Nghe Tần Phù nói xong, Phương Mai đặc biệt chú ý động tĩnh tầng ba.
Cái này phải kể đến kết cấu nhà của Tần gia, biệt thự Tần gia là mua sau khi xảy ra sự kiện đó, không tính tầng hầm thì có ba tầng.
Tầng một là phòng khách, phòng ăn, nhà bếp thêm phòng ở của người hầu.
Tầng hai là phòng của vợ chồng Tần Chấn, vốn dự định tầng ba cho con ở, nhưng sau khi xảy ra sự cố năm đó, Phương Mai xem Tần Phù như sinh mệnh của mình, nói gì cũng không cho cậu rời khỏi tầm mắt của mình, cho nên an bài Tần Phù ở tại tầng hai.
Nhưng sau khi Liệt Dương được tìm về, sự an bài này có chút kỳ cục.
Tầng hai là nơi vợ chồng Tần Chấn sinh hoạt, có phòng sách và phòng tập thể thao, còn có phòng để quần áo của Phương Mai, hơn nữa còn phòng riêng và phòng sách của Tần Phù, vừa vặn không dư phòng nào, Tần Liệt Dương muốn ở cũng không còn chỗ.
Huống hồ, Tần Liệt Dương vừa trở về, là do một người nông dân tìm được, nghe nói ở nhà đất, hằng ngày ăn rau cải, chỉ các ngày lễ tết mới có thịt để ăn.
Lúc thằng nhóc này trở về, mặc quần áo cũ kỹ đến nỗi người hầu cũng còn chê không thèm mặc, phơi nắng đen thui, nghe nói lúc tìm được hắn, hắn đang đội một cái nón rơm rách rưới đứng ở vỉa hè bán dưa hấu, nhìn qua không khác gì con nhà nông.
Tuy rằng sau khi trở về nhà, hắn lấy lý do là chưa kiếm đủ tiền, thái độ đặc biệt ngoan ngoãn, gọi ba gọi mẹ rất thân thiết.
Nhưng bà lại thấy lạnh tận tim.
Vốn là do bà chột dạ, năm đó do bà sai, lo chạy thoát thân bỏ mặc con lớn của mình, khi trở lại tìm thì không thấy tăm hơi, cho rằng hắn đã chết, bà dùng hai năm đó để an ủi bản thân, bản thân là bất đắc dĩ, mỗi ngày thắp nhang cho Tần Liệt Dương, cầu mong nó có thể đầu thai vào một nhà tốt.
Khó khăn lắm mới được thanh thản, buổi tối có thể ngủ ngon, kết quả Tần Liệt Dương trở về ―― Khiến bà đêm đêm trằn trọc.
Hơn nữa, thái độ thằng nhóc có vẻ đáng sợ.
Cũng đã sống bên ngoài hai năm không chút manh mối, nếu không phải đứa trẻ Lê Dạ cung cấp tin tức, bọn họ sợ là vẫn không tìm được nó? Ai muốn trải qua cuộc sống cực khổ như vậy chứ! Hắn rõ ràng là không muốn về nhà, hắn là hận bà thấu xương.
Nếu như hắn trở về nổi giận với bà còn đỡ, Phương Mai tám phần còn cảm thấy tốt hơn, nói không chừng còn có thể khuyên nhũ hắn.
Nhưng thằng nhóc này trở về lại ra vẻ như không có gì xảy ra, Phương Mai đã từng này tuổi, điểm ấy từng trải vẫn phải có, thằng nhóc này nhất định là trong lòng ghi hận bà, hơn nữa, ánh mắt đứa nhỏ này không phải là ánh mắt một đứa nhỏ nên có, hắn rõ là bụng dạ khó lường.
Cho nên lúc đó Tần Chấn đề xuất để Tần Phù lên tầng ba ở, muốn cậu ở cùng với anh hai gia tăng tình cảm, Phương Mai cực lực phản đối.
Tuy rằng Tần Phù cũng trải qua chuyện đó với bà, nhưng bà vẫn luôn che chở Tần Phù, kỳ thực tính kỹ thì nó cả đời này đều xuôi chèo mát mái, cho nên tâm tư của nó nói trắng ra là vẫn còn trong sáng, nếu như để đó, không tới tám ngày đã bị Tần Liệt Dương dụ đi mất.
Đương nhiên, lời bà nói ra lúc nào cũng dễ nghe: “A Phù thường hay làm ồn, chỉ lo vui chơi, anh nhìn bộ dạng ham vui của nó xem, nhất định chỉ nghĩ lôi kéo anh hai đùa giỡn, Liệt Dương thiếu hai năm không đi học, lại còn là lớp 6 lớp 7, là nền tảng căn bản, không nên phân tâm.”
Lúc bà nói vậy, Tần Phù ở một bên le lưỡi, một bộ dáng dấp ai nha bị mẹ nói trúng rồi, rất ngây thơ đáng yêu.
Ngược lại Tần Liệt Dương, đối với lời phân bua này lạnh nhạt, mặt không đổi sắc, còn vô cùng tri kỉ nói: “Mẹ nói đúng, bài học của con rất nhiều, hơn nữa Húc Dương… à không, là Tần Phù cũng đã ở quen, không cần thay đổi, một mình con ở tầng ba được rồi.
A Phù rãnh rỗi thì tìm anh.”
Lúc này mới chính thức quyết định xong chỗ ở.
Phương Mai cuối cùng mới thở phào, nhưng dù vậy thì Tần Phù vẫn không vui.
Khi đó mỗi ngày đều bị bà ngăn cản không cho đi tầng ba tìm anh hai mà tức giận, Phương Mai cho rằng, quá trình có cực khổ nhưng kết quả thì mỹ mãn, ít nhất trước mắt Tần Phù toàn tâm toàn ý nghe theo những gì bà nói.
Cuối cùng bà cũng giữ lại được một đứa con.
Có điều Lê Dạ kia, bà đã không còn ấn tượng, hình như năm đó có cho ít tiền, cũng không thấy liên lạc, mấy năm nay bà cũng không còn nhớ rõ Tần Liệt Dương từng cùng người đó liên lạc qua, sao có khả năng trở thành nhược điểm của hắn?
Chẳng bao lâu, má Lưu đi xuống.
Phương Mai sau khi nhìn một hồi thì gọi bà lại: “Liệt Dương chuẩn bị ra ngoài sao?”
Má Lưu thành thật trả lời: “Không có, thiếu gia chỉ nói cậu biết rồi, không thấy nói muốn ra ngoài.”
Vậy mà không đi nhìn? Phương Mai hỏi: “Không phải kêu bệnh nặng sao?”
Má Lưu gật đầu: “Vâng, thấy kể tình trạng đang rất kịch liệt, nào là tay chân đều gãy vân vân.
Thương thế rất nặng.”
Phương Mai phất tay, không muốn nghe tiếp, má Lưu liền nhanh chóng đi xuống, đã làm việc ở đây nhiều năm, bà vẫn luôn nghĩ, dù Phương Mai luôn cười lịch thiệp, trả lương cũng hào phóng, nhưng lòng dạ khó lường, bà chưa bao giờ dám trái ý.
Vậy là không quan trọng sao? Phương Mai có chút thất vọng, quay đầu đi thay đồ ngủ, nhưng sau khi thay đồ xong bà nghĩ lại, hành vi trước giờ của Tần Liệt Dương luôn làm người khác khó đoán, ví dụ như chuyện “Gia Phù” lần này, ai mà ngờ được hắn thủ đoạn như vậy! Vì vậy lập tức gọi điện cho Phương Hải Đông: “Anh, có một bệnh nhân, tìm người giúp em theo dõi người đó… Dạ, chủ yếu muốn xem Liệt Dương có hành động gì không.”
Phương Hải Đông vừa nghe thấy là Tần Liệt Dương, cảm thấy không tốt lắm, nói với em gái ông: “Em à, Liệt Dương bây giờ không như trước kia, đã đứng vững rồi, em muốn đổi cho Tần Phù lên thay, thì phải tìm lý do gì đó một phát trúng đích, đừng phí tâm tư chỗ này một ít chỗ kia một ít.
Em xem chuyện của A Phù hôm nay, em cũng không nói trước với anh một tiếng, để thành bị động, làm anh cũng không biết phản ứng thế nào.
Quên đi, cũng tại nó ngu quá, gián điệp làm cái gì cũng không biết, cho nó ở nhà hai tháng tự kiểm điểm đi.
Đúng rồi, em rể có nói gì không?”
Với anh ruột của mình, Phương Mai không giấu diếm cái gì: “Trách mắng nó một hồi, phạt nó ở nhà không được ra ngoài một tháng, nói sau này không có ổng cho phép, không cho A Phù tới công ty nữa.”
Phương Hải Đông lập tức khen: “Nên như vậy, thật không hiểu đẻ làm sao, anh không ngu, em rể cũng không ngốc, Liệt Dương vô cùng thông minh, sao A Phù lại không có đầu óc như vậy?”
Phương Mai không thích nghe cái này, lập tức ngắt lời: “Được rồi, anh giúp A Phù nghĩ cách làm anh ấy vui vẻ, với giúp em theo dõi người kia.”
Phương Hải Đông chỉ có thể đồng ý.
Tầng ba, má Lưu vừa đi khỏi, tâm trạng của Tần Liệt Dương thay đổi thất thường.
Dường như vừa nhắc đến cái tên Lê Dạ đã mười lăm năm rồi chưa nghe thấy, rất nhiều ký ức từ trong đầu hắn lập tức vọt ra.
Sẽ nghĩ đến Lê Dạ thích xụ mặt giáo huấn hắn: “Tiểu Lục em không được làm cái này, Tiểu Lục em làm vậy là sai rồi.” Nghĩ đến buổi tối Lê Dạ giúp hắn sửa quần áo, nhớ đến Lê Dạ giúp hắn băng bó vết thương ở chân, còn nhớ nửa đêm Lê Dạ thức dậy đắp chăn cho hắn làm cho bản thân bị lạnh suốt đêm nên hôm sau bị cảm, bọn họ không có tiền đi khám bác sĩ, chỉ có thể ở nhà trùm chăn xông hơi.
Khoảng thời gian đó thật đẹp, hắn xem Lê Dạ như người thân duy nhất, là người hắn có thể dựa vào, người hắn tin tưởng nhất.
Nhưng rốt cuộc thì sao, tất cả những điều đó cũng không hơn được một chữ, tiền.
Khi Lê Dạ phát hiện thân thế của mình, đã bảo đảm sẽ giữ bí mật giúp mình.
Em không muốn, anh sẽ không nói với người khác, có ai tìm em hỏi tới anh sẽ nói không biết.
Chỉ cần em muốn ở đây, sẽ không ai đuổi em đi, Lê Diệu cũng không thể, đây là nhà của em.
Nhưng kết quả thế nào.
Bản mặt của Lê Diệu ngày hôm ấy tới nay hắn vẫn nhớ rõ như in: “Tao đã sớm nói với mày, anh tao không thích mày, tao mới là em trai ảnh! Ảnh đối xử tốt với mày, chỉ vì muốn kiếm tiền thôi, mày cho mày là ai chứ.
Mày muốn biết số tiền đó dùng làm gì không? Anh tao nói sẽ dùng tiền đó cho tao đi học, đều đưa hết cho tao đi học.
Mày chết tâm đi, mày cái gì cũng không phải.”
Hắn còn nhớ bản thân không dám tin, đi hỏi trực tiếp Lê Dạ, Lê Dạ đã trả lời hắn: “Người nhà em tới tìm, em đi đi.
Đúng, anh không cần em nữa, anh đã có em trai, anh không thiếu.
Ba mẹ em đưa anh hai trăm ngàn! Em có biết đó là bao nhiêu tiền không? Đợi có số tiền này rồi, sau này có thể sống an nhàn.
Em đi đi, đúng rồi, coi như em trị giá hai trăm ngàn đi!”
Anh không cần em nữa, em trị giá hai trăm ngàn, anh tao vì kiếm tiền mới đối xử tốt với mày, đây là vết thương thứ hai trong lòng của Tần Liệt Dương.
So với năm đó bị Phương Mai vứt bỏ đau không kém, chỉ cần vừa nghĩ tới, Tần Liệt Dương liền thấy một ngọn lửa ở trong lòng hắn bùng lên rồi cháy lan.
Bây giờ biết tới cầu cứu hắn rồi, vậy sao không đi cầu cứu Lê Diệu đi?
Hắn thừa nhận mình biến thái, ngay cả mẹ hắn cũng trong lòng chửi hắn đồ tâm thần, nhưng đây là bản chất của hắn, ai biểu bọn họ đều lần lượt bỏ rơi hắn! Lúc hắn cần, lúc hắn cầu xin, bọn họ đều bỏ rơi hắn.
Mà hôm nay, hắn cường đại rồi, không cần dựa vào người khác nữa, hắn muốn bọn họ phải trả giá.
Nói hắn biến thái cũng được, nói hắn tâm thần cũng không sao, hắn đều nhận.
Tần Liệt Dương trực tiếp gọi cho Ninh Trạch Huy, cố gắng bình tĩnh nói: “Bệnh viện Đệ Nhị có một người bị bệnh nặng, tên Lê Dạ, cậu đi xem có phải người đó không có tiền chữa trị, giúp người đó trả tiền viện phí đi.”
Cái tên Lê Dạ này đặc biệt xa lạ, Ninh Trạch Huy hỏi thêm một câu: “Là ai, tôi có cần nói chuyện với anh ta không? Ngoại trừ trả tiền còn muốn làm gì? Có cần giúp cậu chuẩn bị hoa hỏi thăm không?”
Tần Liệt Dương mỉm cười căn dặn: “Đã bảo cậu đi thì đi đi.
Không cần làm gì, đến nhìn xem anh ta ra sao, thăm dò tại sao em trai anh ta không giúp anh ta chữa trị, trở về báo cáo là được.”
Quả nhiên là bộ dạng xem kịch vui, hai năm qua chỉ khi đối với Phương Mai và Tần Phù Tần Liệt Dương mới có bộ dạng rõ ràng như vậy.
Là ai nha, Ninh Trạch Huy hiếu kỳ chết mất, có điều, gã tự nhiên không dám hỏi thẳng Tần Liệt Dương, nghĩ cũng biết nếu nói nhiều một câu thôi cũng bị đốt không còn cọng cỏ, thôi thì gã trực tiếp đi nhìn là được rồi.
Trong bệnh viện, Trác Á Minh gọi điện thoại xong, thì đi tới phòng bệnh.
Đã gần tám rưỡi tối, buổi chiều vợ chồng Lê Diệu đi về, buổi tối cũng không ghé lại.
Cơm tối của Lê Dạ, vẫn là anh bỏ tiền nhờ y tá đi mua dùm, giờ này trong phòng Lê Dạ cũng không còn ai.
Trác Á Minh đẩy cửa ra, tuy rằng gặp hoàn cảnh đau khổ cùng cực, nhưng người này còn không ngủ, đôi mắt của anh ấy vẫn mở to.
Trác Á Minh tiến lại gần, đầu Lê Dạ tuy không thể cử động, nhưng đôi mắt lại nhìn về phía anh.
Trong ánh mắt ấy, có chờ mong vô hạn.
Trác Á Minh thích ánh mắt của anh ấy, anh biết chuyện giữa anh em hai người họ, mặc dù bị người em trai mình cực khổ nuôi lớn vứt bỏ, ánh mắt anh ấy lại không chứa chút nào hận thù khắc cốt ghi tâm, vẫn rất bình thản.
Anh nhẹ nhàng nói: “Đã gọi điện rồi.”
Lê Dạ gần như lập tức hỏi: “Tần Liệt Dương…”
“Không phải hắn bắt máy, là một người hầu trong nhà.” Gần như dùng mắt cũng thấy được, hi vọng trong mắt Lê Dạ vụt tắt, ánh mắt lấp lánh chờ mong biến thành ảm đạm.
Trác Á Minh an ủi anh: “Yên tâm đi, người hầu sẽ nhắn lại cho hắn, anh đã cứu hắn, hắn sẽ giúp anh thôi.
Không phải ai cũng vô lương tâm, anh cứ an tâm nghỉ ngơi, tôi đã nói qua với bệnh viện, nói là chậm một chút sẽ đóng tiền, yên tâm đi, nói không chừng ngày mai hắn sẽ tới thăm anh.”
Nhưng Lê Dạ lại cảm thấy khó nói: “Hắn… Tôi cũng không biết.”.