Người giúp việc dọn cơm lên xong thì về, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Lê Dạ sợ Tần Liệt Dương hỏi anh vừa nãy làm gì nên anh gần như lập tức nhích thẳng vào bàn, sau đó anh mới nhớ ra, từ sau khi bọn họ gặp lại nhau thì đây là lần đầu tiên hai người ngồi chung bàn.
Khó tránh khiến người nhớ lại mười mấy năm trước, lần đầu tiên Tần Liệt Dương tới nhà Lê Dạ.
Khi đó Tần Liệt Dương cũng ra vẻ không thèm để ý như vậy, có sức lực như vậy, thẳng thắn như vậy, nhưng thực ra hắn rất khẩn trương, không an lòng, rất sợ bị đuổi ra.
Còn hôm nay, thời gian thấm thoát trôi qua, vị trí đã hoàn toàn thay đổi.
Nếu nói hồi nãy vì muốn giấu điện thoại nên Lê Dạ không nghĩ ra cái gì để nói, thì bây giờ đột nhiên yên tĩnh như vậy, chỉ còn lại hai người, anh bất đầu thấy căng thẳng, không yên.
So ra thì Tần Liệt Dương lại có vẻ rất kiên nhẫn, hắn đứng dựa vào cửa hồi lâu mới đi lại, đôi dép lê nhẹ nhàng giẫm lên sàn nhà bằng gỗ, phát ra âm thanh rất nhỏ, nhưng vào tai Lê Dạ lại không khác gì tiếng trống.
Anh còn nhớ rõ ngày đầu tiên Tần Liệt Dương đã nói với anh, hắn chỉ lo ở không lo ăn.
Hôm nay hình như đảo ngược, Tần Liệt Dương ngồi đối diện anh, anh sợ Tần Liệt Dương sẽ nói tới chuyện bao dưỡng.
Nhưng không ngờ người này giống như sáng sớm chưa từng nói gì, cầm đũa bảo anh, “Ăn cơm đi.” Sau đó thực sự bắt đầu ăn, Lê Dạ bị đoạn phim lúc này làm sợ hãi bây giờ mới khá hơn.
Sau đó, một miếng cá được gắp vào chén của anh, Tần Liệt Dương mặt lạnh hỏi, “Anh biết lấy xương cá không?” Lê Dạ khi còn nhỏ không biết ăn cá phải lấy xương, Tần Liệt Dương vốn cũng không biết vì họ không có nhiều cơ hội ăn cá.
Có một lần giúp người ta chở hàng, người ta mời bọn họ ăn cơm, Lê Dạ bị mắc xương mới biết.
Lê Dạ đỏ mặt, vội gật đầu, “Biết rồi.”
Chiếc đũa cũng không buông ra, Tần Liệt Dương xác nhận thêm lần nữa, “Bệnh viện gần nhất cách đây chỉ mấy km, nhưng đang giờ cao điểm nên muốn lái xe tới nơi cũng phải hơn bốn mươi phút.
Nếu gọi người tới cũng phải hai mươi phút.
Anh xác định sẽ không mắc xương chứ?”
Lê Dạ chỉ có thể bất lực gật đầu.
Bộ dạng của Tần Liệt Dương chính là biết anh đến giờ vẫn không có tiền đồ như vậy, lấy miếng cá đặt xuống dĩa nhỏ của mình, sẵn tiện lấy cái bao tay kế bên, cúi đầu thay anh lấy xương cá.
Lê Dạ bị giật mình.
Này hình như không giống với bao dưỡng mà anh hiểu, tuy sau khi xem phim xong anh muốn nói chuyện với Tần Liệt Dương, nhưng phải thừa nhận, Tần Liệt Dương yên lặng làm việc như vậy thật sự rất đẹp.
Cá rất nhanh đã lấy sạch xương, Tần Liệt Dương mới đưa dĩa cá qua cho Lê Dạ, “Ăn đi.”
Lê Dạ tính nói, “Thật ra không cần…”
“Vậy anh kêu người giúp việc nấu cá làm gì?” Anh còn chưa nói xong đã bị Tần Liệt Dương làm nghẹn lại, “Tôi nhớ rõ hôm nay chưa từng nói sẽ về nhà ăn cơm.” Tuy hai ngày nay hắn về nhà sớm, nhưng Lê Dạ không dám phản bác, người này nói tiếp, “Hiện giờ đích thật tôi không thiếu tiền, nhưng Lê Dạ, anh phải hiểu mỗi đồng tiền đều do tôi cực khổ kiếm được.
Đều là người đã sống qua những ngày khó khăn, sau này những cái này đều do anh chịu trách nhiệm, anh phải học tính toán cẩn thận.
Lãng phí là không được.”
Hắn nói xong thì cầm dĩa không của Lê Dạ qua, rất tự giác lựa xương của hơn nửa số cá.
Lê Dạ tuy muốn hỏi thử tại sao anh lại phụ trách chuyện sinh hoạt sau này, nhưng thấy hắn đang nhiệt tình như vậy, không dám mở miệng.
Vì vậy, bữa cơm do hành động của Tần Liệt Dương mà Lê Dạ ăn cơm trong bầu không khí quỷ dị.
Hình như do ăn no nên lá gan cũng lớn, Lê Dạ thấy hình ảnh trong phim hồi nãy cũng không ghê gớm lắm, nhưng cảm giác Tần Liệt Dương có chút không được tự nhiên.
Anh càng thích Tần Liệt Dương nói chuyện cay nghiệt với mình hơn, ít nhất anh biết nguyên nhân ở đâu.
Cơm nước xong Lê Dạ muốn thu dọn, Tần Liệt Dương vẫn ra vẻ đại gia như cũ: “Bỏ đó đi.
Anh làm được sao?” Thử tưởng tượng xem gương mặt của Tần Liệt Dương ngay cả ban quản trị của Tần thị nhìn thấy cũng phải biến sắc, đem ra lừa gạt người bình thường quả thật là dễ như ăn bánh.
Lê Dạ không hiểu hôm nay hắn uống trúng thuốc gì, chỉ có thể ngừng lại.
Thấy vậy Tần Liệt Dương mới nói: “Sáu trăm bảy mươi ngàn phí chữa bệnh, không phải để anh về làm người giúp việc.
Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ nói người giúp việc ở lại chờ đến khi ăn xong dọn dẹp rồi mới về.”
Lê Dạ làm sao dám trái ý hắn, ừ một cái xem như đã biết.
Tần Liệt Dương đứng dậy, duỗi lưng, lắc cổ trái phải vài cái, xem ra là muốn thả lỏng cơ thể.
Hắn như đang trò chuyện hàng ngày mà dặn dò Lê Dạ, “Tôi đi tắm, anh đi lấy quần áo sạch cho tôi.
Tủ đầu tiên bên phải, có nhãn áo ngủ, ngăn tủ cuối cùng bên trái là đồ lót.” Nói xong hắn đi thẳng vào phòng ngủ.
Còn lại Lê Dạ không chút chú ý đến số tiền sáu trăm bảy mươi ngàn kia, chỉ thấy trong đầu toàn sương mù, nhưng nghe tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm, anh không nghĩ nữa, đi vào phòng hắn tìm quần áo.
Thật ra ngày đầu tiên tới đây Ninh Trạch Huy đã dẫn anh vào phòng này một lần.
Cái giường size lớn gần như chiếm hết không gian cái phòng, anh xoay sở đẩy xe lăn trong phòng có phần khó khăn.
Lần đầu tiên thấy cái giường này, anh đã nghĩ một người nằm hơi lãng phí, lăn một vòng cũng không rớt xuống đất nổi, trống rỗng.
Hôm nay nhìn lại vẫn có cảm giác đó.
Anh nào biết cái giường này sắp tới sẽ liên quan tới anh.
Đưa quần áo cho Tần Liệt Dương xong thì anh trở ra, khoảng vài phút sau Tần Liệt Dương cũng từ phòng tắm đi ra, đi ra thấy anh vẫn còn trong phòng, mới nhìn anh nói: “Hôm nay anh dọn qua phòng tôi luôn đi.”
Nếu lúc này Lê Dạ còn đang thấy hắn kì lạ, thì bây giờ anh thật sự sợ hãi.
Cảnh phim kia hiện lên trong đầu anh, anh vô thức sờ sờ túi quần, phát hiện điện thoại vẫn còn đây, mới yên tâm.
Sau đó trả lời: “Không… không cần đâu, anh ở phòng đó rất tốt.”
Trên mặt Tần Liệt Dương hiện lên nụ cười như có như không, nhìn anh: “Lê Dạ, anh đừng quên, lúc anh ở bệnh viện không ai cứu, đã đồng ý bị tôi bao dưỡng.
Anh đừng nói với tôi, anh đã hơn ba mươi rồi, không biết ý nghĩa của hai chữ đó? Hoặc là đổi cách nói khác, mấy năm nay anh học xấu, lúc đó anh chỉ lừa tôi?”
Tần Liệt Dương tất nhiên biết anh không phải người như vậy.
Cho dù anh đã cầm hai trăm ngàn nhưng hắn vẫn khẳng định anh không phải người như vậy.
Cho nên, y như hắn tính trước, đối với chỉ trích bội ước này, khiến Lê Dạ thấy xấu hổ.
Mặt anh gần như đỏ ngay lập tức ―― Hơn hai tháng nay anh ở trong nhà dưỡng bệnh, làn da của anh đã khôi phục bộ dạng vốn có.
Anh lắp bắp nói: “Không có lừa cậu.
Anh chỉ thấy như vậy không tốt cho cậu.”
Lê Dạ có không hiểu sự đời hơn nữa, cũng biết nhân tình, cũng hiểu được đạo lý đối nhân xử thế với bên ngoài, anh chỉ lờ mờ chuyện hai người đàn ông trên giường mà thôi.
Ở bệnh viện anh chỉ cho rằng Tần Liệt Dương muốn anh nhục nhã nên mới nói vậy, cho dù đã dọn đến đây ở cũng là hai phòng riêng biệt, hai người lại xa cách, nên anh cho rằng hắn không có ý đó.
Cho tới tối qua, nụ hôn đó, Tần Liệt Dương suy nghĩ nhiều, Lê Dạ cũng vậy.
“Chuyện này sẽ bị người ta nói sau lưng.
Cho dù trong thôn thì Tam đại gia và chú Vương Lục, cũng có con nít chạy theo sau đuôi cười hai người đó không biết xấu hổ, anh không có đi theo tụi nó vì ba nói với anh chuyện hai người đó là bình thường, nhưng mọi người trong thôn đều nói vậy, không phải mọi người đều nghe.
Còn nữa, trong thôn nói khế huynh đệ cũng được, nhưng chỉ có mỗi nhà bọn họ.
Tất cả mọi người đều lựa chọn việc nối dõi tông đường.
Nếu con trai nhà ai có khả năng cưới vợ nhưng lại tìm đàn ông sống chung, trong nhà nhất định ồn ào nháo nhào.
Coi như ba anh còn sống, là người thấu tình đạt lý nhất trong thôn, cũng sẽ không đồng ý.
Chưa kể, ở đây là thành phố.
Anh cũng hay xem tin tức, cũng tìm hiểu rồi, ai cũng nói chuyện này không phải chuyện tốt lành gì, cậu mỗi ngày phải xuất đầu lộ diện, như vầy không ổn.”
Tần Liệt Dương không ngờ Lê Dạ còn nghĩ cho anh, hắn còn tưởng anh sẽ đưa ra những lý do như anh không thích anh không đồng ý anh không nên đại loại.
Nhiều năm như vậy, cái loại cảm giác lúc nào cũng có người quan tâm dù rất nghèo đã quay trở lại.
Loại cảm giác này mẹ hắn chắc chắn là chưa bao giờ cho hắn, còn ba hắn là người quan tâm lý trí nhiều hơn, còn như Ninh Trạch Huy hay Vương Tuấn Vĩ, cùng lắm là đám bạn xấu.
Vương Tuấn Vĩ còn hỏi hắn, “Cậu tội gì chấp nhất như vậy, trên đời này người đẹp thiếu gì, ba mươi tuổi cũng quá già rồi.” Chính là cảm giác này.
Hắn thấy mũi mình có chút chua xót, nhưng hắn không tính tiếp tục chủ đề này, cho dù có nói thêm thì hắn làm sao giải thích với anh chuyện này là trời sinh đây? Không thể nói thông với Lê Dạ.
Chưa kể, lỡ Lê Dạ không muốn, chẳng khác nào lấy đá đập chân mình? Người này hắn giữ là chắc rồi.
Hắn nói: “Anh xem tôi có giống người quan tâm mấy vấn đề đó không? Có điều nếu như anh không muốn, tôi cho anh một cơ hội, bây giờ anh có thể lấy ra sáu trăm bảy mươi ngàn tiền mặt đặt ra đây, anh có thể đi ngay lập tức.”
Tần Liệt Dương tất nhiên biết Lê Dạ không có tiền.
Nếu anh có khả năng xuất ra vài ngàn đồng thì đã có tiền mua bảo hiểm xe, mà không phải kéo dài đến lúc xảy ra tai nạn.
Tiền là điểm chết của anh, sở dĩ nói vậy vì từ ngày cha mẹ Lê Dạ mất, tiền trở thành ngọn núi lớn đặt trên lưng Lê Dạ, chưa có giờ phút nào nó rời khỏi lưng anh.
Hôm nay cũng vậy.
Hắn thấy Lê Dạ không lên tiếng, bộ dạng muốn nói lại thôi, tất nhiên anh hiểu được không có tiền thì nói gì cũng vô dụng, hắn thấy mặt của anh dần dần bình tĩnh, không có ý muốn nói gì thêm, chỉ là vành mắt hồng hồng, anh vẫn giống như khi còn nhỏ, vừa thấy khổ sở là tròng mắt đỏ lên, y chang thỏ, nhìn rất tủi thân.
Tần Liệt Dương nhớ tới cuộc nói chuyện với Vương Tuấn Vĩ: “Cậu cũng thật khó khăn, ân oán đều nặng, vừa yêu vừa hận, cái này không phải bị thần kinh sao?”
Tần Liệt Dương ra vẻ muốn đập gã, Vương Tuấn Vĩ mới nói câu dễ nghe: “Phương pháp anh đây dạy cậu chắc chắn có hiệu quả, anh đây đã thành công, thấy cục cưng nhà anh không? Thật sự không thể rời anh đây một phút nha.
Thật ra cũng đơn giản lắm, cậu phải biết trông nom.
Đầu tiên là trước chặt sau lỏng sẽ tốt hơn trước lỏng sau chặt.
Trước phải nói quy củ sau đó mới pháp ngoại khai ân, người người đều nghĩ người này tốt.
Nếu mới bắt đầu cậu đã thân thiết dễ giải với người ta, rồi sau đó mới đưa quy định thưởng phạt với người ta, khẳng định người ta sẽ chửi sau lưng cậu.
Thật ra hai cách này cũng không chênh lệch nhiều, nhưng dùng cách trước chặt sau lỏng sẽ tốt hơn.
Đừng suy nghĩ nhiều tới ân oán giữa hai người, cậu đã không muốn rời xa người ta, có điều cũng đừng quên.
Cậu nên cố gắng hết sức chiều người ta, giúp người ta làm cái này cái kia, cố gắng khiến cả hai có liên hệ trong sinh hoạt, để anh ấy quen với cuộc sống của cậu, lo lắng sinh hoạt giúp cậu, không rời khỏi cậu, cái này thì dễ rồi.
Đương nhiên, anh ấy có thể không phối hợp với cậu, vậy nên lôi oán hận cũ ra nhất định hiệu quả, cậu phải biết lợi dụng cho tốt, để ảnh áy náy, khiến ảnh nghe lời cậu.
Như vậy là thành công.”
Tần Liệt Dương ở trong xe ngộ nửa ngày, mới quyết định quyết sách thích hợp.
Bây giờ thấy Lê Dạ không hé răng, tuy không nỡ cũng phải giải quyết chuyện này cho xong: “Người nói phải giữ chữ tín, nếu anh không có ý kiến gì thì coi như anh đồng ý.”
Lê Dạ lại không có tiền, chỉ có thể gật đầu.
Nửa giờ sau, Tần Liệt Dương nhìn ra ngoài thấy trời đã tối, nhìn Lê Dạ nói: “Cũng không còn sớm, vào phòng ngủ thôi.”.