Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 127: Đuổi ra khỏi nhà – 1




Ngu nhân bội là một khối ngọc bội bình thường, vô luận là sắc màu hay thủ công cũng chỉ là bình thường bình thường vô cùng, bởi vì khắc trên đó là bài Ngu Công dời núi, cho nên lấy cái tên như thế. (Dựa theo tích cổ: Ngu Công huy động cả gia đình dời hai ngọn núi chắn đường trước ngõ nhà mình. Có kẻ chê cười cho ông là ngu xuẩn. Song ông vẫn quyết tâm làm vì cho rằng núi không thể cao tiếp, còn nếu đời ông làm chẳng xong, thì đời con, đời cháu… ông sẽ hoàn thành)

Nhưng thứ bình thường đến không thể bình thường hơn, tới chợ có thể bốc cả một nắm to, thế nhưng lại khiến cả giang hồ dậy sóng mãnh liệt, đơn giản là Ngu nhân bội này vốn là phối sức mấy chục năm trước của ma giáo giáo chủ Hợp Hư, và không biết ma đầu nghe nói là thiên hạ vô địch e sợ thiên hạ bất loạn kia xuất phát từ nguyên nhân gì, lại đem sở học suốt đời toàn bộ giấu trong Ngu nhân bội tầm thường này, càng không biết là ai thả tin đồn, làm cho khắp giang hồ đều biết chuyện như vậy, lần này vô luận Võ Đang hay Thiếu Lâm, vô luận Hoa Sơn hay Hằng Sơn, vô luận hòa thượng hay ni cô, vô luận môn phái nhỏ hay đại môn phái, đối với ngọc bội khắc bài Ngu Công dời núi trong tay đều cung nhân sâm nghiên (chú tâm nghiên cứu).

Đương nhiên không ai biết đến tột cùng thứ trong tay mình, dưới gối đầu, trong ngực, dưới hài để, có đúng là thứ tập trung võ học Hợp Hư kia bỏ vào hay không.

Vân Định Hưng là đồ đệ của chưởng môn Hoa Sơn Đinh Bất Hưng, vốn chức chưởng môn Hoa Sơn không tới phiên Đinh Bất Hưng này, nhưng tám năm trước chưởng môn Hoa Sơn tiền nhiệm, cũng chính là sư huynh Đinh Bất Hưng, ngày bao vây Hữu sứ ma giáo đã anh dũng hy sinh, kết quả là vị Đinh huynh này tiến lên chấp trưởng, Đinh Bất Hưng này vì trước kia không nghĩ mình sẽ làm chưởng môn, cho nên thu đồ đệ cũng không nhiều, thình lình như vậy, ở trong mắt người ngoài muốn khó coi bao nhiêu có bấy nhiêu, phái Hoa Sơn tuy rằng danh tiếng vẫn còn, nhưng năm này lại không bằng năm trước, nếu không phải Đinh Bất Hưng dạy được một đệ tử vẫn làm mình lấy làm quang vinh, chỉ sợ y đến chết cũng không có mặt mũi nhìn nhóm tổ sư gia gia của phái Hoa Sơn.

Kim thu thập nguyệt, phong quang vừa lúc, Vân Định Hưng mang theo mấy sư đệ sư muội tới tham gia đại hội luận kiếm bốn năm một lần, vừa đi vừa nghĩ việc Đinh Bất Hưng phân phó trước khi đi.

“Định Hưng a, nghe nói trong Ngu nhân bội kia chứa võ công của tất cả các môn phái ma đầu kia thu thập được, không chừng còn có Tử Dương Công của chúng ta ở trong, nếu lưu truyền ra ngoài, vi sư dưới cửu tuyền cũng không còn mặt gặp tổ sư gia ngươi, ngươi lần này ra ngoài, nhớ phải hảo hảo hỏi thăm một chút việc Ngu nhân bội, cho dù không thể đoạt được, cũng đừng để người khác lấy đi.”

Vân Định Hưng đương nhiên biết Tử Dương Công có ý nghĩa quan trọng với phái Hoa Sơn thế nào, trên đường hắn cũng nghe được không ít tin tức, nhưng thực sự hữu dụng lại chẳng có mấy, nghĩ đến đây không khỏi lắc lắc đầu.

“Đại sư huynh, ngươi nói đại hội luận kiếm lần này sẽ có những ai?” Hồng Vân Nhi là độc nữ của Đinh Bất Hưng, lần này cũng đi theo.

“Người khác ta không biết, Cách Minh chủ tuyệt đối sẽ đi, sư muội, Cách Minh chủ nghe nói rất ưa nhìn a, nếu muội đi, chỉ không chừng có thể cho phái Hoa Sơn chúng ta một nữ tế (con rể).” Minh Tu bên cạnh vui đùa.

“Lục sư đệ không thể lấy Cách Minh chủ ra đùa giỡn, người khác nghe được lại nghĩ phái Hoa Sơn chúng ta không lễ giáo.”

“Dạ, Đại sư huynh” Lần này trong sáu sư đệ đi theo có Minh Tu mồm miệng nhanh nhảu, lúc này bị giáo huấn cũng có chút ngượng ngùng.

Hồng Vân Nhi vui sướng khi người gặp họa hừ một tiếng, chỉ vào trà lâu phía trước nói: “Chúng ta qua đó nghỉ đi.”

Trà lâu dựng bên đường, hiển nhiên là chuyên dùng để nghỉ chân, đám Vân Định Hưng còn chưa tiến vào, đã nghe thấy một tiếng thở dài, mặc dù không thể nói rõ là thương tâm, hay rơi lệ, nhưng bi thương trong đó cũng thập phần rõ ràng.

Vân Định Hưng nhìn tới nơi thở dài phát ra, quả nhiên có một thanh niên mày ủ mặt ê ngồi trước bàn, lúc này lại hít hai tiếng, hiển nhiên đang gặp việc gì bất hạnh, Vân Định Hưng trời sinh có một tiểu mao bệnh, chính là không thể bỏ qua người có chuyện, nói dễ nghe là giúp người khó khăn, nói tục chính là thích chõ mõm vào việc người khác.

Vân Định Hưng Yên bố trí cho mấy sư đệ sư muội, rồi lại ngồi không yên, liền đi tới “Vị huynh đài này đang gặp chuyện gì?”

Thanh niên kia ngẩng đầu nhìn Vân Định Hưng, tựa hồ sửng sờ một chút, đứng dậy đáp lễ, bắt đầu tố khổ “Ai, ngươi… Huynh đài…”

“Tại hạ họ Vân”

“Ai, Vân huynh, ngươi có điều không biết, tại hạ là có gia mà không về được” Thanh niên trên mặt vẻ buồn rầu tựa hồ lại sâu thêm một tầng ——



Một tháng trước ——

Hợp Hư lén lút lấy trên giá sách của Hàn Đàm một tập họa, lại lén lút cẩn thận thám thính động tĩnh bên ngoài, lúc này mới yên tâm mở tập họa, tinh tế xem xét.

Chỉ thấy trong tập họa kia, có ba hoặc năm người tụ một chỗ, đúng là một quyển đông cung đồ, mà họa trong sách không phải nữ tử xinh đẹp tuyệt thế, lại đều là thuần một sắc nam nhân, Hợp Hư nhìn nhìn, xem đến mắt híp lại thành một đường, hận không thể chui vào trong, Hợp Hư lại lật vài tờ, đợi nhìn qua trang thứ mười tám, mắt Hợp Hư rốt cuộc dứt không nổi, chỉ thấy bên trong chính là một cảnh thanh lâu yến khách, tân chủ tẫn hoan, lúc này chủ nhân vỗ vỗ tay, trêu chọc mấy nam quan, tiếp theo là cảnh mấy nam quan khiêu vũ, y sa trên người cực mỏng, động tác lớn một chút làngay cả nơi tư mật đều hiện rõ, bên trong ướt át chính là chỉ xem thôi cũng liền dục hỏa tăng vọt, Hợp Hư hầu kết lăn lộn vài lần, càng miệng đắng lưỡi khô.

Gấp lại sách, cảnh tượng ướt át kia vẫn ở trong đầu Hợp Hư nhiễu không ngừng, cuối cùng người khoác hắc sa bạch sa khiêu vũ lại biến thành đám Hán Nghiêu Sinh, hầu kết Hợp Hư lăn càng nhanh hơn.

Cẩn thận nhét tập họa vào bìa một cuốn y dược của Hàn Đàm, Hợp Hư lúc này mới thật cẩn thận ra cửa, làm bộ chưa từng tới đây, nếu để Hàn Đàm biết Hợp Hư đem thứ không đứng đắn đó giấu trong phòng hắn, chỉ sợ sẽ tức nổ ruột gan mất.

Hợp Hư từ khi xem hết tập họa trong lòng vẫn như có móng vuốt cào cào, tâm thần lơ lửng cùng đám Hán Nghiêu Sinh dùng cơm trưa, ăn no rồi tâm tư càng nặng, lang thang liền lang thang tới chỗ Hán Nghiêu Sinh.

Từ khi lên khỏi vách núi, Hợp Hư đã chỉnh lại Tây Lưu cung một phen, ổn định nơi ở cho cả sáu người, đám Hán Nghiêu Sinh vội giải quyết việc riêng,rồi đều quay lại ở đây.

Khi Hợp Hư đi vào, Hán Nghiêu Sinh đang nghiên cứu tổng thể, thấy Hợp Hư tiến vào, cười một cái “Nghĩ thế nào lại tới đây?” Thuận tay rót chén trà đưa Hợp Hư.

Hợp Hư đương nhiên không dám nói thẳng ý đồ, chỉ nói đông nói tây, cuối cùng lại cùng Hán Nghiêu Sinh đánh cờ, hiển nhiên là thất bại thảm hại.

“Trà này không tồi, ha ha.”

“Ngươi uống tám năm, lần đầu nghe ngươi nói như vậy.” Hán Nghiêu Sinh sửng sốt, cười cười.

“Bàn cờ này rất tốt, ha ha”

“Chẳng qua là đồ cũ, thuận tay lấy dùng thôi, không thể nói rõ tốt hay không.” Hán Nghiêu Sinh lại cho một cú.

“Cái bàn này…”

Đợi Hợp Hư đem mọi thứ trong phòng Hán Nghiêu Sinh lần lượt thổi phồng hết ——

“Ngươi đến tột cùng tới chỗ ta làm gì? Chẳng lẽ giữa chúng ta còn có gì không thể nói thẳng sao?” Hán Nghiêu Sinh thu thập bàn cờ, quân cờ ngọc thạch càng tôn lên làn da Hán Nghiêu Sinh ôn nhuận như ngọc.

Hợp Hư nhìn Hán Nghiêu Sinh việt hoạt việt tuấn, hầu lại lăn lộn “Ta, ta muốn thấy ngươi múa kiếm.”

Hán Nghiêu Sinh sửng sốt, lập tức mi khai nhãn tiếu, gở kiếm treo trên tường, nói: “Lúc này hoa đào đã rơi, vậy múa ở ngoài sân đi.”

“Không, không, không, trong phòng này là được rồi, không cần ra ngoài, không cần ra ngoài.” Nói xong Hợp Hư lại nhanh chóng đóng chặt các cửa,đem chính hắn cùng Hán Nghiêu Sinh nhốt trong phòng “Như vậy, không sợ quấy rầy, ha ha ha ha” Hợp Hư cười ngây ngô vài tiếng, cẩn thận khống chếtrái tim bang bang nhảy loạn, cẩn thận quan sát thần sắc Hán Nghiêu Sinh.

.

.

.