Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 49






Không bao lâu sau Đường Đỉnh Hân tới, nếu nói Tần Liệt Dương phong thái rạng ngời, cô chính là tinh thần hưng phấn, cảm giác bước chân không đều, mỗi bước đều có tiếng vang, vừa vào phòng thấy Tần Liệt Dương lập tức cười tươi: “Anh hai, chuyện thành.”
Tần Liệt Dương nhìn sơ cũng biết Tần Phù nhất định bị cô thu thập đến mức ngoan ngoãn dễ bảo, hắn cũng chưa từng lo lắng chuyện này.

Phải biết rằng, một người có thể an toàn lớn lên trong môi trường lừa gạt lẫn nhau còn không có mẹ che chở, còn phải chịu đựng áp lực từ người anh đã nắm hết quyền hành từ cha ruột, phải gả cô cho Tần Phù, một phụ nữ như vậy thì tiểu bạch thỏ Tần Phù làm sao có khả năng đối phó?
Hắn gật đầu: “Tỉ lệ bao nhiêu?”
“49%, cậu ta không chịu nhường lại quyền khống chế, có điều đồng ý với em quyền về nhân sự.

Cái này đã là cực hạn.” Đường Đỉnh Hân có chút tiếc nuối, đại khái nếu có thể nắm quyền triệt để sẽ an tâm hơn, “Cái này có lẽ phải tính toán sau thôi, bây giờ cậu ấy rất cảnh giác.”
Tần Liệt Dương sớm biết không có khả năng đó, nếu công ty về tay Đường Đỉnh Hân, thì tương lai làm ra công trạng gì chẳng phải là may áo cưới cho người ta ư? Được thế này đã tốt rồi.
Tần Liệt Dương hỏi cô: “Cô muốn người thế nào?” Đường Đỉnh Hân không có người của mình, người nhà họ Đường sẽ không giúp cô, cô muốn xếp người vào, chỉ có thể do Tần Liệt Dương sắp xếp.
Đường Đỉnh Hân nghe xong liền nở nụ cười, vươn ngón tay xinh đẹp thuận tiện chỉ sang Ninh Trạch Huy bên cạnh, cười nói: “Thật ra em thấy trợ lý Ninh rất thích hợp.

Dù sao em đâu có kinh nghiệm quản lý.”
Ninh Trạch Huy sắc mặt tuyệt đối không đẹp, nực cười, Tần Liệt Dương và gã là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ, là bạn cùng trường, phần tín nhiệm này rất khác.

Cái đó còn chưa nói, chức trợ lý Chủ tịch tập đoàn Tần thị với chức vụ cấp dưới của một công ty con, căn bản là không nằm chung một trục hoành.

Làm sao có chuyện gã chấp nhận? Có điều gã vẫn yên tâm Tần Liệt Dương sẽ không đồng ý.
Nhưng vẻ mặt của Tần Liệt Dương vẫn khá ổn, thậm chí còn khó được cong khóe môi, hình như đang cười, Đường Đỉnh Hân cho rằng hắn đang cân nhắc, cũng cười theo.

Không ngờ lại nghe được Tần Liệt Dương cự tuyệt: “E là cô chưa từng ở trong công ty làm việc, không rõ trật tự các chức vị, tôi nghĩ nếu cô muốn phát triển ở lĩnh vực nhân sự này, thì nên học thêm về chuyên ngành này.

Em dâu, tên đầy đủ chức vị của trợ lý Ninh trợ lý Chủ tịch Ban chấp hành, cấp bậc Phó tổng giám đốc, nếu A Phù không phải cậu ấm nhà họ Tần, cho dù đứng đầu một công ty thì chức vụ vẫn thấp hơn trợ lý Ninh.


Cho nên, yêu cầu này không thích hợp.”
Đường Đỉnh Hân là người thông minh, nghe cự tuyệt cũng không xấu hổ, sờ mũi cười: “Ra là vậy, em thật là thiếu hiểu biết, vậy anh hai giúp em tìm người thích hợp là được.

Anh cũng biết, em đang mang thai, e là không có bao nhiêu thời gian trực tiếp tham gia quản lý.” Cô còn xoa xoa bụng.
Tần Liệt Dương cười nói: “Người tôi sẽ thay cô tìm, ngày mai tôi sẽ nói người đó đến tìm cô, còn về câu trả lời thuyết phục của nhà họ Vương, cô có thể lập tức mang về.

Nhà họ Vương muốn dùng kịch bản này để gia nhập cổ phần, yêu cầu là 10%, chỉ cần nó đồng ý thì mọi chuyện được giải quyết.”
Đường Đỉnh Hân híp mắt đánh giá Tần Liệt Dương, từ đầu đến cuối cô không hề biết giữa Tần Liệt Dương và nhà họ Vương có gì sâu xa, phải biết, mấy năm nay con đường làm quan của nhà họ Vương cực kỳ xuân phong đắc ý, ngay cả anh hai Đường Đỉnh Thịnh của cô, tiếp cận Vương Tuấn Vĩ một thời gian rồi vẫn không được người ta coi trọng, nhưng nhìn dáng vẻ Tần Liệt Dương, hẳn là đối với Vương Tuấn Vĩ rất nắm chắc.

Đương nhiên, cũng có khả năng Tần Liệt Dương khiến cô nghĩ sai, dù sao đó là chuyện riêng tư của người ta, ai cũng không đoán được.

Nhưng dù thế nào, phần năng lực này làm cô khá kinh hãi.
Huống hồ cái kế hoạch nhập cổ phần này, nếu Tần Liệt Dương và nhà họ Vương giao tình thân mật, đối phương 10%, thêm cô cầm 49% của 90% phần còn lại, hai người phối hợp, cổ phần trong tay đã vượt qua 50%, trước tiên để cô tới đàm phán chia phần, sau đó nhập cổ phần, nói là không khống chế, Tần Phù đã sớm bị tính kế bên trong.

Đương nhiên, bây giờ Tần Phù muốn đổi ý đã không kịp, chỉ cần nhà họ Vương không chịu kết thúc việc này, chính là đường cùng.

Tần Phù quả thật tiến thoái lưỡng nan, đều là Tần Liệt Dương được lợi.
Dù sao Tần Liệt Dương mới là chỗ dựa vững chắc của cô, những suy nghĩ này của Đường Đỉnh Hân chỉ là chợt lóe trong đầu rồi thôi, cô lập tức cười: “Được, em sẽ chuyển lời cho cậu ấy.”
Chờ cô đi rồi, Ninh Trạch Huy mới lên tiếng: “Cô gái này mưu mô xảo quyệt, e sau này sẽ phiền phức!”
“Cũng dạng người như vậy mới có thể khống chế được A Phù, tìm một sỏa bạch điềm để theo một phe với mẹ tôi và A Phù chắc, rồi làm sao kéo về?” Tần Liệt Dương và Tần Phù ở Tần thị luôn ở thế đối đầu, một bước cũng không nhường.

Chuyện vốn không đến mức người chết mình sống, dù sao hai người là anh em ruột, năm xưa vứt bỏ hắn là Phương Mai, ra tay chặt đứt đường về nhà của hắn là Phương Hải Đông, không liên quan tới Tần Phù.

Tần Phù không có bản lĩnh, tìm một người về quản lý nó, ít nhất không để nó đi tìm đường chết.

Thật ra Ninh Trạch Huy đồng tình điểm ấy, quay đầu lại hỏi: “Vậy để ai đi?”
Công ty đó đang có Tần Phù và Phương Vĩ tọa trấn, người bình thường qua đó thật sự không có cách đối phó họ, gã không nói gì, suy nghĩ một hồi, “Hay là cho Chu Phương Vũ qua đó đi, thằng đó lục thân không nhận, Tần Phù với Phương Vĩ cũng bó tay với nó.”
Đường Đỉnh Hân không về nhà mà đến thẳng tầng mười hai, hôm nay là ngày Tần Phù đi làm.

Có điều đi tới phòng làm việc của cậu, Đường Đỉnh Hân đột nhiên hỏi: “Chỉ có mình anh ấy trong phòng làm việc à? Hôm nay có chuyện gì khác thường sao?” Thư ký của Tần Phù nhận không ít lợi ích từ chỗ Đường Đỉnh Hân, lại nghe được cô sắp tham gia quản lý công ty, tất nhiên không dám giấu diếm, nhỏ giọng nói: “Sáng sớm có nói chuyện một lúc với anh Phương, bây giờ thì ở trong một mình, gọi điện thoại.”
Đường Đỉnh Hân à một cái, phất phất tay kêu gã đi làm việc.

Đường Đỉnh Hân bước chậm lại, nhẹ nhàng lại gần cầm tay nắm cửa, mở ra một khe hở nhỏ.

Giọng nói của Tần Phù lập tức truyền ra, cậu hiển nhiên đang khó chịu, mắng to: “Cô thật đê tiện.

Chuyện đó không phải tôi cố ý.” Không biết đối phương nói gì đó, Tần Phù lại nói: “Cô giỏi! Cô đừng để thua trong tay tôi!”
Đường Đỉnh Hân nhanh chóng đóng cửa, nói với thư ký ngoài cửa: “Tôi đi trước, đừng nói tôi có tới.”
Có lẽ câu nói vừa rồi của Tần Phù quá khí phách, Tưởng Vũ Văn ở bên kia cười lớn, giễu cợt cậu: “Cậu nghĩ mình là ai? Muốn tôi thua trong tay cậu, Tần Phù, cậu chưa tỉnh ngủ hả?” Cô nàng nói, “Đừng nói chuyện hoang đường thế, đừng ra vẻ như cậu vô tội đáng thương như vậy.

Nếu cậu dám nói là do cậu không cẩn thận ngủ với người ta nên muốn chịu trách nhiệm, tôi còn cảm thấy cậu đáng mặt đàn ông.

Đã không muốn chịu trách nhiệm, còn xúi giục người của tôi đi gây sự, tính làm ngư ông đắc lợi.

Tần Phù, cậu hoàn toàn không vô tội đâu.

Đừng nói là cậu của cậu, mẹ của cậu, tôi thấy phiền nhất là loại người chuyện gì cũng nhờ mẹ giải quyết như cậu, cậu là ký sinh trùng chắc? Thôi đủ rồi, cậu gạt được ba cậu thôi, còn có người mẹ cưng chiều cậu, có điều xin lỗi nhé, e không gạt được người ta đâu.”
Tần Phù nghe xong không thèm lo tới cô nàng nữa, lập tức cúp máy rồi gọi về nhà.


Điện thoại là má Lưu nghe, cậu vội vã hỏi: “Ba tôi có nghe điện thoại không?” má Lưu nói, “Không có.

Nhưng hôm nay có vợ chồng ngài Trương đến thăm ông chủ, còn đang trò chuyện.”
Tần Phù vừa nghe là biết có chuyện, vội dặn dò má Lưu: “Đi tìm mẹ tôi, để bà nghe điện thoại.”
Má Lưu vâng một tiếng, để điện thoại xuống, nhìn thoáng qua bốn người đang trò chuyện vui vẻ trong phòng khách, suy nghĩ một lát rồi đi nhà bếp chuẩn bị bốn ly nước, sau mới tới phòng khách.

Có điều nước còn chưa đặt xuống bàn, đã nghe Tần Chấn hỏi: “Cái gì?”
Sau khi kết thúc công việc buổi sáng, Tần Liệt Dương hiếm khi tan ca sớm.

Hôm nay buổi sáng Lê Dạ có hai lớp, mười một giờ tan học, hắn tranh thủ chạy tới, vừa kịp lúc đón người.

Lúc hắn đi Ninh Trạch Huy còn nghi ngờ, “Anh không bình thường nha, các vụ xã giao của anh tôi đều biết.

Anh đi yêu đương hay sao?”
Tần Liệt Dương vừa nghĩ đến câu lão xử nam của gã là thấy buồn bực, chuyện này cũng dám nói, trừng gã: “Sao nào, chỉ có cậu được theo đuổi người khác hả? Tôi chắc chắn sẽ nhanh hơn cậu cho coi.” Hắn vỗ vai Ninh Trạch Huy, còn vô cùng rộng rãi nói, “Buổi chiều không có việc cậu về sớm đi, chỗ Trác Á Minh cần cố gắng nhiều.”
Ninh Trạch Huy nhìn hắn vô cùng đắc ý bỏ đi.

Không khỏi bực tức, là ai ta, ai xui xẻo bị Tần Liệt Dương coi trọng vậy chứ? Mỗi ngày đối mặt với đồ thần kinh, cuộc sống gì thế này.
Tần Liệt Dương hỏi thăm Tiểu Châu thời gian, còn chưa đến lúc tan học.

Gần đây tay của Lê Dạ đã hồi phục rất tốt, đi học không cần người khác giúp đỡ nữa, hắn đứng chờ trên hành lang, thật ra hắn không thích thế này, ở bên ngoài còn có thể xem điện thoại.

Tần Liệt Dương tới, đầu tiên là lại gần cửa sau phòng học nhìn vào, hôm nay vẫn là thầy giáo cũ dạy, hình như có phần quan tâm anh, đứng kế bên hơi nghiêng người giảng giải gì đấy cho anh, vừa nghe vừa vẽ, bộ dạng rất chăm chú.

Lê Dạ mặc áo sơmi trắng như vậy nhìn rất dịu dàng nho nhã.

Tóc anh có vẻ hơi dài, luôn vô thức giơ tay vén tóc.

Nhìn một hồi, Tần Liệt Dương mới lui lại, liếc thấy Tiểu Châu gọi điện thoại đến, hắn bắt máy rồi hỏi về chuyện đi học thường ngày của Lê Dạ, nghe thấy mọi chuyện đều ổn, sau đó hỏi một câu: “Lê Dạ gần đây có hành động gì kỳ lạ không? Như thích đóng cửa chẳng hạn?”
Tiểu Châu vừa nghe liền cố gắng lướt qua trí nhớ, cậu được chọn thì tất nhiên là người khôn khéo, cuộc sống hằng ngày của Lê Dạ chỉ có hai chỗ, chỉ tiếp xúc vài người, ngoại trừ vẽ tranh chép tranh thì hầu như không có hoạt động gì khác.

Vừa nghĩ đến đó, đột nhiên nhớ tới bộ dạng kỳ lạ của Đại Hùng hôm ấy.
Tần Liệt Dương nghe xong không nói gì, chờ hết giờ lên lớp, đi vào giúp Lê Dạ xếp đồ.

Thường ngày mấy chuyện này do Tiểu Châu làm, hôm nay đột nhiên thấy một người đàn ông như Tần Liệt Dương vào, nhiều người trong phòng học lập tức nhìn qua, bề ngoài của Tần Liệt Dương thật sự xuất chúng, cũng may ở đây là khoa quốc họa, chứ mà khoa vẽ tranh sơn dầu, nói không chừng đã có người bảo hắn làm người mẫu các kiểu rồi.
Lê Dạ cũng vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng nhất là đỏ mặt, dễ nhận thấy là anh vẫn chưa quên chuyện hồi sáng, nhưng chỗ này không thể nói chuyện, chỉ có thể lắp bắp hỏi: “Cậu… cậu không đi làm? Sao lại tới đây?”
Tần Liệt Dương trả lời: “Còn chưa tới đây lần nào, muốn tới xem thử nơi này thế nào.”
Đại Hùng đứng ngay bên cạnh, không biết sống chết xen mồm vào: “Lê Dạ, bạn anh hả?” Lê Dạ chỉ ừ, không giải thích thêm.

Tần Liệt Dương đã nhờ Tiểu Châu chỉ xem ai là Đại Hùng, thấy cậu hỏi thì gật đầu, cũng không nói gì.
Chờ ra khỏi phòng, Tần Liệt Dương đẩy Lê Dạ vào thang máy, Lê Dạ hỏi hắn: “Chúng ta về nhà sao?”
Hai chữ về nhà làm Tần Liệt Dương thấy ấm áp, thái độ càng tốt hơn một chút, hắn giơ tay xoa mái tóc có lẽ đã hai tháng chưa cắt của Lê Dạ, giọng nói ghét bỏ: “Không về, trước cho anh đi cắt tóc, sau đó đi ăn.

Sau đó…” Hắn bắt đầu sờ lên áo của Lê Dạ, tiện tay vạch cổ áo ra nhìn nhãn mác, phát hiện chỉ là nhãn hiệu quần áo bình dân, quần áo này đối với hắn không đắt, nhưng một cái áo hơn ngàn đồng không phải thứ Lê Dạ có khả năng mua.
Hắn không khỏi hỏi, “Áo này ai đưa anh mặc?”
Lê Dạ không thấy có gì quan trọng, “Là bác sĩ Trác cho.” Tần Liệt Dương nhớ tới bức Phong Lan Đồ, bức tranh Lê Dạ vẽ ra còn chưa cầm nóng, không về nhà mà đi thẳng tới bệnh viện tặng cho Trác Á Minh, sắc mặt của hắn khiến Tiểu Châu nhìn thấy mà có chút sợ, cũng may Lê Dạ bỏ thêm một câu, “Anh ấy nói là đồ cũ của em trai mặc hết vừa, để đó cũng vô dụng, mới cho anh.

Quần áo còn rất tốt.”
Như vậy hoàn toàn có thể hiểu được, Tần Liệt Dương à một tiếng, bình tĩnh nói: “Quần áo của anh ít quá, chút nữa đi dạo phố đi.”
Lê Dạ đương nhiên muốn phản đối, đáng tiếc Tần Liệt Dương không cho anh cơ hội đó, anh hỏi: “Cái mà Đại Hùng cho anh xem rất hay sao?” Hắn mới không tin là cái gì video.

Trong phòng Lê Dạ không có máy vi tính, rõ ràng phòng khách có laptop, lại ở trong phòng khóa cửa mở điện thoại xem, nghĩ sơ cũng biết là chuyện không thể cho người khác biết.
Lê Dạ tuy không lão luyện như hắn, cũng biết chuyện này sao có thể nói ra, “Chỉ là video dạy học thôi.”
Tần Liệt Dương đột nhiên dừng chân, vươn tay ra nói: “Đưa điện thoại tôi xem.”
Lê Dạ: (⊙v⊙)….