Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 57






Tan ca về nhà ăn tối, Tần Liệt Dương nhận được tin Lê Dạ muốn đi vẽ thực địa.

Lê Dạ hẳn là rất phấn khởi, ngồi kế bên nói với hắn, “Đi Nam Thành, nghe nói là đi Bắc Hoa Sơn và Quan Trấn, rất gần nhà anh, đến lúc đó có thể ghé về nhà xem.

Anh đã nhiều năm chưa trở về nhà, chỉ nhờ chú Lý trông giúp, không biết bây giờ thế nào rồi.”
Tần Liệt Dương không hề nghĩ còn có vụ đi vẽ thực địa thế này, hắn còn tính giữ Lê Dạ bên cạnh bắt đầu xây dựng nền tảng, khoảng một tháng nữa anh phải tới chỗ ông họ của Ninh Trạch Huy, đến lúc đó vẫn đưa đón như cũ, vốn không nghĩ người này sẽ không ở bên cạnh hắn.
Vừa nghĩ tới hai ngày gần đây khó khăn lắm có thói quen ôm người đi ngủ, bây giờ phải quay lại cuộc sống một mình, nghĩ đến là thấy buồn bực.
Nhưng hắn không muốn làm Lê Dạ mất vui, anh nói nhiều hơn thường ngày, nét mặt cũng rất hào hứng.

Tần Liệt Dương có cảm giác, chỉ cần hắn nói không, người này nhất định sẽ a một tiếng, sau đó cúi đầu lặng lẽ ăn, giống y như con thỏ con bị bắt nạt.

Vì muốn anh tiếp tục vui vẻ, có trái lòng cũng đành chịu.
Tần Liệt Dương hỏi, “Đi bao lâu?”
“Chưa chắc chắn, Đại Hùng nói có thể từ mười ngày đến nửa tháng, có thể sẽ kéo dài.” Lê Dạ gắp trứng gà, Tần Liệt Dương mở to mắt nhìn anh bỏ vào chén của hắn.
“Đi cũng được.” Tần Liệt Dương nghĩ làm sao để rút ngắn thời gian, “Ông họ của Ninh Trạch Huy, thầy của anh có nói sẽ gặp anh khoảng mười ngày sau, sợ là anh không kịp về, vậy anh cứ đi trước đi, đợi về rồi nhắc lại.

Tôi sẽ nói với Liễu Đường Sinh.” Tần Liệt Dương đường hoàng nói ra ẩn ý của mình.
Lê Dạ không nghe ra được, còn cho là chuyện nghiêm túc, liên tục gật đầu.

Từ đầu tới cuối vẫn không hề nói anh không đi nữa, khiến Tần Liệt Dương có chút tiếc nuối.

Lê Dạ hình như không còn hiểu ý người khác như lúc trước.
Nói vậy nhưng chuyện đi vẽ thực địa không phải nói đi là đi, tuy đã quyết định địa điểm, nhưng vẫn phải lên kế hoạch kĩ lưỡng, dù sao cũng là dẫn học sinh ra ngoài, an toàn là trên hết.

Đáng tiếc thầy giáo phụ trách lần này là Hứa Nhất Sơn, nổi tiếng là thỏ răng sắt, vô cùng sóng rền gió cuốn, ngày hôm sau khi kết thúc lớp học, tuyên bố hôm sau lên đường.
Trong phòng học giống như bùng nổ, vô cùng náo nhiệt.

Nhìn không khí trong phòng như cuồng ma loạn vũ, Lê Dạ bị chấn động đến chóng mặt, Đại Hùng kế bên giải thích cho anh, “Đám khỉ hoang dã này bị nghẹn sắp chết, cuối cùng có thể xổ lồng.

Anh nghĩ xem, sông núi hoang dã, so với cái hộp nhỏ này thoải mái hơn nhiều.”
Nhìn đám đông cuồng loạn nhảy múa, này nhìn có hơi giống tù nhân được thả ra ngoài hóng gió.

Lê Dạ não bổ.
Ồn ào hết năm phút, Hứa Nhất Sơn mới vỗ tay, kỳ lạ, trong phòng gần như lập tức im lặng, thầy giáo nhìn về đám học sinh như nhìn cà rốt nói, “Vì chuyến đi hai tuần, trường đã bao xe buýt, ngày mai bảy giờ rưỡi mọi người tập hợp dưới lầu, mỗi người chỉ được mang một túi hành lý, kích thước lớn nhất không thể hơn một phần ba chiều cao của mọi người, nếu quá tải thì hành lý để trên xe, người chạy theo xe.

Đi được rồi, đám khỉ này, về chuẩn bị đi.”
Mọi người đã có kinh nghiệm, còn Lê Dạ là lần đầu tiên, mọi người rầm rầm tản ra, Đại Hùng tốt bụng liệt kê ra một danh sách các thứ cần thiết cho Lê Dạ, sợ anh chuẩn bị thiếu, “Nhang muỗi, mùng, tinh dầu thơm là cần thiết nhất, mùa hè sẽ cắn chết người.

Thuốc dạ dày, thuốc tiêu hóa, con nhộng hoắc hương*, thuốc giảm đau,… cũng nên đem.

Ngoài ra nên mang nhiều đồ lót, có khi mười lăm ngày đều không giặt đồ, cái khác thì tùy tiện thôi, thêm hai cục xà bông là được.

Giấy bút cũng quan trọng.”
* Thành phần chủ yếu là hoắc hương, phục linh, vỏ cau khô, tía tô diệp, bạch chỉ, vỏ quýt, cây cát cánh, bạch thuật, hậu phác (gừng nướng), bán hạ, cam thảo.

Tác dụng trị phát sốt, tức ngực, đầy bụng, thổ tả.
Lê Dạ được chỉ điểm, tan học dẫn Tiểu Châu đi một vòng siêu thị, mua đồ xong về, còn mua một túi du lịch, để Tiểu Châu cất vào rồi xem như kết thúc khâu chuẩn bị.

Bởi vì đi quá gấp, Lê Dạ suy nghĩ xem nói với Tần Liệt Dương thế nào, dù sao bây giờ anh không phải người tự do.

Nhưng không ngờ Tần Liệt Dương gọi điện tới trước, giọng hắn có vẻ rất mệt mỏi, “Hôm nay không về được, nhà có chuyện, anh ngủ trước đi, nếu như không quen, tôi nói Tiểu Châu ở với anh.

Nếu mai về kịp tôi tiễn anh.”
Lê Dạ tất nhiên không cần, lại không tiện hỏi thăm chuyện nhà hắn, chỉ nói thêm hai câu rồi cúp điện thoại, chỉ có chút nghi ngờ, quan hệ Tần Liệt Dương với nhà hắn không tốt, sao phải về đột ngột vậy.

Nhà có chuyện thật.
Chuyện này muốn nói thì phải nói là bắt đầu từ ngày đó khi Tần Liệt Dương trước mặt Tần Phù ba lần làm người tốt, Tần Phù cũng không phải người ngu, Tần Liệt Dương có thiện ý cậu cảm nhận được, nhưng vì chút thiện ý đó mà cậu và mẹ rạn nứt là tuyệt đối không có khả năng.

Vấn đề là do lời nói của Đường Đỉnh Hân, Tần Phù tin mẹ cậu, nhưng với Phương Hải Đông thì không phải tín nhiệm trăm phần trăm, dù sao cũng khác họ.
Được Đường Đỉnh Hân nhắc nhở, Tần Phù không khỏi nhớ lại rất nhiều chuyện.

Ví dụ như Phương Vĩ từ nhỏ luôn nói với cậu, “Anh hai anh về rồi, em thấy ba anh sẽ không thương anh nữa.” “Sao anh Liệt Dương được dẫn tới công ty, ba em nói ảnh ngồi kế bên dượng rất oai phong.

Sao không dẫn anh theo.” “Chuyện này nhất định là anh hai anh làm, cũng tại ảnh ở trước mặt dượng chia rẽ ly gián, ảnh ghen tị với anh.”
Từ nhỏ đến lớn luôn nghe những lời này, từ lúc bắt đầu tỉnh ngộ, cậu luôn nghĩ là vì tốt cho cậu, vì cậu mà tức giận ra mặt.

Nhưng hôm nay cẩn thận nghĩ lại, những cái này không phải là khiến cho cậu và anh cậu càng ngày càng xa cách thậm chí nhìn nhau không vừa mắt chỉ phát sinh mấy năm gần đây sao?
Anh cậu luôn nhìn cậu như bạch nhãn lang, cậu nhìn anh cậu như kẻ săn mồi.
Hơn nữa, nhìn lại những hành động, việc làm của Phương Hải Đông, lão không phải không có nhiều điều mờ ám.

Mấy năm trước lão tính toán kiếm chác tiền hoa hồng kết xù thông qua việc ký hợp đồng với các nhà cung ứng của công ty, kết quả bị ba cậu phát hiện, nhưng do quan hệ thân thích nên đè xuống, nhờ vậy lão mới yên ổn làm thành viên Hội đồng quản trị, nhưng hiện giờ không thể nhúng tay vào công việc công ty.

Chỉ là nhìn ngoài mặt, hơn một năm nay rất nhiều chuyện đều là lão khuyến khích cậu, có điều hiện giờ ngẫm lại, mỗi một chuyện vì muốn tốt cho Tần thị, thật ra là muốn khiến Tần Liệt Dương khó chịu.

Cậu lúc đó đúng là bị mỡ heo làm mờ mắt, một lòng một dạ nghe theo.
Bây giờ nghĩ lại cảm thấy Đường Đỉnh Hân nói rất đúng, cậu lên đài lão có lợi gì? Chỗ tốt lớn nhất là cậu vốn không có khả năng xử lý mọi chuyện trong Tần thị, cậu sẽ cần lão tọa trấn.

Này không phải làm thái thượng hoàng sao?
Suy nghĩ này trong lòng cậu đâm chồi, đối xử với Phương Hải Đông cũng không mù quáng như trước.


Phương Mai trước mặt cậu thút thít nói cậu của cậu lớn tuổi như vậy, lại bị ba cậu không nể mặt không cho lão can thiệp vào chuyện nhà, chỉ bởi muốn tốt cho cậu, hôm nay tức đến tái phát bệnh tim, muốn Tần Phù đi thăm lão sẵn tiện an ủi lão.
Tần Phù tất nhiên không chịu.

Nực cười, ba cậu mới đuổi người, cậu đi thăm hỏi người ta, cái này không phải muốn tát vào mặt ba cậu sao?
Có lẽ từ lúc sinh ra đến giờ Tần Phù luôn nghe lời hiểu chuyện, lần này phản kháng lại khiến Phương Mai đặc biệt kích động, “Sao lại không đi? Dựa vào cái gì không đi, cậu con đối với con rất tốt, từ nhỏ đến lớn thương con còn hơn Phương Dương Phương Vĩ, mấy năm nay mỗi lần con có chuyện không phải cậu con đều giúp đỡ con, con sao có thể không đi chứ?”
Tần Phù phiền muốn chết, hơn nữa cậu với mẹ từ nhỏ quan hệ rất tốt, nên không kiêng kị gì, nói thẳng với bà, “Mẹ, mẹ không cảm thấy cậu tốn công giúp đỡ con như vậy rất kỳ lạ sao.

Cậu không sợ con thực sự quản lý được Tần thị sẽ làm nó ngày càng suy sụp sao.

Chuyện này không phải chỉ xảy ra một hai lần.”
Phương Mai nghe xong lập tức cảnh giác dựng lỗ tai lên, hỏi cậu, “Sao con có thể nghĩ như vậy? Lên đài được sẽ có cách của lên đài, không phải còn mẹ và cậu con sao, chẳng lẽ còn không làm tốt hơn Tần Liệt Dương được? Là ai nói lời chia rẽ với con? Con trước giờ chưa từng nghĩ vậy.”
Câu nói còn có Phương Mai và Phương Hải Đông giúp cậu càng làm cậu chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng, còn không phải muốn làm thái thượng hoàng sao? Cậu tất nhiên sẽ không nói thật, chỉ nói cho qua, “Không có, con chỉ đoán mò.”
Phương Mai tin mới lạ.

Trực giác phụ nữ rất chuẩn, đầu tiên bà nghĩ ngay đến Đường Đỉnh Hân.

Đương nhiên, trong nhà này, Tần Liệt Dương khinh thường không thèm làm hành động này, chỉ còn Đường Đỉnh Hân có khả năng nhất.
Phương Mai vốn đã không ưa cô, giờ phát hiện cô còn gây xích mích quan hệ, tự nhiên rất tức giận, lập tức nói với Tần Phù, “Là Đường Đỉnh Hân đúng không.” Tần Phù còn chưa tới mức đem chuyện này đổ lên đầu người ngoài nhất là phụ nữ, vội vàng lắc đầu phủ nhận, “Đều không phải, sao lại nói cô ta? Con còn không thèm phản ứng với cô ta.”
Phương Mai không để ý tới cậu, “Con bớt nói đi, nếu nó dám nói còn sợ mẹ hỏi sao?” Trực tiếp đẩy Tần Phù sang một bên, lên tầng ba muốn chất vấn Đường Đỉnh Hân.

Tần Phù chỉ có thể chạy theo cản mẹ cậu, vì không muốn để người khác biết nên hai người cố gắng nói nhỏ, nhưng dù sao không phải thật sự im lặng.

Đường Đỉnh Hân nghe thấy có tiếng nên mở cửa ra nhìn, vừa ra cửa liền thấy mẹ con Tần Phù đang cãi nhau.
Cô thấy vậy muốn rút lui vào phòng, nhưng Phương Mai nào để yên, nhìn Tần Phù nói, “Con dám cản mẹ?” Tần Phù vẫn không buông tay, hét lớn về phía Đường Đỉnh Hân, “Cô vào đi.”
Phương Mai lập tức mắng cậu, “Mới vài ngày con đã hướng về cô ta, con đã quên cô ta làm thế nào để gả vào rồi sao, con buông ra, mẹ thật muốn hỏi xem có phải nó gây chia rẽ quan hệ giữa con với mẹ và cậu con không?”
Đường Đỉnh Hân là người thế nào, vốn còn tính trở vào phòng, nghe Phương Mai nói xong thì không thèm vào nữa, đứng tại chỗ ôm bụng mỉm cười nói với bà, “Con làm sao gả vào được không phải mọi người trong lòng đều rõ sao? Con của mẹ uống say, làm con lớn bụng, với lại đắc tội không nổi nhà của con, tuy không thích cũng chỉ có thể cắn gãy răng nuốt máu vào bụng, cưới con về sao? Giờ sao vậy? Không muốn thì nói sớm đi, anh con cũng đâu muốn.”
Lời này tất nhiên khiến Phương Mai tức muốn thổ huyết, bà lập tức đạp Tần Phù một cái, tiến lên muốn nói lý với cô.

Tần Phù chân đau gần chết, vô thức cúi đầu, đột nhiên nghe được tiếng hét kinh hãi, Đường Đỉnh Hân kêu thảm từ cầu thang lăn xuống.

Mẹ cậu đứng ngay đầu cầu thang, vẻ mặt hoảng hốt nhìn tay mình, lại nhìn cậu, “Mẹ không có đẩy nó!”

Nhưng lúc này là lúc nói chuyện sao? Tần Phù vội vàng chạy xuống đỡ Đường Đỉnh Hân, vừa gọi người chở cô đến bệnh viện.
Lúc Tần Liệt Dương chạy tới, Đường Đỉnh Hân đang ở trong phòng phẫu thuật cấp cứu.

Ngồi bên ngoài có ba mẹ hắn và Tần Phù, má Lưu với vài người khác.

Tần Liệt Dương tất nhiên phải đến hỏi thăm ba hắn trước, thấy ông sắc mặt không tệ nên cũng yên tâm.

Sau đó nhìn tiếp thấy Phương Mai hình như có phần sợ hãi, mặt trắng bệch, thành thật ngồi một bên, hiếm khi thấy hắn mà không nói lời nào.
Ngược lại Tần Phù lúc này đã ra dáng người cha, trước cửa phòng phẫu thuật đi vòng vòng liên tục, cứ nhìn xem đèn phòng phẫu thuật còn sáng không.

Tần Liệt Dương muốn hỏi thăm xem sao, “Thế nào rồi? Bác sĩ nói sao?”
“Không biết, có thể sẽ sinh non, chảy rất nhiều máu, em ôm cổ tay toàn máu.” Thằng nhóc dáng vẻ vô cùng hoang mang rối loạn, đang sợ hãi.
Tần Liệt Dương trông thấy quần áo cậu không có vết máu, có lẽ đã thay đồ, nhưng trên tay vẫn còn loáng thoáng vết máu, hẳn là không có thời gian để ý đi rửa.

Hắn nhìn xung quanh một lượt, “Người nhà họ Đường đâu? Em thông báo chưa? Sao không có đến.”
Nhắc tới cái này, sắc mặt Tần Phù còn khó coi hơn, cậu hừ một tiếng nói, “Cha vợ đi du lịch rồi, không ở Bắc Kinh.

Mẹ vợ kêu đau lưng, cần con trai ở nhà chăm.

Anh cả anh hai kêu không rãnh, tin tưởng nhà chúng ta sẽ chăm sóc tốt.

Chị cả chị hai không lo chuyện này, kêu nghỉ ngơi tịnh dưỡng là tốt thôi.”
Tần Liệt Dương không ngờ người nhà họ Đường lại… Khiến người khác muốn kiếm từ để hình dung cũng khó.

Chợt nghe Tần Phù thấp giọng nói, “Ngẫm lại thấy cô ta thật đáng thương, không hiểu lớn lên như thế nào.

Người một nhà như vậy, cô ta mà không tìm đường cho mình thì biết sống thế nào? Nếu thật gả cho Vương Tuấn Vĩ, vậy không phải là nhà chồng không thể dựa vào, nhà mẹ đẻ cũng không thể trông cậy?”
Tần Liệt Dương ngạc nhiên nhìn Tần Phù, em trai hắn thật sự là… Hình như so với lúc đầu đã đối với cô mềm lòng hơn một chút? Chẳng qua nhờ vậy có thể khẳng định, lần này bất kể Đường Đỉnh Hân có giữ được đứa con hay không, cuộc sống sau này không quá khó khăn.

Nhưng hắn không dám nói chắc, hắn trộm nhìn Phương Mai, chuyện này thật sự do Phương Mai làm?.