Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 7: Vứt Bỏ






Trác Á Minh còn tưởng Lê Dạ chỉ tùy tiện nói đại, không ngờ lại đúng, chờ đến khoảng chín giờ, thì thấy một người đàn ông mặc sơ mi trắng quần tây vội vã chạy đến, tới bàn của y tá, còn đặc biệt tạo dáng chào hỏi người ta: “Các người đẹp, ai có thể cho tôi biết, ở bệnh viện này có phải có một bệnh nhân tên Lê Dạ không?”
Kết quả, các y tá vừa thấy gã không khác gì chuột gặp phải mèo, còn cười đến run rẩy, không chỉ lập tức ngẩng đầu nói chuyện, còn chỉ đường đi cho gã, giơ tay chỉ phòng 304 sau lưng gã.
Tên kia lập tức quay đầu đi phòng 304.

Trác Á Minh nhanh chóng chặn người, lại không ngờ tên kia còn cao hơn mình mấy cm, Trác Á Minh chớp mắt mấy cái, cố gắng đứng càng thẳng, sau đó mới nói: “Đã hết giờ thăm bệnh, anh là người nhà bệnh nhân nào?”
Tên này quả thật là cuồng ma biến sắc mặt, vừa nói nói chuyện với các nữ y tá chính là tươi cười rực rỡ, vừa chuyển qua đối diện với y, lại biến thành bộ dạng nghiêm chỉnh, tản ra khí tức cặn bã trí thức, còn nhìn y cười hàm súc: “Ngài là bác sĩ đi, tôi thay mặt anh Tần Liệt Dương tới thăm bệnh, tên Ninh Trạch Huy, vừa nãy là do anh Lê Dạ nhờ người gọi tới Tần gia, hi vọng chúng tôi có thể giúp anh ấy.”
Vừa nghe là người của Tần Liệt Dương, sắc mặt của Trác Á Minh cũng dễ coi hơn, gật đầu nói: “Điện thoại là do tôi gọi giúp, nhưng giờ này bệnh nhân đã ngủ, cũng đã qua thời gian được thăm bệnh, không thích hợp tới gặp.

Ngài có vấn đề gì cần hỏi, nếu như là hỏi về tình hình bệnh trạng, có thể hỏi tôi, còn về viện phí chưa đóng, xuống tầng một quẹo trái.”
Ninh Trạch Huy gật đầu, chỉ chỉ phòng bệnh: “Đương nhiên cần phải biết về tình hình bệnh trạng của anh ấy, càng tường tận càng tốt, nhưng mà, có thể để tôi ở ngoài nhìn người bệnh một cái trước được không?”
Yêu cầu này thì có thể chấp nhận được, Trác Á Minh gật đầu.
Ninh Trạch Huy lập tức đi qua, híp mắt nhìn kỹ bên trong.

Trên thực tế, nhìn tình trạng Lê Dạ bên trong rất tệ, tuy rằng vết bầm trên mặt đã biến mất, nhưng do gãy xương, đầu và tứ chi của anh đều bọc kín, chưa kể nội thương, trên người cắm các dây to nhỏ đủ loại.

Mặc dù không hiểu những dây đó làm gì, cũng đoán được tình trạng tồi tệ của bệnh nhân.
Ninh Trạch Huy cẩn thận nhìn, cũng chỉ có thể từ gương mặt lộ ra nhìn được đại khái ngũ quan, ngũ quan hẳn là không tệ, chỉ là có chút đen, dường như ngủ cũng không an ổn, chỗ chân mày khẽ nhíu.

Gã rút điện thoại ra, nhìn Trác Á Minh hỏi: “Chụp hình được không? Anh cũng biết, phí điều trị không hề nhỏ, ông chủ của tôi cũng cần thấy tình hình bệnh nhân mới được.

Không phải tiền của ai cũng như gió thổi một cái là có.”
Trác Á Minh hiển nhiên là cực kì phản cảm loại hành vi này, kiểu này là xem Lê Dạ như hàng hóa, nhìn mới cho tiền, xem hàng sao? Nhưng y cũng hiểu, này gần như là đường sống duy nhất của Lê Dạ, y đành cắn răng đồng ý, quay mặt đi một bên.
Ninh Trạch Huy là người thông minh, lập tức đoán được y ngầm đồng ý, liếc liếc nhìn người bác sĩ đẹp trai còn đang đứng thẳng, gã giơ điện thoại lên chụp nửa phút, sau khi xong mới quay qua gọi Trác Á Minh: “Hey, đi thôi.”
Trác Á Minh đồng ý với gã, dẫn người vào phòng làm việc, lấy bệnh án của Lê Dạ ra, giải thích mức độ nghiêm trọng bệnh tình của Lê Dạ, y dùng một đống thuật ngữ, vừa có hình chụp x-quang vừa có báo cáo chi tiết, Ninh Trạch Huy dòm tới dòm lui cũng không hiểu gì, nghe xong muốn hôn mê, vội vã làm động tác ngừng lại, cầu cứu nói: “Được rồi, anh nói nửa ngày tôi nghe cũng không hiểu gì, anh làm ơn giải thích một cách đơn giản nhất đi, tình trạng người này tới mức độ nào là đủ.”
Đây là chuyện quan hệ tới mạng người, Trác Á Minh ngược lại rất thận trọng, không chút do dự nói: “Chính là chỉ cần đưa người này rời khỏi bệnh viện, nhất định không sống được.”
Ninh Trạch Huy nắm được trọng điểm: “Ai muốn đưa anh ấy rời khỏi bệnh viện? Đúng rồi, anh ấy không có người thân sao? Không ai quan tâm sao?”
Trác Á Minh vỗ trán, nhớ tới anh chưa có kể, nhưng vừa nghĩ đến em trai của Lê Dạ thì nhịn không được khẩu khí trở nên khó nghe: “Còn ai chứ? Em trai ảnh sao? Em trai ảnh chính là người thân duy nhất.”
“Em trai anh ấy biết rõ xuất viện là chết nhưng vẫn muốn cho anh ấy xuất viện? Tôi không hiểu sai chứ?” Ninh Trạch Huy bắt đầu thấy chuyện này không thú vị như lúc đầu, chuyện này thật là quá con mẹ nó đáng hận.

Nhất là, sáng hôm nay sau khi xử lý xong một đứa em trai đáng giận, giờ lại nghe thêm một đứa em trai cặn bã.
Hai người lần đầu gặp mặt, chỉ một hồi đã giống như tri kỉ, cùng chung mối hận, Trác Á Minh lộ ra vẻ mặt khinh thường, sau mới nhớ ra mình đang làm việc, điều chỉnh tâm trạng, nhưng trong giọng nói vẫn thấp thoáng giễu cợt: “Đúng vậy, nếu không còn cần giúp đỡ sao?”
Một phần vì câu nói của Phương Mai, một phần do nhớ tới Lê Dạ, cả đêm Tần Liệt Dương cũng khó ngon giấc, ban đêm luôn nằm mơ thấy tình cảnh hắn bị bỏ rơi, khiến hắn không ngừng tỉnh dậy từ ác mộng, cuối cùng trực tiếp đứng dậy đi phòng sách, tiếp tục làm việc.

Hắn quản lý công ty đã gần một năm, mọi người luôn thắc mắc sao hắn có thể một mình làm được nhiều việc như vậy? Đều thấy khó hiểu.

Trên thực tế, đa phần thời gian hắn không giống người ta, quanh năm hắn đều tỉnh giấc từ ác mộng suốt đêm, nên hắn đi làm việc.

Bởi vì hắn biết, chỉ có công việc sẽ không vứt bỏ hắn, hắn làm bao nhiêu sẽ nhận được bấy nhiêu.
Chỉ cần lao vào công việc, hắn sẽ quên hết, quên đi tranh đấu trong nhà, quên đi quá khứ không vui…
Cũng may trời sinh Tần Liệt Dương khác thường, quanh năm mất ngủ nhưng vành mắt không bị đen, chỉ có chân mày hay cau có, bởi vì mệt mỏi nên có thói quen hay niết chân mày.

Ngôn Tình Sắc
Lúc Ninh Trạch Huy đứng ở cửa thang máy lại thấy Tần Liệt Dương cau mày, gã gần như có thể đoán được tiếng lòng của các nhân viên nữ đi ngang qua phía sau: Ôi bộ dáng người đàn ông ưu sầu, đẹp trai quá đi.
Có điều, giờ phút này gã không có tâm trạng nói đùa, vội vã đuổi theo Tần Liệt Dương, báo cáo hành trình ngày hôm qua.

Lúc vào phòng làm việc, vừa đúng mười giờ sáng, cần bàn bạc về giám đốc mới thay thế Tần Phù quản lý dòng mỹ phẩm tầm trung.
Sau khi Tần Liệt Dương yên lặng nghe xong, Ninh Trạch Huy mới báo cáo: “Chuyện của Lê Dạ là như vầy…”
Tần Liệt Dương cả đêm mất ngủ, cho nên rất ngại tiếng ồn, bình thường nếu không có chuyện quan trọng thì không ai dám gọi điện thoại cho hắn.

Ngày hôm qua lúc Ninh Trạch Huy rời khỏi bệnh viện đã hơn nửa đêm, tất nhiên không gọi cho hắn, cho nên hôm nay thời gian báo cáo kéo dài tới giờ.
Đầu tiên Ninh Trạch Huy mở sẵn hình ảnh rồi đưa máy cho hắn, Tần Liệt Dương cầm điện thoại nhìn, vì đứng ngoài cửa lại khá xa giường bệnh, chưa kể ống truyền dịch, nên cũng không nhìn rõ được Lê Dạ.

Nhưng Tần Liệt Dương chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra, Lê Dạ so với lúc hắn rời đi nhìn đã khác đi nhiều.


Khi đó Lê Dạ còn là một chàng trai trẻ trắng trẻo mịn màng, mà người đàn ông trong hình hôm nay, có làn da màu mật ong, khác hoàn toàn.
Nghe nói anh chạy xe tải xảy ra chuyện, Tần Liệt Dương đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên Lê Dạ mượn xe của chú Đại Tráng bán bánh mì để luyện tập, có dẫn hắn theo.

Khi đó hắn ngồi ở ghế phó lái, tuy trước đó hắn đã vô số lần làm phó lái trên những chiếc xe xa hoa, nhưng chưa bao giờ hắn có được cảm giác kích động như lần đó.

Hắn ngồi ở ghế phó lái reo hò, còn có chút lo lắng nói với Lê Dạ: “Sau này anh lái xe nhớ mặc áo tay dài, nếu không phơi nắng đen mất.”
Lê Dạ còn vô cùng tự hào nói: “Anh giống mẹ, phơi nắng không đen, càng phơi càng trắng đó.”
Nhưng hôm nay, xem ra mười lăm năm làm lụng vất vả so với cái gọi là phơi nắng không đen càng chân thực.
Ninh Trạch Huy ở kế bên giải thích: “Tình trạng hiện giờ của anh ấy rất nghiêm trọng, xương sọ và tứ chi đều gãy, cơ quan nội tạng cũng tổn thương, anh cứ nghĩ thử, xe tải bị lật, xe cũng bị hỏng, anh ấy nhặt được cái mạng là tốt lắm rồi.” Gã quan sát biểu tình của Tần Liệt Dương, thấy hắn không có ý kêu gã dừng lại, tiếp tục nói: “Lúc tôi tới đã hết giờ thăm bệnh, nên chỉ có thể ở bên ngoài nhìn một chút.”
“Anh ta nghĩ gì mà giờ lại gọi điện cho tôi? Anh ta không phải mười lăm năm rồi chưa từng gọi điện sao?” Đây cũng là điểm làm Tần Liệt Dương hận nhất.

Khi đó hắn tận mắt thấy chú Vương trợ lý của ba kín đáo đưa số điện thoại nhà cho Lê Dạ, hắn đã mong chờ biết bao sẽ có một ngày, Lê Dạ gọi điện cho hắn, nói với hắn: “Anh sai rồi, anh nhớ em.”
Chỉ cần anh ấy nói là đủ, nói anh đã biết rồi, rằng không phải mỗi người đều muốn bỏ rơi hắn, hắn sẽ tha thứ.

Nhưng chưa từng gọi, một lần cũng không.

Lê Dạ thật sự nhẫn tâm hơn hắn nhiều, có nhiều lúc hắn nhớ tới anh, tuy mới trở về nhà hai năm, nhưng Lê Dạ chưa một lần nhớ tới hắn.
Đó là một người có vẻ ngoài dịu dàng quan tâm, nhưng thực tế là máu lạnh.
Ninh Trạch Huy nhìn Tần Liệt Dương dựa hết cả người ra ghế, biết lúc này hắn đang sa vào suy nghĩ của bản thân, nên chỉ nói tiếp: “Lê Dạ đã hôn mê bốn ngày, hôm qua vừa tỉnh.


Em trai Lê Diệu của anh ấy, từ ngày đầu tiên đã tới, nộp được hai mươi ngàn, đã dùng hết, hôm kia bệnh viện bắt đầu hối thúc đóng tiền, hôm qua không còn cách nào khác, nó và vợ tại phòng bệnh thảo luận nửa ngày, đều không muốn bán nhà, nên bọn họ quyết định cho người xuất viện.

Bác sĩ chính của Lê Dạ nói, với tình trạng của Lê Dạ nếu xuất viện chắc chắn sẽ chết, nói cách khác, em trai anh ấy đã bỏ cuộc.”
Khi Ninh Trạch Huy nhắc đến người này, len lén nhìn Tần Liệt Dương, phát hiện hắn không có cảm xúc gì, không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

Ninh Trạch Huy hiểu rõ hắn, biết thường vào lúc này là lúc Tần Liệt Dương đang đấu tranh nội tâm lợi hại nhất, gã không khỏi nói chậm hơn, nhỏ hơn một chút: “Bọn họ thương lượng trong phòng bệnh, tám phần là bị Lê Dạ nghe được, anh ấy lúc đó đã tỉnh.

Nghe nói tiền mua nhà và trang trí nội thất đều do Lê Dạ trả, chắc chắn là không cam tâm, hơn nữa còn muốn sống, bác sĩ đã hỏi anh ấy có quen người nào khác có khả năng trả tiền điều trị cho ảnh hay không, anh ấy nghĩ đến anh.”
Tần Liệt Dương a một tiếng: “Lúc này nhớ tới tôi rồi?”
Hắn chỉ nói một câu rồi không nói tiếp.

Ninh Trạch Huy trong lúc chờ đợi cũng không đoán được ý của hắn.

Đây không phải là không tình nguyện chứ? Nếu đã không tình nguyện, sao còn muốn trả tiền? Tuy Tần Liệt Dương có tiền, nhưng một trăm ngàn không phải con số nhỏ, huống chi, muốn chữa cho tốt, con số còn tăng nhiều nữa.
Nhất thời trong phòng khá yên lặng, chuông điện thoại Ninh Trạch Huy đột nhiên vang lên.
Ninh Trạch Huy cúi đầu nhìn: “Là y tá.” Tần Liệt Dương ý bảo gã nghe điện.

Mới đầu thì Ninh Trạch Huy chỉ ừ à vài tiếng, một lát sau, tiếng của gã lại tăng vọt: “Cô nói gì? Bọn họ muốn ký hợp đồng?”
Gã bịt microphone ngẩng đầu nhìn Tần Liệt Dương: “Hôm nay bọn Lê Diệu tới bệnh viện, đang nháo.”.