Ban đêm ——
“Ngươi biết đây là đâu không, dám nơi nơi chạy loạn?” Bạch Thưởng một chưởng vỗ lên bàn, lực đạo thật đúng là không nhỏ, ta nhấp một ngụm trà, nhàn nhã ngồi một bên không định để ý tới hắn.
Vô luận là niên kỷ thể xác hay niên kỷ thực ta đều hơn hắn, vô luận là thân phận hiện tại hay trước kia ta đều không kém hắn, vì sao ta phải nghe hắn thuyết giáo, không đá hắn ra ngoài đã là độ lượng lắm rồi, có điều hiển nhiên hắn không thể hiểu được lòng khoan dung của ta.
“Ngươi rốt cuộc có nghe ta nói hay không?” Bạch Thưởng phát hỏa, tên này có hiểu được cái mạng nhỏ của hắn, người ta chỉ cần nói một câu sẽ không còn hay không? Tên này rốt cuộc có biết mình tới đây làm gì không? Tên này rốt cuộc có biết nói sai một từ sẽ gặp phiền phức lớn tới mức nào không?
Bạch Thưởng tỉnh táo lại, ngồi xuống cạnh bàn, cái bàn gỗ tử đàn được mài sáng bóng, khảm cẩm thạch đã qua giám định, gõ ngón tay trên mặt, mơ hồ nổi lên cảm giác mát lạnh.
Trầm mặc ngồi trong căn phòng trống trải càng thêm trầm trọng, giống như không khí đều ngưng kết lại.
“Lưu Ly” Bạch Thưởng suy đi nghĩ lại, cuối cùng mở miệng, mặc kệ tên này sẽ gặp phiền toái gì, không bằng nói cho hắn biết lợi hại trong đó, tên này cũng không phải kẻ lớn mật người, tin rằng chỉ cần biết chỗ lợi hại trong đó, hẳn sẽ thật cẩn thận không dám tiếp tục gây phiền toái “Ngươi biết những người hôm nay ngươi thấy là ai chứ?”
Ta nhíu mày, mấy người bạch y kia… ta biết lại cũng không biết, không biết Bạch Thưởng tính giải thích với ta thế nào…
Bạch Thưởng đứng dậy, mặt hướng ngoài cửa sổ, trời quang trăng sáng thật đẹp “Trong giang hồ chia ba phe, võ lâm chính đạo là một, Thiên Huyền cung là một, U Minh giáo là một, ngươi biết ngươi hiện tại ngồi ở đâu không?”
“Không phải Hoằng Hồng quán sao?” Ta tò mò.
“Hoằng Hồng quán? Hoằng Hồng quán là cái gì?” Bạch Thưởng cười nhạo nói “Hoằng Hồng quán chẳng qua là một thanh lâu, nói trắng ra chính là cái nơi buôn da bán thịt, dù có tiếng thì năng lực cũng đâu đủ lớn như vậy, ngươi xem nơi này, rường cột chạm trổ, bích thủy liên ba, sao có thể do một thanh lâu xây lên.”
Hắn nói điểm này đúng là đánh trúng tâm ta, ta nói hiện tại thanh lâu thế nào lại lớn mà phô trương như vậy, hơn nữa từ ngày ta ngồi ngốc ở đây, ngọn núi phía sau Hoằng Hồng quán, chưa từng thấy tiếp qua khách nhân nào, nếu ta không được chọn thì thật có trời mới biết thì ra còn một nơi như vậy.
Bạch Thưởng nuốt xuống chua xót trong họng “Ta thuở nhỏ đã bị mang đến đây, nếu không phải trời cao trêu người cũng không phải chịu cảnh này.” Bạch Thưởng vuốt ve khung cửa sổ tựa hồ đang nhớ lại cái gì.
“Nơi này —— là?”
“Phân đà Lai Châu U Minh giáo.” Bạch Thưởng rủ xuống hoà âm.
Ta gật đầu, ta nghe nói Hoằng Hồng quán là tài sản của U Minh giáo, lại không ngờ là một phân đà, nếu không phải hắn nói, kỳ thật ta cũng không nghĩ ra, gật gật đầu, người già đầu óc thật không bằng trước kia.
Thấy ta cúi đầu chán nản, Bạch Thưởng đắc ý hừ một tiếng, ý tứ đại khái là hiện tại biết sợ “Hai người ngươi nhìn thấy hôm nay, một người là Đường chủ tổng đường Từ Châu Tằng Tuyền, người còn lại ——” Bạch Thưởng dừng một chút “Tựa hồ là tổng đàn phái tới, nội tình cụ thể ta cũng không tìm hiểu được, tóm lại thân phận chắc chắn không thấp.”
Ta ngồi thẳng thân mình, người hôm nay ta nhìn thấy cước bộ trọng ổn, thân thủ phỏng chừng còn trên đàn chủ một bậc, nghĩ đến hẳn phải là một trong thập hộ pháp, hoặc là thân tín bên người lâu chủ nào đó.
Lúc này một người ở ngoài cửa nhẹ nhàng gõ hai tiếng, Bạch Thưởng lập tức ra mở cửa “Thế nào giờ mới về?”
Lam Y không đáp, quét mắt ngoài cửa, dùng ánh mắt ý bảo Bạch Thưởng đóng cửa sổ, lúc này mới ngồi xuống, bộ dạng có vẻ có chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói “Lại có người đến!”
Bạch Thưởng sửng sốt, lập tức hỏi: “Có biết người tới là ai?”
Lam Y sắc mặt ngưng trọng lắc lắc đầu, hắn từ chạng vạng đã đi tìm hiểu, vốn là muốn biết mục đích bên trên phái người xuống, lại không ngờ lại thêm người tới.
Lam Y uống ngụm trà, tựa hồ bây giờ còn chưa phục hồi tinh thần “Còn chưa biết ai tới, vừa rồi Đường chủ thiết yến làm tiệc tẩy trần cho Nhan đặc sứ, vừa khéo ta ở đó nên cho ta vào, cùng vài người từ Từ Châu đưa tới, nghe nói đều là đưa tới tham tuyển, ta xem những người đó tài năng đều là mười phân vẹn mười.” Nói tới đây không khỏi có chút ảm đạm, nếu thật như vậy hắn và Bạch Thưởng cơ hội lại càng nhỏ.
Bạch Thưởng hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, nhưng vẫn rất nhanh quẳng qua một bên “Ngươi nói có người đến đây, thế nào?”
Lam Y lắc đầu, bất giác siết chặt cái chén “Vốn tiệc rượu say sưa, đột nhiên có người vội vàng tiến vào bẩm báo, Đường chủ cùng đặc sứ nghe chưa đến hai câu đã biến sắc, vội vàng đi ra đón, tới lúc ta rời đi vẫn chưa thấy trở lại.” Người tới lần này chỉ sợ thân phận càng không đơn giản.
“Chẳng lẽ là tổng đàn lại phái người đến?” Bạch Thưởng nhìn ánh sáng phản quang trên mặt bàn, có chút không biết phải làm sao, những năm qua đừng nói là Đường chủ đến Phó đường chủ đều hiếm thấy, lần này làm sao vậy? Thế nào nhiều người như vậy.
“Ngươi nói, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?” Dù sao vì một đợt sơ tuyển mà nhiều người tới như vậy thật không thể giải thích nổi.
Lam Y cắn môi dưới, vấn đề này không phải hắn có thể trả lời “Nhìn kỹ hẵn nói đi, cho dù có chuyện gì cũng không đến phiên chúng ta hỏi đến.”
Chung quanh lại yên tĩnh trở lại, ta nhàm chán đùa nghịch chén trà trong tay, là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, kỳ thật bản thân ta cũng rất hiếu kỳ, trong giáo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để một đám người hoang mang thấp thỏm như vậy.
Nhất là hai người hôm nay ta thấy, bọn hắn tựa hồ từng gặp ta, thậm chí biết thân phận của ta, nhưng đây là lần đầu ta gặp từ khi xuống núi a…
“Thuộc hạ Tả hộ pháp Nhan Chương, thuộc hạ Đường chủ Từ Châu Tằng Tuyền, tham kiến Hữu sứ “
“Đứng lên đi” Thanh âm thản nhiên từ trên truyền xuống nghe không ra hỉ nộ, Nhan Chương cùng Tằng Tuyền cẩn thận trao đổi ánh mắt, cũng cùng nhìn thấy nghi vấn trong mắt đối phương, Hữu sứ từ trước đến nay đều ở trong tổng đàn, lần này thế nào đột nhiên lại chạy đến đây? Huống hồ sinh thần giáo chủ sắp tới, Tả sứ cũng đã vội vàng trở về, không lý nào Hữu sứ lại xuất hiện ở đây, Nhan Chương trăm tư khó giải, chẳng lẽ Hữu sứ tới là để tìm lễ vật cho giáo chủ?
Kỳ thật lần này Nhan Chương xuất hiện ở đây, hơn phân nửa nguyên nhân là vì lĩnh mệnh Tả sứ Hàn Đàm tìm lễ vật cho giáo chủ Bạch Liêm, lễ vật đương nhiên sớm đã tìm được, hiện tại cũng đã sớm đưa về tổng đàn, hắn không còn việc mới ghé qua Từ Châu, xem tuyển cũng chỉ là thuận tiện mà thôi.
“Không biết Hữu sứ lần này tới có chuyện gì?” Nhan Chương cẩn thận tiến tới một bước, lòng có chút sợ Hữu sứ này, trong U Minh giáo không có mấy người dám đắc tội y.
Lại nói Hữu sứ vốn là đệ tử thân truyền của tiền giáo chủ, giáo chủ mặc dù cùng tiền giáo chủ không danh nghĩa sư đồ, nhưng một thân võ nghệ đều do tiền giáo chủ truyền thụ, xét quan hệ Tả sứ Hàn Đàm so với Hữu sứ Tử Minh còn kém hơn một bậc.
Đem hắc bào trên người đưa cho Cung Tập, Tử Minh tùy ý đánh giá bài trí chung quanh, đến đây, tâm tình vốn nặng nề cũng không khỏi tốt lên.
“Không có gì quan trọng, chỉ là buồn chán tới đây dạo chơi, các ngươi làm chuyện của các ngươi, không cần để ý tới ta “
“Dạ, dạ.”
“Đúng rồi, ta nghe nói nơi này đang tuyển công tử dâng tới Khung Ngọc viên, đem danh sách tới ta xem một lượt.”
“Dạ, thuộc hạ lập tức cho người đi lấy” Lai Châu là địa giới của Tằng Tuyền, nghe Tử Minh yêu cầu danh sách, nhanh chóng đáp ứng.
Nhan Chương đứng bên cạnh, tựa hồ nghe ra manh mối, thử hỏi: “Ngày mai là ngày đầu tuyển chọn, không biết Hữu sứ có hứng thú hay không?” Thấy Tử Minh không đáp lại tiếp tục nói “Thuộc hạ lúc trước nghe nói nơi này rất náo nhiệt, mới chạy tới đây, Hữu sứ tại cũng bất ngờ tới đây, có thể tới đó giải buồn.”
“Cũng tốt” Tử Minh gật gật đầu, phất tay ý bảo bọn hắn lui ra.
.
.
.