Chờ ra khỏi phòng bệnh, khóe miệng Ninh Trạch Huy vẫn còn khẽ nhếch.
Gã gần như không dám tin, mới nãy Tần Liệt Dương đã làm gì, hắn muốn bao dưỡng?
Nhưng ở đây không phải nơi thích hợp để nói chuyện, gã đành cố nhịn, vừa xuống tầng trệt liền nhìn xung quanh, thấy không có ai gã mới nói: “Cậu không thể làm vậy được! Vậy không thích hợp!”
“Có gì không được? Không phải chỉ là nuôi một người sao?” Nhưng Tần Liệt Dương lại không quan tâm, “Được rồi, cậu giúp tôi tìm một chỗ ở, gần công ty chút, đi khoảng hai mươi phút thôi, điều kiện tốt một chút, chờ anh ấy xuất viện, để ảnh qua ở đó là được.”
Ninh Trạch Huy cảm thấy áp lực, cắt ngang lời của Tần Liệt Dương: “Cậu có biết vấn đề ở đây là gì không.
Lỡ để mẹ cậu hay Tần Phù phát hiện được, sẽ biến thành nhược điểm của cậu.
Cậu bao dưỡng đàn ông, ông chủ tuyệt đối không cho phép người thừa kế của mình có quan hệ không rõ ràng với đàn ông đâu.
Huống hồ Phương Mai thổi gió bên tai có bao nhiêu lợi hại cậu không phải không biết, đến lúc đó Tần Phù nhân cơ hội phản kích lại, tất cả cố gắng của chúng ta trước đây không phải uổng phí sao?”
“Còn nữa,” Gã kích động nói, “Chúng ta vừa mới tạm ngưng đấu đá nội bộ, những kế hoạch ban đầu giờ phải tạm dời lại, nỗ lực của chúng ta cũng bị lỡ dỡ.
Tôi biết, Lê Dạ rất đáng thương, quan hệ của hai người phức tạp, không thể không cứu, cũng không muốn khoanh tay đứng nhìn, nhưng tất cả đều đã là chuyện quá khứ rồi, náo nhiệt cậu cũng đã xem, bão cậu đã gieo, thể hiện oai phong, cậu có thể bỏ qua chuyện cũ được không?”
“Không được!” Tần Liệt Dương đứng hẳn lại, trả lời như đinh đóng cột.
Ninh Trạch Huy bị hắn làm nghẹn họng, chẳng biết phải mở miệng nói thế nào luôn.
Tần Liệt Dương biết ngữ khí của mình không ổn, chỉ là vừa gặp mặt Lê Dạ, hắn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình: “Xin lỗi.” Hắn dịu đi một chút, chỉ vào ngực của mình rồi nói, “Cậu không hiểu được khúc mắc giữa chúng tôi, tôi chỉ có thể nói với cậu, mẹ tôi là một rào cản, Lê Dạ cũng vậy, hai người đó là tâm ma tôi không thể vượt qua được, tôi nhất định phải vượt qua được bọn họ mới có thể thanh thản.
Nếu không tôi vĩnh viễn dừng chân tại đây, cậu nhìn tôi đi, mỗi ngày tôi chợp mắt được bao lâu, có mệt mỏi thế nào cũng chỉ có thể gắng gượng, tôi có thể kiên trì đến bao giờ, tôi kiên trì không nỗi!”
Đã nói tới vậy, Ninh Trạch Huy cũng hiểu không khuyên được hắn, chỉ biết thở dài: “Nhưng cũng không thể là bao dưỡng được, cùng lắm cho ở nhờ mà thôi, nói thế nào thì trước kia cậu là do anh ta cứu, nói vậy cũng dễ giao phó với ông chủ.”
Nói hai chữ bao dưỡng chẳng qua là muốn Lê Dạ kích động thôi, Tần Liệt Dương cũng không phải người không biết suy nghĩ, gật đầu nòi: “Tùy cậu.
Câu sắp xếp cho tốt là được.”
Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy Lê Diệu và Từ Mông Mông đi ra, bất kể Tần Liệt Dương làm gì, ít nhất hắn còn biết cứu người, Ninh Trạch Huy đối với vợ chồng Lê Diệu là cực kỳ chán ghét, hỏi Tần Liệt Dương: “Vậy hai người kia tính sao?”
Tần Liệt Dương cũng không quan tâm nói: “Hợp đồng không phải cậu đang cầm sao? Gửi tới trường học của nó cho mọi người nhìn không phải được rồi sao.
Nhiều năm như vậy, đầu óc của nó lại chẳng khá lên chút nào.”
Tần Liệt Dương đi thẳng về công ty, hôm qua đuổi Tần Phù ra khỏi cửa, hôm nay hắn phải đề cử giám đốc mới, nhưng quan trọng nhất là giám đốc này không phải người của hắn, mà là người đã đi theo ba hắn từ ngày xưa, hắn tin tưởng, lần này Tần Phù muốn trở về, e là không tìm được chỗ để xuống tay.
Thật ra công ty này trước sau ba hắn cũng sẽ giao cho hắn, lúc đó chẳng phải vẫn thành người của hắn sao? Có điều Tần Phù bọn họ muốn chơi trò phe phái, hắn cũng không phải không biết chơi, muốn thì chiều thôi!
Đương nhiên, Tần Phù từ trước đến nay không phải là người té ở chỗ nào thì đứng lên ở chỗ đó, cái mà nó giỏi nhất chính là té ở chỗ nào, để mẹ và cậu ôm nó lánh chỗ khác.
Nhưng vậy thì sao? Không nói đến việc nó không có bản lĩnh bước vào Tần thị lần nữa, cho dù nó nghĩ muốn trở lại làm chủ dòng mỹ phẩm thì đấy cũng đã trở thành vết nhơ của nó.
Kỳ thật ban đầu Tần Liệt Dương cũng không hận Tần Phù như vậy, dù sao lúc xảy ra chuyện đó, Tần Phù mới chín tuổi, nó vẫn là một đứa trẻ, đi theo Phương Mai thì có thể làm được gì, Phương Mai kêu nó đi nó dám đứng lại sao? Huống chi, cũng không phải hắn không nghe thấy giọng của Tần Phù thỉnh thoảng truyền tới: “Con muốn anh hai, không thấy anh hai nữa rồi!”
Hắn là hận Phương Mai, oán bà đối xử bất công, còn đối với Tần Phù cùng lắm là ghen tị.
Lúc đầu khi hắn về nhà, Tần Phù còn sẵn lòng gần gũi hắn khiến hắn rất vui, hắn nghĩ, Lê Dạ đã có em trai của mình nên mới không cần hắn, giờ đây hắn cũng có em trai của mình, tuy không thể dựa vào, nhưng có thể chữa thương cũng tốt.
Nhưng ai ngờ được, Phương Mai phòng hắn hơn phòng sói! Cơ hội tốt nhất để anh em xóa bỏ hiềm khích, hoặc là nói, cơ hội tốt nhất để mẹ con bọn họ xoa dịu quan hệ, bị bà ngăn cản mà không thành.
Sau đó, Tần Phù vẫn ở tầng hai như cũ, bị ba mẹ canh giữ, một mình hắn bị đẩy lên tầng ba.
Đều là người một nhà, có chuyện gì giấu diếm được chứ? Chưa kể, trong nhà này có nhiều người chăm sóc hắn từ nhỏ đến lớn, cũng không có lỗi với hắn, nên không sợ hắn hận bọn họ, có vài lời vẫn có thể nói.
Thí dụ như, hắn biết vào mỗi nửa đêm, Phương Mai đều đến phòng Tần Phù đắp chăn cho nó, có khi thì gọi nó dậy đi tiểu, và hắn biết, Phương Mai chưa một lần đến phòng của hắn.
Nếu bà cảm thấy áy náy với hắn, đáng lẽ bà phải càng chủ động, nhưng bà không có.
Đối với hắn bà giống như một diễn viên giỏi, bên ngoài thể hiện quan tâm đầy đủ, nhưng bên dưới lớp mặt nạ, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho hắn.
Dưới sự đối xử bất công như vậy, nên mỗi lần nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của Tần Phù hắn đều có cảm giác như bị hóc xương ở cổ họng, dựa vào cái gì, hắn phải trở nên khôn khéo như thế, phức tạp như thế, lúc nào cũng chỉ biết hận thù, mà nó thì sống vui vẻ hạnh phúc như thế.
Mà quan hệ của hắn với Tần Phù cũng càng ngày càng xa, hắn cũng không hiểu vì sao chỉ vì một lần sai lầm lại phải ghi hận lâu như vậy, chuyện tới hôm nay, đã vun đắp mười lăm năm, vì ba hắn đột nhiên gặp tai nạn mà quan hệ càng trở nên gay gắt hơn, anh em hai người cuối cùng vẫn trở mặt.
Thấy người vui vẻ thì mình buồn bực.
Bây giờ Tần Phù không vui, Tần Liệt Dương đương nhiên thấy đặc biệt vui vẻ.
Hắn không chỉ đề bạt người, còn vung một số tiền lớn mở tiệc ăn mừng vào buổi trưa, đồng thời còn thiết lập lại cơ cấu hội sở Tần thị, nghe nói lúc Tần Phù còn đương chức thường cùng đám bạn bè hỗn tạp nhậu nhẹt suốt ngày, còn nghe nói lúc xảy ra chuyện, suýt chút không một chai rượu còn nguyên vẹn, đối với việc này, Tần Liệt Dương thật sự thấy tiếc nuối, Tần Phù nếu dám đập, hắn cũng không ngại gì càng độc hơn.
Buổi tối Tần Liệt Dương về nhà sớm, hiếm có dịp hắn về nhà kịp giờ ăn.
Tần Chấn thấy hắn thì rất vui vẻ, quan tâm nói chuyện với hắn: “Hiếm khi được ngồi ăn với con, hôm nay má Lưu làm món gà xào hành gừng con thích ăn, vừa đúng lúc.”
Tần Liệt Dương ngồi xuống bên phải Tần Chấn, đối diện Phương Mai và Tần Phù, có lẽ hôm nay cậu uống rượu hơi nhiều nên nói chuyên có chút chói tai, nghe xong cười nói: “Khẩu vị của anh hai thật chả giống ai trong nhà hết.
Anh, anh ăn nhiều chút đi.” Cậu còn xới chén cơm đưa cho hắn.
Nói vậy cũng đúng, món ăn này vốn không có trong thực đơn của Tần gia, là món do Tần Liệt Dương yêu cầu.
Nói cách khác, món này là do Tần Liệt Dương từ ngoài đem về, nói cho cùng thì đây là món Lê Dạ thường nấu cho hắn ăn.
Khi đó bọn họ còn rất nghèo, đừng nói một con gà, thịt cũng không có mà ăn, có một lần hắn phát sốt, ba bốn ngày rồi vẫn chưa bớt, sức khỏe suy nhược, miệng cũng nhạt ăn uống không thấy mùi vị gì, không ăn được cái gì.
Lê Dạ chăm sóc hắn vài ngày, sau có một buổi trưa, bưng tới cho hắn một tô gà xào hành gừng.
Hắn vẫn nhớ rõ, khi vừa mở nắp ra nhìn thấy màu vàng xanh, mùi thơm bay vào mũi, lúc đó hắn lại thấy thèm ăn.
Chỉ là khi đó hắn rất hiểu chuyện, còn hỏi Lê Dạ, không phải gà giữ lại để đẻ trứng sao? Sao lại giết? Lê Dạ dỗ hắn: “Cái này là do em có lộc ăn, vừa bị bệnh, không biết cục gạch ở đâu bay vô trúng làm chết con gà, gà chết cũng không bán được bao nhiêu tiền, sẵn tiện nấu lên ăn.”
Nhưng trong lòng hắn biết, đây là do Lê Dạ gạt hắn.
Là Lê Dạ thương hắn.
Nói cái gì hắn cũng muốn Lê Dạ cùng nhau ăn, đó là món gà hắn cảm thấy ăn ngon nhất.
Thật sự rất thơm, nghĩ đến bây giờ, hắn ăn rất nhiều của ngon vật lạ, nhưng chỉ cần nghĩ đến ngày đó nhớ đến hương vị đó, trong miệng của hắn đều không tự chủ được bắt đầu chảy nước bọt.
Sau khi trở về nhà, có một lần hắn phát sốt lại mơ màng nhớ tới món ăn đó, nhờ má Lưu nấu, mùi vị cũng được, nhưng không thơm như của Lê Dạ làm, cũng vì hắn trước giờ chưa bao giờ đòi hỏi cái gì, đột nhiên lại đòi ăn một món, cho nên ba hắn cho rằng hắn thích ăn, sau đó bất cứ lúc nào cũng thấy nó trên bàn ăn.
Nhưng dạo gần đây lời nói của Tần Phù thường hay có nhiều ẩn ý.
Quả nhiên, thấy hắn ăn được vài đũa đã thân thiết lên tiếng: “Hình như anh hai đối với sinh hoạt khi đó nhớ mãi không quên, nhiều năm vậy rồi mà khẩu vị chưa từng thay đổi.”
Tần Liệt Dương không lên tiếng, Tần Phù nói tiếp: “Đúng rồi, tối qua không phải có một bác sĩ gọi điện tới sao, Lê Dạ ngày xưa từng cứu anh bị thương nặng đang nằm trong bệnh viện, không có tiền chữa trị, giờ sao rồi?”
Tần Liệt Dương biết chắc sẽ hỏi đến cái này: “Gặp tai nạn xe, đúng là bị thương rất nghiêm trọng, anh đã thanh toán viện phí rồi, hẳn là không sao.”
Tần Phù gật đầu, ra vẻ hiểu rõ: “Vậy thì tốt, em cũng yên tâm, em đã nói anh hai nhớ tình cũ mà, một món gà xào hành gừng còn như vậy, huống hồ là con người?”
Tần Chấn nghe xong khẽ nhíu mày: “Lê Dạ từng cứu con, con cứ sắp xếp chu đáo, nhưng phải nhớ chú ý chừng mực, đã mười lăm năm không gặp, lòng người thay đổi, chưa kể cách biệt giàu nghèo.
Ba thấy không cần tiếp xúc nhiều, bảo đảm cuộc sống của người ta là đủ.
Con đó, có những chuyện không buông tay được, đây là ưu điểm, cũng là nhược điểm.”
Tần Liệt Dương cười ý vị thâm tường nhìn Tần Phù, chân thành nói: “Dạ, con sẽ chú ý.”.