Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 58






Thời gian tiến hành phẫu thuật không lâu lắm, không bao lâu sau cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Ngoại trừ Tần Chấn, mọi người bao gồm Phương Mai đều đứng dậy, rõ ràng bà ta là người lo sợ nhất.
Tần Liệt Dương tới lâu như vậy, bà vẫn luôn nhìn Tần Phù, nhưng Tần Phù có vẻ không hề tính an ủi bà, Tần Liệt Dương tuy không rõ tình cảnh lúc đó như thế nào, có điều có thể đoán được chuyện Phương Mai đẩy Đường Đỉnh Hân trong mắt Tần Phù, là ván đã đóng thuyền.

Bằng không theo hiểu biết của hắn, mẹ hắn sẽ không im lặng như vậy.
Rất nhanh, Đường Đỉnh Hân được đẩy ra.
Tần Liệt Dương thấy Tần Phù có thái độ mà hắn chưa từng thấy qua, lập tức chạy lại, vừa nhìn Đường Đỉnh Hân vừa hỏi thăm bác sĩ, “Cô ấy sao rồi? Đứa trẻ thì sao?”
Vẻ mặt bác sĩ không được tốt lắm, xem ra rất mệt mỏi, sắc mặt Tần Phù cũng khó coi theo, chân mày cậu nhíu chặt, vẻ mặt giống như đã chuẩn bị để thừa nhận tình huống xấu nhất.

Cũng may sau khi bác sĩ thở một hơi, nói cho cậu tin tốt, “Máu đã ngừng chảy, tạm thời không có vấn đề, nhưng cần nằm trên giường nghỉ ngơi, vừa rồi rất nguy hiểm.

Có thể giữ được đứa con đúng là may mắn, còn phải chú ý thêm, bằng không khó mà tưởng tượng.”
Tần Phù lập tức thở phào nhẹ nhõm, không ngừng nói cảm ơn với bác sĩ.
Tần Liệt Dương nhìn Đường Đỉnh Hân đang hôn mê, sắc mặt và môi còn trắng bệch, nhìn giống như không còn chút máu, rõ ràng bị tổn thương không nhẹ.

Hắn biết cách nghĩ này rất tàn nhẫn, nhưng hắn không thể không nói, sau chuyện lần này địa vị của Đường Đỉnh Hân trong lòng Tần Phù tuyệt đối khác trước, đồng dạng thay đổi còn có mẹ hắn Phương Mai, thử tiêu bỉ trường*, e là mẹ hắn chưa bao giờ nghĩ đến, đứa con được mình bảo vệ kỹ càng như thỏ con, cứ vậy mà bị người ta bắt mất lúc nào không hay.
* Thành ngữ có nghĩa cái này giảm xuống, cái kia tăng lên.
Đường Đỉnh Hân được đưa vào phòng bệnh, nếu đã không còn vấn đề gì, Tần Chấn là cha chồng tự nhiên không cần ở lại nữa.

Còn Phương Mai rõ ràng còn nhiều lời muốn nói nhưng Tần Phù không rãnh nhìn bà.


Tần Chấn mới phân phó, “Về thôi, đừng ở đây cản trở nữa, có gì sau này nói tiếp, chẳng lẽ muốn đợi con dâu tỉnh rồi cãi nhau ở bệnh viện?” Ông dặn Tần Phù, “Con và má Lưu ở đây trông nom, ba và mẹ về trước.”
Tần Phù không cảm xúc gật đầu, không nói gì thêm.
Tần Liệt Dương đẩy Tần Chấn vào thang máy, Phương Mai không đi theo, Tần Liệt Dương quay đầu nhìn một cái, người đàn bà này vẫn đang nói chuyện với Tần Phù, giọng bọn họ cũng không lớn, đáng tiếc hành lang quá yên lặng, trái lại khiến âm thanh truyền xa hơn.
Phương Mai nói, “A Phù, con phải tin mẹ, mẹ không có đẩy cô ta.

Con là con mẹ, con phải tin tưởng mẹ.”
Tần Phù cúi đầu không hé răng.
Phương Mai rõ ràng đang rất gấp, bà đẩy cậu, “Con muốn mẹ gấp chết sao? Con nói gì đi.”
Tần Phù không muốn nói nhiều, miệng cậu mấp máy vài cái, cuối cùng ngậm chặt.

Đáng tiếc Phương Mai vẫn đẩy cậu, tám phần là cảm thấy không thể nhịn được, hoặc là nghĩ không thông, cậu mới nói một câu, “Nhưng mẹ, cô ấy nằm bên trong, trong bụng cổ là con của con, con không nhìn thấy nên ai đúng ai sai không biết, người quan trọng hơn.”
Một câu như vậy là quá đủ, lúc Phương Mai lên xe vẫn còn hoảng hốt.

Tần Liệt Dương ngồi ở ghế phó lái nhìn bà, có cảm giác nói không nên lời.

Cái này chỉ là không tin tưởng mà thôi, mà năm xưa hắn là chân thật bị vứt bỏ lại phía sau.

Hắn thật không ngờ mẹ hắn cũng có ngày này.
Rất khó chịu đi.
Cảm giác bản thân giống như đang nằm mơ.

Tuy rằng sớm có dự cảm mọi chuyện rồi sẽ như vậy, nhưng dù sao chăng nữa, cũng không thể tin được.
Mắt mở trừng trừng nhìn người kia, tất cả hi vọng trong nháy mắt toàn bộ tan biến, không có cái gì so với cái này khó chịu hơn.
Đã từng cố gắng bao nhiêu, sẽ tổn thương bấy nhiêu.
Cũng giống như tình mẹ con của hắn và Phương Mai, hoặc giống Phương Mai hai mươi bốn năm thương yêu một mình Tần Phù.
Phương Mai không muốn nói gì, Tần Chấn hiển nhiên cũng không, xe chạy không bao lâu thì về tới biệt thự nhà họ Tần, vừa vào cửa là nghe mùi thơm của đồ ăn, Tần Liệt Dương lúc này mới phát hiện đã hơn tám giờ tối.
Nhưng giờ này ai mà ăn cho nỗi, ba hắn giơ tay kêu hắn đẩy thẳng lên phòng ngủ, Phương Mai thì ở lại phòng khách.

Tần Liệt Dương chăm sóc Tần Chấn rửa mặt, đưa ông lên giường rồi sẵn tiện điều chỉnh nhiệt độ phòng, đắp chăn xong, tắt đèn phòng chỉ chừa lại một ngọn đèn ngủ, xong hết mới ra ngoài.

Lúc cửa sắp đóng lại, hắn nghe một tiếng thở dài, không biết có phải nghe lầm hay không.
Hắn trở về phòng ngủ ở tầng một, lúc đi ngang phòng khách thấy mẹ hắn vẫn còn ngơ ngác ngồi một chỗ, không biết đang nghĩ cái gì.

Tần Liệt Dương không chút hứng thú với suy nghĩ của bà, quay đầu vào phòng mình, gọi điện thoại cho Lê Dạ.
Lê Dạ bắt máy rất nhanh, đầu kia điện thoại im lặng, không có một chút âm thanh.

Tần Liệt Dương hỏi anh, “Anh đang làm gì đó? Sẽ không ngủ sớm vậy chứ.”
Lê Dạ trả lời, “Đang luyện chữ, hôm này chưa viết xong chữ lớn, vẫn còn ba trang.”
Tần Liệt Dương nằm xuống giường, tìm một tư thế thoải mái, “Đồ đạc thu dọn xong chưa?”
Lê Dạ bên kia nói rồi xong hắn nói, “Không có việc gì hay là viết cho tôi một chữ đi.


Một chữ là được.”
Lê Dạ hỏi hắn, “Cậu muốn chữ gì?”
Tần Liệt Dương ở đầu bên đây cười nói, “Anh chọn đi, chọn một chữ rồi đưa tôi là được.”
Lê Dạ bên kia không lên tiếng, chỉ nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của anh, chắc chắn anh đang suy nghĩ, tuy chỉ là ý tưởng đột ngột lóe lên, nhưng hắn đoán có lẽ anh sẽ viết chữ Dương tên của hắn, hoặc là chữ Tạ, Lê Dạ luôn muốn cảm ơn nhưng chưa bao giờ nói ra miệng, nói chung thì không phải chữ Yêu, cho dù anh có thích thật thì cũng không dám không biết xấu hổ mà nói ra, huống chi anh hiện tại chỉ là bị ép tiếp thu mà thôi.
Hiển nhiên chữ này với Lê Dạ là một vấn đề khó, chờ Tần Liệt Dương não bổ chạy lướt qua cả Tân Hoa tự điển, anh mới trả lời, “Chờ đi vẽ thực địa sưu tầm dân ca xong về sẽ đưa cho cậu.”
“Được.” Tần Liệt Dương có chút chờ mong.
Lê Dạ rất quan tâm hắn, hỏi thêm, “Trong nhà không có việc gì chứ.”
Tần Liệt Dương không muốn để anh nghe những chuyện không ra gì kia, chỉ nói qua loa mà thôi, “Không có gì lớn, không cần lo, ngày mai tôi không thể về.” Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Tần Phù mỗi ngày đều túc trực trong bệnh viện, còn phải đề phòng người nhà họ Đường làm bậy, hắn là con trưởng không thể vắng mặt, có lẽ phải ở đây vài ngày, tất nhiên không có thời gian tiễn Lê Dạ, hắn dặn dò, “Tiểu Châu đưa anh đi, đừng để quên đồ.” Thật ra có Tiểu Châu đi theo, hắn không cần lo lắng nhiều, không lâu sau thì treo máy.
Bỏ điện thoại xuống, hắn bắt đầu làm việc, đến nửa đêm mới đi ngủ, rõ ràng là mệt gần chết, vậy mà nằm xuống giường lại không ngủ được.

Ở trên giường lớn lăn lộn mấy vòng, hắn đành đứng dậy đi lấy máy MP3, bật lên nghe rồi mới từ từ ngủ.
Tần Liệt Dương có thói quen chạy bộ buổi sáng, hôm sau vừa ra khỏi phòng nhìn thấy Phương Mai ngồi trên ghế sofa, hẳn là bà đã ngồi đó cả đêm không nhúc nhích, sau đó ngủ quên.

Trên người bà phủ cái mền, có lẽ do người giúp việc đắp lên.

Lúc hắn chạy xong về nhà, Phương Mai đã thay quần áo, đang chuẩn bị đồ ăn sáng.
Sau đó thấy Tần Phù mặc áo ngủ đi từ trên lầu xuống, vừa đi vừa ngáp, hắn làm anh cũng nên hỏi một hai câu cho phải đạo, “Về hồi nào, sao rồi?”
“Không sao, người đã tỉnh, mới về tắm rửa một cái, chưa ngủ đủ giấc nữa.” Cậu hiển nhiên là rất mệt, ngáp đến chảy nước mắt, “Đỉnh Hân kêu em về nghỉ trước, bên kia đã có người giúp việc, em buổi chiều lại tới.”
Sau một đêm, xưng hô đã từ Đường Đỉnh Hân, cô ta, biến thành Đỉnh Hân rồi.

Phương Mai bất giác nhíu mày, nhưng cuối cùng không nói gì.

Thân là mẹ, cho dù bà mạnh mẽ tới mấy cũng không thay đổi được con của mình.

Không ngờ Tần Phù nói với bà, “À mẹ, Đỉnh Hân nói lúc đó cấp bách quá nên không nhớ rõ xảy ra chuyện gì, có điều em ấy không sao rồi, mẹ không cần để trong lòng.”

Đường Đỉnh Hân hành động thế này, ngay cả Tần Liệt Dương cũng phải khen hay.

Phương Mai dù sao cũng làm bà chủ một đời, ngoại trừ lần đó ba hắn ngoại tình thì cả đời bà mọi việc thuận buồm xuôi gió, mỗi lần gặp chuyện đều có Phương Hải Đông ra ý kiến, nào sánh được với Đường Đỉnh Hân bậc này thủ đoạn? Vì sao không cần để trong lòng, cái gì gọi là không nhớ rõ? Những lời lẽ kiểu có lẽ có này không phải đều hướng về bà sao, nhưng bà lại không hề có bằng chứng gì để chứng minh mình vô tội.

Bà tức muốn lộn ruột vậy mà không thể cãi lại, “Vậy là tốt rồi.” Bà thở dài một hơi mà giống như cắn răng nuốt máu.
Lê Dạ vì một chữ của Tần Liệt Dương mà suy nghĩ cả đêm vẫn không biết làm thế nào, anh không tiện hỏi Tiểu Châu, lúc chờ trên xe buýt tóm được Đại Hùng ngồi kế bên, “Nếu cậu muốn tặng một chữ cho người có quan hệ rất tốt với cậu, cậu nghĩ xem cậu sẽ tặng chữ gì?”
Đại Hùng vô cùng khó hiểu hỏi, “Người nào cơ, người khác nhau tự nhiên phải khác rồi.

Nếu là ba cháu thì cháu tặng chữ Tĩnh, ổng tính tình thật sự rất cáu kỉnh, không tốt chút nào, cháu đã lớn vậy rồi còn cầm giầy đuổi theo cháu chạy khắp nhà, người lớn lại không biết kiềm chế vậy sao? Nếu là mẹ cháu thì cháu tặng chữ Yêu, chú không biết chứ mẹ cháu nuôi cháu rất cực khổ, hồi còn nhỏ cháu học vẽ tranh, mỗi lần đều là mẹ chạy xe đạp chở cháu đi, ở ngoài chờ chở cháu về.

Mùa đông lạnh tới mức tay chân muốn đóng băng, mùa hè thì nắng cháy da cháy thịt.

Vô cùng khó khăn.”
Lê Dạ chớp mắt mấy cái, “Vậy bạn trai thì sao?”
Vừa nhắc tới người này, vẻ mặt của Đại Hùng kiểu sống không còn gì lưu luyến, “CÚT!” Lê Dạ bị hù, Đại Hùng vội vàng an ủi anh, “Không phải nói chú, là nói thằng kia cút thôi.” Nhắc tới người này, Đại Hùng đang vui vẻ lập tức mất hứng.
Lê Dạ vỗ vỗ vai xoa dịu cậu, Đại Hùng lẩm bẩm, “Hai tụi cháu là thanh mai trúc mã, quen nhau nhiều năm, từ khi lên đại học giống như phát hiện chân trời mới, liền giở trò sở khanh.

Lần trước chú có nói cháu đã có bạn trai rồi sao còn nói chú giới thiệu người đàn ông đó nhớ không, đó là tại thằng kia như vậy trước.

Cháu hỏi nó, nó còn bảo làm gì có số 0 nào mà bề ngoài như gấu giống cháu không chứ? Mẹ nó, lúc nó theo đuổi ông đây đã như vậy, thích cút thì cút xa một chút!”
Lê Dạ rõ ràng động vào nỗi đau khó nói của Đại Hùng, cậu thay đổi liên tục mà mắng thằng kia, có điều trí nhớ của cậu cũng tốt, chờ chửi xong quay sang hỏi anh, “Chú hỏi cái này làm gì? Chú Lê, không phải chú muốn tặng bạn trai chứ?”
Lê Dạ: vì sao cậu lạc đề xa như vậy vẫn nhớ quay về vậy?
“Sao có thể? Tôi có người bạn, không biết viết chữ gì tặng thì tốt.” Lê Dạ chột dạ trả lời..