Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 24: Áp bách – 2




Họa vô đơn chí, lời này thực nửa điểm cũng không sai, vốn cừu gia của tên kia sẽ tìm tới cửa, lại không không ngờ Hoằng Hồng quán lại tới trước, ngươi nói ta thật vất vả mới giành được vị trí trên giường, nằm còn chưa ấm chỗ đã bị người túm dậy, xui xẻo cũng không cần xui xẻo tới mức này đi, nhìn một tên hung thần ác sát cùng một đám sắc mặt giễu cợt trước mắt, ta khóc không ra nước mắt, chọc chọc tên đầu sỏ nằm bên, giờ là lúc nào rồi mà hắn còn ngủ, cho ta là có ba đầu sáu tay giải quyết được hết thảy sao? Hừ, động tĩnh lớn như vậy vẫn không tỉnh, ngủ vậy mà cũng được, không bằng dậy giúp ta đuổi người đi, có phải sẽ được ngủ yên giấc không.

Tử Minh hiển nhiên không hề ngủ, khi đám người mới tiến vào sân hắn đã phát hiện, sở dĩ bảo trì trầm mặc là vì phát hiện võ công của đám người này không cao, nói cách khác cũng không phải nhằm vào hắn, bây giờ không phải lúc gây phiền toái, có thể tránh thì nên tránh, hơn nữa cái tên này, dám uy hiếp hắn, chết cũng xứng đáng, phẫn hận nghiến răng nghiến lợi, đơn giản nằm ngáy khò khò.

Tiếng ngày dài bên tai thành công vẽ trên mặt ta ba đường hắc tuyến, bất đắc dĩ buộc phải kiên trì chống trả, lúc này nguyệt hắc phong cao, thật là một thời điểm tốt để phóng hỏa giết người, nghĩ đến đây ta bất giác lui về chân giường, nhưng sờ soạng nửa ngày ngay cả cái vỏ kiếm cũng không đụng đến, thầm hận một tiếng, trực tiếp luồn tay vào chăn, sờ soạng ngực Tử Minh, ta dù gì cũng là ân nhân cứu mạng hắn, thế nào đến cây kiếm hắn cũng keo kiệt như vậy, cũng không phải dùng xong không trả hắn, thật keo kiệt.

Mấy người kia nhìn ta, động tác hiện tại có chút *** loạn, không khỏi càng thêm chán ghét xem thường, cũng không trách được bọn hắn hiểu lầm, bộ dạng hai ta hiện tại thực quá ái muội, chưa nói tới nằm trên cùng một giường đắp cùng một chăn, chỉ nói hắn nửa thân trần cùng ta phong phanh áo lót cũng đủ khiến người liên tượng, trời mới biết ta không phải muốn ăn đậu hủ hắn mà đi sờ hắn.

“Đủ rồi” Bạch Thưởng phẫn nộ quát, nhìn hình ảnh không biết thẹn trước mặt, nhiển nhiên y đã nhẫn nại tới cực điểm.

Ta ngượng ngùng thu tay về, người này sao phải giấu kiếm đi nhanh như vậy, như sợ ta cướp đi không bằng, tuy rằng ta quả thật có ý định này, sờ sờ cái mũi, ta quay đầu “Có chuyện gì không?” Nhìn một đám hùng hùng hổ hổ xông vào phá giấc ngủ của mình, lễ phép mở miệng.

Người nọ tựa hồ không ngờ ta lại hỏi câu như thế, không khỏi sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, hướng về phía ta nhổ một bải nước miếng “Quả nhiên là đồ thấp hèn, đi đâu cũng không dứt nổi khỏi nam nhân, không biết thẹn!”

Lời này ta nghe thật chối tai, ngươi nói một tên nam xướng trong kỹ viện như y có tư cách gì nói ta, đây không phải lẫn lộn đầu đuôi sao? Chẳng lẽ người này nghĩ ở trong kỹ viện còn đi tôn thờ trinh tiết sao?

Bạch Thưởng tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của ta, lập tức tức giận nói không ra lời, tay có chút run chỉ chỉ vào ta, thực chọc người trìu mến, quả thật Hoằng Hồng quán có không ít người ưa nhìn, không uổng là Giang Nam đệ nhất viện.

Ngay lúc ta tinh tế đánh giá Bạch Thưởng, kẻ vốn đang ngủ say phía sau đột nhiên cất tiếng bất mãn “Nhìn đủ chưa? Có muốn đi lên sờ sờ thử xem hay không?”

Ta nhanh chóng hoàn hồn, bất mãn bĩu môi, ta nhìn cái gì liên quan gì tới hắn, thật là bắt chó đi cày xen vào việc người khác.

“Lưu Ly còn không theo ta trở về” Lam Y từ phía sau đám người đi ra, đối ta gầm lên một tiếng, ánh mắt nhìn ta so với thường ngày thiếu đi một phần đề phòng địch ý lại thêm một tia xem thường.

“Lưu Ly?” Tử Minh thì thào lập lại một lần “Nguyên lai ngươi kêu Lưu Ly.”

Ta bất đắc dĩ lắc đầu, đối với tên này, ta không định tranh luận, tuy rằng ta rất muốn bầm thây vạn đoạn kẻ đã nghĩ ra cái tên này.

“Người này là ai?” Lam Y nhíu mi nhìn Tử Minh trong bóng đêm, hiện tại vốn là đêm khuya, bọn hắn mặc dù đốt đuốc, nhưng vẫn còn nhiều nơi chiếu không tới, ánh lửa bập bùng, nhìn qua bất quá chỉ thấy khuôn mặt bán nghiêng.

Ta trầm mặc, thật lâu sau nói: “Hoặc là đem theo hắn về, hoặc là ta chết ở chỗ này.” Thanh âm phát ra rất có khí phách, không chỉ có Lam Y sửng sốt, ngay cả Tử Minh cũng cả người cứng đờ.

Ta nói như vậy đơn giản là muốn gián tiếp mang giải dược về, lại không ngờ Tử Minh trong bóng đêm lại kéo lấy tay ta, siết chặt, ta mờ mịt ngẩng đầu, tựa hồ có thể thấy hắn cười với ta, ta không hiểu ra sao.

“Không cần lo lắng” Bên tai thổi nhiệt khí, làm ta không khỏi rụt cổ, người này lúc trước tay cũng không cho ta chạm vào, giờ lại làm sao vậy?

Ban ngày, cảnh sắc bên ngoài tĩnh mịch, phỉ thúy hoàng oanh chẳng thèm cất tiếng hót, ta đưa tay tiếp nhận mấy cái màn thầu được nhét qua cửa, môi trề ra đủ để treo cái đèn dầu, mỗi ngày đều cháo loãng cơm trắng ta sớm đã ngán tới cổ.

“Ăn đi” Tùy tay ném một cái màn thầu vào tay Tử Minh, lại quăng qua một dược bình “Này cho ngươi.”

Tử Minh đặt màn thầu qua một bên, nhìn nhìn bình nhỏ màu xanh trong tay, lại nhìn nhìn bàn trang điểm rỗng tuếch, cuối cùng đem ánh mắt hướng tới ta “Ngươi ——” Hắn dừng lại một chút, tựa hồ đang sắp xếp từ “Ngươi ngày hôm qua —— “

“Muốn nói cái gì thì nói, đại nam nhân sao lại giống như nữ nhân vậy!” Ta oán hận cắn màn thầu trong tay, tâm tình buồn bực tức giận, từ lúc bị mang về Hoằng Hồng quán, ta cùng tên trước mắt này liền bị cách ly hoàn toàn, một ngày đưa một lần cơm không nói, thậm chí ngay cả dưa muối cũng không có, đôi khi còn mang tới cơm thiu, nghĩ tới ta vàng ngọc phú quý bao nhiêu năm, hôm nay thế mà lại ở đây chịu tội, sao có thể không hận.

“Nhịn cho ta, bạc của ngươi cũng đã dùng hết, sau này đừng mong có gì để ăn.” Ta tức giận chỉ tay cảnh cáo người trên giường, đồng thời một ngụm nuốt cái màn thầu cực kỳ nhỏ vào bụng, mấy tên kia mang màn thầu đến để lót dạ a, làm nhỏ như vậy, không phải định làm ta chết đói chứ.

Tử Minh tựa hồ muốn phát hoả, nhưng nhìn thoáng qua bình sứ trong tay lại bình tĩnh trở lại, oán hận trừng mắt với ta một cái, tùy tay ném màn thầu lại “Cho ngươi” Ta sửng sốt, không nghĩ tới hắn lại thật sự cho ta.

“Thuốc này, là ngươi lấy mấy cái tráp kia đổi?” Tử Minh cũng không biết tâm tư mình lúc này, không khỏi cao hứng, giọng bất giác có điểm ôn nhu.

Ta gật gật đầu cũng không phải thực để ý, với ta mấy cái tráp son kia nửa điểm tác dụng cũng không có, nhưng ta như vậy không phải người khác cũng thế, đối với người ở đây mà nói, chỉ sợ mấy thứ kia so với đồ ăn còn hữu dụng hơn, dù không được người sủng ái ít nhất cũng có thể tự trang điểm cho mình.

Hiển nhiên Tử Minh cũng cho rằng như vậy, hắn coi ta là một nam sủng bán mình vào thanh lâu, đương nhiên liền coi mấy thứ kia nặng như tính mạng mình, bây giờ lại vì hắn đem dụng dụ sinh nhai ra đổi, sao có thể không cảm động, huống chi ta còn nói qua “Hoặc là đem theo hắn về, hoặc là ta chết ở chỗ này.” Một câu chí tử bất du, tuy rằng bản thân không ý thức đến.

Ta nhanh chóng gặp màn thầu trong tay, chỉ sợ hắn hối hận lại lấy lại, mà hắn cứ nhìn chằm chằm ta như vậy, bảo ta ăn thế nào, lưu luyến nhìn phân nửa cái màn thầu trong tay, ta cõi lòng đầy bi thống đặt nó vào tay Tử Minh “Ngươi ăn.”

Tử Minh ngơ ngác nhìn màn thầu bị người cắn một nửa đặt trong tay, cuối cùng tựa hồ còn kéo khóe môi, cúi đầu không chê, từng miếng từng miếng nhỏ bắt đầu ăn, thực tao nhã, nhưng mà màn thầu của ta a, nó đã đi vào trong bụng người khác rồi, ta nhìn chằm chằm người này đầy hối hận, để hắn nuốt màn thầu của ta vào bụng, có trời mới biết, ta bỏ ra bao nhiêu khí lực mới khắc chế không có giành lại từ tay hắn, đói a!

“Thực là tình chàng ý thiếp a!” Bên cửa truyền đến thanh âm mở khoá.

.

.

.