Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 78






Thư ký vẻ mặt khó xử, “Tôi đã nói ngài không gặp nhưng cô ta không chịu đi, cô ta còn nói nếu ngài không gặp, cô ta sẽ làm ầm ĩ lên không để ai yên.

Ngài xem, để tôi nói bảo an lôi cô ta đi, hay là…”
Thư ký tất nhiên không dám làm chủ, dù sao Tần Liệt Dương từng mời Từ Mông Mông tới công ty, Ninh Trạch Huy còn nói chuyện riêng với ả.

Ai biết quan hệ giữa bọn họ là gì, lỡ như họ có quan hệ tốt, kêu bảo an lôi ả đi kiểu đó lỡ đắc tội người ta thì sao?
Nghe xong lời này, Ninh Trạch Huy cũng rất ngạc nhiên, “Ả ta thật sự không biết xấu hổ tới mức đó?”
Tần Liệt Dương lập tức nói, “Tốt hơn so với tưởng tưởng của tôi, tôi còn tưởng ả ta sẽ bỏ rơi Lê Diệu chạy lo lấy thân chứ, việc này cũng không nhỏ, lúc này bớt chuyện cho chúng ta.”
Ấn tượng của Ninh Trạch Huy với Từ Mông Mông thật sự bình thường, chuyện của Lê Dạ lúc đó là do gã xử lý, gương mặt ghê tởm của hai vợ chồng này gã đã nhìn nhiều, nói ra suy nghĩ của mình, “Còn chưa tới lúc thôi, hiện tại mọi chuyện chưa tới đâu, còn Lê Dạ mà, tám phần là thấy còn chỗ dựa, cũng không dám làm trắng trợn.”
Gã nói xong mới nhớ tới chuyện xử lý Lê Diệu, “Anh chuẩn bị làm sao, Lê Diệu dù sao cũng là em trai Lê Dạ, có muốn nói với ảnh một tiếng không?” Dựa theo ấn tượng của Ninh Trạch Huy với Lê Dạ, anh là người tốt, biết đâu chừng sẽ mềm lòng mà thay em trai mình cầu xin.

Dẫu sao cũng do một tay anh nuôi lớn.
Tần Liệt Dương ngược lại rất bình tĩnh, cười nói, “Nói thì chắc rồi, nhưng kết quả sẽ không thay đổi, Lê Dạ làm người rất có nguyên tắc.”
Ninh Trạch Huy chỉ xem Tần Liệt Dương là người tình trong mắt hóa Tây Thi, Lê Dạ là người tính tình hiền lành, có thể có nguyên tắc gì? Có nguyên tắc đã không bị Lê Diệu hố chết như thế.
Tần Liệt Dương tất nhiên hiểu gã nghĩ gì, nhưng có vài chuyện không nói rõ ràng được, Lê Dạ trước kia bị hố là do không thấy được bản chất của Lê Diệu, bây giờ anh nhìn rõ rồi tất nhiên sẽ không giúp Lê Diệu.
Giống như chuyện năm đó của chú Quan Nhị, ba của Lê Dạ trước khi qua đời có quan hệ tốt nhất với chú Quan Nhị và chú Lý Đại Tráng, Lê Dạ lúc đó là từ dưới gối bọn họ trưởng thành, sau khi ba qua đời, Lê Dạ cũng nhờ vào hai người mới có thể sống tiếp được.

Nhưng về sau thím Quan Nhị gây chuyện vài lần, Lê Dạ có khó khăn cỡ nào cũng chưa bao giờ tìm gặp chú Quan Nhị, Lê Dạ người này, ngoài mặt nhìn có vẻ nhu nhược, thật ra nội tâm rất cứng rắn.
Lần này Lê Dạ thay mặt Lê Diệu gọi điện, mấu chốt không phải là vì Lê Diệu, mà là vì mình, anh là muốn giúp cho hắn.

Nếu điểm ấy Tần Liệt Dương còn không nhìn ra, hắn sao dám tự xưng mình hiểu rõ Lê Dạ, yêu mến Lê Dạ đây.
Chỉ là cái tốt của Lê Dạ hắn không cần giải thích với người đàn ông khác, Ninh Trạch Huy cũng không được.

Tần Liệt Dương không thèm phản ứng với gã, chỉ quay sang nói với thư ký, “Để ả vào.

Sẵn tiện kêu hai bảo an lên.”
Thư ký nhanh chóng thở ra, thầm nghĩ quả nhiên có quan hệ mà, lập tức lui ra ngoài, không bao lâu sau vang lên tiếng đập cửa, hô lên một tiếng, Từ Mông Mông đẩy cửa đi vào.
Ả mặc một cái đầm sơ mi đỏ, kiểu đầm này nếu người mặc có khí sắc tốt nhất định là rất tôn da.

Nhưng nếu khí sắc không tốt chỉ càng làm vẻ tiều tụy nổi bật hơn.

Bộ dáng Từ Mông Mông thế kia, rõ ràng là tối qua không nghỉ ngơi tốt, tuy có trang điểm nhưng da mặt lại không bắt phấn, thoạt nhìn như già đi vài tuổi.
Ả tiến vào, vừa thấy Tần Liệt Dương lập tức nhìn chằm chằm hắn, sau đó phun ra hai chữ, “Hèn hạ!”
Tần Liệt Dương nghe xong từ này lại nhíu mày, khó được có người hình dung hắn như vậy, người bình thường đều nói hắn bất cận nhân tình.

Chưa kể, người bình luận hắn còn là tổ sư của những người hèn hạ.

Hắn khiêm tốn nói, “Chữ này nên để lại cho cô dùng thì tốt hơn.”
Tần Liệt Dương trước giờ lời nói luôn sắc bén lợi hại, chỉ câu nói đầu tiên đã khiến Từ Mông Mông đang ở trạng thái không ngừng kìm nén tức giận, lập tức biến thành núi lửa bùng phát.

Từ Mông Mông giống như phát điên nói với hắn, “Chúng tao là có lòng tốt đến giúp mày, thay mày tìm biện pháp giải quyết, mày lại hại Lê Diệu phải vào đồn cảnh sát, mày thật hèn hạ Tần Liệt Dương.

Mày còn lừa tao, nói đáp ứng điều kiện của tao, đưa cho tao chi phiếu khống, còn bảo tao xuống nhà xưởng của mày làm phỏng vấn, kết quả mày chỉ thông qua tao để làm hại Lê Diệu sao? Mày sao có thể như vậy? Mày như vậy mà gọi là làm ăn sao, danh dự của mày đâu?”
Ả rõ ràng bị chọc điên, Ninh Trạch Huy thật sợ ả sẽ xông lên đánh người, vội vàng tiến lên ngăn cản ả, ngược lại Tần Liệt Dương không quan tâm, chỉ ngồi trịch thượng tại chỗ, còn lửa cháy đổ thêm dầu, “Đến trên người cô, cô chịu nổi không? Danh dự của tôi chỉ dành cho bạn bè thôi, không dành cho lừa đảo.”
Hắn lạnh lùng nhìn ả, không chút lưu tình nói, “Chẳng phải Lê Dạ luôn giúp đỡ các người à? Anh ấy làm sống làm chết nuôi dưỡng Lê Diệu, còn nuôi gã học tới tiến sĩ.

Được, mấy cái này là ân tình của Lê Diệu nhận, không liên quan gì đến cô.

Nhưng kết hôn mua nhà sắm sửa nội thất thì có quan hệ với cô rồi.

Bắc Kinh là nơi thế nào? Giá nhà đã sớm cao trên trời, Lê Dạ chỉ là một tài xế, một tháng kiếm sáu bảy ngàn đều là tiền mồ hôi nước mắt, thuê phòng trọ rách nát một trăm tệ một tháng, quần áo mặc đều là đồ cũ của Lê Diệu, hàng ngày chỉ ăn cải trắng tới nỗi chó cũng không thèm ăn, vậy mà có sáu trăm ngàn cho mấy người trả tiền đặt cọc mua nhà.

Anh ấy là vì muốn tốt cho mấy người, không giống tôi, chỉ đưa chi phiếu khống, ảnh đưa tiền thật cho mấy người, mấy người đối xử với ảnh thế nào?”
Từ Mông Mông vừa nghe nhắc tới chuyện của Lê Dạ, chỉ biết đứng tại chỗ câm nín, nếu là người khác, ba tấc miệng lưỡi của ả tất nhiên có thể ngụy biện, nhưng trước mặt hai người này là người hiểu rõ mọi chuyện, có nói gì cũng vô dụng.
Nhưng Tần Liệt Dương có thể nha, hắn vốn miệng lưỡi lợi hại, “Nhà mua xong, các người ép khô hết tiền trên người anh ấy còn chưa đủ, ngay cả tiền mua bảo hiểm cũng cầm đi.

Ảnh là tài xế xe tải đó, đó là mạng của ảnh, các người không hèn hạ sao? Bởi vì các người không mua bảo hiểm, Lê Dạ xảy ra tai nạn xe, người anh kiếm tiền nuôi Lê Diệu từ nhỏ đến lớn, thay các người mua nhà, quan hệ như vậy, chỉ cần là con người sẽ giúp anh chữa bệnh! Các người thì sao, chỉ nộp hai mươi ngàn liền muốn khiêng người về nhà chờ chết, các người không hèn hạ?”
Tần Liệt Dương cười lạnh, “Các người nếu không hèn hạ, trên đời này không còn ai hèn hạ hết!”
Chuyện này như thế nào cũng nói không nổi, Từ Mông Mông ý đồ há miệng giải thích, “Cái đó là…”
Tần Liệt Dương vốn không cho ả cơ hội, mà chỉ nhìn ả tuyên bố một câu nặng tựa ngàn cân, “Cô hôm nay đến đây vừa đúng lúc, đợi lát nữa tới đồn cảnh sát một chuyến, tới đó rồi giải thích các người có bao nhiêu oan uổng, bọn họ sẽ nghe mấy người.”
Từ Mông Mông mới nãy còn lẽ thẳng khí hùng, chỉ chớp mặt là mặt biến sắc không dám tin nhìn Tần Liệt Dương, “Mày có ý gì? Cái gì mà đồn cảnh sát?”
Tần Liệt Dương nhìn ả giống như là nhìn kẻ đần, “Cô chẳng phải làm báo về tài chính kinh tế sao, không hỏi thăm một chút tôi là người thế nào sao? Hoặc là hỏi một chút từ ông chồng ngu ngốc của cô, từ nhỏ tôi làm người thế nào, tôi chưa bao giờ phải ăn thiệt.

Chỉ chút thủ đoạn vụng về của cô, cho rằng tôi nhìn không ra? Để Lê Diệu làm trò xong chạy tới chỗ tôi giả làm người tốt, từ chỗ tôi lấy tiền, chủ ý của cô không tệ nha.

Tôi có lý do tin tưởng, mọi thứ được lên kế hoạch từ trước, hành động đã được dự tính trước, là tội lừa đảo, hơn nữa đã thực hiện, tuyệt đối hình thành tội lừa đảo tài chính.”
Quả thật là sấm sét giữa trời quang, Từ Mông Mông tuy là không ra gì, nhưng cũng tốt nghiệp đại học, vừa tốt nghiệp người nhà đã tìm được việc trong tòa soạn cho ả, tuy tiền lương không cao nhưng quan trọng là có địa vị xã hội, chỉ cần khoe với người ta nhà có con gái làm phóng viên tòa soạn, vậy nhất định là thiên chi kiêu nữ rồi.
Ả cũng có kiêu ngạo của mình.

Bây giờ nói ả lừa đảo? Từ Mông Mông sao có thể đồng ý, “Mày ngậm máu phun người! Ai lừa đảo mày nổi?”
Tần Liệt Dương chỉ nói, “Cô nói với cảnh sát đi.” Sau đó nhấc điện thoại gọi cho bảo an, “Cho hai người tới đây.”
Từ Mông Mông nhìn thấy là thật, vội vàng muốn chạy ra ngoài trốn, nhưng Tần Liệt Dương đã có chuẩn bị, sao có thể để ả chạy.

Từ Mông Mông vừa tông cửa ra liền đụng phải hai người bảo an to cao lực lưỡng, cả người ngã nhào về phía sau.

Ả mở lớn mắt nhìn hai bảo an như hai ông thần giữ cửa, phát hiện Tần Liệt Dương không phải chỉ dọa suông, mà thật sự muốn ả ngồi tù, cả người lập tức giận điên lên, không nhịn được quay sang chửi ầm ĩ, “Mày dựa vào cái gì trách tao! Đó là anh trai của Lê Diệu, anh ta nuôi lớn Lê Diệu, Lê Diệu không muốn lo cho anh ta, tại sao tao phải lo chứ? Nhà là anh ta bỏ tiền, nhưng có nhà ai cưới vợ mà không mua nhà, Lê Diệu muốn cưới vợ Bắc Kinh, lấy ai cũng phải có nhà.

Lê Dạ đâu có mua nhà cho tao, là mua nhà cho em trai anh ta.

Làm gì có ai lấy vợ thì mua nhà, lấy xong thì bán đi, cái này là lừa cưới!”
Cửa lớn mở ra, ả điên cuồng mắng chửi, chỉ sợ ít người nghe được.

Tần Liệt Dương không thèm để ý, lúc này ngay cả nói cũng lười, tùy tiện phất tay, hai bảo an lập tức lôi ả đi, cũng không hiểu sao từ lúc đó ả cũng không làm ầm ĩ nữa, không lâu sau đã biến mất khỏi tầm nhìn của Tần Liệt Dương và Ninh Trạch Huy.
Mọi chuyện Ninh Trạch Huy đều biết rành mạch, hôm đó lúc gã và Từ Mông Mông nói chuyện riêng, đã cố tình chọn phòng có giám sát, lúc đó là vì lưu lại chứng cớ.

Hôm nay sau khi chuyện Lê Diệu lộ ra, thêm chuyện giúp đỡ mấy ngày trước của Từ Mông Mông, nói ả không có liên quan cũng không ai tin! Chuyện này cuối cũng đã giải quyết xong, gã vỗ vai Tần Liệt Dương, “Anh nghỉ ngơi chút đi, nửa tiếng sau gặp ở phòng họp.”
Tần Liệt Dương gật đầu, chờ Ninh Trạch Huy ra ngoài hắn mới thấy thả lỏng.
Chuyện lần này thật ra là Tần Liệt Dương muốn trút giận thay cho Lê Dạ, nhưng không chỉ có vậy.
Thật ra ban đầu, sau khi Tần Liệt Dương đuổi bọn hắn ra khỏi bệnh viện, không hề dự tính tìm bọn họ kiếm chuyện.

Dù sao Lê Dạ vốn không muốn truy cứu, đường ai nấy đi, hai bên không ai làm phiền ai.

Nhưng không ai ngờ được rằng, bọn họ lại không biết tốt xấu, làm ra chuyện lớn như vậy, chưa kể còn thông qua Lê Dạ để làm việc này, nếu Lê Dạ mà biết được sẽ nghĩ thế nào?
Huống chi bọn họ còn trực tiếp động vào lợi ích của Tần thị.

QUEEN là gốc rễ phát triển của Tần thị, là do ba hắn một tay thành lập, cho dù tính nó là con trưởng của ba hắn cũng không hề quá đáng.

Lê Diệu và Từ Mông Mông vì lợi ích của bản thân, đẩy QUEEN vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Lần này nhờ hắn cương quyết, thêm vận khí tốt phát hiện manh mối, mới tiến hành đánh trả được.

Nếu hắn không may thì sao? Danh tiếng của QUEEN phải hủy trong nháy mắt, bước tiến của Tần thị bị cản trở, nói không chừng không còn cơ hội tiến quân vào giới nhãn hiệu xa xỉ phẩm quốc tế.

Tổn thất này không ai đảm đương nổi.
Vì vậy xử lý bọn họ như thế không hề oan uổng, hai tên ngu dốt này, nếu không nhận chút giáo huấn sẽ không biết hai chữ làm người viết thế nào.
Hiện giờ bất kể là Báo Đô Thị bên kia, hay Lê Diệu Từ Mông Mông bên này, hết thảy đều kết thúc, cuối cùng Tần Liệt Dương đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Trận chiến này người xem thấy hắn chiến đấu rất nhẹ nhàng, thật ra lại rất nguy hiểm, hiện giờ mới triệt để buông lỏng, hắn cảm thấy toàn thân đau đớn, tinh thần mệt mỏi, không còn chút sức lực để xử lý công việc.
Hắn trực tiếp đứng dậy, cầm áo vest, ra khỏi văn phòng.


Thư ký thấy hắn mới nhẹ giọng hỏi, “Chủ tịch muốn họp sao? Tôi nhắn tin cho mọi người?”
Hắn vẫy vẫy tay, “Kêu Trợ lý Ninh chủ trì đi, tôi có việc đi trước.”
Sau khi ra khỏi thang máy, lập tức báo cho tài xế đang chờ sẵn, “Đi Nam Thành, ngay bây giờ.”
Ninh Trạch Huy chờ nửa tiếng, cầm tài liệu tìm Tần Liệt Dương đi họp, ai dè bên trong không có bóng người, quay đầu hỏi thư ký, “Người đâu?”
Thư ký nói lại lời của Tần Liệt Dương, Ninh Trạch Huy cảm thấy gân trên đầu co giật, trận chiến lần này rất quan trọng, ít nhất cũng phải ba bốn tiếng mới xong, Tần Liệt Dương thật là giỏi, trực tiếp đẩy cho mình? Đều đã đến lúc này rồi, không cần nghĩ cũng biết Tần Liệt Dương đi đâu, nhất định là đến Nam Thành tìm Lê Dạ rồi, bây giờ gã có gọi cũng không gọi được người trở về, đành phải gắng gượng đương đầu thôi.
Quả nhiên, kết thúc cũng đã ba giờ chiều, một đám người không có hạt cơm vào bụng, nhao nhao đòi ăn một chầu hoành tráng, bảo là muốn ăn hải sản, Ninh Trạch Huy nghe xong lập tức thấy bộ phận nào đó trên người nhoi nhói, làm sao có thể đồng ý được, nhanh chóng lời lẽ chính nghĩa cự tuyệt, “Tôi còn có việc, mọi người đi đi.

Rãnh lại tụ tập.”
Gã là Trợ lý Chủ tịch, lúc vừa bắt đầu họp không khác Bao Công mặt đen là mấy, mọi người cũng chỉ khách sáo nên mời một tiếng thôi, có mặt gã thì ăn chơi cũng không thoải mái mấy.

Nghe gã không đi cũng không ai miễn cưỡng, nhao nhao chia nhóm rời đi.
Ninh Trạch Huy nhanh chóng xử lý công việc trong tay, đồng hồ điểm bốn giờ lập tức tan ca, mở ứng dụng smart chỉ đường về thẳng nhà, ngày hôm nay đúng là ngày gã chịu tội mà, hiện giờ chỉ cần nằm dài thư giãn, ăn cái gì cũng thấy mệt.
Không ngờ là vừa bước vào cửa, nhân viên tòa nhà nói với gã, “Anh Ninh, có anh Trác đến tìm anh, đã chờ được nửa ngày.”
Ninh Trạch Huy nhìn trái nhìn phải, khắp cả đại sảnh trang hoàng tráng lệ không hề có bóng dáng của Trác Á Minh, liền hỏi, “Người đâu?”
“À,” nhân viên tòa nhà nói, “Y có chìa khóa nhà của anh, nói anh kêu y vào nhà chờ, cũng đưa ra tin nhắn, chúng tôi kiểm tra đối chiếu số di động của anh, thấy đúng.

Vì vậy chúng tôi để y đi lên rồi.”
Đôi mắt Ninh Trạch Huy lập tức mở to, khiến cô gái kia càng sợ hãi, “Anh Ninh, anh làm sao vậy? Anh ghi trên tin nhắn ‘Chìa khóa cho anh, anh tới thì lên thẳng lầu là được, đưa tin nhắn cho nhân viên tòa nhà xem, họ sẽ không ngăn cản anh.’ Có vấn đề gì sao?”
“Đương nhiên không có vấn đề!” Ninh Trạch Huy cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi rặn ra nụ cười, “Làm sao được, cảm ơn cô, là tôi gửi tin nhắn.”
Gã nói xong liền quay đầu đi thẳng về hướng thang máy.

Cái đó đích thật là do gã gửi, chỉ là lúc đó gã muốn trêu ghẹo Trác Á Minh, chuẩn bị muốn đè y nên gửi, so với hoàn cảnh hiện tại không phải cùng một cục diện.

Tên kia…
“Sh…” Bởi vì vô cùng tức giận, bước chân Ninh Trạch Huy cũng lớn hơn bình thường, tự nhiên là do cái bộ vị nào đó không tiện nói ra liên lụy, gã hít một hơi lạnh, ở trong ánh mắt khó hiểu nhân viên tòa nhà, thì là tốc độ sên bò, chậm rãi di chuyển tới cửa thang máy, vừa đúng lúc thang máy mở ra, gã chẳng khác gì trốn vào trong đó.
Sau đó tức giận chửi Trác Á Minh, “Tên đáng chết.”
Chuyện này muốn nói thì phải là mấy ngày trước.

Mấy ngày nay bởi vì QUEEN xảy ra chuyện, Tần Liệt Dương và Ninh Trạch Huy cực kỳ bận rộn, Tần Liệt Dương trực tiếp đẩy Lê Dạ tới Nam Thành, Ninh Trạch Huy không còn thời gian đi trêu chọc Trác Á Minh, đâm đầu vào công việc.
Cái tên Trác Á Minh này từ trước đến nay chưa bao giờ tự mình chủ động, kể cả quyến rũ Ninh Trạch Huy, cho đến nay đều là Ninh Trạch Huy luôn lượn lờ bên cạnh y.

Gần đây không thấy Ninh Trạch Huy người đâu, nếu là người bình thường thì ít nhất cũng nhắn tin hay gọi điện thoại hỏi thăm, “Không phải đã nói tốt là làm bạn trai sao? Sao lại không thấy người đâu?”
Trác Á Minh thì không, người ta chỉ đăng vài tấm hình ngồi ngủ trên mặt đất sau khi làm xong phẫu thuật lên vòng bạn bè trên WeChat, có lẽ là ngủ thật, còn tháo mắt kính xuống, cái góc nghiêng đó thật sự đẹp quá rồi!!! Lúc Ninh Trạch Huy đang trong phòng làm việc thì nhìn thấy, đặc biệt đi ra khóa cửa, sau đó hôn bẹp một cái lên màn hình.

Đương nhiên, tâm cơ nhất chính là hành động sau đó, chỉ có 1 từ, “Đói…”
Nhớ ngày đó, thời điểm Ninh Trạch Huy theo đuổi người ta vậy mà mỗi ngày đều theo người ta trực ca đêm, buổi tối còn chu đáo chuẩn bị đồ ăn khuya, nhưng hình như từ lúc xác định quan hệ, công việc của Ninh Trạch Huy bỗng dưng trở nên bận rộn, sinh hoạt đó tự nhiên không làm được.

Hiển nhiên công việc của QUEEN là lý do chính đáng, thế nhưng theo góc độ của Trác Á Minh, nhìn thế nào thì hành động này cũng có chút cặn bã.

Chưa kể, Ninh Trạch Huy gã thấy đau lòng.
Ninh Trạch Huy tự trách trong lòng nên lập tức quyết định, không thể lạnh nhạt với Á Minh thân ái nhà gã như vậy được, sau đó gọi cho Trác Á Minh một cuộc gọi mà khiến gã đến hôm nay vẫn hối hận muôn vàn, “Mệt chết rồi đi, có cần tôi đem đồ ăn khuya đến cho không?”
Giọng của Trác Á Minh có vẻ miễn cưỡng, nghe giọng có phần ủ rũ, cho dù vậy thì cũng nghe ra bên trong đó có chút hoan nghênh, “Được, hôm nay tôi làm ca ngày, hiện giờ đang ở nhà, đã 24 tiếng rồi chưa có ăn gì, anh tùy tiện mang cái gì đến cũng được.


Phải nhanh lên, sắp chết đói.”
Ninh Trạch Huy nghe xong lập tức gọi điện tới một nhà hàng hải sản nổi tiếng đặt cháo hải sản, chạy xe đến lấy xong nhanh chóng tới nhà Trác Á Minh.

Lúc gã gõ cửa còn tưởng tượng, hiện giờ tên kia đang mệt mỏi thế kia, nói không chừng ước muốn của gã có thể thành hiện thực.
Ai dè cửa vừa mở ra, còn chưa kịp mở miệng nói câu nào đã bị một lực mạnh kéo vào phòng, sau đó là tiếng đóng cửa cực lớn, một thân thể nóng bỏng dán lên, một đôi tay của đàn ông thuần thục di chuyển trên những khu vực mẫn cảm của gã, hơi thở đàn ông phà lên mặt gã, chậm rãi tiếp cận, hung hăng cắn lên môi gã.
Không phải một nụ hôn nhẹ nhàng phớt qua, không phải liếm duyện dịu dàng triền miên, mà là nụ hôn hận không thể xé rách gã, hận không thể nuốt sạch gã.

Khóe miệng mau chóng truyền đến cảm giác đau đớn, sau đó trong miệng có vị máu tươi nhàn nhạt, hẳn là rách rồi.

Nhưng rõ ràng là có thể đẩy người ra, Ninh Trạch Huy lại quỷ dị phát hiện, mình đã hoàn toàn hưng phấn rồi.
Gã không phải trai tân.

Từ sau khi gã mười tám tuổi phát hiện mình đồng tính về sau, tuy không thích tình một đêm nhưng cũng có vài người bạn trai rồi, đối với quan hệ tình dục giữa đàn ông cũng nắm rất rõ ràng.

Nhưng mà gã chưa từng có trải nghiệm hưng phấn như hiện giờ, gã thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch ngày càng nhanh của mình, cảm giác được một luồng nhiệt chạy khắp cơ thể mình, tay Trác Á Minh sờ tới chỗ nào, hơi nóng theo đó mà đến, sau đó phun trào, thiêu đốt gã đến mức không còn lý trí, không cách nào ức chế.
Cánh tay đàn ông cường tráng mà có lực, giọng nói khàn khàn mê người, “Đi lên giường.”
Lúc đó lý trí của Ninh Trạch Huy đã bị cháy sạch, trong đầu chỉ còn người đàn ông này, căn bản không chút phản kháng, bị Trác Á Minh nửa ôm nửa kéo tiến lên giường.

Sau đó…
Nghĩ đến đây, mặt Ninh Trạch Huy liền đen thui.

Tên khốn không biết xấu hổ kia, nói với gã, “Tôi nhớ anh lắm, sẽ nhẹ nhàng thôi, tôi sẽ không cưỡng ép anh.” Bắt đầu rất thoải mái, gã được hầu hạ dục tiên dục tử, không nhớ rõ đã tiết mấy lần.

Khi đó gã còn ngây thơ nghĩ thì ra làm 0 lại thoải mái đến vậy, trách không được số 0 trong giới lại lắm đến thành tai họa.

Kết quả lúc không để ý đã bị tên kia đè trên giường, gã đang muốn phản kháng, tên khốn kia nói thế nào nhỉ, “Dùng chân, anh đã thỏa mãn rồi, cũng không thể để tôi cứ cương vậy hoài chứ.

Nếu không anh cũng giống như tôi, dùng miệng?”
Ninh Trạch Huy là người cực kỳ yêu sạch sẽ.
Gã không mở miệng nổi!
Đã thời điểm này rồi, giày vò nửa ngày, mình cũng hưởng thụ xong, sau đó đẩy đối phương xuống giường, tưởng tưởng như vậy thấy đây không phải là chuyện con người có thể làm.

Chưa kể hai người họ là muốn phát triển lâu dài, không thể nhìn người yêu khó khăn như vậy, làm một lần liền kết thúc.
Ninh Trạch Huy chấp nhận, tự động nằm sấp trên giường, còn hơi vểnh mông lên, nói một câu, “Anh… anh không được lộn xộn.” Trác Á Minh một bên nói, “Sẽ không đâu.” một bên tri kỷ mà lấy gối đầu lót dưới bụng cho gã, kết quả đâm đâm rồi đổi địa phương, ban đầu còn ở bên ngoài vòng vo, có lẽ do trước đó làm công tác tiền diễn rất tốt, rất thoải mái lại ngứa ngứa, Ninh Trạch Huy hôm qua thuần túy là bị dục vọng làm mờ mắt, vậy mà không hề phản kháng, Trác Á Minh thừa cơ hỏi gã, “Chúng ta thử nha?” Gã lúc đó đang rất thoải mái, vô thức phát ra tiếng đồng ý, sau đó tên Trác Á Minh kia lập tức lấy tốc độ bão tố có xu thế như nước lũ tiến vào, gã liền anh dũng hi sinh.
Tuy sau đó khoái cảm cũng tới, nhưng vừa nghĩ tới chính mình muốn ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, thứ hai là Trác Á Minh rõ ràng là dựng cái bẫy, hôm sau Ninh Trạch Huy tỉnh thẹn quá hóa giận, đạp hai cái vào Trác Á Minh đang say ngủ, rời giường mặc quần áo xong liền bỏ đi.
Chính là cơn giận của gã còn chưa nguôi đâu, tên khốn nạn kia đã chạy tới nhà gã, còn không phải là muốn chết sao?
Vì vậy vừa ra thang máy, Ninh Trạch Huy lập tức xắn tay áo lên, gã phải đánh chết tên khốn kia.

Không ngờ vừa đi tới cửa nhà, cửa tự động mở ra, Trác Á Minh đứng sẵn ngay cửa ra vào, cười tủm tỉm nhìn gã, “Đã về rồi, tôi đến giúp anh bôi thuốc đó.”
Ninh Trạch Huy thét lên, “Cút, ông đây tự làm.”.