Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 27: Tuyển hội – 3




Cảnh sắc tươi đẹp, mẫu đơn khoe sắc, thật đúng để tả cảnh tượng trước mắt, ba tòa đại đình tạo thành hình tam giác, mỗi đình có thể chứa trăm người, mà ba toà đình lại chật ních người, người ca người hát, ngoài đình hoa sắc phong phú, tới gần còn có một hồ nước nhỏ điểm xuyết, không nghĩ tới Hoằng Hồng quán còn có nơi như thế, ta đi theo mấy tiểu quan Hoằng Hồng quán ngồi ở góc, thật sự không biết nên phản ứng thế nào, không phải kinh ngạc vì quy mô, không phải lo lắng vì người sắp tới, chỉ là đối với thân phận hiện tại có chút xấu hổ.

Dù sao nơi đây cũng mang danh là của cải của ta, người tới coi như là thuộc hạ của thuộc hạ ta, mà ta lại… người ta đấu đá tranh giành để đủ tư cách đi làm ấm giường, ta trước kia thế nào lại không biết giường giáo chủ khó leo lên như vậy? Xem ra những nam sủng trước kia của ta cũng thật lợi hại.

“Chính là hắn?”

“Ta nói không sai đi, ngươi xem cái bộ dáng kia, bị người đá là đáng đời.”

“Ngươi không biết ngày đó có bao nhiêu náo nhiệt, ta nghe nói a —— “

“… Hộc máu sao…”

“Thật sự? Người nọ thật nhẫn tâm.”

“Ta thấy hắn sống chết bám lấy người ta, người ta chịu không nổi mới ra tay, hắn cũng không chịu soi gương, cái bộ dáng kia xách giày cho chúng ta cũng không xứng… còn mơ mình là phượng hoàng…”

“Có điều, ta còn nghe nói… Ngày đó…”

“Hắn còn muốn với cao, nhưng nhân gia đâu cần hắn, thật sự là bồi phu nhân lại phục binh (tương tự không bắt được gà còn mất nắm gạo), sau này ai thèm để ý đôi giày rách này nữa…”

“Cũng không hẳn, nếu hắn cứ bám chặt như vậy, bám lấy bề trên bất chấp thủ đoạn, nói không chừng có thể được quăng lên giừng ai đó…”

“Ha ha ha ha” Một trận cười vang truyền đến.

Ba tên thường thường dùng khóe mắt liếc ta, dù kẻ ngốc cũng biết bọn hắn đang nói ta, nhiều người nói nữ tử lắm mồm, không nghĩ tới đám nam nhân gom lại so với nữ tử còn lợi hại hơn, giáo chủ kia chịu được cũng thật giỏi, ta vốn chỉ biết tham gia tuyển chọn đều là mỹ nhân, đương nhiên trước mắt đều là mỹ nhân, nhưng tại sao tất cả đều là thuần sắc nam tử a, tuy nói U Minh giáo ta mang danh tà giáo, trong giáo phần lớn đều là hạng người phóng túng không kềm chế, bản thân cũng từng dưỡng nam sủng bích đồng, nhưng trắng trợn tuyển nam nhân thật đúng là lần đầu nhìn thấy, càng hận chính là ta còn là một trong số đó.

Ta bưng cái chén trong tay, lắc đầu uống, rượu là thanh tửu ta mặc dù kiêng kị nhưng cũng không sợ nó làm say, tiếng cười nhào thỉnh thoảng truyền đến bị ta trực tiếp xem nhẹ, so đo với bọn chúng, chính là tự bôi nhọ bản thân.

“Đừng để ý” Dưới mặt bàn một bàn tay cầm lấy tay ta, thanh âm an ủi rơi vào tai “Người nọ trời sinh tính bạc tình, đi sớm cũng tốt.”

Lam Y nhìn người trước mắt sắc mặt tái nhợt tiền tuỵ, cõi lòng cảm thông, người này tham tài mến thế, con buôn dung tục, vốn y chẳng ưa, nhưng ngày ấy thấy hắn ho ra máu Lam Y không sao quên được, đa tình không khổ như vô tình, người này bất kể thế nào cũng cuối cùng là một tín nhân, một si nhân.

Nghĩ đến càng đồng bệnh tương liên, Lam Y không khỏi càng thêm thân cận, bọn hắn tuy rằng bị đưa tới, nói mỹ danh là có cơ hội hầu hạ giáo chủ, ít nhiều cũng không phải quay về chỗ dơ bẩn kia bán rẻ tiếng cười, thế nhưng vô luận theo ai cũng không mong được coi trọng, chỉ trông mong đến lúc xuống sắc có thể đổi được tự do, hoặc là ở trong nội viện an hưởng tuổi già.

Ta nhìn Lam Y, thấy thần sắc hắn chợt hiện bi thương, không khỏi thở dài, người hữu duyên tề ngộ, nói công bằng cũng không công bằng, thân phận y như vậy nếu có được sủng ái có lẽ còn có thể tiêu sái hai năm, nếu có kẻ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp hơn y xuất hiện lập tức sẽ bị đẩy lui, lấy sắc thị nhân xưa nay đều không thiếu, nếu thật sự tranh đoạt tình nhân chỉ sợ chết càng thê thảm, nam tử dù sao cũng không bằng nữ tử, nữ tử còn có thể bám vào nhi tử, nam tử lại chỉ dựa vào bề ngoài mà thôi.

“Ngươi bảo hộ hắn thật kỹ” Bạch Thưởng chỗ phía trước, phía trước còn có năm bàn mới tới không đình, nhìn lên, ngay cả chủ đình đều nhìn không tới, tiếp tục nhìn một cái, ta chỉ có thể vô lực tiếp tục uống rượu, vốn định tìm cơ hội chui vào U Minh giáo, đến sau núi ngắt vài ngọn cỏ, không ngờ lại có nhiều người như vậy, xem ra ta ngay cả tư cách thấy mặt Đường chủ kia còn không có, thôi, tìm cơ hội chuồn đi đi.

Thấy ta ảm đạm đánh giá bốn phía rồi thở dài, Bạch Thưởng quay đầu châm chọc “Hừ, hiện tại biết lo, nhìn bộ dạng ngươi trước kia, ta còn tưởng ngươi không cần chứ.”

Ta đương nhiên không cần, ta liếc y một cái, không định đáp lại, tiếp tục uống rượu.

“Ngươi ——” Bạch Thưởng thấy bộ dạng ta, tức giận quay đầu đi “Bị người đá cũng xứng đáng!”

“Đừng như vậy” Lam Y vội nhảy ra làm hoà “Đúng rồi, còn không biết ngươi định biểu diễn tiết mục gì đâu, nhìn ngươi mấy ngày nay có chút nhàn nhã, chắc mọi chuyện đều đã chuẩn bị tốt, đến lúc đó nếu như có thể được Đường chủ chú ý, cũng không sợ không thể trổ hết tài năng.” Lam Y vốn định đổi chủ đề, thấy ta ngẩn người, rốt cục ý thức được có chỗ không đúng, luôn không thấy người này luyện tập, sẽ không phải ——

“Ngươi —— không biết cái gì cũng không chuẩn bị đi?” Bạch Thưởng lại quay đầu, lời vừa ra khỏi miệng, tất cả đều nhịn không được quay lại nhìn.

“Chuẩn bị cái gì?” Ta nhìn Lam Y, lại nhìn Bạch Thưởng, tiếp tục quét qua tứ phía, thấy có người trong lòng ôm tỳ bà, có người giữ huyền cầm, còn có người mặc vũ y, nhất thời sững sờ, không ai nói cho ta biết a!

Cái này ngay cả Bạch Thưởng đều không nói, ánh mắt nhìn ta có bi ai lại có thương hại, còn có chút đắc ý, cuối cùng y vẫn mở miệng: “Ngươi có biết chúng ta tới làm gì không?”

Ta gật đầu, nói ra hai chữ “Lên giường!”

Cái này ngay cả ba tên vừa rồi còn châm biếm ta cũng không nở nụ cười, tựa hồ không ngờ ta lại nói trắng ra như thế, một lát sau, một người trong đó hồi thần, giễu cợt một tiếng “Hoằng Hồng quán năm nay thế nào lại dâng người như vậy, thật sự là khai nhãn giới.”

“Thật là, không chuẩn bị còn dám đến đây” Một người khác cũng dùng ánh mắt thấy quái vật để nhìn ta.

Bọn Bạch Thưởng tuy rằng xem ta không vừa mắt, nhưng không có nghĩa là muốn bị vơ một nắm với ta nhận trỉ trích.

“Chú ý khẩu khí của các ngươi” Lam Y nhíu mi nhìn mấy người … mấy thiếu niên kia tựa hồ kiêng dè cái gì, phất áo quay đi, Lam Y này tựa hồ có chút hậu thuẫn.

Lam Y nhìn ta trầm ngâm một chút “Hiện chuẩn bị cũng không còn kịp, so với bỏ đi không bằng thử một lần, ngươi có sở trường gì, liền biểu diễn là được.”

Thấy ta trầm mặc, Lam Y còn nói thêm “Tuyển hội này kéo dài năm ngày, trong đó ba ngày để mọi người thi triển tài nghệ, nửa thời gian đầu chắc chưa tới lượt chúng ta, ngươi chậm rãi nghĩ, không cần gấp gáp.”

Ôn nhu an ủi như thế ta thật giống như uống mật, nhưng mấu chốt là ta phải biểu diễn cái gì, nghĩ tới ta trước đây mười bảy năm một lòng say mê võ học, rất ít để ý thế tục, sau mười năm sống mơ mơ màng màng càng không rảnh rỗi gây sức ép cho mình, cầm kỳ thư họa mặc dù cũng có học lướt qua lại khó luyện ra hồn, hơn nữa ta trời sinh tính nhàn hạ phóng đãng, lại càng lại hạ một bậc, trong suy tư, thế nhưng nửa điểm ý xuất thủ cũng không có, thật sự là nực cười, uổng cho người xưng ta là đệ nhất thiên hạ, uổng ta còn tự cho là trên đời trừ ta không còn người khác, hiện tại xem ra ta ngay cả tư cách làm ấm giường cho người ta cũng không có.

Thấy ta lại trầm mặc, Lam Y cũng lo lắng, nếu người này ở trên đài xảy ra phiền toái gì, Hoằng Hồng quán cũng sẽ gặp tai ương, dâng tới một người cái gì cũng không biết, đây không phải là đại bất kính hay sao, việc này có thể lớn có thể nhỏ, chỉ sợ phải dựa vào lựa chọn của người này a!

“Đạn cầm thế nào?” Lam Y thử hỏi, toàn bộ nhạc cụ lấy cầm đứng đầu, kẻ không để ý tới thanh nhạc ít nhiều cũng biết chút, hơn nữa người này bộ dáng thư sinh, thánh nhân chủ trương lấy vui thông lễ nghi, tu thân dưỡng tính, hắn tiếp xúc nhiều nhất hẳn là cầm đi.

Ta ngẩn người, lắc đầu, nhắc tới cầm, mặc dù âm luật khinh kiện, có Hồng Mông chi âm, nhưng đạn nó lại cần tắm rửa huân hương lại còn lễ nghi rườm rà, hơn nữa vũ giác cung thương đều ở trên dây, ta một chú sơ ý liền mất điệu, làm ta thật sự đề không nổi hứng thú, nghe ta còn nghe, đánh thì miễn đi.

Lam Y thấy ta lắc đầu, càng thêm gấp gáp “Thi họa?”

Ta tiếp tục lắc đầu, cầm kỳ tổn tinh thần, thi họa phí sức lực, cho nên bốn thứ này ta ít khi dính đến.

Lam Y lại hỏi một ít vũ nghệ hoà nhạc tiểu kĩ các loại, ta lắc đầu, lắc đầu, tiếp tục lắc đầu, cuối cùng vẫn là kia Bạch Thưởng nhịn không nổi, rống một tiếng “Ngươi rốt cuộc biết cái gì?”

Ta nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ nói: “Ta cái gì cũng không biết!”

.

.

.