Lam Y nhíu mi nhìn Hồng Thường bị người đưa đi, cũng không biết suy nghĩ cái gì, ta cũng chẳng thèm để ý hắn, chỉ lo ở một bên than thở, trách Cách Ngạo Sinh hại ta thật thảm, ta hiện tại thân vô lực, võ công lại mất, còn rơi xuống địa phương này không cẩn thận sẽ bị người khinh bạc a, làm thế nào đây, nghĩ đến đây ta lại càng bi ai, thật muốn gào khóc mấy tiếng, để biểu đạt tình trạng bi phẫn lúc này của ta, nhưng làm vậy trước mặt người ngoài thật mất thể diện a, có qua ba mươi năm thì sao, mặc kệ tuổi tác có lớn hay không, lão nhân gia ta da mặt tuy dày, nhưng ái mỹ chi tâm ai chẳng có, không thể để quá mức khó coi, hơn nữa hiện tại ta đang ở trong tay địch chọc giận người của người ta cũng không tốt.
Lam Y quay đầu lại, nhìn ta đang than thở, mày nhíu càng chặt, nói không chừng còn có chút chán ghét, hắn nhìn ta chẳng qua là kẻ cáo mượn oai hùm, tiểu nhân đắc chí mà thôi, kỳ thật cũng chẳng trách được hắn nghĩ thế, ai như ta đến nơi đây ngày đầu tiên cũng không khóc không nháo còn đòi ăn đòi uống, ai nhìn cũng không cho là bị bắt cóc tới.
“Hồng Thường chỉ là xúc động nhất thời, thỉnh thứ lỗi” Nói thứ lỗi nhưng mặt lại lộ vè coi thường, ta không nghĩ có một ngày lại có kẻ lộ sắc mặt này với ta, thần sắc đại bất kính như thế ——
Ánh mắt hơi hơi nheo lại, ta hiện tại thậm chí có ý nghĩ muốn giết hắn, tuy rằng võ công ta lần nữa biến mất vô tung, nhưng cũng không đến nỗi không đấu nổi với tên tiểu quan.
Lam Y tựa hồ cảm thấy cái gì, chỉ vội vàng nói vài câu, khiến mắt ta phát hoả xong vội vã rời đi, ta hạ mí mắt, che đi lệ khí trong mắt, lắc đầu than khổ, tính tình ngày càng nóng nảy, không biết Cách Ngạo Sinh thấy ta thế này liệu có thể vui mừng khôn siết hay không, kỳ thật có thể bảo trì bộ dáng này ta phải vui vẻ mới đúng, dù sao vẫn hơn bộ dạng lão già da nhăn nhúm cách tới mấy thế hệ, ít nhất giờ cùng Cách Ngạo Sinh đứng chung một chỗ sẽ không ai coi ta là phụ thân hoặc nhi tử của hắn, như thế cũng coi như đáng mừng a.
“Công tử đừng so đo với Hồng Thường, hắn cũng là ——” Bích Lạc thu dọn đống hỗn độn trong phòng, nhắc tới Hồng Thường không khỏi thở dài “Hắn chỉ là không cam lòng mà thôi” Nói tới đây gượng ép cười cười, có chút bi ai cùng bất đắc dĩ, lấy chén trà đã dấu kỹ ra rót cho ta chén trà, còn cẩn thận thử nước ấm, ta tiếp nhận chén trà, nhấm một ngụm từ chối cho ý kiến, trà không phải loại trà ngon, miễn cưỡng xem như uống được, so với thứ Cách Ngạo Sinh cho ta uống vẫn tốt hơn nhiều, người kia sợ là không có ham mê phẩm trà, phỏng chừng Diệp Mạt Tử với hắn cũng chẳng khác gì nước lã, ta cũng không tỏ ra khó chịu, ban đầu tự nói là do mình ăn nhờ ở đậu lâu dần mới biết là do người rót mà hương trà mới khác, nếu ở nơi khác ta tuyệt không uống thứ ấy.
“Chờ hắn thông suốt thì tốt rồi, nếu tới đó muốn chạy sẽ là không thể.” Bích Lạc cảm khái, ta lại nhớ đến tuyển chọn trong lời Hồng Thường, không khỏi hỏi ra miệng “Hồng Thường nói sẽ tuyển chọn là cái gì?” Ta chỉ biết mình cùng với một nhóm người sẽ bị một đám tới tuyển, nhưng còn chưa biết tuyển để làm gì, chẳng lẽ bắt về nhiều quá giờ phải chọn lại sao? Giờ ta bắt đầu tò mò đây rốt cuộc là hảo sự gì, đáng giá để những kẻ này rách đầu đổ máu cũng phải lao vào, hầu hạ kẻ khác thực sự vui vẻ như vậy sao?
Bích Lạc rõ ràng sửng sốt, hiển nhiên không ngờ ta lại hỏi như vậy, ta khua tay gọi thần chí y trở về, ta không biết thì có gì kỳ quái? Ta cũng không phải lão Thần Toán Tử kia, làm sao có thể chuyện gì cũng biết. Y chẳng lẽ quên ta lúc hôn mê bị kéo đến đây, cho tới bây giờ ngay cả ai cứu ta ai hại ta đều không rõ, nếu không phải thế, ta đã không ở lại nơi này rồi, vén vạt áo ngồi xuống giường, không biết bọn chúng đã từ nghe qua ‘thỉnh thần thì dễ tiễn thần thì khó’ hay chưa, ta âm thầm cười lạnh một tiếng.
Kẻ dám làm chuyện này với ta đến giờ không nhiều lắm, cũng chỉ có mấy người, nếu giờ không phải là bạch cốt lâu khô thì cũng đi làm bạn với Diêm vương hết rồi, ta thấy đám người này quá nhàm chán, chọc bọn chúng một chút, thuận tiện ở đây dưỡng thương cũng không có gì không tốt, ta cũng không muốn ra ngoài làm ăn mày, cái khác không nói, nhưng vấn đề no ấm thì đáng để suy tính a, ta cũng không thích chịu đói, còn nữa —— ta cũng không biết lấy hình dáng gặp Cách Ngạo Sinh thì phải giải thích ra sao, ít nhất cũng chờ khôi phục võ công rồi nói sau, dù sao khoác cái hình dáng ra ngoài, cho dù không ai liên tưởng ta với đại ma đầu mất tích ba mười năm trước, chỉ sợ cũng gặp nhiều phiền toái, lỡ gặp chuyện giữa đường, không thể chạm tới cánh tay nhỏ bé của Cách Ngạo Sinh, mất nhiều hơn được, mất nhiều hơn được, ta lắc đầu liên tục.
Bích Lạc thấy ta lắc đầu, còn tưởng ta vì Hồng Thường mà thấy phiền, nhất thời có chút hoảng loạn, dừng thu dọn, tới trước mặt ta khuyên giải “Công tử, nghe ta khuyên một câu, người nếu được Đường chủ coi trọng tự nhiên là không có gì, nhưng vạn nhất ——” Tiểu đồng có vẻ lo lắng cảm nhận của ta, điểm này càng làm ta dở khóc dở cười, nghĩ tới Hợp Hư ta khi nào lại lưu lạc tới mức này —— phải đi tranh sủng của một nam nhân, nói ra còn không sợ kẻ khác cười rụng răng.
“Vạn nhất người thất sủng, văn tự bán thân người vẫn còn ở Hoằng Hồng quán này, đến lúc đó mọi người sớm chiều ở chung cũng sẽ có chút giao hảo, người lại là người đến sau ——” Ta nghe đến đó không khỏi thần tình hắc tuyến, nghe khẩu khí này của y ta nửa điểm cũng không hi vọng được tuyển, ta sờ sờ mặt, làn da không tồi, cũng có thể coi là da mịn thịt mềm, sờ sờ lông mi, trường phi nhập tấn cũng phi thường uy phong, lại xoa xoa cái mũi một lần, ta lớn lên thật sự kém như vậy sao? Lại không khỏi nhớ tới thị thiếp nam sủng thuộc hạ trước đây, từ bé tời giờ chưa từng có ai dám đánh giá bộ dạng của ta, cứ thấy ta là đầu thấp cúi, ngẩng đầu lên cũng không dám nhìn ta, những trưởng lão kia cũng không ngoại lệ.
Thở dài, ta đường đường nam nhi bảy thuớc lại đi so đo diện mạo làm gì, dù sao Cách Ngạo Sinh cũng không phải loại người để ý dung mạo, bộ dáng này của ta không lệch không khuyết có gì không tốt, ta cả đời này không có cơ hội làm nam sủng rồi, mà chuyện này không có liên quan tới sinh mệnh cũng chẳng quan hệ đến sinh kế, nghĩ đến đây mày không khỏi dãn ra, bực bội lúc hôn mê bị kẻ ký văn tự bán mình cũng tan đi không ít.
Ta nghĩ thế nhưng kẻ khác không nghĩ vậy, ánh mắt Bích Lạc nhìn ta tựa hồ ta sẽ bị biếm lãnh cung ngay tức khắc vậy, ta không biết ở đó không được sủng ái sẽ có kết cục gì, nhưng nhớ đến những kẻ cố gắng lấy lòng ta trước đây, ta lại nghĩ thất sủng chắc chắn chẳng có gì dễ chịu, từ xưa phong ba hậu viện, ta không có hứng thú tìm hiểu, rảnh rỗi thì xem trò một chút, gặp được trò hay thì thêm mắm thêm muối để nó kéo dài hơn chút, dù sao người thì không thiếu, mất vài tên cũng không tiếc.
Chẳng qua khi đó ta xem náo nhiệt, hiện tại đến mình diễn trò, tạo hóa trêu người, kiếp này sổ thiên khắc ta, nghiến răng nghiến lợi.
“Các ngươi lúc nào cũng Đường chủ đến Đường chủ đi, rốt cuộc là Đường chủ nào?” Ta nhàm chán hỏi, Bích Lạc rốt cục cũng chú ý tới câu hỏi của ta, kỳ thật nếu y còn xem nhẹ ta lần nữa, ta sẽ không tốt tính như với Cách Ngạo Sinh đâu.
Ta từ trước đến nay không phải kẻ làm việc theo tình cảm, sinh ra tham luyến với Cách Ngạo Sinh thật ngoài ý muốn, cái này cũng vì tình huống lúc đo không có lối thoát, vô tình lại thành nhân duyên, lòng ta khi đó bất ổn lưu luyến sự ôn nhu của hắn cũng là lẽ thường, đến nỗi sau này, ta nghĩ hắn vẫn còn có chút phân lượng, nếu không ta cũng đã không lúc nào cũng nhớ tới hắn, chuyện này trước kia chưa từng có, hắn cả đời này đừng mong lấy vợ sinh con, cho dù ta không cần hắn, cũng tuyệt không chấp nhận để kẻ khác chạm vào hắn, đồ của ta trước sau gì chỉ có thể là của ta, vô luận ta có để ý hay không.
Bích Lạc nghe ta hỏi lại sửng sốt, thoáng ngừng lại rồi y lại thao thao bất tuyệt “Ngươi không biết?”
Thấy ta mím môi không nói, biết ta thật sự không hiểu, lúc này mới cẩn thận xem xét chung quanh, hạ giọng hỏi câu khiến ta hoá đá tại chỗ “Người từng nghe qua U Minh giáo?”
Trên đời có những chuyện trùng hợp không thể giải thích, đổi tới đổi lui, đi vòng lớn như vậy, thế nhưng lại vòng về chỗ cũ, nói ‘thế sự vô thường’ cũng không sai, chẳng qua cũng chỉ quay quanh một điểm mà thôi.
.
.
.