Lê Dạ ôm hộp sơn mài mất ngủ một đêm.
Tần Liệt Dương nói cái này lấy ở nhà đem tới, cũng không lớn hơn hai bàn tay, giá trị hơn mười ngàn.
Nhiều năm sinh sống nghèo khổ khiến anh quen nhìn mọi thứ với ánh mắt rất tục khí, hầu như đều vô thức nhìn giá tiền trước.
Nhưng lần này không phải giá trị của món đồ hấp dẫn anh, anh vuốt lên đường vân trên mặt hộp, giống như sờ được linh hồn của món sơn mài này, cảm thấy yêu thích không thôi.
Anh gửi WeChat cho Tần Liệt Dương: “Cảm ơn cậu, tôi sẽ học thật tốt.”
Tần Liệt Dương không trả lời, Lê Dạ không biết hắn đã xem hay chưa.
Có điều anh đoán hắn không xem, trước giờ hắn cũng không quan tâm, từ lần trước gửi hình cầu vồng anh đã biết.
Nhưng chưa từng ngừng gửi, anh muốn chia sẻ từng niềm vui của mình tới cho Tần Liệt Dương.
Đã sống ba mươi năm, rất nhiều chuyện trong đời không phải do anh chọn, anh đều bị động tiếp nhận.
Giống như không phải anh không muốn đi học, Lê Diệu có thể học tiến sĩ, Lê Diệu là do chính tay anh dạy dỗ từng nét bút, thành tích học tập của anh còn tốt hơn Lê Diệu, năm xưa thịnh hành sáng tác văn vẻ kiểu ‘Lý tưởng của tôi’, anh cũng tự biên soạn viết lý tưởng của mình, vì lúc đó sau khi đọc ‘Chuyện của ban biên tập’ anh rất thích.
Nhưng ba mẹ xảy ra chuyện, anh phải từ bỏ chuyện học, giống ba anh trở thành tài xế.
Hoặc là chuyện anh vốn không muốn để Tần Liệt Dương đi, hai năm đó, những ngày anh cực khổ nhất, Lê Diệu tuy là em trai ruột, nhưng mỗi ngày đều đi học ở trường, có thể gặp anh cùng lắm một đêm ngày nghỉ mà thôi, còn lại luôn ở trường.
Chỉ có Tần Liệt Dương xem như đồng bọn tri kỷ, cùng anh chịu khổ cùng anh vất vả, theo anh kiếm tiền, thường xuyên che chở anh.
Nếu không thì một thiếu niên mười lăm tuổi, làm sao gánh nổi gánh nặng này? Nhưng dù sao anh giữ không được.
Cũng như quan hệ với Lê Diệu.
Anh không phải người đã cho đi nhất định phải nhận lại, chỉ là anh không phải thánh nhân, anh nuôi dưỡng Lê Diệu từ nhỏ đến lớn, cung phụng gã đi học mua nhà, cũng chỉ hi vọng ngày sau anh em qua lại vui vẻ, cho dù Lê Diệu luôn miệng nói ‘Anh, đợi em tốt nghiệp, sẽ không để anh cực khổ nữa’.
Ai mà ngờ sau một tai nạn xe lại có thể thử lòng người thế này? Cuối cùng anh bị vứt bỏ.
Thậm chí năm xưa thu nhận Tần Liệt Dương cũng do hắn uy hiếp.
Anh chủ động duy nhất một lần trong đời, chính là nói cho Trác Á Minh số điện thoại của Tần Liệt Dương, anh biết đây là hi vọng sống duy nhất của anh, nhưng đến giờ anh cũng không biết, sự xuất hiện của anh, có làm Tần Liệt Dương khó chịu hay không, có đem tới cho hắn nhiều cảm xúc tiêu cực hay không.
Ngày đó sau khi giải thích xong, sau khi về phòng anh rất hối hận.
Anh ngủ chung giường với Tần Liệt Dương hai năm, măc dù hiện giờ hắn nhìn lạnh lùng hơn xưa một chút, nói chuyện gay gắt hơn một chút, nhưng bản chất con người là không đổi, còn lại đều là ý niệm.
Cho nên, anh mới để Trác Á Minh gọi điện cho Tần Liệt Dương.
Anh biết nếu mình nói lúc đó mình hoảng sợ do bị chẩn nhầm là bệnh ung thư, cũng đủ làm Tần Liệt Dương bỏ qua, nhưng từ đầu anh biết mình không thể làm vậy.
Không phải không muốn hai bên hòa thuận, nhưng anh cảm thấy, mình xưa giờ không tìm người ta, giờ có chuyện nhờ người ta, dựa vào người ta, mới giải thích thương tổn ngày xưa là hiểu lầm, quá vô sỉ.
Cái này cũng giống như hôm đó Từ Mông Mông chạy đến bệnh viện hỏi anh, “Anh sao có thể như vậy?” Anh bây giờ theo Tần Liệt Dương nói: “Đều có nguyên nhân, cậu đừng giận.” không phải giống nhau sau? Tổn thương là tổn thương, anh không thể nói không có là không có.
Cho nên khi anh gửi WeChat, tới nay chưa từng đề cập đến chuyện quá khứ.
Cũng chính vì vậy, dù Lê Dạ có thể từ thái độ của Tần Liệt Dương đoán ra, ngày đó Tần Liệt Dương uống say, chắn chắn là không nghe được anh giải thích.
Nhưng trước mặt Tần Liệt Dương đang tỉnh táo để giải thích lần nữa, anh làm không được.
Anh vuốt ve bên ngoài cái hộp rồi suy nghĩ, ít nhất nếu anh có thể tự lập, anh mới có lập trường đứng trước mặt Tần Liệt Dương nói xin lỗi.
Hộp sơn mài trong lòng tựa như hi vọng của anh, anh cắm đầu đi tới.
Vì vậy, Tần Liệt Dương có được tin tức từ chỗ thầy Liễu Đường Sinh là: “Lê Dạ tiến bộ rất nhanh, đúng là anh ta có cơ bản tốt, nhưng nhiều năm không luyện tập bút pháp không thành thạo, nhưng được cái thông minh và ngộ tính tốt, tuổi của anh ta hơi lớn để trở thành chuyên nghiệp, nhưng cậu nói anh ta muốn theo sơn mài, làm giám thưởng thì không thành vấn đề.”
Sau đó có một ngày, Ninh Trạch Huy đột nhiên ôm một đống sách tới cho hắn, hắn nhìn sơ đều là các loại như ‘Kỹ xảo quốc họa từ nhập môn đến tinh thông’, ‘Giải thích tường tận về kỹ xảo tranh truyền thống Trung Quốc, hắn hỏi: “Ông của cậu không phải đi du lịch nghỉ hè rồi sao? Người còn chưa gặp, ôm sách tới làm gì?”
Ninh Trạch Huy nói: “Đâu có, là Lê Dạ gọi điện thoại, nói với tôi thầy giáo kêu mua mấy cuốn sách này về xem.
Tôi mua trên mạng, vừa mới giao đến, anh về nhà đem giúp đi.”
Nói xong Ninh Trạch Huy vội vàng đi, Tần Liệt Dương có cảm giác khó nói thành lời, cụ thể ra sao hắn cũng không hình dung được, chính là đột nhiên phát hiện, từ lúc nào Ninh Trạch Huy và Lê Dạ thân thiết như vậy?
Vì nguyên nhân này, ngay cả Đường Đỉnh Hân đến hắn cũng không có tinh thần nói chuyện.
Hoàn hảo để tránh hoài nghi, hắn kêu Ninh Trạch Huy vào phòng, ba người nói chuyện xong, Tần Liệt Dương rất nhanh xốc lại tinh thần.
Đường Đỉnh Hân tự nhiên là đến vì chuyện của Tần Phù.
Tần Phù không muốn giảng hòa với nhà họ Vương, cho nên gây áp lực cho trang web chia sẻ video, ai ngờ người phụ trách trang web kia vốn không muốn trao đổi với bọn họ, còn thu âm cuộc nói chuyện của bọn họ tung ra ngoài, cái gì mà “Chưa có phán quyết không thể nói là đạo văn” “Bọn họ bị hại chúng ta cũng là người bị hại, chúng ta đã đầu tư nhiều tiền như vậy biết làm sao bây giờ?” “Cái gì là dung dưỡng kẻ gian, chúng ta chỉ vì kiếm tiền, ai viết có quan hệ gì chứ?”
Vốn có không ít dân mạng nhìn không quen Lê Hoa Lạc, đang công khai lên án cô ta.
Bây giờ ngay cả công ty của Tần Phù cũng bị kéo vào.
Trên mạng đang kêu gọi tẩy chay ‘Đại Minh Thục Phi truyện’ rất rầm rộ, mấy bài post liên quan tẩy chay cũng thu hút hơn mười ngàn lượt bình luận, bộ phim này tính ra là hot bạo, cơ mà theo chiều hướng đi xuống.
Lúc bấy giờ Tần Phù mới luống cuống, về nhà thương lượng với Phương Mai và Phương Hải Đông.
Có điều hai người này cũng không quen ai chuyên về trực tuyến, cho nên hoàn toàn không biết gì về chuyện này, nghe xong mới biết nghiêm trọng cỡ nào.
Phương Hải Đông cố gắng tiếp xúc với người nhà họ Vương, nhưng xui xẻo là hai bên không phải người cùng một vòng tròn, người ta căn bản không thèm nhìn tới mặt mũi của Phương Hải Đông.
Sau cùng Tần Phù mới nhớ tới Đường Đỉnh Hân, tuy Đường Đỉnh Hân không muốn cưới Vương Tuấn Vĩ, nhưng anh hai của cô Đường Đỉnh Thịnh lại có quan hệ tốt với Vương Tuấn Vĩ.
Đường Đỉnh Hân ngồi đối diện Tần Liệt Dương, báo cáo chuẩn bị cho hắn: “Anh biết đó, vì chuyện của em mà anh hai đã tặng 10% lợi nhuận cho Vương Tuấn Vĩ, miếng đất lớn đó mới nắm được, ảnh chắc chắn không chịu giúp, em chỉ có thể dựa vào anh.
Có điều em chưa nói rõ chuyện này với Tần Phù, chỉ là hỏi ảnh ra giá thế nào, Tần Phù đồng ý với em, nếu em có thể giúp ảnh thoát khỏi nguy cơ lần này, ảnh chuyển cho em 40% cổ phần công ty.”
Tần Liệt Dương nghe xong lại không thèm để ý: “40% cũng không có quyền khống chế, công ty của nó, nó là chồng cô, lợi nhuận mang tiếng là của cô, thật ra vẫn là của nó.
Khôn vặt.”
Đường Đỉnh Hân hai tay đan nhau, khó hiểu hỏi hắn: “Thật ra em vô cùng không hiểu, vì sao anh không tự mình đứng ra giải quyết chuyện này, anh cũng biết, anh có thể thu hồi lại công ty rồi đuổi ảnh như lần trước, tên đó không có bản lĩnh còn kiêu ngạo, chẳng có khả năng quản lý kinh doanh.”
Tần Liệt Dương mới nói một câu: “Lần này là cơ hội của cô.
Tôi thu hồi rồi, nó vẫn có cơ hội lập công ty thứ hai thứ ba gia nhập, ai biểu nó là cậu ấm nhà họ Tần làm chi.
Nhưng ở trong tay cô, nó vĩnh viễn vẫn ở trong nhà.”
Chờ Đường Đỉnh Hân đi rồi, Ninh Trạch Huy mới đóng cửa, hỏi: “Cô ta có thể tin được không?”
Tần Liệt Dương thở phào nói: “Ít nhất có thể tin được hơn Tần Phù.
Chủ yếu là cô ta biết lượng sức mà làm, biết chân ai to, đây là bản năng.
Hơn nữa, cô ta tự nhiên bị mẹ tôi và Tần Phù bài xích, nếu như cho cậu nói, cậu nghĩ cô ta hợp tác với bên kia dễ dàng sao?”
“Vậy cũng đúng.” Ninh Trạch Huy gật đầu, nói xong chuyện này, gã lại dặn dò thêm: “Ông tôi nói thứ tư này về nhà, đến lúc đó tôi sẽ đón Lê Dạ qua bển.
Anh nói người giúp việc chuẩn bị ít quần áo và đồ dùng hàng ngày, nhà ông của tôi ở ngoại ô, bên đó trời hơi lạnh.
Sách cũng đưa ảnh đọc, ông của tôi tuy tính tình dễ gần, nhưng với chuyện nhận đệ tử rất cẩn thận.”
Tần Liệt Dương à một tiếng, vuốt cằm hỏi một câu: “Sau cậu không tự đem qua đi, cũng lâu rồi chưa gặp.”
“Khỏi đi.” Ninh Trạch Huy nói: “Nhìn thấy Lê Dạ lại nhớ tới Trác Á Minh, tôi thất tình còn chưa đỡ đâu! Tôi đi bar đây!”
Nói là đi bar nhưng Ninh Trạch Huy trở về nhà, đàn ông độc thân thường không nấu ăn, gã dừng xe ở nhà hàng gần nhà để mua đồ ăn đem về, không ngờ chưa ngồi được bao lâu, chợt nghe thấy giọng nói: “Ai, anh Ninh phải không, thật trùng hợp, ở đây cũng có thể tình cờ gặp được.”
Ninh Trạch Huy quay đầu, nhìn thấy một cậu thanh niên trẻ trung rạng ngời, lưng đeo balo thể thao nhìn gã cười.
Chân mày gã hơi nhíu lại: “Không phải cậu sống ở thành Đông sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”
“À, em đi ngang qua.
Thấy xe của anh đậu ở ven đường, em mới tới đây tìm anh, không ngờ thật sự gặp được anh.
Đúng rồi, lần trước anh say rượu sao rồi? Hết đau đầu rồi nhỉ.” Cậu nhóc này có vẻ tốt tính, không hề để ý đến giọng điệu không chào đón của Ninh Trạch Huy.
Ninh Trạch Huy nghe xong mặt càng khó coi hơn.
Người này không phải ai khác, trước khi gặp Trác Á Minh, đám bạn bè xấu xa của gã giới thiệu bạn trai cho gã, lúc đó không có thời gian đi gặp.
Sau đó bạn của gã nói cậu nhóc đó rất thích kiểu mẫu như gã, vẫn luôn chờ gã liên lạc, nhưng lúc đó gã đã nhắm vào Trác Á Minh muộn tao, cho nên đã từ chối.
Ngôn Tình Hài
Chưa kể tới những chuyện như giới thiệu gặp gỡ này, một bên không có hứng thú thì coi như xong.
Ninh Trạch Huy nào ngờ được, hôm đó gã với Tần Liệt Dương uống say, vừa mở mắt thì thấy gương mặt này đang nằm sấp trên giường kế bên gã.
Gã sợ hết hồn thiếu điều hét lên, kết quả thằng nhóc này giải thích thế nào? “Em làm phục vụ ở nhà hàng này, lúc tan ca thấy anh lên đây, em sợ anh không có ai chăm sóc, nên mới lên chăm sóc anh.”
Gã có ngốc cũng biết thằng nhóc này ngắm trúng gã.
Nhưng con người của Ninh Trạch Huy, gã không đi con đường giống người bình thường, bằng không gã đã không thể khai quật được Trác Á Minh bản chất muộn tao bên dưới lớp vỏ lãnh đạm.
Chưa kể, gã chỉ thích theo đuổi người ta chứ không thích người ta theo đuổi mình, hơn nữa Trác Á Minh thật sự rất liêu nhân, cho dù là công, Ninh Trạch Huy cũng phải thừa nhận, gã trong thời gian ngắn thật sự là không yêu đương nổi.
Cho nên đối với cậu nhóc quá chủ động này, thái độ của gã là lịch sự nhưng xa cách, lúc gã rời khỏi đã đặc biệt tới quầy tiếp tân khen cậu một phen, còn để lại tiền tip, giải quyết hậu hoạn, sau đó mới đi.
Ai mà biết cậu lại có thể tìm ra gã?
Đồ ăn của Ninh Trạch Huy vừa đúng lúc xong, gã mới bắt tay cười nói: “Vậy được, cậu bận thì đi đi, tôi cũng muốn về nhà, khi nào rãnh rỗi lại trò chuyện.”
Không ngờ cậu nhóc lại nói thẳng với Ninh Trạch Huy: “Ây, anh Ninh, đừng nói là tên của em anh cũng không nhớ nha.”
Ninh Trạch Huy tất nhiên là không nhớ.
Đối phương cũng không khó chịu: “Em tên Phùng Lục, anh phải nhớ kỹ đó, hẹn gặp lại.”
Ninh Trạch Huy vẻ mặt mông lung, mình trêu ai chọc ai đây?.