Cách Khâu an bài cho Bạch mi lão một viện tử thập phần tao nhã, ngàn cành đào đã muốn kết quả, gió xuân thổi không tới, lúc này ta đang ngồi ở nội đường, mà Cách Ngạo Sinh đã bị ta làm tức giận bỏ đi, nghĩ đến đây ta so với gió xuân còn vô lực hơn.
Bạch mi lão nhân nhìn người ngồi trên, cung kính cúi người thi lễ “Tham kiến sư thúc” Lúc này không có ngoại nhân, ta tự nhiên cũng bỏ giả tạo, khôi phục thân hình, Hán Nghiêu Sinh ngồi một bên, lay động chiết phiến cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Phất tay ý bảo Cát Hồng Ưng miễn lễ, bưng trà uống trôi cơn tức trong lòng, sư phụ Cát Hồng Ưng vốn là đệ tử hữu danh vô thực của phụ thân ta, tuy rằng đã rời khỏi U Minh giáo nhưng vẫn còn danh phận sư đồ, Cát Hồng Ưng gọi ta một tiếng sư thúc cũng không sai.
Hán Nghiêu Sinh đại khái hiểu vì sao Bạch mi lão nhân mày ủ mặt ê, lão muốn cãi hạ môn hạ đệ tử làm sao có thể làm ra chuyện tang đức bại hành như thế, nhưng với bọn họ quy củ đầu tiên chính là tôn sư trọng đạo, phàm là đệ tử kỳ môn đều không được ngỗ ngược trưởng bối, tuy rằng người trước mắt cũng không tính là người của bọn hắn, nhưng bọn họ lại quá nặng tôn sư trọng đạo, trước kia sư phụ dặn dò, người trước mắt mặc dù không có bao nhiêu liên quan đến lão, lại vững vàng ngồi ghế trưởng bối, điều này cũng thôi, nếu sư phó lão còn sống, chuyện này chỉ cần thỉnh người đời trước tác chủ là tốt rồi, nhưng người trước không ẩn tu thì phi thiên, đến giờ một người luận vai lứa cũng không có, lão tuy rằng là môn chủ, nhưng vai lứa vẫn nhỏ hơn một chút, khó làm a!
Bất giác mày càng nhăn chặt, nghiêm nét mặt nói: “Gia sư lúc lâm chung, từng dặn nếu không vạn bất đắc dĩ, không thể đối địch U Minh giáo, Cách Ngạo Sinh tuy là đệ tử lão phu, nhưng nếu sư thúc khăng khăng giữ bên người, sư điệt cũng đành phải trục xuất sư môn, mong sư thúc thứ lỗi.”
Phiến tử của Hán Nghiêu Sinh hạ một chút, ta lại không cho là đúng, ta vốn bất mãn Cách Ngạo Sinh làm đồ đệ lão vô lại này, lão trục không trục Cách Ngạo Sinh thì có quan hệ gì đâu.
Nhìn ra thái độ của ta, Bạch mi lão nhân lại nhíu một tầng mi “Sư thúc, Cách Ngạo Sinh là nhi tử Minh chủ võ lâm, thuở nhỏ đã coi rất trọng quy củ, không như U Minh giáo, nếu bị trục xuất sư môn, hoặc là truyền ra có liên quan đến ngài, võ lâm chính phái sao lại để yên, đến lúc đó kết cục thế nào ngài cũng không nghĩ sao?”
“Bạch Mi Nhi bổn tọa không tính ba mươi năm nợ cũ với ngươi, ngươi lại vênh váo chỉ trích bổn tọa.” Ta đặt chén trà trong tay xuống, nhìn thẳng Bạch mi lão, có lẽ ta trước kia còn băn khoăn, nhưng lúc này thế nào bắt ta buông tay.
Không khí nội đường nặng nề, Bạch mi lão còn muốn nói điều gì, lại bị Hán Nghiêu Sinh ngăn lại, chỉ đành thán một tiếng từ bỏ.
Nghiệt duyên a!
Thường nói, đối nguyệt tư vãng sự, thanh ti tác bạch đầu, đối nguyệt tư cựu cảnh, không vẫn hảo nhan sắc, Cách Ngạo Sinh nhìn ngân nguyệt bàn, chẳng có tâm đốt đèn, vừa nghĩ tới người kia, liền thấy như phiên sơn đảo hải, nói không ra là vui sướng hay lo lắng, càng không biết mình đang ngóng trông người nọ tiếp tục náo kịch dở khóc dở cười, hay sớm rời đi, để cuộc sống hai người đều quay về đường cũng, không còn giao nhau.
Đẩy cửa sổ, một trận gió mát thổi vào, mang đi một ít buồn rầu, lại không đưa được vẻ u sầu giữa mày ——
“Cách thiếu minh chủ, ta chỉ hỏi ngươi ba việc, nếu ngươi có thể đáp lại, bổn tọa không có gì để nói, nếu đáp không được, bổn tọa xin khuyên thiếu minh chủ nên sớm xuống núi đi, những người nhốt sau núi đó, nể Cách thiếu minh chủ bổn tọa không làm khó dễ, tự nhiên theo thiếu minh chủ xuống núi.” Ngày đó, người nọ cùng cung chủ Thiên Huyền cung tới cấm địa U Minh giáo chữa thương, theo cung chủ Thiên Huyền cung nói nơi đó có một hàn đàm, thủy chất lạnh thấu xương, với người tu luyện Cửu Hỏa vô cùng hữu ích, có lẽ có thể giúp đỡ người nọ khôi phục thân hình, nhìn bộ dáng người nọ bây giờ, hẳn đã muốn khôi phục.
Mình và tiền giáo chủ U Minh giáo Hà Lân Sinh, đương nhiệm giáo chủ Bạch Liêm, Hữu hộ pháp Tử Minh ở ngoài đợi, mà Tả hộ pháp Hàn Đàm vốn là người Thiên Huyền cung cũng đi theo cung chủ Thiên Huyền cung vào cấm địa, có hắn thủ hộ, mình cũng yên tâm, huống chi cả U Minh giáo ai có thể địch lại người nọ cùng cung chủ Thiên Huyền cung liên thủ, chỉ sợ cả võ lâm cũng không có người lợi hại như vậy.
“Cách thiếu minh chủ, mời” Được đưa tới Thiên Âm Nghiễm Khuếch điện ở Bích Hải Triều Sinh các, Hà Lân Sinh chỉ vào một trong những bức họa tiền giáo chủ trên tường, hỏi mình ba vấn đề, mà ba vấn đề Cách Ngạo Sinh lại không thể nào đáp được.
“Cách thiếu minh chủ, bổn tọa chỉ hỏi ngươi, nếu giáo chủ bổn giáo giữ thiếu minh chủ bên người, Cách thiếu minh chủ tính thế nào?”
“Nếu giáo chủ bổn giáo tiễn thiếu minh chủ xuống núi, thiếu minh chủ lại tính thế nào?”
“Nếu như đi hay lưu do thiếu minh chủ quyết định, thiếu minh chủ sẽ trả lời thế nào với giáo chủ bổn giáo?”
Người trong bức họa cũng phải hài đồng hắn từng gặp trước kia, trường mi nhập tấn, mũi đảm huyền rũ xuống, khí phách tự nhiên, như vậy mới là bộ dáng vốn có, mới là giáo chủ U Minh giáo khiêu Võ Đang tẩu Thiếu Lâm ba mươi năm trước —— Hợp Hư.
…
Đào viên, Bạch mi lão, Hán Nghiêu Sinh đặt rượu trên bàn, gió mát thổi qua, mang đi nóng nực ban ngày.
“Qua ba mươi năm, không nghĩ tới tâm tư của ngươi vẫn không giảm” Bạch mi lão hớp một ngụm, cũng không nhìn người bên cạnh, chỉ phóng nhãn nhìn cảnh sắc trong viện, bích hải lam thiên, thanh nguyệt nhất luân, sáng trong như khay bạc “Bất quá —— “
“Bất quá cái gì?” Hán Nghiêu Sinh chậm rãi phe phẩy phiến tử, Bạch mi lão biết tâm tư hắn hắn cũng không kinh ngạc, kỳ thật, chút tâm tư này, chỉ cần là người có mắt người nào cũng nhìn ra, người nọ lại như đụng tới chuyện này liền thành đui mù, uổng phí biết bao xuân thu của hắn, nghĩ đến đây cho dù là Hán Nghiêu Sinh cũng không biết nên buồn cười hay tức giận.
“Ba mươi năm trước không có gì tiến triển, ba mươi năm sau có vẻ vẫn là không thấy đầu” Bạch mi lão một ngụm uống cạn rượu trong chén, chuyển hướng Hán Nghiêu Sinh, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Ngươi tính toán đồ nhi ta thế nào?”
“Chuyện đồ nhi ngươi, ta không thể tác chủ.”
“Ngươi cứ như vậy mặc hắn đi?” Bạch mi lão nhìn bóng người đang rời khỏi viện, biết rõ người này muốn đi nơi nào.
Chiết phiến trong tay Hán Nghiêu Sinh ngừng lại một chút, thật lâu sau thở dài một hơi, bưng chén rượu lên uống cạn.
Tất cả mọi người đều nhìn ra, vì sao ngươi cố tình không thấy, hay ngươi đã nhìn ra, lại làm như cái gì cũng không biết, ngươi làm như thế, ta lại phải làm thế nào? Hán Nghiêu Sinh quạt quạt, hợp với gió mát bên ngoài, gió thổi lên mặt, tựa hồ sinh không ít cảm giác mát.
Hà sự vân khinh tán. Hỏi lần này, quả nhiên đến lúc thật sự, sông cạn đá mòn? Ly biệt tầm thường khắp nơi đều có, lại mình ta hồn tiêu vô hạn. Đã qua bao lần đau khổ. Cố giữ lại diện mạo kiếp này, mong ngân đường không cách thu sông ngân. Ai lại nghĩ, cảnh lại đổi thay.
.
.
.