Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 110: Nhất lộ tương phùng – 2




Bên này Lý Biểu thấy quái dị, bàn bên tự nhiên cũng thấy không được tự nhiên, thanh niên kia thấy hồng y thiếu nữ vẫn luôn đặt mắt trên đám người Hàn Đàm, trong lòng bất khả tư vị, nghĩ hắn lần này tự chạy đến nhà cô, đón biểu muội cùng tới nhà dì bái kiến ngoại tổ mẫu, dọc đường sớm chiều ở chung, tưởng sẽ lâu thai đắc nguyệt, nhưng dọc đường lại chẳng thu hoạch được gì, giờ lại không công tiện nghi cho người khác, sao có thể không tức giận.

Kỳ thật hắn cũng chỉ là giận chó đánh mèo, hắn không chiếm được tâm biểu muội, mà biểu muội hắn lại mới nhìn người đi đường này lại như nhất kiến chung tình.

Thanh niên kia trong bụng bất khả tư vị, lúc này thấy Trọng Thích trợn mắt nhìn người thoạt nhìn như bị vây nhược thế, lập tức châm chọc nói: “Người ta chẳng qua ăn của ngươi một cái màn thầu, người không biết còn tưởng rằng có thù giết vợ đoạt con với ngươi chứ.”

Trọng Thích đang hoả nộ đầy mình không chỗ phát, lúc này thấy người đứng lên cho hắn trút giận, thế nào chịu bỏ qua, hắn không thể làm gì tên vô lại hỗn ăn hỗn uống này, nhưng kẻ bên kia, lão tử còn sợ sao!

Bật dậy muốn đạp bàn người ta.

Thanh niên kia cũng không phải ngồi không, đứng dậy tay đặt trên chuôi kiếm, nhìn qua thực sự có vài phần tư thế ‘ngươi muốn làm gì?’.

Trọng Thích sao để hắn vào mắt, đưa tay liền chụp bả vai hắn, thanh niên kia cũng có lưỡng chiêu, khiến hai người tiểu cầm nã thủ liền ngươi tới ta đi, tay động, miệng cũng không nhàn rỗi, ngươi một lời ta một câu, so với tay còn náo nhiệt hơn.

Ngươi nói cái gì, ngươi mới là ẻo lả.

Ngươi mắng ai là súc sinh, ta muốn nhĩ hảo xem.

Mạc Khải nhìn hai người như gà đấu cựa, lắc đầu, tiếp nhận rau xào trên tay lão bản, đặt lên bàn, lại nhanh nhẹn lau đũa bát sạch sẽ cung kính đưa tới trước mặt Hàn Đàm, đầu vừa cúi xuống, liền thấy bàn tay chìa tới, quơ đĩa trên bàn, liền hướng bát Đại công tử gẩy, gẩy xong cũng không quên của mình, trong phút chốc đồ ăn trên bàn liền không còn một miếng, một nửa rơi vào bát Đại công tử, một nửa vào ——

Mạc Khải giơ đũa, nhìn kẻ ăn như hổ đói, cùng Đinh Hình nhìn nhau cười khổ, sáng sớm cố tình bỏ rơi người này, đây hẳn là trả thù, bất đắc dĩ để đũa xuống, xem ra cũng chỉ đành nhờ lão bản gói đồ một hồi ở trên ngựa giải quyết.

Bên này Mạc Khải vừa đặt đũa xuống bàn, bỗng mũi tên ngầm từ trong đất phi lên, liên tiếp đem nhà tranh ghim thành con nhím, trong phút chốc nổi lên tiếng khóc thét.

Mạc Khải tâm lộp bộp lập tức rút binh khí chắn trước mặt Hàn Đàm.

Đinh Hình trước tiên muốn gọi Trọng Thích lại, nhưng không thấy thì thôi vừa nhìn liền nghẹn họng, quát một tiếng cẩn thận, muốn cứu viện cũng không kịp.

Tên ngầm tiến điêu toản cổ quái, Trọng Thích đang cùng thanh niên kia đấu vui vẻ, lúc này đột nhiên một tên ngầm bắn tới, làm sao kịp nghĩ, tả chi hữu truất tránh qua hai bên, nhưng sau lưng tên lại bắn tới ngăn không được, cho dù là Trọng Thích cũng không khỏi một thân mồ hôi lạnh, tên này nếu mang độc gì đó, ai biết còn giữ được mạng hay không.

Cũng là số hắn quá xui xẻo, tên bắn không sớm không muộn cố tình vào lúc hắn và thanh niên kia thấm mệt, này không phải muốn lấy mạng hắn sao.

Trọng Thích thân là đệ tử Thiên Huyền cung lại đi theo Hàn Đàm, trong cung, cũng coi như xuất chúng trong Tam đại đệ tử, nếu đổi là bình thường, đám tên này làm sao có thể làm gì hắn.

Đang nghĩ cũng vừa vặn bị tên lao tới, bỗng một cái bàn bay tới, chụp lấy Trọng Thích nằm xuống đất, Đinh Hình nhìn mặt bàn đen kịt mũi tên, thở ra một hơi, lập tức lại thấy bộ dáng Trọng Thích chật vật ngã dưới bàn, lại không khỏi cười ra tiếng.

Kỳ thật nói cũng kỳ quái, tên ngầm kỳ quái một hồi lại không thấy, mọi người sờ không tới ý nghĩ, cũng không nhịn được nghĩ xem mình có đắc tội với người nào hay không, nhưng càng nghĩ càng nghĩ không ra, cũng chỉ có thể suy đoán bất an tiếp tục chạy đi.

Ta cưỡi trên lưng ngựa, như có suy nghĩ, trên mũi tên dùng là độc dược Tây Vực hiếm thấy, nhưng thế nào cũng không rõ, là người phương nào bản lĩnh như vậy lại khinh địch như vậy rời đi, thật sự là không nghĩ ra.

Trọng Thích nghĩ lại nghĩ, tức càng thêm tức, cuối cùng nhịn không được thúc ngựa ngăn người lại: “Ngươi vì sao phải cứu ta?” Tuy rằng bị chắn chật vật nhưng dù cũng tránh được độc tiễn, mặc dù nói độc tiễn cũng có thể sẽ lấy mạng hắn, nhưng Trọng Thích hắn tự nhận không phải loại người vong ân phụ nghĩa, người này tuy vô lại, nhưng cũng xem như cứu đã hắn.

Ta ngẩng đầu sửng sốt, cứu hắn cần gì đến ta ra tay, chỉ là ném qua cái bàn là muốn đẩy hắn xuống đất, thuần túy không để tâm, không nghĩ người này lại đội ơn, ánh mắt đảo qua người Trọng Thích một lần, nảy ra ý hay: “Ta cứu ngươi”

Trọng Thích cắn răng gật đầu tỏ vẻ hắn biết, người này hình như sợ hắn đổi ý, coi Trọng Thích hắn là ai, đệ tử Thiên Huyền cung cũng không phải loại vong ân bội nghĩa.

“Ngươi phải báo đáp ta” Đây là kết luận.

“Đương nhiên”

“Ngựa của ngươi trên đường phải luôn ở phía sau ta, xa gần đều là do con ngựa này.”

Trọng Thích sửng sốt, sắc mặt lập tức lạnh xuống “Hà công tử, ngươi đối ta có ân, là việc tư của Trọng mỗ, nếu như Hà công tử khăng khăng gây rối công tử nhà ta, cho dù có ân với Trọng mỗ, cũng chỉ có thể thực xin lỗi Hà công tử.”

Ta sửng sốt, trong lòng ủy khuất vô hạn, nghĩ tới ta cả đoạn đường bưng trà dâng nước, sao lại thành gây rối rồi?

“Hừ, quả nhiên là tiểu nhân tham lợi, người ta vừa cứu mạng ngươi, ngươi liền trở mặt, vật đổi sao dời a, vật đổi sao dời.”

Ta theo thanh âm nhìn lại, đúng là thanh niên lúc trước trêu chọc Trọng Thích, bên cạnh hắn vẫn là nàng kia cùng lão giả, hẳn đều là đến Lạc Dương, cho nên cũng là cùng đường.

Trọng Thích lạnh lùng liếc thanh niên kia một cái, lúc trước bởi vì đấu khí thiếu chút nữa mất mạng, trải qua chuyện này, người này rõ ràng lão thành nhiều, nhưng có lão thành cũng không chịu nổi nhiều lần bị khiêu khích, thanh niên kia nói từ vong ân bội nghĩa đến võ lâm bại hoại, từ mèo nhỏ, lập tức thành mèo xù lông, chỉ thiếu chút nữa dựng thẳng đuôi lên.

“Ngươi nói cái gì, có bản lĩnh ngươi nói tiếp coi.”

“Ta nói ngươi vong ân bội nghĩa, người ta rõ ràng cứu mạng ngươi, ngươi bất tư đồ báo, lại còn uy hiếp người, thật sự là bại hoại, sỉ nhục trong chốn võ lâm, cũng không biết là người môn hạ nào, quản không nổi đệ tử.” Thanh niên kia liếc đám Hàn Đàm một cái, nguyên lai đám Hàn Đàm chẳng biết lúc nào đã dừng lại, lúc này đang quay lại xem.

“Đại công tử, người đừng nghe người này hồ ngôn loạn ngữ.”

“Sự thật trước mắt ngươi còn dám nguỵ biện.”

“Ngươi —— “

“Huynh đài giáo huấn rất đúng, tại hạ quản giáo không nghiêm mong huynh đài thứ lỗi, còn ——“ Hàn Đàm bỗng dừng lại, tựa hồ không biết xưng hô với ta thế nào, “Người Thiên Huyền cung ta không làm chuyện vong ân bội nghĩa, nhưng đây cũng là việc tư của ngươi, chính ngươi cân nhắc liền hảo.” Lời này là nói với Trọng Thích.

Trọng Thích từ trước tới nay luôn kính sợ Hàn Đàm, nếu là Hàn Đàm lên tiếng, hắn tự nhiên không dám chống lại.

Thanh niên kia vốn còn định nói tiếp, lại nghe đến mấy người trước mắt không ngờ là người Thiên Huyền cung, không khỏi sững sờ tại chỗ, ánh mắt lão giả kia chợt lóe, ôm quyền nói: “Tiểu lão nhân phụng mệnh gia chủ đến nghênh đón biểu tiểu thư cùng biểu thiếu gia, vừa rồi nếu có gì đắc tội, mong các hạ không cần tính toán.”

“Ta cùng với Lệnh gia chủ cũng coi như quen biết, hãy thay ta ân cần thăm hỏi ngày khác rảnh rỗi sẽ đến bái kiến” Hàn Đàm ân cần thăm hỏi lão nhân gia.

Lão giả kia kinh hãi thiếu chút nữa ngã xuống, nhìn năm người đi xa, không khỏi lau một phen mồ hôi lạnh.

“Lý thúc?” Thanh niên cùng nữ tử thấy bộ dáng lão giả không khỏi kinh ngạc, nghĩ hai người bọn hắn cũng là xuất thân đại gia, lão giả này lại là tâm phúc của di phụ, sao lại khẩn trương như thế? Đoàn người kia đến tột cùng là thân phận gì.

“Biểu thiếu gia biểu tiểu thư, ta nên nhanh chóng hồi phủ, người nọ đến Lạc Dương, việc này vẫn nên bẩm báo lão gia một tiếng.” Người U Minh giáo tới địa giới Lạc Dương, tự nhiên là không thể không phòng, huống chi tới còn là Tả hộ pháp sau giáo chủ ma giáo.

Lão giả này còn không biết, Hàn Đàm không phải người U Minh giáo, hắn tới đây bất quá là tới Thiên Huyền cung thôi, mà Thiên Huyền cung xây ở ngoại thành Lạc Dương, chỉ là hiếm người biết.

.

.

.