Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 26






Nhà họ Đường
Đường Đỉnh Hân ngồi kế bên Đường Kiệt Dân, vươn tay giúp mò bài tẩy, sau đó cười thần bí: “Ba à, con thấy hôm nay vận may của con rất tốt, chắc chắn là có thể hồ lạp.”
Chị dâu Tưởng Vi của cô ngồi bên kia nói theo: “Cái này là do vận khí của ba tốt.”
Đường Đỉnh Hân không phản ứng cô ta, vê con bài trong tay, từ từ lộ ra chữ bát, lập tức hưng phấn nói với Đường Kiệt Dân: “Ba, ba, sao nào, đã nói vận may của con tốt mà.

Con bài hiếm vậy mà con cũng có thể mò ra được, hay rồi, hay rồi, hồ lạp!”
Cô trực tiếp quăng bài ra, quả nhiên là đan điếu tương, lập tức ba nhà còn lại đều than thở, “Ba,” Con dâu trưởng cười tủm tỉm, “Hôm nay vận khí tốt như vậy, xem ra là sắp có chuyện vui rồi! Đúng không, Đỉnh Hân?”
Đường Đỉnh Hân thấy cô ta nói như vậy, làm cô còn tưởng cái gì.

Anh cả của cô Đường Đỉnh Thịnh đã không biết xấu hổ, vị chị dâu này cũng không khác bao nhiêu, hai ngày nay luôn thúc giục cô gặp mặt Vương Tuấn Vĩ.

Vương Tuấn Vĩ kia không phải chỉ là một tên gay lăng nhăng, anh ta còn là thụ nữa! Cùng nhau ngồi chung, anh ta so với cô còn ăn diện hơn, ai mà chịu nỗi.
Đường Đỉnh Hân lập tức mất hứng, còn thấy muốn nôn, vỗ vỗ tay đứng dậy, nhịn xuống khó chịu nói với ba cô: “Được rồi, con đã giúp ba tới đây, các chị dâu khẳng định không trở mình được đâu, sau đó phải dựa vào ba thôi!”
* Không có chút kiến thức nào về mạt chược, thông cảm!
Cô là con thứ năm, từ nhỏ tính cách đã hoạt bát, nếu không đào quá sâu thì cô cũng xem như là hạt dẻ cười trong nhà.

Cô vừa nói xong, cả nhà đều cười to, nhất là ba cô, còn vỗ tay cô nói: “Được, tiền thắng được đều cho con tiêu vặt.” Cô mới cười vui vẻ đồng ý, còn dặn Đường Kiệt Dân nhớ phải thắng nhiều một chút, sau đó trở về phòng mình.
Vừa vào phòng cô đi thẳng vào toilet, ở trong đó ói đến mụ người.

Theo lý thuyết thì người bình thường mang thai mới hai mươi ngày thường không có phản ứng gì, nhưng cô lại giống mẹ mình, nghe nói năm xưa khi mẹ cô mang thai thì ói từ lúc có thai đến lúc đẻ, cô nghĩ mình chắc chắn là không tránh khỏi số phận.

Từ bồn rửa mặt ngẩng đầu lên, trong gương xuất hiện một gương mặt ngọt ngào xinh đẹp, nhưng ánh mắt trên gương mặt ấy lại rất kiên định.
Chuyện vui sắp tới? Cô nhớ tới lời của Tưởng Vi nói, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười giễu cợt, đích thật là chuyện tốt sắp tới, cô tin Tần Liệt Dương là người giữ lời.
Hai mươi ba ngày trước.
Đường Đỉnh Hân ôm thái độ thử một lần, ngồi trước mặt Tần Liệt Dương, biểu tình bất chấp bất cứ giá nào nói: “Chúng ta làm giao dịch đi.”
Thật ra trước khi tới cô đã điều tra Tần Liệt Dương, người này vẻ ngoài cực kỳ lãnh khốc, nhưng đối xử rất tốt với cấp dưới, đoàn đội của hắn rất có năng lực, cũng có danh tiếng trong giới thương nghiệp.

Cô nghĩ, nếu nhân phẩm của người này không tốt thì sẽ không có nhiều người chịu làm việc hắn như vậy.
Nói thật, vẻ mặt của Tần Liệt Dương rất bất ngờ, trong suy nghĩ của hắn, coi như anh cả nhà họ Đường muốn gả Đường Đỉnh Hân cho con trai nhà họ Vương, thì đó cũng là một loại suy đoán mà thôi.

Đường Đỉnh Hân cũng không cần gấp đến vậy.

Huống chi, hắn cảm thấy Đường Đỉnh Hân không có cái gì có giá trị để trao đổi với hắn, hắn nhếch mắt nói: “Cô nghĩ cô có gì đáng giá để giao dịch với tôi?”
“Mẹ anh muốn tác hợp chúng ta, nhưng tôi biết anh không thích tôi, từ ánh mắt đầu tiên là tôi đã biết.” Đường Đỉnh Hân nói một cách chắc chắn, “Tuy rằng tôi không có bản lĩnh gì, nhưng từ nhỏ đã nhờ biết nhìn sắc mặt người khác mà lớn lên, tôi luôn có thể cảm giác được cảm xúc của người khác dành cho tôi dù rất nhỏ.”
Nghe cô nói xong, ngược lại khiến Tần Liệt Dương thấy hứng thú: “Điều đó rất rõ ràng, ngày hôm đó cô cũng không ưa gì tôi.”
“Trong giới này bọn họ đều nói anh là nam thần, các chị em bên cạnh tôi đều muốn gả cho anh.

Đương nhiên, tôi cũng không phải cho rằng tất cả phụ nữ đều say mê anh, các cô ấy chỉ đang tìm ảo tưởng của chính mình mà thôi.

Bởi vì anh đẹp trai, gia thế tốt, có năng lực, còn mỗi ngày mang vẻ mặt nghiêm túc, có vẻ là người không để ai trong mắt, bọn họ đều đang ảo tưởng, khi anh vì ai đó phát cuồng sẽ có bộ dạng như thế nào?”
Tần Liệt Dương nghe xong chỉ thấy mắc cười, hắn là người sẽ vì ai đó phát cuồng sao? Hắn cười nhạo nói: “Đúng là nằm mơ.”
“Đúng, cũng may tôi không phải là người thích nằm mơ.

Tôi vốn cũng không muốn gã cho người như anh, đương nhiên, anh không cần phải nói anh không vừa mắt tôi.

Tôi chỉ muốn có cuộc sống tự do tự tại, cuộc sống như vậy mới hạnh phúc.” Cô nói một cách lý trí.
Biểu hiện của Đường Đỉnh Hân hôm nay khác hoàn toàn ngày hôm đó, hoặc có thể nói, ngày hôm đó Tần Liệt Dương cố tình bới móc, nhưng Đường Đỉnh Hân rõ ràng là cố ý phối hợp.

Điều này khiến Tần Liệt Dương có chút hiếu kỳ với cô: “Nói vậy cô tìm tôi muốn giao dịch cái gì? Là bởi vì anh cô muốn gả cô cho Vương Tuấn Vĩ?”
“Cũng không hoàn toàn.” Cô có chút do dự, cuối cùng nói: “Vương Tuấn Vĩ là gay ai ai cũng biết, tôi nhất định không thể gả cho anh ta.

Cho nên mẹ anh, dì Phương đã ném cho tôi 1 cành olive, tôi liền tận dụng.

Đây cũng không phải nguyên nhân chính, bởi vì không có Vương Tuấn vĩ, bây giờ tôi từ chối thành công anh ta thì tương lai cũng sẽ có người khác mà bọn họ cho rằng có lợi cho chúng.

Còn người nhà họ Tần đủ thế lực, nếu anh có thể ra mặt cho tôi, ba và anh trai của tôi sẽ không dám có ý định gì lên tôi.”
Nghe xong Tần Liệt Dương nở nụ cười, hắn hỏi: “Đều là chuyện có lợi cho cô, tôi được chỗ nào tốt? Việc làm ăn này tuyệt không thích hợp với tôi.”
“Làm yểm trợ.

Tôi biết mẹ anh vì sao chọn tôi, làm trợ lực sao? Tôi có thể giúp anh làm yểm trợ, giúp anh tìm người thích hợp, tới lúc đó trả lại vị trí là được.

Hơn nữa, tôi là phụ nữ, hiểu phụ nữ nhất không ai ngoài phụ nữ.

Rất nhiều chuyện, tôi đều có thể giúp anh.

Mà anh cũng không cần làm gì nhiều, anh chỉ cần thừa nhận, chỉ cần thể hiện một chút quan tâm là được.”
Đường Đỉnh Hân nói khiến Tần Liệt Dương không kiềm được cười ra tiếng, hắn giống như tự nói với mình: “Chắc cô đã quên một chuyện, tôi không cần.”
Mặt Đường Đỉnh Hân lập tức cứng lại.
“Thật ra cô quan sát rất tỉ mỉ.


Có điều cô vẫn sai, tôi, Tần Liệt Dương, luôn dựa vào bản thân đi từng bước cho đến hôm nay, hôm nay ngồi ở chỗ này, chỉ cần tôi không muốn, không ai có thể cướp đi từ trong tay tôi, bọn họ còn chưa đủ tư cách.

Cho nên, tôi có thể trả lời cho vị trí yểm trợ của cô, cô cho rằng tôi cần cái gọi là thông gia để tăng cường thực lực của mình sao? Đúng là chọc cười! Vợ của Tần Liệt Dương tôi có thể giàu có hay nghèo khó, nhưng quan trọng nhất phải là người tôi thích.

Mà không phải là vì người đó có thể đem lại cho tôi cái gì.”
Đường Đỉnh Hân hiển nhiên không ngờ tới, Tần Liệt Dương sẽ nói ra lời như vậy, cô ngơ ngác nhìn Tần Liệt Dương, trong lòng có cảm giác ngũ vị tạp trần.

Một mặt kế hoạch của cô thất bại rồi, còn mặt khác, tại sao người đàn ông như vậy lại không thích mình?
Cũng may, cô vẫn còn đầu óc, “Đã không muốn giao dịch vậy anh nói với tôi nhiều như vậy làm gì?”
Nhìn thế nào thì Tần Liệt Dương cũng không phải là người nói nhiều lời như vậy.

Tần Liệt Dương quả thật thừa nhận, “Có điều” hắn ngưng một chút, “Tôi thật sự cần một người hợp tác, mà cô thì thích hợp.”
Đường Đỉnh Hân lập tức mừng rỡ ngẩng đầu, Tần Liệt Dương nhìn cô, lộ ra nụ cười nguy hiểm: “Tôi muốn cô làm em dâu của tôi.”
Điều này hầu như khiến Đường Đỉnh Hân hốt hoảng, cô không dám tin nói: “Không phải Tần Phù với Đại Thụy Quốc Tế…” Cô còn chưa dứt lời đã hiểu ra ý định của Tần Liệt Dương.

Người đàn ông này không cần thông gia đến ủng hộ mình, nhưng hắn sẽ không cho phép người ta lấy thông gia đến gây khó dễ cho hắn.
Thực sự là người vừa rõ ràng vừa mạnh mẽ!
Nhưng Tần Liệt Dương tuyệt đối không thấy lời hắn nói có gì quá đáng, hắn giống như đang bàn chuyện làm ăn, liệt kê ra ưu thế của Tần Phù, “Đương nhiên, ngoại trừ tình yêu của cô ra, cuộc làm ăn này cũng không tính là lỗ, ngoại hình của Tần Phù rất đẹp, thẳng nam 100%.

Mẹ tôi nắm trong tay 10% cổ phần của Tần thị, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, toàn bộ sẽ thuộc về Tần Phù.” Hắn đơn giản nói thêm vài câu, “Nếu như cô có bản lĩnh, số cổ phần này cũng là của cô.

Tất nhiên số cổ phần trong tay ba tôi sẽ thuộc về tôi toàn bộ, thế nhưng gia sản trong nhà phần lớn sẽ phân cho Tần Phù.

Cô gả cho nó, không chỉ có tiền có quyền, còn có thể triệt để thoát khỏi nhà họ Đường.

Có điều cô đừng theo tôi nói cái gì mà tự do tự tại, cô phải hiểu rằng, trừ khi cô cao chạy xa bay, nếu không chỉ cần một ngày cô còn ở trong vòng tròn này, chỉ có cô đứng ở trên người ta, mới có tự do tự tại, còn không chỉ là người si nói mộng!”
Tần Liệt Dương cũng không có ý bắt cô lập tức đồng ý, hắn bắt đầu nhàn nhã xoay cây bút máy trong tay, thái độ vô cùng ngạo mạn: “Cô có thể trở về ngẫm lại, là gả cho một người đàn ông tốt nào đó, hay là chọn cái này thì tốt.

Tôi cho cô thời gian một ngày.

Trưa ngày mai sau khi ăn trưa quay trở lại trả lời cho tôi.”
Đường Đỉnh Hân quả thật động tâm.

Nhưng không phải vì Tần Phù, mà vì 10% cổ phần công ty.

Lần này thật sự là vụ làm ăn tốt.

Mà cô gái vừa nãy có dáng vẻ như nữ chiến sĩ lần thứ hai nhanh chóng xuất hiện, cô nghĩ tới cái nhà không có quyền phát ngôn kia, bất chấp nói, “Không cần, tôi đồng ý với anh.”
Phản ứng này khiến Tần Liệt Dương lần thứ hai phải nhìn cô với cặp mắt khác.

Cô nhóc này có thể quyết đoán như thế, không phải người bình thường.
Đường Đỉnh Hân hỏi: “Tôi với cậu ta không quen biết, người người đều biết cậu ta theo đuổi Tưởng Vũ Văn.”
Tần Liệt Dương không để tâm nói: “Vậy dùng cách không bình thường.

Cô đã học làm việc hướng mọi thứ theo đà có lợi cho mình chưa, cô đừng quên vốn tự có quý giá nhất của cô là gì?” Là cái gì? Đương nhiên là thân phận con gái nhà họ Đường, Đường Đỉnh Hân trong lòng thoáng nắm chắc, buột miệng hỏi một câu trong lòng: “Anh không sợ tôi gả cho Tần Phù rồi sẽ một lòng giúp cậu ta đối phó anh?”
Tần Liệt Dương nhìn cô mỉm cười: “Vậy cứ thử xem.”
Đường Đỉnh Hân thấy tim mình đập mạnh một nhịp, cô nghĩ, theo người đàn ông này, nhất định không sai.
Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, kéo Đường Đỉnh Hân trở về hiện thực trong nháy mắt.

Cô nhìn chăm chú gương mặt trong gương vì nôn mửa mà tròng mắt có chút đỏ, nói câu ‘Nhất định là tin tốt’ rồi đi ra toilet.
Chuông điện thoại di động vẫn vang lên liên tục, tên người gọi tới là Tần Phù.
Đường Đỉnh Hân mới thấy an tâm, cô ổn định hơi thở, sau đó nghe điện thoại: “Tần Phù, có việc sao?”
“Có chuyện gì cô còn không biết sao?” Giọng điệu Tần Phù vô cùng kém, “Đường Đỉnh Hân cô dám tính kế tôi!”
Đường Đỉnh Hân nghe câu này, biết ngay chuyện sắp thành công, người này chỉ có thể mắng chửi vài câu mà thôi, vì vậy cô rất thoải mái ngồi xuống ghế quý phi, cười tủm tỉm trả lời cậu: “Loại chuyện này người khác làm sao tính kế anh, là tôi khiến anh cứng lên sao? Là tôi để anh vào sao? Muốn trách thì phải là tôi trách mới đúng nha! Tôi mới hai mươi bốn tuổi, là khoảng thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ, chơi một lần đã mang thai, Tần Phù, anh nợ tôi nhiều lắm.”
Tần Phù nhất định là bị cô chọc tức tới mụ đầu, hôm nay cậu từ đầu đến chân đều không vừa ý, trực tiếp mắng: “Con khỉ! Nếu không phải hôm đó tôi uống say…”
Chợt nghe bên kia Tần Phù hít sâu một hơi, sau đó cắn răng nói: “Được, cô dám gả vào thì cứ gả vào, ngày cho cô chọn, tôi đối xử với cô thế nào thì sau này cô đừng có hối hận.

Ba mẹ tôi muốn gặp ba mẹ cô, trao đổi thời gian đi.”
Đến lúc này Đường Đỉnh Hân mới thật sự nở nụ cười, sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình: “Được.”
――――――――
Không biết do bài thơ đó, hay do cuối cùng đã xả ra được, tối hôm đó Tần Liệt Dương ngủ cực kỳ thoải mái, ngày hôm sau thức dậy xuống lầu thần thái rất hăng hái, khiến cho hai người Phương Mai và Tần Phù cả đêm trằn trọc không thể ngủ nhìn thấy càng thêm chán ghét, chỉ là, hôm nay Tần Liệt Dương còn cần kiêng dè bọn họ sao?
Thậm chí hắn còn cười tươi rói bắt chuyện, “Chào mẹ, chào A Phù.”
Phương Mai vẫn ra vẻ người mẹ hiền như trước, nhắc nhở hắn ăn nhiều chút, sau đó quay sang nói với Tần Chấn: “Lão Tần, A Phù đã nói chuyện với Đỉnh Hân, cô nhóc nói sẽ nói chuyện với ba mẹ, chọn thời gian xong sẽ cho chúng ta biết.”
Nhà họ Đường là nhà gái, thời gian do bọn họ chọn cũng đúng, Tần Chấn gật đầu, sắc mặt ấm áp hơn không ít.

Phương Mai và Tần Phù có thể thở phào nhẹ nhỏm.
Tần Liệt Dương xem như không phát hiện, ăn xong thì đi làm.

Ninh Trạch Huy vẫn như trước, nhanh chóng phát hiện ông chủ hôm nay không giống ngày thường, máy móc đi theo bên cạnh hắn báo cáo công việc ngày hôm nay, vừa vào cửa lập tức hỏi han: “Hôm nay mặt của anh tỏa sáng nha!”
Tần Liệt Dương mới tiết lộ: “Chuyện của Đường Đỉnh Hân nháo lớn.”
Chuyện này thì Ninh Trạch Huy có biết, dù sao bối cảnh tư liệu của Đường Đỉnh Hân là do gã điều tra.


Hôm đó sau khi Đường Đỉnh Hân một mình đến đây gặp Tần Liệt Dương, Tần Liệt Dương dựa theo thực tế kể lại yêu cầu của Đường Đỉnh Hân, Ninh Trạch Huy thì kiên trì phản đối.

Ninh Trạch Huy biết Tần Liệt Dương chán ghét chuyện xếp người của Phương Mai, nhưng đồng thời cảm thấy Đường Đỉnh Hân không nhất định đáng tin, dù sao vẫn là người nhà họ Đường! Hơn nữa quan trọng nhất là, nếu như cô thật sự thành công, thì nó cũng nói lên cô là người không đơn giản, người như vậy đưa cho Tần Phù, ai biết là họa hay phúc?
Nhưng bây giờ nếu đã thực hiện, hiển nhiên là Phương Mai đã vào tròng, gã sẽ không nhắc lại chuyện phản đối: “Hôn sự quyết định rồi?”
“Làm sao có thể? Bọn họ sẽ không ngoan ngoãn nghe lời,” thật ra Tần Liệt Dương lại mò rất chuẩn tính tình của Phương Mai và Tần Phù, “Bọn họ không cam tâm, nhất định sẽ thử phương pháp khác.

Cũng tốt, càng nháo ba càng ghét họ thôi.” Tần Liệt Dương lắc đầu, chuyện mười lăm năm trước có liên quan tới Phương Mai, không liên quan tới Tần Phù, đối với ba hắn mà nói, hắn và Tần Phù đều là con trai của ông, ông thương Tần Phù cũng không kém gì với hắn.
Tần Phù là bị tính kế, chuyện này ai cũng có thể nhìn ra.

Nhưng người bắt đầu trước là Phương Mai, nếu như bà không ngấm ngầm mưu tính hôn sự của Tần Liệt Dương, Tần Liệt Dương sao có thể phản kích lại như thế được, huống chi còn dính dáng đến chuyện của mười lăm năm trước.
Chuyện xưa nếu không nói ra, Tần Chấn nhất định sẽ thấy Tần Liệt Dương phản ứng như vậy là quá lớn, nói ra rồi, thì chắc chắn là Tần Liệt Dương đã chịu nhiều thiệt thòi ―― Người đã có lỗi với con, tại sao còn đối xử với con như vậy.

Đây là lý do Tần Liệt Dương nhắc lại chuyện xưa, hắn muốn sự đồng tình của Tần Chấn.
Nhân tiện nói tới chuyện của Tần Phù, cậu thật sự không quản được nửa người dưới của mình, cả Tần Chấn đã bốn mươi tuổi còn không quản được, cho nên kết quả xử lý của chuyện này, chính là bởi vì chuyện xưa.

Nếu Tần Phù thành thật đi kết hôn, trái lại sẽ khiến ba hắn nghĩ con trai nhỏ chỉ là bị liên lụy, sẽ có chút đồng tình với cậu, nói không chừng còn có chuyện gì tốt rớt lên đầu cậu.

Nhưng nếu cậu dám đùa giỡn tâm nhãn, ba hắn chỉ có thể nghĩ là nghiêm phạt còn chưa đủ, đứa con này không thể trọng dụng.
Đây là chuyện Tần Liệt Dương đã nhìn thấu từ lúc mười bốn tuổi, đáng tiếc Phương Mai và Phương Hải Đông còn có Tần Phù, đến bây giờ vẫn không hiểu.

Bọn họ quá coi trọng được mất và lợi ích, trái lại quên mất, Tần Chấn là người, ông có thể bị tình thân chi phối.
Ninh Trạch Huy gật đầu, dặn dò hắn, “Cẩn thận trả thù.”
Hiện giờ hai bên đều giống nhau, đều bị hao tổn quá nhiều.

Khi Tần Liệt Dương đuổi Tần Phù ra khỏi Tần thị, mẹ hắn đã cho một Đường Đỉnh Hân tới để cài hắn, lúc này phải cưới người con dâu không mong muốn, không biết bọn họ lại làm ra hành động thiêu thân gì.
Nói xong chuyện này, Tần Liệt Dương giống như nhớ ra cái gì, hỏi Ninh Trạch Huy: “Được rồi, cậu có đọc thơ không?”
Câu hỏi đột ngột này quả thật khiến Ninh Trạch Huy muốn ngã ngửa, gã kinh ngạc nhìn Tần Liệt Dương, thốt lên: “Anh phát sốt hả?”
Thật sự không thể trách Ninh Trạch Huy thế này, từ khi Tần Liệt Dương mười bốn tuổi trở về nhà họ Tần, lập tức được sắp xếp vào năm hai trung học, vừa hay được xếp chung lớp với Ninh Trạch Huy.

Đó là một trường tư nổi tiếng, học sinh trong trường đều là con nhà giàu có, những đứa trẻ này tương lai đều sẽ đi du học nước ngoài.

Ninh Trạch Huy thì không giống phần đông học sinh ở đây, gã vào được trường này là nhờ thành tích, gia đình chỉ thuộc loại phổ thông không giàu có.
Tần Liệt Dương bị thiếu hai năm kiến thức, lúc này học kỳ hai của năm hai cũng sắp kết thúc, để giúp đỡ hắn học tập, thầy giáo cố ý cho hắn và Ninh Trạch Huy ngồi chung bàn, để giúp hắn học bù.

Không đề cập đến chuyện hai người làm sao từ hai người xa lạ trở thành bè lũ với nhau, nhưng duy một điểm, hai người là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã ―― Cả hai đều ghét cay ghét đắng môn ngữ văn.
Trong một bài thi ngữ văn có câu phân tích một bài thơ cổ, hai người dựa vào học gạo mới miễn cưỡng qua được môn đó.

Vậy mà hôm nay Tần Liệt Dương hỏi gã có đọc thơ không? Không nên tỏ ra quá buồn cười.

Ninh Trạch Huy mở to hai mắt nhìn hắn: “Anh xác định anh vừa mới nói đọc thơ, chứ không phải là đọc sử?”
Tần Liệt Dương không muốn nhiều lời, căn bản không thèm trả lời gã, chỉ nói: “Sao cậu đột nhiên nói nhiều thế.

Đi mua một tập thơ của Cố Thành, sau đó đưa đến chỗ Lê Dạ.

Công việc sáng hôm nay cậu đi giải quyết, mau đi làm đi.

À đúng rồi, cậu nói bí thư Vương mua dùm tôi một cái máy mp3, hoặc là loại nào có thể phát nhạc, nhanh chóng đem tới đây.”
Ninh Trạch Huy không hiểu gì hết, chuyện gì đây, người cuồng làm việc tự nhiên lại đùn đẩy việc cho gã làm? Hơn nữa mua cái máy mp3 làm gì, thứ đó không phải quá lỗi thời rồi sao? Bây giờ còn lão nhà quê nào xài nữa? Nhưng Tần Liệt Dương đã như vầy, có hỏi nữa cũng không chịu nói, chỉ có thể ôm thắc mắc trong lòng ra ngoài dặn dò bí thư Vương, sau đó lái xe đi nhà sách Tân Hoa.
Thật ra thì tập thơ của Cố Thành trong nhà sách có rất nhiều, nào là tuyển tập, đặc biệt các loại.

Ninh Trạch Huy sợ Tần Liệt Dương muốn một bài nào trong số đó, trực tiếp mua ‘Cố Thành toàn tập’ hai bản thượng hạ thật dày, trên đường đi, gã còn tiện đường mua một đống đồ ăn vặt.
Đừng thấy Trác Á Minh mỗi ngày đều trưng bản mặt hết tiền ra, thật ra y rất thích ăn vặt, rõ là người trong ngoài bất nhất!
Tin tức này là do lần trước Ninh Trạch Huy sống chết xông vào phòng làm việc của Trác Á Minh mới biết được.

Ngày đó Tần Liệt Dương đi nhìn Lê Dạ, gã thì không sợ chết đi tìm Trác Á Minh, muốn tìm cách lôi kéo làm quen với y, thuận tiện hỏi thử xem mình bị làm sao, sao lại không thể làm cho y thích mình.

Ai dè đi vào thấy Trác Á Minh quên đóng ngăn bàn, quả thật là muôn màu rực rỡ, một cái siêu thị mini luôn chứ không ít đâu.

Gã còn không biết sống chết hỏi một câu: “Lớn vậy rồi còn tham ăn vặt!”
Lập tức bị đuổi ra ngoài.
Sau khi mua đồ lập tức đi bệnh viện.

Bây giờ là bắt đầu giờ làm việc, trong phòng bệnh còn rất yên tĩnh, Ninh Trạch Huy đi phòng bệnh của Lê Dạ trước, không thấy Trác Á Minh, trong phòng đang mở CCTV-7, trên tivi đại khái đang chiếu tiết mục hướng dẫn nuôi trồng, Lê Dạ đã có thể ngồi dậy, đang xem rất chăm chú, hộ lý chắc là thấy chán nên đang ngồi chơi điện thoại.
Lê Dạ nhìn thấy gã đến, hai mắt sáng lên, có điều anh là người chỉ nhìn một cái cũng thấy mắc cỡ, cũng ngại hỏi, anh lén lút nhìn ra phía sau gã một chút.

Ninh Trạch Huy có chút buồn phiền nghĩ, nếu như Trác Á Minh thấy gã cũng có vẻ mặt này, gã mỗi ngày bị cúp điện thoại cũng sẽ thấy vui vẻ.

Gã đem bộ sách đặt vào trong tay Lê Dạ, sau đó mới nói: “Không cần nhìn, Liệt Dương không có đến, anh ấy nói tôi đem cái này đến cho anh.

Ài,” Gã thật sự là nhịn không nổi, hiếu kỳ hỏi thăm Lê Dạ: “Sách này có gì hay vậy!”
Lê Dạ cũng không phải người đọc sách, nhìn thấy sách cũng sửng sốt, sau đó nhớ tới vụ đọc thơ ngày hôm qua.
Vì muốn tham gia hoạt động, cần phải chọn tiết mục, cả nhóm y tá trẻ ríu rít thương lượng phải làm cái gì? Mọi người đều rất bận rộn, đầu tắt mặt tối, ca hát đánh đàn cái nào mà không cần thời gian luyện tập mới có thể trình diễn, lấy đâu ra thời gian chuẩn bị.

Kết quả có người đề nghị đọc thơ diễn cảm được rồi, đơn giản là tiết mục nhóm, mọi người cùng thực hiện là được rồi.
Với lại Lê Dạ tính tình tốt, một mình một phòng, còn yêu thích náo nhiệt, sau khi bàn bạc các cô chọn phòng của Lê Dạ làm nơi luyện tập.

Lê Dạ nhìn các cô lựa nhạc nền, còn bàn xem ai sẽ là người đọc câu đầu tiên.

Đã rất lâu anh không được vui vẻ náo nhiệt thế này, trước kia khi chưa xảy ra tai nạn, anh ở trong khu nhà cho thuê cũ, khi không chạy xe ở đó cũng rất náo nhiệt.

Nói cười ồn ào, còn chơi mạt chược, tuy anh không giỏi mấy cái này, nhưng vẫn khiến cho cuộc sống của anh rất mãn nguyện, không có một chút khe hở, có khổ hơn khó khăn hơn cũng vui vẻ trải qua.
Cho nên, Lê Dạ có chút hưng phấn nhìn mọi người vui vẻ, nên lúc gửi tin nhắn WeChat, cũng dùng thái độ hôm nay tôi gặp chuyện hay mới lạ kể cho cậu nghe, không ngờ Tần Liệt Dương lại gửi lại tin nhắn như vậy.
Tuy là tin nhắn bằng chữ, không phải bằng thoại, nhưng khi nhìn thấy cũng khiến anh sửng sốt.

Không phải anh không nghĩ đến Tần Liệt Dương sẽ hồi âm cho anh, mặc dù nói chỉ cần Tần Liệt Dương nghe là đủ, nhưng ai có thể đoán được Tần Liệt Dương thật sự trả lời! Lê Dạ cẩn thận nhìn tin nhắn hết mấy giây, thậm chí anh còn không thể tin được mà lấy tay trái sờ thử, lúc này mới chắc chắn là sự thật.
Sau đó anh mới cố gắng dùng hết sức bình sinh để hô lên với các y tá trẻ đang nói chuyện ầm ĩ: “Giúp tôi một việc, giúp tôi tìm một bài thơ với!”
Chỉ trong nháy mắt, bảy tám đôi mắt đều nhìn thẳng vào anh, trong đó bao gồm cả Trác Á Minh vừa mở cửa vào.

Ánh mắt mọi người đều hết sức kinh ngạc, bởi vì trong ấn tượng của bọn họ, Lê Dạ là người đàn ông đặc biệt ôn hòa, cho dù nói chuyện, cũng sẽ không cao giọng lớn tiếng.
Lê Dạ bị mọi người nhìn đến nỗi xấu hổ.

Các y tá trẻ hiển nhiên không buông tha cho anh, một người trong đó hỏi: “Anh đọc cho ai hở? Muốn thơ tình không?” Lập tức mọi người đều cười lớn, mặt Lê Dạ đỏ bừng, nhưng không biết phải cư xử thế nào.
Nhờ Trác Á Minh hiểu anh, lập tức đẩy các cô gái ồn ào đi ra ngoài: “Phòng bệnh là nơi luyện tập sao? Cẩn thận bị trừ tiền thưởng!” chờ các cô y tá đi hết, Trác Á Minh mới ngồi xuống bên cạnh anh, dùng điện thoại của y mở một trang web, sau đó nói với anh: “Mấy cái này đều được, anh xem thích cái nào không!”
Anh dùng tay trái khó khăn lướt điện thoại, mới tìm được bài thơ ‘Trước cửa’.

Anh biết mình không có văn hóa, không có khả năng đọc hiểu ý nghĩa của các bài thơ, thế nhưng anh lại đặc biệt thích những câu thơ này, anh thích cuộc sống như vậy, cho nên đọc khúc đó.
Sau khi gửi đi thì chờ Tần Liệt Dương trả lời, nhưng chờ đến lúc không chịu nổi ngủ quên vẫn không thấy một chút tin tức từ Tần Liệt Dương.

Sáng sớm tỉnh dậy không nén nổi thất vọng, nhưng sau đó tự cổ vũ, sắp rồi sắp rồi, không phải đã trả lời một tin nhắn sao? Đã tốt hơn trước đây rồi.
Hôm nay, Lê Dạ nhìn quyển sách này, tự nhiên nghĩ tới bài thơ hôm qua.

Vậy nghĩa là thích phải không? Muốn anh mỗi ngày đọc một bài thơ sao? Tuy rằng có khả năng không phải là ý này, Lê Dạ cảm thấy, chỉ cần thế này là tốt rồi.
Ninh Trạch Huy chăm chú quan sát biểu tình của Lê Dạ, chỉ tiếc nhìn hoài cũng không thấy được cảm xúc gì trên mặt anh.

Gã lại hỏi thêm một câu: “Anh thích đọc thơ à?”
Lê Dạ mờ mịt trả lời gã một chữ: “Hả?”
Lúc này Ninh Trạch Huy còn chưa biết, bản lĩnh che giấu cảm xúc của Tần Liệt Dương là chân truyền từ Lê Dạ nha! Chỉ là dù gã không biết, trong lòng vẫn cảm thấy kỳ lạ, sau đó đứng dậy chào tạm biệt Lê Dạ, quay đầu ôm đồ ăn vặt của gã, chạy ào vào phòng làm việc của Trác Á Minh.
Người này hôm nay không có ở đây, gã còn không chút nào để ý đến ánh mắt của bác sĩ đang trong ca trực, đi thẳng lại bàn kéo ngăn kéo ra, đem hết đồ ăn nhét vào, sau đó mới im lặng đi ngang qua mặt vị bác sĩ có vẻ muốn nói lại thôi, vênh mặt vô cùng đắc ý bỏ đi.
Không biết rằng khi Trác Á Minh tới giao ca, vừa kéo ngăn bàn ra phát hiện đồ ăn vặt em gái y nhét cho y khó khăn lắm mới ăn hết bây giờ lại đầy nhóc, quay qua hỏi bác sĩ trực ca: “Trác Nhã lại lén tới đây?”
Bác sĩ trực ca có chút hả hê nhìn y: “Nào có, là một thằng nào đó đến thăm Lê Dạ.

Chắc là muốn đến ôm chân ngựa rồi.”
Trác Nhã thấy anh trai đã ba mươi rồi vẫn chưa có người yêu, cho rằng do anh trai mình không thú vị nên mới nghĩ ra bổn chiêu này, muốn y tập ăn đồ ăn vặt.

Còn đặc biệt chạy xung quanh nhờ vả các bác sĩ y tá, không được giúp anh trai giải quyết đống này, còn uy hiếp nói không cho y vứt bỏ, sẽ tới kiểm tra.

Trác Á Minh đã phải đem cho khắp nơi, lúc này nhìn xuống ngăn bàn kéo ra được một nửa, kết quả trong nháy mắt, lại đầy.
Trác Á Minh hít thở hít thở, trong lòng không biết mắng chửi Ninh Trạch Huy bao nhiêu lần, quay đầu hỏi bác sĩ trực ban: “Giúp tôi chút đi.”
Bác sĩ trực ban lập tức chuồn thẳng.
Ban đêm mười một giờ, Tần Liệt Dương kết thúc một ngày làm việc bận rộn, tắm rửa xong nằm trên giường, mở xem WeChat của Lê Dạ, quả nhiên nghe được cái muốn nghe, hôm nay là một bài thơ rất ngắn, “Anh, một hồi nhìn em, một hồi nhìn mây.

Em cảm thấy, anh nhìn em thì rất xa, anh nhìn mây thì rất gần.” Sau đó Lê Dạ dừng một chút, bỏ thêm một câu, “Liệt Dương, tôi cũng cảm thấy cậu rất xa.”
Xa sao? Tần Liệt Dương gác đầu lên hai tay, nhắm mắt.
――――――――
Cho dù Tần Phù có ghét Đường Đỉnh Hân đến mức nào thì mọi chuyện là ván đã đóng thuyền.
Đường Đỉnh Hân nếu có tài năng sinh tồn được ở cái nhà này, tất nhiên là người có bản lĩnh.

Cuộc điện thoại của Tần Phù vừa kết thúc, Đường Đỉnh Hân lập tức đi tìm nữ chủ nhân hiện tại của nhà họ Đường, Đỗ Hiểu.
Tình cảnh nhà họ Đường cũng rất căng.

Cậu hai cậu ba và cô ba nhà họ Đường là do bà cả đã mất sinh.

Còn cô hai và cậu út là do bà chủ hiện tại của nhà họ Đường Đỗ Hiểu sinh.

Từ thứ tự của hai cô con gái có thể thấy được Đỗ Hiểu là tiểu tam thượng vị, trên thực thế cái chết của bà hai mẹ của Đường Đỉnh Hân không thoát khỏi liên quan đến vị nữ chủ này của nhà họ Đường.
Ở mặt này, phe của bà cả tuy không có mẹ ruột che chở, nhưng Đường Kiệt Dân cũng đã bảy mươi có lẻ, con cái đã trưởng thành, ở công ty đảm nhận các chức vị quan trọng, mà con gái của Đỗ Hiểu đã gả đi, con trai thì còn nhỏ, cho dù có thỏ thẻ bên tai cỡ nào thì cũng có hạn.
Bọn họ hai phe vĩnh viễn cũng không thể thỏa hiệp, bởi vì trong nhà còn không yên, đấu tranh so với nhà họ Tần kịch liệt hơn nhiều.

Huống hồ, nhà họ Đường vốn gầy dựng sự nghiệp từ hắc đạo, đường tiền tài tới cũng không giống nhau, cho nên thủ đoạn con cái nhà họ Đường càng thêm ác liệt.
Đường Đỉnh Hân là con gái chen chúc trong nhà này, tự nhiên sẽ thành một quân cờ.

Đỗ Hiểu muốn thông qua cô để có quan hệ với nhà họ Tần, dù sao bà cũng là bà chủ nhà họ Đường, sau này qua lại thuận tiện, lúc đầu Đường Kiệt Dân dẫn Đường Đỉnh Hân tới nhà họ Tần, cũng có ý làm thông gia, thật ra do Đỗ Hiểu làm mai, đi theo còn có con trai của Đỗ Hiểu là Đường Đỉnh Xán.
Đường Đỉnh Hân sau khi nói chuyện điện thoại xong thì đem mọi chuyện kể lại cho Đỗ Hiểu, cùng ngày tối hôm đó, Đỗ Hiểu thổi gió bên tai, ở lúc anh hai Đường Đỉnh Thịnh không hay biết gì, ngày thứ hai liền gọi điện thoại cho Phương Mai, hẹn địa điểm và thời gian gặp mặt.

Thậm chí để chắc chắn, Đỗ Hiểu còn không thông báo cho hai anh em Đường Đỉnh Thịnh và Đường Đỉnh Phong, dù sao ba mẹ đều có mặt, hôn sự của em gái bọn họ không thể xen vào.
Cho nên, cùng ngày tại hội sở gặp mặt không có hai anh em nhà họ Đường.

Trước kia xem như Tần Chấn và Đường Kiệt Dân đều có ý này, chỉ là hôm nay đổi từ Tần Liệt Dương thành Tần Phù, nhưng hai người đều là người sành sỏi, cho nên hai người đều không xuất hiện một chút dị trạng nào.


Về phần cảm xúc Phương Mai và Đỗ Hiểu thật đối lập, Đỗ Hiểu là vô cùng cao hứng, Phương Mai thì liên tục nhìn ra cửa.
Còn có hai người cực kỳ không liên quan là Tần Liệt Dương và Đường Đỉnh Xán, con trai út nhà họ Đường, hai người chỉ là người qua đường.

Sau khi thấy mọi người đã an vị Tần Liệt Dương lấy điện thoại ra nhìn, Đường Đỉnh Xán là cậu nhóc mới ngoài hai mươi, mặc trang phục hip hop, theo ngồi kế bên hắn, nửa ngày mới phun ra câu: “Em thấy tối hôm nay chắc chắn rất náo nhiệt.”
Tần Liệt Dương liếc nó một cái, nó còn rất vui vẻ cười hai tiếng: “Anh Tần, em là…”
Tần Liệt Dương suy nghĩ một hồi.

Một lát sau, giống như hắn nhớ ra cái gì, quay sang hỏi: “Em là… Đường Đỉnh Xán phải không? Biết làm sao chuyển WeChat qua mp3 không?”
Đường Đỉnh Xán lập tức hớn hở: “Biết biết.”
Đường Đỉnh Xán quả nhiên hiểu rõ tính cách hai người anh của mình, hai bên còn đang hàn huyên, hai anh em Đường Đỉnh Thịnh và Đường Đỉnh Phong tới nơi.

Đẩy cửa ra, Đường Đỉnh Thịnh nhìn hai bên, sau đó mới cười nói: “Ba, may mà chưa trễ, à, chú Tần, xin chào.

Liệt Dương, thằng nhãi cậu ngày càng đẹp ra nha.”
Đường Đỉnh Thịnh năm nay bốn mươi có lẻ, nhỏ hơn Tần Chấn cỡ mười tuổi, lớn hơn Tần Liệt Dương cỡ mười tuổi, cho nên ngoại trừ những trường hợp đặc biệt, hai bên gần như không qua lại.

Có điều dù là vậy, Tần Liệt Dương cũng có phần hiểu biết người này, thật sự là người này làm việc chưa bao giờ nói quy củ, trong đầu tên này chỉ có kiếm tiền.

Nhưng không thể phủ nhận, nhà họ Đường dưới sự điều hành của gã, càng ngày càng phát triển.
Người như vậy, nếu đã tới nhất định có sóng gió.

Quả nhiên, gã vừa cười mỉm vừa lướt nhìn qua Đường Đỉnh Hân, sau đó dừng lại chỗ Đỗ Hiểu, nhìn bà nói: “Mẹ, chuyện đại sự thế này lại không cho con biết? Ngài tìm nhà chồng cho Đỉnh Hân con không phản đối, nhưng e là có chuyện Đỉnh Hân ngại không dám nói với ngài, hôn sự của nó, con đã quyết định rồi.”
Lời vừa hết, sắc mặt mọi người trong phòng cùng thay đổi.

Phương Mai, Tần Phù là vui vẻ.

Tần Chấn, Phương Hải Đông còn có Tần Liệt Dương vẻ mặt bình tĩnh, vững như bàn thạch.

Đường Kiệt Dân nhìn chằm chằm Đường Đỉnh Thịnh vẻ mặt ẩn nhẫn, còn Đường Đỉnh Xán là vẻ mặt ngạc nhiên, về phần Đường Đỉnh Hân, cô nhìn trái nhìn phải, ánh mắt hướng về phía Đỗ Hiểu.
Đỗ Hiểu bình tĩnh cười: “Đỉnh Thịnh cũng quan tâm em gái, nhưng chuyện này trong nhà không biết, hơn nữa, đây là hôn sự của Đỉnh Hân, hay là nghe thử ý kiến của Đỉnh Hân đi.

Tuy chuyện này không tiện nói thẳng, nhưng ở đây đều là người trong nhà, chưa kể bây giờ xã hội cũng không khắt khe như xưa, Đỉnh Hân đã có thai, làm sao có thể gả cho người khác được?”
Đường Đỉnh Thịnh giật mình mà hung ác.

Gã lạnh lùng nhìn Đường Đỉnh Hân: “Thế nào? Có thai? Đỉnh Hân, nếu như anh nhớ không nhầm, hai mươi ngày trước, anh vừa dẫn em đi gặp Vương công tử?”
Đường Đỉnh Thịnh gần đây đi lại rất thân thiết với nhà họ Vương, Vương công tử tiết lộ với gã muốn tìm người để kết hôn sinh con, người này ánh mắt không thấp, không phải trong giới này không chịu, mà danh tiếng của anh trong giới này tệ như thế, còn công khai tìm người làm đồng thê, con gái nhà ai mà không quý? Làm gì có ai chịu gả cho anh.
Đường Đỉnh Thịnh lập tức nghĩ đến Đường Đỉnh Hân.

Vương công tử chỉ cần gia thế và danh tiếng, vừa hay Đường Đỉnh Hân có đủ hai cái này.

Cô có thể có bao nhiêu của hồi môn chứ? Đừng nói gã chịu, mẹ kế của gã cũng không có khả năng đồng ý.

Cái này còn không phải ông trời tác hợp thì là gì? Hiện giờ gã đã ngỏ lời xong, người cũng cho người ta xem rồi, còn xưng huynh gọi đệ với người ta, ai ngờ bây giờ Đường Đỉnh Hân đã mang thai cần phải gả gấp cho Tần Phù, gã làm sao có thế không gấp.
Gã tuyệt không cho rằng đây là chuyện ngoài ý muốn, mà cho rằng Đường Đỉnh Hân đang cố ý gây sự với gã.

Gã hỏi Đường Đỉnh Hân: “Lúc đó vì sao em không nói đang hẹn hò với Tần Phù? Hay là em bất mãn với hôn sự anh sắp đặt cho em, cố ý ra cái thai?”
Bất luận là ai, Đường Đỉnh Hân cũng không gánh nổi.

Gương mặt ngọt ngào của cô lập tức trở nên bất lực: “Đều không phải, cái này là ngoài ý muốn do say rượu, em đã giải thích với mẹ rồi.

Em cũng không nghĩ sẽ mang thai.”
Loại chuyện này, nhà họ Tần tất nhiên là không muốn nghe lại, Tần Chấn trực tiếp chen ngang: “Chuyện này người trong nhà anh bàn bạc là được, anh Đường, tôi chỉ nói một câu, trách nhiệm của Tần Phù nó nhất định nhận, chúng tôi qua phòng bên chờ tin của anh, chuyện này nên giải quyết trong hôm nay.” Tần Liệt Dương lập tức đứng dậy, đẩy Tần Chấn ra ngoài.
Đường Kiệt Dân chỉ có thể liên tục gật đầu.

Đến khi trong phòng chỉ còn người trong nhà lập tức nháo nhào.
Đường Đỉnh Thịnh không chút tình cảm nói: “Nếu chỉ là ngoài ý muốn, hai người lại không quen thân, bây giờ cũng không phải thời đại phong kiến xưa cũ, chú ý cái gì mà tòng cái gì chết, phá thai đi!” Gã quay đầu nhìn Đường Kiệt Dân, “Ba, nhà họ Vương có ảnh hưởng rất lớn đến lần thu mua đất này, chúng ta đã đầu tư lâu như vậy, nếu như vì chuyện này mà thất bại, tổn thất không thể đo lường nổi.

Hơn nữa, lúc đầu đã dẫn Đỉnh Hân tới cho Vương công tử xem mặt, anh ta rất thỏa mãn về Đỉnh Hân, sẽ không tính toán những chuyện nhỏ nhặt này.

Chúng ta không thể nuốt lời.”
Đường Đỉnh Hân lập tức nhìn Đỗ Hiểu, Đỗ Hiểu cũng cười tít mắt, vẫn mang dáng dấp tính tình tốt như cũ: “Nghe Đỉnh Thịnh nói làm mẹ tưởng nhà chúng ta phải dựa vào bán con gái để giàu lên! Những chuyện như hôn nhân, vốn là nói duyên phận, cũng đâu ai ngờ được là Tần Phù đâu.

Bây giờ Tần Phù chịu cưới, Đỉnh Hân chịu gả, lại môn đăng hộ đối, nếu vì chuyện làm ăn mà cường ngạnh chia cắt đôi trẻ, sau này làm sao còn chỗ đứng trong giới này nữa.”
Đường Đỉnh Thịnh thấy hôm nay người đàn bà này có khí thế như vậy, lập tức cười lạnh: “Dù sao thì cơ nghiệp của nhà họ Đường cũng không phải do bà làm nên, hôm nay chủ trì nhà họ Đường cũng không phải con trai bà.”
Đỗ Hiểu lập tức quay sang Đường Kiệt Dân khóc lóc kể lể: “Anh nhìn mà xem, em vào nhà cũng hơn hai mươi năm rồi, nó vẫn thái độ này.

Em rõ ràng chỉ muốn tốt cho danh tiếng nhà họ Đường, ban đầu mẹ con đã khiến nhà họ Đường mất bao nhiêu người chứ! Con…”
Nhắc tới chuyện này, Đường Đỉnh Thịnh lập tức vỗ mạnh bàn đứng dậy, nhưng bị Đường Kiệt Dân hét lớn một tiếng phải chững lại, “Đó là mẹ mày, thái độ của mày là sao hả! Chuyện nhà họ Vương hoàn toàn không ổn, sau này không nhắc tới nữa, dù sao danh tiếng cũng xấu.

Về phần thu mua đất, đã tới tình trạng thế này rồi, mày có đem tới cho người ta, chắc gì lại không xảy ra vấn đề!”
Đường Đỉnh Thịnh còn muốn nói nữa, nhưng bị em trai Đường Đỉnh Phong cản lại, cảnh lộn xộn này mới kết thúc.
Đường Đỉnh Thịnh tất nhiên còn muốn lý luận thêm với Đường Kiệt Dân, nhưng rõ ràng nguyên do bởi mẹ gã, Đường Kiệt Dân quả thật không hề muốn nhìn mặt hai anh em họ, bây giờ còn chống đối lão chính là tự tìm thiệt, cho nên Đường Đỉnh Phong mới lôi Đường Đỉnh Thịnh đi, chỉ là trước khi đi vẫn nham hiểm quay sang nói với Đường Đỉnh Hân: “Đỉnh Hân, tự em có thể tưởng tượng được.”
Tần Liệt Dương dựa theo phương pháp của Đường Đỉnh Xán chỉ, ngồi phá máy mp3 nửa ngày, mới phát hiện phải có máy tính mới làm được, đứng dậy đi ra ngoài.

Không ngờ lại gặp trúng Tưởng Vi đang vội vàng ra ngoài.
Cô đang tìm một nơi kín đáo trong quán cà phê, sau đó gọi điện thoại: “Vũ Văn? Có đang bận gì không? Tiện nói chuyện không? Chị có chuyện muốn nói với em, đúng, là Tần Phù.

Không phải hôm trước em nói với em đã đồng ý cùng nó chính thức qua lại sao? Bây giờ hai người còn quen không? Còn tốt sao! Vậy em nghe chị nói, nhưng không được gấp nha, chị họ có chuyện muốn nói với em, phải, Tần Phù muốn đính hôn với Đường Đỉnh Hân, Đường Đỉnh Hân đã mang thai, phụng tử thành hôn.

Đúng vậy, chính là cô em chồng của chị, em đừng gấp, có gì từ từ nói đừng tức giận, haizz!”.