đột nhiên cản lại như vậy ta sẽ thấy có gì không ổn, nhưng giờ hắn nói hai câu chẳng dính nhau, ta lại đang có chút hoảng thần, ngay cả giải dược còn không có tâm tư nghĩ đến, ta thử thử nước ấm, quả thật có chút nóng, nhưng cũng không phải quá nóng, bưng lên uống hết.

Thất Ái tiếp nhận cái chén trống trơn, cả ngày không thể nhúc nhích chân, cuối cùng dứt khoát ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc, hơn nữa càng khóc thanh âm càng lớn, ta chỉ thấy tâm phiền ý loạn, cả người khô nóng.

Vốn tưởng là bị tiếng khóc nhiễu, đành lặng lẽ vận tĩnh tâm quyết cũng không có nửa điểm tác dụng, thế mới biết mình gặp chuyện.

Giận trừng mắt Thất Ái trên mặt đất, nhìn hắn dần lui về phía sau, ta chỉ hận mình quá dễ dàng tin tưởng người khác, đã quên giáo huấn ba mươi năm trước.

Thất Ái bị hù sợ, hắn chưa từng thấy bộ dạng này của Khinh Trúc, thật là đáng sợ, không phải vì mặt Khinh Trúc mọc đầy chấm đỏ, cũng không phải vì Khinh Trúc có phản ứng gì quá kịch liệt, ngược lại Khinh Trúc vẫn là bộ dạng trước kia, Khinh Trúc vẫn ngồi ở chỗ kia, có thể là cảm giác nhìn từ dưới lên, lại khiến Thất Ái không khỏi sợ hãi, ngay cả chính hắn cũng không biết mình đang sợ cái gì, cho nên càng sợ hãi đến ngay cả nói cũng không nên lời.

Ta nhìn chằm chằm kẻ run lập cập dưới đất, lập tức đả tọa tĩnh ngọa, cảm giác khô nóng lại không chút nào chậm lại, ngược lại càng thêm khô nóng không chịu nổi, ta mở mắt ra, quơ tay đập vỡ bình hoa, hạ cái gì không hạ, cố tình lại là xuân dược.

“Khinh Trúc, Khinh Trúc ngươi đừng trách ta, ta cũng không có cách nào, hắn uy hiếp ta, Khinh Trúc, với ngươi như vậy cũng tốt, ngươi điên rồi sau này ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi, so với chết vẫn tốt hơn, ta nhận được sủng ái của giáo chủ tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi…” Hình như là bị thanh âm đồ vỡ làm bừng tỉnh, Thất Ái bối rối thậm chí có chút điên cuồng bắt đầu giải thích, thế nhưng đó giải thích thì được gì. Ta biết kẻ muốn hại ta tất nhiên không phải Thất Ái, giống như Mộc Liên Hỉ vừa rồi mượn cớ vu cáo hãm hại ta, có kẻ ở sau lưng thao túng tất cả chuyện này, chỉ không biết ta khi nào đã đắc tội người nào, để hắn vắt óc tìm mưu tính kế hãm hại ta như vậy.

Mộc Liên Hỉ cùng Tử Minh cùng xuất hiện quá mức trùng hợp, nếu lúc ấy ta không đẩy Mộc Liên Hỉ vào nước, chỉ sợ lúc này cũng sẽ bị bắt thông ***, mà lúc này người nọ lại để Thất Ái đến kê đơn ta, hừ, sợ cũng không phải hảo tâm gì, ta nếu bụng đói vơ quàng kéo Thất Ái đến giải dược, chỉ sợ ngay sau đó liền có người tới bắt kẻ thông ***.

Mà lặp đi lặp lại nhiều lần bị người bắt gian tại trận như thế, ta chỉ sợ tiếp theo chạy không thoát một chữ chết, đương nhiên đó là nhằm vào Khinh Trúc, mà ta là Khinh Trúc sao? Không phải, ta là Hợp Hư, Hợp Hư là ai? Hợp Hư nếu chết như vậy Hợp Hư cũng không phải là Hợp Hư, ta cũng không phải ta ——

Ta oán hận cắn môi, nhấc chân ra ngoài, chỉ hy vọng người kia đã trở về chỗ của y, ta tìm người dễ, lại nghĩ tới vài lần trước xuân phong liêu độ, trên người không khỏi càng thêm khó chịu.

Bước nhanh ra khỏi Khung Ngọc viên, ta mới nhớ tới mình căn bản không biết Tử Minh ở đâu, tùy tay kéo lấy một người đi ngang qua há miệng liền hỏi: “Hữu hộ pháp đang ở nơi nào?” Lúc này ta dục hỏa không chịu nổi, tự nhiên không có tâm tư che dấu ta là người câm.

Người này hiển nhiên không nghĩ tới đột nhiên có người nhảy ra như vậy, đưa tay muốn rút kiếm, lại bị người trong kiệu phủ màn đen phía sau cản lại.

Ta lúc này mới nhìn đến cái kiệu phía sau, cái kiệu chính là cái kiệu bình thường, nhưng người ngồi trong kiệu tuyệt đối không tầm thường, trong lòng ta rùng mình, âm thầm cười khổ, mái mục gặp đêm mưa, thuyền chậm lại ngược gió, ta thế nào lại quên ta còn cái đại kiếp nạn chưa xong, ông trời thật không cho ta một khắc dễ chịu mà.

Thanh âm già nua trong kiệu vang lên, bất quá nội dung lại vượt ngoài dự liệu của ta “Lâm Phần, ngươi đưa vị tiểu ca này tới chỗ Hữu hộ pháp đi”

“Vâng” Lâm Phần tuy rằng kinh ngạc vì phân phó của trưởng lão, nhưng không có nửa phần chần chờ nhận lệnh.

Ta loáng thoáng cảm thấy thanh âm già nua kia có chút quen thuộc, lại vô pháp làm rõ bởi dược lực mà đầu óc hỗn loạn không chịu nổi, mà ta hiện tại cũng bất chấp mọi thứ, chỉ muốn mau kéo người đó giải quyết lửa nóng trên người.

Dược kia không biết là loại gì, khiến ta giờ ù tai hoa mắt không nói ngay cả đi đường đều có chút mềm nhũn, thấy người dẫn đường đi tới, lập tức nghiêng đầu qua, vẫn không quên dặn một câu “Huynh đệ, dùng khinh công, càng nhanh càng tốt.”

.

.

.