Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 92






“Ba, có vậy con mới biết không có yêu làm sao có hận.

Mười mấy năm nay, con chưa bao giờ buông bỏ được anh ấy, này là yêu.

Người này là người quan trọng nhất trong lòng con, ở lúc con mất đi tình thương của mẹ, cho rằng mình bị người nhà vứt bỏ, đã trở thành người nhà của con.

Tất cả cảm giác an toàn của con, tất cả tình cảm yêu hay hận người khác, đều do anh ấy cho con, chính anh ấy đã kéo lại một người chán ghét thế tục, lòng đầy thù hận như con, con mới là Tần Liệt Dương.

Nếu không, con không dám tưởng tượng mình sẽ biến thành người như thế nào.
Ba, con xin lỗi.”
❁❁❁
Rất nhiều manh mối dẫn đến Phương Hải Đông, hồi nãy Tần Liệt Dương nói thật giả lẫn lộn, bây giờ không thể lừa dối Tần Chấn được, chỉ nói ra suy đoán của bản thân.

Tần Chấn chau mày, mắng hắn, “Lỗ mãng!”
Còn không phải lỗ mãng sao? Tuy hôm nay chiếm được ưu thế, nhưng đánh rắn động cỏ, rõ ràng có thể âm thầm dựa vào những manh mối này điều tra triệt để, hắn cố tình để sự việc bại lộ sớm như vậy, coi như chuyện lần này do Phương Hải Đông đằng sau giật dây, nhưng muốn đủ chứng cứ để bắt lão lại rất khó.
Mắt ông không khỏi nhìn về phía Lê Dạ đang ngồi ở vị trí phó lái, người thông minh như Tần Chấn tất nhiên hiểu tại sao Tần Liệt Dương làm vậy, con trai ông là sợ Lê Dạ bị làm khó dễ, vì vậy không tiếc lật lá bài tẩy lên, để Phương Hải Đông tự rối loạn kế hoạch, không thể tiếp tục.
Đúng là có tác dụng rồi, đêm nay làm gì có ai nói được với Lê Dạ nửa câu đâu? Mọi chuyện đều vòng lên người Phương Hải Đông cả.

Nhưng cái giá phải trả quá lớn.

Đứa con này thật khác mẹ của hắn, nhận chân trường tình*, có lẽ giống ông nội hắn.
* 认真长情: Thật lòng thật dạ yêu một người cả đời.
Chỉ tiếc…
Tần Chấn vò đầu, ông cảm thấy từ sau khi bị tai nạn đến giờ hôm nay là ngày ông gặp phải vấn đề khiến ông mệt mỏi nhất.

Rốt cuộc ý đồ của anh vợ đã lộ rõ, sau này vì tồn tại, e là Tần thị sẽ lâm vào cảnh tranh đấu nội bộ.
Chuyện kết hôn của Tần Liệt Dương, ông ngồi đằng sau nhìn một bên gương mặt Lê Dạ, anh là người lễ phép rất được lòng người, nếu là con gái, cho dù xuất thân bối cảnh không tốt, ông cũng không phản đối, anh từng cứu Tần Liệt Dương, hơn nữa nhân phẩm không có gì để chê.

Nhưng anh là đàn ông, bảo ông làm sao đồng ý đây? Con trai lớn của ông cứng đầu như vậy, cho dù nửa điểm cũng không chịu lùi bước hay che giấu, e là phải rèn dũa nhiều.
Còn có Tần Phù! Ông ngay cả nhìn cũng không cần, liếc sơ qua là đủ, thằng nhóc này mới nãy còn lộ vẻ sao mấy người có thể ở trước mặt nó nói chuyện vậy chứ.


Bây giờ ông hối hận rồi, hồi xưa Phương Mai từng nói với ông, “Liệt Dương để anh lo, Tần Phù để em lo, anh đã đưa Tần Liệt Dương cho bà nội nó chăm, giờ anh không thể lại cướp đứa con cuối cùng của em!” Ông không nên mềm lòng, Phương Mai thật sự không biết dạy con, chỉ có ngoài mặt coi được mà thôi.
Bởi có Tần Chấn ở đây, cậu không nói tiếng nào, suốt dọc đường về nhà chỉ ngồi im lặng.

Mãi mới về đến nhà, sau khi xe dừng, Tần Phù nhanh chóng xuống xe dìu ba cậu.

Hành động này làm Tần Chấn thấy được an ủi, ít nhất cậu vẫn là đứa con hiếu thảo.

Ông vỗ vỗ lên cánh tay Tần Phù, nói với cậu, “Làm tốt lắm.”
Sau đó bảo Tần Liệt Dương đẩy ông về phòng sách.

Tần Liệt Dương nhanh chóng trả lời, sau đó tìm má Lưu nhờ bà dẫn Lê Dạ về phòng mình chờ, nói nhỏ với anh, “Anh về phòng đóng cửa ngủ trước đi, có thể em trễ lắm mới về.”
Chờ mọi người đi hết, Phương Mai gọi Tần Phù lại hỏi chuyện, “Trên xe nói gì rồi, có nói tới chuyện của cậu con không?”
Nếu là trước kia khẳng định Tần Phù sẽ nói hết, hơn nữa vì muốn đạt hiệu quả tốt hơn còn thêm mắm dặm muối vào nói xấu Tần Liệt Dương một phen, không phải quan hệ trước kia giữa hai người bọn họ luôn như vậy sao? Cậu gây sự các kiểu, Tần Liệt Dương luôn sửa trị cậu các kiểu.

Ai cũng nhìn người kia không vừa mắt.

Nhưng bây giờ cậu đã có chút biết phân biệt tốt xấu.
Gần đây nhờ Đường Đỉnh Hân can thiệp, quan hệ giữa cậu và Tần Liệt Dương tốt hơn nhiều, còn được phép theo dõi chuyện Lưu Thành, tuy tên khốn đó chưa nhận tội, nhưng cậu biết rõ Lưu Thành bị Phương Hải Đông giật dây.

Chỉ cần nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng của chuyện lần này, khả năng cao có thể khiến QUEEN mất sạch danh tiếng, tất cả đều do cậu hai gây nên, cậu thật khó nhẫn nhịn nổi.
Dù sao thì cậu vẫn họ Tần, không phải họ Phương đâu.

Cậu hai có thân hơn nữa cũng không thể thân bằng ba cậu.

Hơn nữa, cậu hai không có ngay thẳng như ba và anh cậu.

Ba cậu dùng tâm huyết cả đời để sáng lập tập đoàn này, anh cậu luôn dốc sức giữ gìn nó, mà cậu của cậu chỉ ôm ý đồ phá hoại nó.
Cậu là một phần tử của nhà họ Tần, nguyên nhân cậu hay quấy phá vì cảm giác mình muốn leo lên chức Chủ tịch, từng bất chấp làm vài chuyện không được vẻ vang, nhưng không phải vì phá hoại Tần thị, ‘Gia Phù’ tính chất khác hoàn toàn với QUEEN, cái trước cùng lắm chỉ là tạp chí thu mua được, cái sau là trụ cột của Tần thị.
Nếu không cậu đã không nói chuyện Lưu Thành từng ra vào nhà của Phương Hải Đông cho anh hai biết.
Tần Phù vì tôn trọng Phương Hải Đông một lòng lo lắng cho Phương Mai nên mới nhịn, lời muốn nói lòng vòng trong miệng nhưng nuốt xuống, “Không nói gì, con ở trên xe hai người có thể nói gì, cả đường nửa chữ cũng không nói.”
Phương Mai nghe thấy hơi thất vọng, nhỏ giọng càm ràm, “Tần Liệt Dương quá xảo quyệt, chuyện lần này cậu con đúng là thua thiệt lớn.”
Tần Phù rất ngạc nhiên, chuyện này người sáng suốt đều có thể nhìn ra là Phương Hải Đông sai, cậu không nhịn được nói một câu, “Cậu không nên làm vậy.”

Phương Mai lập tức nói, “Con ngốc à, cậu con còn không phải làm vậy vì con sao?” Chuyện này bà tất nhiên biết rõ từ đầu, chỉ vì gần đây Tần Phù ít khi ở nhà, lại quan hệ tốt với Đường Đỉnh Hân, bà mới không nói cho cậu biết.

Giờ đây đã đến giai đoạn quan trọng nhất, bà không thể tiếp túc giấu cậu.

Phương Hải Đông còn cần giúp đỡ nữa.
Bà nhìn xung quanh, phòng khách không thích hợp bàn chuyện, nói, “Tới phòng sách của con đi.”
Phòng sách của Tần Phù thật ra là phòng cũ của cậu ở tầng hai, sau khi hai người vào, Phương Mai khóa cửa cẩn thận.

Tần Phù nhăn nhó hỏi, “Mắc gì nói cậu vì tốt cho con? Bớt đổ thừa mấy chuyện này lên người con đi.

Con không nhờ cậu làm.”
Phương Mai đánh mạnh lên lưng của cậu, “Nói gì vậy! Nếu cậu không vì con sao phải làm những thứ này? Mẹ phát hiện con gần đây ngày càng không biết tôn trọng, Tần Phù, không phải con bị Đường Đỉnh Hân thuyết phục rồi chứ.

Con phải biết nó là người của anh hai con, nó chỉ biết hướng về lợi ích của anh con thôi, con mà nghe lời nó thì sau này cái gì cũng không còn đâu.”
Tần Phù biết mẹ cậu thương cậu, nhưng cậu biết Phương Hải Đông không thể tin, cậu nhẫn nhịn nói với mẹ, “Cậu chỗ nào muốn tốt cho con, QUEEN là căn cơ của Tần thị, nếu cậu muốn tốt cho con, sao có thể động vào QUEEN chứ?”
Phương Mai không cho là đúng, “Không xảy ra chuyện lớn như vậy làm sao có thể hất văng anh con ra khỏi được? Chưa kể, hiện giờ mấy tin tức tiêu cực không tồn tại quá hai ba năm, người tiêu dùng sẽ mau quên thôi.

Mẹ tính hết rồi.”
Tần Phù… Tần Phù thật muốn chửi thề.

Cậu trợn mắt nhìn mẹ mình, trong lòng tức tối đến mức nghiến răng ken két, “Hai ba năm? Mẹ có biết hay không, chỉ cần một tháng thôi đã đủ để người ta vượt mặt rồi?” Nhưng mấy lời này nói với Phương Mai chỉ một lòng muốn Tần Phù leo lên chức Chủ tịch là vô ích, Tần Phù suy đi nghĩ lại, thay đổi cách nói khác, “Mẹ, cục diện hoang tàn này có cho con thì con cũng không dễ xử lý.

Mẹ đừng sa vào mấy chuyện này nữa, con vẫn còn kém anh hai lắm, sau này hãy nói.”
Mẹ cậu nói ngay, “Không ổn thì đã có cậu con lo, cậu sẽ giúp con.

Con yên tâm, Tần thị này anh con không lấy được đâu.”
Tần Phù nghe xong thấy rất khó hiểu, hỏi Phương Mai, nhưng bà không chịu nói thêm lời nào.

Tần Phù không thuyết phục được bà, ôm một bụng tức giận đi về phòng, ai ngờ phát hiện Đường Đỉnh Hân không ở trong phòng.


Đi xuống dưới nhà tìm, thấy cô đang ở trong nhà bếp làm nước trái cây.

Tần Phù trong lòng khó chịu, bưng ly uống sạch, Đường Đỉnh Hân vừa nhìn là biết xảy ra chuyện gì, cũng không để ý cậu, đợi làm xong hai ly nước thì cầm lấy rời đi.
Tần Phù thấy khó hiểu, nhìn không giống như là đưa lên phòng sách cho ba cậu, Đường Đỉnh Hân còn chưa có mặt mũi này đâu.

Hỏi cô, “Cô đi đâu đó?”
Đường Đỉnh Hân nhìn cậu cười nhẹ, “Đi kiếm chị dâu nói chuyện phiếm.”
Vừa tiến vào phòng sách, Tần Chấn còn chưa kịp xụ mặt, Tần Liệt Dương đã nhanh chóng khóa cửa, không chút do dự quỳ mạnh xuống sàn, tiếng động vang dội, khiến cho Tần Chấn đã mất đi cảm giác ở hai chân cũng thấy đau đầu gối dùm hắn.

Nếu là ngày thường, Tần Chấn nhất định sẽ đau lòng, nhưng hôm nay Tần Chấn chỉ lạnh nhạt nói, “Con biết ta không đồng ý vẫn cố chấp làm theo ý mình.”
Tần Liệt Dương xấu hổ cúi đầu.

Ba hắn từ lâu đã tỏ ra không thích tình yêu đồng tính, thân làm con Tần Liệt Dương hiển nhiên là không đủ chú ý đến khả năng tiếp nhận của Tần Chấn.

Hắn có áy náy nhưng không hối hận, có những việc hắn biết hắn không thể làm nhưng không thể không làm, nhưng có những việc biết không thể làm hắn lại không thể từ bỏ.
Chính là Lê Dạ.
Từ năm 12 tuổi lần đầu tiên nhìn thấy người này, lại có liên hệ với anh mà bắt đầu.

Khi hắn cơ khổ nhất bơ vơ không nơi nương tựa, hắn ở tuổi dậy thì dễ bị kích động, yêu và hận của hắn đều do người này ban cho.

Hắn không cách nào dứt bỏ.
Hắn quỳ ở đó, cúi đầu kiểm điểm với ba hắn, “Ba, không bỏ được, từ năm 14 tuổi con đã muốn ở cùng một chỗ với anh ấy, chỉ là không dám nói.

Về sau bị đưa đi, mười mấy năm đó con luôn cho rằng mình hận ảnh.
Trước khi được gặp lại ảnh, cuộc sống của con chỉ có công việc, mỗi ngày luôn tăng ca đến tận khuya, công trạng tăng trưởng là niềm vui duy nhất của con.

Con không muốn để ý đến phụ nữ, cũng không thích đàn ông trẻ đẹp, ba, con đối với bọn họ chỉ có vô dục vô cầu, thậm chí ngay cả một chút ý nghĩ cứng lên cũng không có.

Ba, ba không cảm thấy sống như vậy rất đáng buồn hay đáng sợ sao? Con khi đó luôn thấy uất nghẹn, chỉ một lòng phát triển tốt Tần thị, đương nhiên, cũng nghĩ không cho Tần Phù hưởng chút lợi ích.
Nhưng từ lúc anh xuất hiện mọi thứ đều thay đổi.

Không giống như lần đầu tiên.

Cho dù anh ấy không quan tâm con, nhưng con lại không thể đối xử tàn nhẫn với ảnh, nói ảnh đi chết đi, tôi sẽ không lo cho anh đâu.

Tuy ngoài miệng con không thừa nhận, con vẫn thích ảnh, nhớ ảnh.


Ba, mười mấy năm nay con chưa biết cảm giác ngủ ngon là gì, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng của anh ấy, con đã có thể chìm sâu vào giấc ngủ.

Con không có bất kỳ dục vọng nào với người khác, chỉ có ở trước mặt anh ấy, người đàn ông ba mươi tuổi ấy, từng giây từng phút con đều có cảm giác muốn gần gũi ảnh.
Ba, có vậy con mới biết không có yêu làm sao có hận.

Mười mấy năm nay, con chưa bao giờ buông bỏ được anh ấy, này là yêu.

Người này là người quan trọng nhất trong lòng con, ở lúc con mất đi tình thương của mẹ, cho rằng mình bị người nhà vứt bỏ, đã trở thành người nhà của con.

Tất cả cảm giác an toàn của con, tất cả tình cảm yêu hay hận người khác, đều do anh ấy cho con, chính anh ấy đã kéo lại một người chán ghét thế tục, lòng đầy thù hận như con, con mới là Tần Liệt Dương.

Nếu không, con không dám tưởng tượng mình sẽ biến thành người như thế nào.
Ba, con xin lỗi.”
Từ lúc Tần Liệt Dương mở miệng nói câu đầu tiên, tay Tần Chấn đã nắm chặt lại.

Tổn thương năm đó luôn là chủ đề mọi người trong nhà họ Tần né tránh.

Ông và Phương Mai đều có lỗi, nếu không phải ông nhất quyết đưa Tần Liệt Dương về cho ông bà nội nuôi, Phương Mai sẽ không đối với con trai lớn không có tình cảm như vậy, nếu không phải ông ngoại tình, Phương Mai sẽ không bị bắt cóc, rồi đưa ra lựa chọn đó.
Ông không phải người hay biểu lộ tình cảm, sau khi con trai lớn trở về ông luôn cố hết sức dùng hành động để bù đắp.

Nhưng rõ ràng mấy thứ này chỉ có thể lấp đầy khoảng trống trong sinh hoạt của Tần Liệt Dương, lấp đầy túi tiền và tinh thần của Tần Liệt Dương, lại không thể lấp đầy trái tim của hắn.

Người không thể nào không có chỗ dựa vào, Phương Mai làm mẹ nhưng đã tự lấy đi vị trí của mình, Tần Liệt Dương lấp đầy bằng Lê Dạ, hắn sao có thể chấp nhận bị cướp đi lần nữa?
Tần Chấn không nỡ để con mình phải chịu khổ sở lần nữa.
Nhưng cứ vậy mà đồng ý? Không phải Tần Chấn bảo thủ, chỉ là ông thật lòng cảm thấy cuộc sống như vậy không tốt, hai người đàn ông vốn đã không ổn định, rồi lại không có con cái? Chưa kể, sản nghiệp của Tần thị phải làm sao bây giờ? Có một điều Phương Vĩ nói không sai, xã hội ngày nay không phải người người đều tiếp nhận đồng tính luyến ái.

Chuyện này ảnh hưởng không tốt tới hình tượng của Tần thị.
Đúng, rất nhiều ngôi sao bị người ta đồn đoán giới tính, nhưng có ai trong bọn họ dám công khai thừa nhận? Bọn họ vẫn theo lẽ thường kết hôn sinh con, người bình thường đều phải đi con đường này.

Tần Chấn ngậm miệng không nói, Tần Liệt Dương quỳ tiến về phía trước hai bước, chạm vào tay Tần Chấn, “Ba.” Hắn muốn nói gì đó nhưng cảm thấy đau lòng, đích thật là hắn khiến ông bị tổn thương.
Tần Chấn lui một bước, cho Tần Liệt Dương một con đường, “Đoạn thời gian trước, ba và mẹ con lập một phần di chúc, toàn bộ cổ phần của Tần thị trong tay ta đều để cho con, đồng thời cho con một phần bất động sản và một số tiền, cổ phần và phần lớn tài sản của mẹ con để lại cho Tần Phù.

Bởi vì lúc đó con không kết hôn, thêm vào một điều kiện, con phải có con mới có thể thừa kế tài sản.”
Tần Liệt Dương lập tức ngây ngẩn cả người, hắn tuyệt đối không ngờ sẽ có một phần di chúc như vậy..