Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 23: Áp bách – 1




Nửa đường nhặt được phiền toái, ta không còn cách nào đành mang theo kẻ bị trọng thương này ra khỏi thành, không chỉ thế, còn phải ẩn trốn, trên người hắn vết thương cũ mới chồng chất, chỉ sợ người truy sát không chỉ một đám vừa xong, đến lúc đó võ công ta chưa khôi phục không chừng bị vạ lây.

Cân nhắc trước sau, cũng chỉ có thể tìm một tiểu viện bỏ hoang đặt người xuống, đợi người này tỉnh lại rồi tính tiếp, lục lọi lôi ra toàn bộ bạc trong ngực hắn, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng so với một lượng bạc của ta thì vẫn hơn nhiều, ngươi nói hắn xuất môn lại không mang nhiều lộ phí, hại ta đi theo hắn ăn kham nuốt khổ, thật vô đạo đức.

Lão nhân gia ta lớn tuổi như vậy, lỡ ăn phải thứ gì bẩn thỉu thì biết oán ai đây, lắc đầu thở dài kéo lớp vải che mặt của người đang hôn mê, không nghĩ tới sau đó lại là vẻ đẹp mỹ miều hiếm có, ta thầm nghĩ đáng tiếc, nếu là nữ nhi, chỉ sợ đã sớm bị hứa gả, sao còn ở đây đánh đánh giết giết, đem người nhấc lên giường, không khỏi vươn tay nhẹ vuốt đôi mày đang nhíu chặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, da mịn thịt mềm so với nữ tử còn tốt hơn, nuốt ngụm nước miếng, trước kia thế nào lại không biết người này đẹp như vậy, bất quá cũng phải ngẫm lại, một lão già như ta không nên ăn đậu hủ một hậu sinh, huống chi đậu hủ này còn là miếng đậu hủ chua loét, đến lúc đó ta càng khóc không ra nước mắt a.

Ta cùng người này cũng coi như ở chung một thời gian, đã sớm biết hắn dịch dung, lần này hắn trọng thương hôn mê ta mới thấy chân diện mục, kỳ thật cũng không phải ta cố ý hủy diện cụ, chỉ là nếu phẫn nữ trang, vẫn là chân diện của hắn tương đối thích hợp, hơn nữa mi này, mi dài tựa như túc phi yên ——

Cẩn thận lấy kéo cắt bỏ y phục trên người hắn, vừa rồi chỉ băng bó qua loa, lôi kéo di chuyển nãy giờ hẳn đã sớm nứt ra rồi, ta nhíu mi cắt gạt phần thịt thối, lấy nước muối rửa sạch mới rắc thuốc trị thương hắn mang theo người, thuốc trị thương không nhiều lắm nhưng dược hiệu cao, ta áng chừng phần dược còn trong bình, tùy tay nhét vào ngực mình, thánh nhân nói trộm cũng có luật, ta cứu mạng hắn lấy linh dược của hắn thì có gì phải áy náy.

Đến lúc đem người này toàn thân băng bó sạch sẽ xong, ngoài cửa sổ sắc trời đã muốn sáng rõ, giằng co một đêm ta dĩ nhiên mệt ra rời, ngó ngó bốn phía, trực tiếp vén chăn của người bị thương chui vào, nơi này chỉ có mỗi cái giường hắn đang nằm, cũng chỉ có mỗi cái chăn hắn đang đắp, ta thực không có lựa chọn nào khác, thực không có ý khinh bạc. Nhưng ta mới mơ mơ màng màng muốn ngủ, đã bị tên gia hoả vong ân bội nghĩa kia đá cho một cước xuống giường, ngao ô, hắn không biết dưới đều là đất cứng sao? Đau chết ta, ta sớm biết gặp phải người này tuyệt đối không phải chuyện tốt mà…

Chậm rãi đứng lên, mặt trời ngoài cửa sổ đã ngả về tây, ta xoa xoa bụng, thỏa mãn nghe được một tiếng ừng ực, cũng không để ý kia ánh mắt phẫn hận trên giường đang nhìn ta, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, rõ ràng thương thế đã như vậy còn không đổi tính, chẳng trách thương thế không thể tốt lên, đáng đời ——

Đi vào gian bếp, ta nhất thời nhức đầu phi thường, nhớ tới võ công ta đã có thể luyện, nhưng còn chuyện làm bếp ——

“Khụ khụ khụ” bưng lấy cái thứ đen sì sì trong tay ta nhanh chóng chạy khỏi gian bếp nồng nặc khói đen, ta tự xưng ta vô sở bất thông, thiên tư phi thường, hiện tại xem ra, phỏng chừng cũng chỉ là lời kẻ khác khen tặng, nếu ta không sinh ở nơi cao, chỉ sợ mỗi ngày cũng chỉ được ăn cơm khê cháo loãng, ta nhìn thứ trong bát, độc dược so với thứ này hẳn còn ngon lành hơn, muốn ta ăn hết thứ này… Ta nghĩ nên vì thân thể mình mà suy nghĩ một chút, đói thì đói đi, bưng cái bát hỗn độn ấy đến trước mặt bệnh nhân, cảm giác được ánh mắt hắn quét qua cái bát, ngoài sở liệu của ta, bệnh nhân thế nhưng không cự tuyệt, ngược lại chậm rãi bắt đầu ăn, ta mím môi, hắn quăng đập cái bát ta còn có thể lý giải, thế nhưng hắn lại ăn cái thứ đen xì khét lẹt ấy một cách nhã nhặn ta thực bội phục, cảm giác dạ dày người này là làm bằng thiết, đầu lưỡi bằng đá a.

“Tại sao ta lại ở chỗ này?”

“Ngươi là ai?”

“Ngươi muốn gì?”

Bệnh nhân nuốt xong ngụm cháo đen cuối cùng, thuận miệng tung ba vấn đề, ta nhận cái bát trống trơn hãy còn có chút xuất thần, hắn thế mà ăn đến miếng cuối cùng, chẳng lẽ cái thứ ta làm thật sự có thể cho vào miệng? Ta không khỏi hối hận mình đã không ăn trước mấy miếng, không dưng cho tên trước mặt này chiếm tiện nghi.

Làm thật lâu thật lâu sau khi ta rốt cục ăn được bát cháo chính tay mình làm thì ta mới biết hôm nay ta có bao nhiêu nông cạn, sau có cho vàng ta cũng không ăn lại thứ này.

Hắc y nhân cũng chính là bệnh nhân hiện tại thấy ta không đáp, cũng không miễn cưỡng, trực tiếp hướng ta hạ lệnh “Ta cần tu dưỡng vài ngày, ngươi ngủ dưới đất, còn có, đi làm một ít thức ăn, không phải cháo.”

Ta vừa nghe nhất thời nổi trận lôi đình, cái gì mà ta ngủ dưới đất, này rõ ràng là phòng của ta, mặc dù là dùng tiền của hắn thuê, nhưng cũng không thể bắt ta ngủ dưới đất a, hiện tại hậu sinh thật là không biết kính già yêu trẻ, thời thế đổi thay, thời thế đổi thay…

“Xoẹt” Ngay khi ta giơ chân, mũi trường kiếm chói lọi hướng tới cái cổ mảnh khảnh của lão nhân ta, ta nuốt khẩu nước miếng, đem toàn bộ lời răn dạy quở mắng nuốt xuống, xem ra lúc này không phải lúc giáo dục lại tên hậu bối này.

“Còn không mau đi?” Trường kiếm thu hồi, ta chán nản giữ lấy tay ma đầu.

“Buông tay ra” Tử Minh nhíu mi ngoan trừng, hận không thể đâm thủng hai lỗ trên người tên trước mặt, ta ngượng ngùng buông tay hắn ra, bĩu môi nguỵ biện nói: “Ta chỉ là bắt mạch cho ngươi.”

“Nga?” Tử Minh nhướng mày, trong lòng cười lạnh, nếu không phải hiện tại hành động bất tiện, còn cần dùng tên vô lại này, nếu không —— tay phải đụng đến lợi khí bên gối, thỏa mản nhìn người nọ lập tức từ đầu giường rút xuống chân giường, miệng còn lảm nhảm cái gì quân tử gian nguy không dừng dưới tường.

Khẽ quát một tiếng tử tú tài, Tử Minh lại vươn tay hướng ta vẫy vẫy, ta quét mắt tới hàn thiết bảo kiếm bên gối, chuyển bước đi tới, thầm hận chính mình ngày đó còn giữ tiền tài không thuận tay ném cái thứ đồ chơi hại người kia đi, để bây giờ chính mình bị người chế trụ.

“Mai đi tìm cho ta một thân y phục thích hợp” Tử Minh mắt cũng không nhìn, phân phó “Còn nữa tìm những dược hiệu này, nhớ rõ cần tách ra bốc thuốc, chớ để người theo dõi.”

“Còn không đi?”

Ta cúi đầu rũ mắt, bất vi sở động, hắn cho hắn là ai, ta dựa vào cái gì nghe hắn, cũng không nghĩ xem mạng hắn là ai cứu, oán khí nổi lên ta không thèm đếm xỉa đến lời hắn.

“Có đi hay không?” Tử Minh thấy ta bất động, thanh âm nhất thời trầm xuống, bộ dạng hắn có doạ người không ta không biết, nhưng muốn làm ta sợ thì không thể nào, ta năm đó không cần áp thanh đã có người sợ hãi, so ra trình độ ta vẫn cao hơn hắn.

“Không đi” ta thối lui đến bên tường, cách hắn năm bước, với thương thế trên người hắn, giờ muốn trảo đến ta, quả thực là không thể nào, ta không sợ hãi kháng nghị việc đãi ngộ bất bình đẳng.

“Ngươi ——” Hiển nhiên Tử Minh thấy ta bất động, tức giận thở mạnh “Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng đi?”

“Ta muốn ngủ trên giường” Đây là chuyện ta rất không hài lòng, người này tỉnh lại cũng không để ý mình trọng thương một cước liền đem ta đá xuống giường, làm ta choáng váng đầu óc, bây giờ thắt lưng còn đau, hơn nữa ta tìm được một tiểu viện như vậy, giường cũng chỉ có một, hiện tại tuy rằng không lạnh, nhưng ngủ trên đất cũng thật không chút tư vị.

Ta tính tuổi tác, võ công hay địa vị đều cao hơn hắn, vì sao ta phải ngủ dưới đất, tuy bộ dạng ta hiện tại chỉ hai mươi bảy tuổi, tuy võ công ta hiện tại hoàn toàn biến mất, tuy không ai biết ta là Hợp Hư, nhưng sự thật chính là sự thật, bất kể thế nào ta cũng không thể ngủ dưới đất, không chỉ vì thoải mái, còn vì mặt mũi.

Đã nhiều ngày ở chung, ta biết hắn sẽ không tuỳ tiện chém ta, không có ta hắn cũng chỉ có thể ăn không khí a, trên đùi hắn có thương tích, không đến mười ngày nửa tháng là không thể lành.

“Ngươi lại đây” Tử Minh áp chế tức giận, cố gắng cười vô hại.

“Không qua”

“Lại đây” Lần này cười càng hòa ái.

Ta có chút do dự, nhưng vẫn kiên định lắc đầu.

“Lại đây, ta không đánh ngươi.” Đây tuyệt đối là dụ hống, hắn coi ta là tiểu hài tử ba tuổi sao? Ta đường đường nam nhi bảy thuớc, sao có thể nói không giữ lời, đã nói không qua, xem ngươi có thể làm gì ta, ta khẽ xê dịch, cảnh giác nhìn biểu tình kẻ bị trọng thương, cho dù con báo bị thương vẫn là con báo, đạo lý này ta so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng.

“Hảo, tốt lắm” Tử Minh thấy ta bất kể thế nào cũng bất vi sở động, rốt cục nổi giận, xoay người nằm xuống, không để ý tới ta, bộ dạng giống như giận dỗi.

Ta ngẩn người, nhìn sắc trời bên ngoài, thử đi lên phía trước hai bước, lại chuyển đến trước giường, thấy hắn như trước đưa lưng về phía ta không hề có động tĩnh, hình như đang ngủ, gan lớn hơn, gẩy lưỡi kiếm bên gối xuống chân giường, hoả tốc cởi quần áo ra nằm chết dí trên giường, cuối cùng còn giật chăn trên người hắn sang đắp, trong mơ hồ tựa hồ nghe thanh âm tức tối, bất quá có giường ngủ ta cũng chẳng để ý tiểu mao bệnh hắn, nằm xuống liền chìm vào cơn mộng.

.

.

.