Thanh Sơn ẩn ẩn thủy điều điều, thu tẫn Giang Nam thảo vị điêu.
Hợp Hư cùng đám Vân Định Hưng kết giao một đường tới phía nam, một đường cảnh sắc thay đổi không ngừng, mọi người ca ca hát hát thực không thấy nửa điểm mệt mỏi, một ngày rốt cục cũng tới Thái Hồ, mà Luận Kiếm sơn trang đó là xây trên hồ, trước mắt ba quang vạn khuynh, trên bờ vạn cây sơn trà, đi đến nơi mọi người liền cảm thán.
“Thế nào còn chưa có người đón chúng ta?” Đinh Hồng nhìn mặt hồ mênh mông, có chút oán hận nói.
“Hẳn là có chuyện chậm trễ, chờ một chút, nếu chờ không được, chúng ta trước trú tạm bên ngoài một đêm đi, dù sao còn hai ngày nữa mới đến luận kiếm đại hội, không cần gấp.”
“Sư huynh, huynh nói lần này Luận Kiếm sơn trang đưa ra Ngu nhân bội là thật hay giả?”
“Vô luận là thật hay giả, e rằng chúng ta cũng chỉ có thể bị cuốn vào thôi.” Vân Định Hưng cười khổ thở dài một hơi, nửa đường đi chợt nghe tin, nói là Luận kiếm đại hội lần này người thắng sẽ được thưởng Ngu nhân bội, tin này vừa truyền tới, không khỏi đem giang hồ trở mình một phen, Luận kiếm đại hội vốn đã náo nhiệt, nay lại càng thêm náo nhiệt.
“Đến đây đến đây, sư huynh huynh mau nhìn” Đinh Hồng cũng chính là Hồng Vân Nhi, lúc này đột nhiên hoan hô một tiếng, chỉ cho mọi người thấy con thuyền đi trên sông.
“Các vị chính là anh hùng phái Hoa Sơn?”
“Tại hạ Vân Định Hưng phái Hoa Sơn”
Người đến là một người trung niên có chòm râu dài, xem bộ dáng tựa hồ là một quản sự, lúc này nghe Vân Định Hưng báo danh, lập tức đi xuống sàn thuyền nghênh đón.
“Nguyên lai là Vân đại hiệp, tiểu nhân Vương Cam tổng quản Luận Kiếm sơn trang, phụng mệnh trang chủ đến nghênh đón, tiếp đón không chu toàn mong chư vị thứ lỗi.” Vương Cam nói như thế, lại dấu không được vẻ buồn rầu giữa lông mày, xem ra Luận Kiếm sơn trang đã xảy ra chuyện gì.
“Vương tổng quản khách khí”
Vân Định Hưng lại cùng Vương Cam hàn huyên vài câu, rồi mới lên thuyền đi vào Luận Kiếm sơn trang. Đường đi có cờ hiệu Luận Kiếm sơn trang dọc theo, tự nhiên là không chút trở ngại.
“Luận Kiếm đại hội còn hai ngày mới tổ chức, Thái Hồ này mặc dù không đẹp bằng hồ Động Đình, nhưng cũng có chút dễ nhìn, các vị đường xa mà đến không ngại đi dạo một chút, cũng không uổng một chuyến tới Thái Hồ.”
“Thái Hồ bao la hùng vĩ như thế, Vân mỗ đương nhiên sẽ không bỏ qua” Vân Định Hưng cùng Vương Cam hàn huyên một hồi về phong cảnh Thái Hồ, có điều Vương Cam kia lại tựa như có tâm sự gì, lúc trả lời mặc dù không có ý lãnh đạm, nhưng có chút mệt mỏi, vô tâm nói chuyện.
“Trong trang có phải đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Cam ánh mắt phức tạp nhìn Vân Định Hưng, trầm ngâm một chút, thở dài một hơi.
“Vốn Vân đại hiệp không hỏi, tại hạ cũng phải nói rõ, Vân đại hiệp nếu hỏi, tại hạ lại càng không cần giấu diếm, hơn nữa chuyện này sợ là các vị vừa đến bổn trang lập tức sẽ biết, nói hay không đều giống nhau.” Vương Cam lại thở dài một tiếng, nhìn về phía Luận Kiếm sơn trang ưu sầu nói không nên lời.
“Nga? Chẳng lẽ có quan hệ tới Ngu nhân bội?”
“Trừ bỏ Ngu nhân bội kia, bổn trang còn có phiền toái gì, bổn trang cũng không phải lần đầu tổ chức Luận kiếm đại hội.”
“Vốn Trang trang chủ trong lúc vô tình tìm được Ngu nhân bội, nói là thiên đại hảo sự, lại không phải như cầm khoai lang phỏng tay sao, cho nên Trang trang chủ tả hữu cân nhắc mới đem Ngu nhân bội ra, nói là người thắng trong Luận kiếm đại hội sẽ được Ngu nhân bội này, mong bỏ Ngu nhân bội này khỏi tay, nhưng ai có thể tưởng —— “
“Chẳng lẽ Ngu nhân bội xảy ra vấn đề gì?” Vân Định Hưng tim đập mạnh một chút, vội hỏi.
Chỉ thấy Vương Cam lắc lắc đầu “Vân đại hiệp có biết vì sao thuyền nghênh đón chư vị hôm nay chậm chạp không đến hay không?”
“Hôm nay Thiên Huyền cung cùng U Minh giáo đều kéo đến bỉ trang, Thiên Huyền cung thì cũng thôi, trang chủ cũng có đưa thiệp mời, nhưng ma giáo —— “
“Tên ma giáo kia luôn miệng nói Ngu nhân bội vốn là của tiền giáo chủ gì đó của bọn hắn, hiện giờ không hai tay đưa trả thì thôi, ngay cả Luận Kiếm đại hội cũng không cho họ tham gia, mà Luận Kiếm đại hội là mời nhân sĩ võ lâm, cũng không có nói phái tà đạo không thể tham gia, trang chủ sợ tên ma giáo ấy không cam lòng, gây chuyện gì, đáp ứng cho bọn họ vào trang, mà nhắc tới cũng thực trùng hợp, U Minh giáo còn chưa vào trang đã đụng mặt Thiên Huyền cung, hai bên không ai nhường ai, lúc tại hạ rời đi họ vẫn còn giằng co trước cửa.” Nói tới đây, Vương Cam liên tục cười khổ, Luận Kiếm sơn trang có thể dĩ lập giang hồ trăm năm mà không đổ, là vì bọn hắn đứng ở phái trung lập, thanh danh trung thần nghĩa sĩ, trang chủ cũng không muốn khơi mào tranh chấp võ lâm, lại không ngờ sóng gió nổi lên không ngừng, Thái Hồ sợ là khó lòng bình yên.
“U Minh giáo cùng Thiên Huyền cung là người nào tới?” Hợp Hư vừa nghe người bổn gia đến, trong lòng lập tức bồn chồn, không khỏi lên tiếng hỏi.
“Vị này chính là ——?”
“Vị này không phải là người Hoa Sơn chúng ta, vì cùng đường, cho nên kết giao cùng đến.” Vân Định Hưng nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một câu “Hà huynh cũng không biết võ công, tới đây là để tìm người.”
“Nga? Tìm người? Không biết là tìm người nào? Tại hạ làm tổng quản ở Luận Kiếm sơn trang cũng có thể giúp được một phần.” Vương Cam đã sớm chú ý tới sự tồn tại của Hợp Hư, dù sao trong một người không nhìn ra có võ công hay không đứng trong đám người Hoa Sơn, thế nào cũng có chút quái dị, hơn nữa một người nhìn không ra võ công, không phải là cao nhân, thì là người bình thường, tuy rằng người này niên kỷ không giống người mang tuyệt thế võ công, nhưng vạn nhất nhìn nhầm thì sao, mà lúc này nghe Vân Định Hưng nói đối phương không biết võ công, Vương Cam mới hoàn toàn yên lòng.
Vương Cam vừa nói thế, đã nhắc nhở Vân Định Hưng “Vương tổng quản, không biết Cách Minh chủ đã tới chưa?”
“Cách Minh chủ hình như có chuyện gì đó, hôm qua phái người đến nói, khi Luận kiếm đại hội bắt đầu mới có thể đến.” Vương Cam lại cười khổ bỏ thêm một câu “Nếu Cách Minh chủ tới, bỉ trang cũng không khó xử như vậy.”
Hợp Hư nghe Cách Ngạo Sinh còn chưa tới, có chút thất vọng, Vân Định Hưng thấy vậy, an ủi: “Hà huynh không ngại ở lại cùng ta chờ hai ngày, sớm muộn gì Cách Minh chủ cũng sẽ đến.”
“Như vậy đa tạ” Hợp Hư lời còn chưa dứt, đã thấy một đại hán đi đến.
“Tổng quản”
“Có chuyện gì?”
“Trang chủ phái người truyền lời, nói là cửa chính có nhiều bất tiện, thỉnh tổng quản đưa các vị anh hùng Hoa Sơn trực tiếp tới viện sau nghỉ ngơi.”
Nói xong hướng đám Vân Định Hưng cúi người thi lễ “Trang chủ còn nói, thỉnh các vị anh hùng Hoa Sơn thứ lỗi, tới chiều trang chủ sẽ đích thân tiến đến bồi tội.”
“Khách trang chủ quá khách khí” Lúc này thuyền đã đến gần Luận Kiếm sơn trang, từ xa nhìn lại, trên bờ quả thật có hai nhóm người gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây đứng, không cần phải nói nhất định chính là người U Minh giáo cùng Thiên Huyền cung.
Vương Cam xin lỗi vài tiếng, liền phân phó thuyền quay đầu, tính toán vòng qua cửa chính, nhưng xa xa đã thấy một con thuyền lớn đi tới đây, lúc này có quay đầu cũng không kịp, vì để nhường đường cho thuyền lớn, thuyền bọn hắn cũng chỉ có thể đi về phía trước, bằng không cũng sẽ bị thuyền lớn làm đắm.
Vương Cam nhìn con thuyền cắm hoàng lam kỳ, dậm chân phân phó đem thuyền cập bến cửa chính, cuống quít cùng đám Vân Định Hưng nói tiếng không phải, vội vàng xuống thuyền vào trong trang.
“Trên thuyền kia là ai?” Hồng Vân Nhi tò mò nhìn thuyền lớn chậm rãi tới gần, Minh Tu ở bên tiếp lời: “Thật lớn”
“E là không phải nhân vật đơn giản” Vân Định Hưng lắc đầu, cười khổ một tiếng, lại nói bọn hắn cũng thật đáng thương, hôm nay bị người xem nhẹ triệt để “Chúng ta rời thuyền đi, sợ là giờ cũng chẳng ai còn để ý tới chúng ta.”
“Hà huynh, mấy ngày này không ngại ở cùng với ta, cũng có thể dễ chiếu cố lẫn nhau, chờ Cách Minh chủ tới, Hà huynh qua đó cũng không muộn.” Vân Định Hưng thiện ý cười cười.
“Như vậy liền đa tạ” Hợp Hư cười hoàn lễ, tuy rằng tuổi kém một mảng lớn, nhưng đi cùng trên đoạn đường này, Hợp Hư rất có hảo cảm với kẻ thích giúp người này, đang do dự có nên nói cho hắn biết Ngu nhân bội kia kỳ thật chẳng có gì hay không, đã thấy người trên thuyền lớn đi tới, khiến Hợp Hư không còn để ý tới ai ngoài y nữa.
“Hà huynh?”
“Di?” Vân Định Hưng nhìn theo ánh mắt Hợp Hư, không khỏi kinh nghi một tiếng “Là người Thiên Huyền cung.”
.
.
.