Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 25: Một Bài Thơ






Tần Liệt Dương đẩy Tần Chấn lên lầu, dưới lầu chỉ còn lại hai mẹ con Phương Mai và Tần Phù.

Bởi vì ban nãy Phương Mai đã yêu cầu tất cả người hầu trong nhà không được đến gần phòng khách, nên hiện giờ ở đây yên lặng đến nỗi khiến người ta hoảng hốt.
Tần Phù vẫn còn chìm trong sợ hãi, cậu đứng tại chỗ thật lâu không nhúc nhích, vẫn không hiểu được tại sao khi mình về mang theo tin tốt như vậy, kết quả lại nhận được mệnh lệnh phải kết hôn với Đường Đỉnh Hân.
Dù có ngốc hơn nữa cậu cũng hiểu, cậu đã rơi vào cái tròng của anh cậu.

Người anh kia của cậu đã mười lăm năm rồi chưa từng mở miệng nhắc đến chân tướng, lại lựa chọn ở sau lưng bọn họ, bạo phát! Bọn họ không phải không biết chuyện này giống như một quả địa lôi, sớm muộn cũng tới ngày bọn họ phải giẫm lên.

Nhưng chuyện này không phải nên là đòn sát thủ cuối cùng sao? Không phải nên ở thời khắc tranh giành quyền lợi cuối cùng mới lấy ra sao? Bọn họ đều đã có chuẩn bị, nhưng ai mà ngờ được Tần Liệt Dương lại không ra bài theo lẽ thông thường thế này!
Phải làm sao bây giờ? Suy nghĩ này cứ quẩn quanh liên tục trong đầu cậu.
Đầu tiên nghĩ đến là Đường Đỉnh Hân, gương mặt của cô ta đến nay cậu vẫn không thể nhớ được rõ ràng, cậu phải cưới cô về nhà thật sao? Sau đó nghĩ tới Tưởng Vũ Văn, tiếp đó cậu muốn điên rồi.
Cậu giống như người bị đuối nước, lập tức bám lấy cánh tay của mẹ cậu: “Mẹ, con không thể cưới Đường Đỉnh Hân như vậy được! Cô ta là cái thá gì chứ! Còn nữa, Vũ Văn phải làm sao giờ? Con khó khăn lắm mới có thể theo được cô ta đến mức này!” Tưởng Vũ Văn tính tình rất tệ, Tần Phù phải trổ hết mọi tài nghệ, thật sự phải bỏ rất nhiều công sức, cũng chịu không ít khổ.

“Hơn nữa, nếu để cổ biết được, mẹ biết đó, tính tình của Vũ Văn…”
Sắc mặt của Phương Mai cũng rất xấu, chỉ là bà bình tĩnh hơn Tần Phù nhiều.

Bà đột ngột đứng dậy, nói với Tần Phù: “Đi, qua nhà cậu con.”
Tần Phù vô thức nhìn lên lầu: “Còn ba…”
“Ổng không có tinh thần để lo đến chúng ta đâu, ở đây không phải chỗ có thể nói chuyện, qua nhà cậu con trước.” Phương Mai nói rất dứt khoác khiến Tần Phù cũng bình tĩnh hơn, vội cầm chìa khóa lên, đi lấy xe.
Dọc đường Tần Phù lái xe chạy rất nhanh, mẹ con hai người cũng không nói chuyện với nhau, chỉ khi hai người tới nơi, trước khi xuống xe Phương Mai với vỗ vỗ tay Tần Phù, nói: “Yên tâm đi, có mẹ và cậu lo rồi! Ả đàn bà độc ác kia không phải chúng ta còn vượt qua được sao? Bây giờ cũng sẽ qua được!”
Thật ra Tần Phù muốn nói, lần đó về ba cũng tức giận, nhưng là đứng về phía bọn họ, nhưng còn lần này, ba lại đứng về phía anh hai.
Bọn họ không để ý.
Nhưng lúc này, Phương Hải Đông nghe được tiếng động nên ra xem, mẹ cậu không có thời gian để nói tiếp với cậu, xuống xe rồi chào hỏi ông.


Bởi vì lúc đi khá gấp gáp, trên đường đi thì có tâm sự đủ chuyện, nên mới bất thình lình tới đây mà không báo trước, Phương Hải Đông kinh ngạc nhìn họ.
“Sao đột ngột đến đây vậy?” Ông nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì sao?”
Phương Mai nhỏ giọng nói: “Vào phòng sách rồi nói.”
Nghe xong ông liền biết là có chuyện lớn.

Nhìn vợ mình và hai con trai cũng ra theo ở phía sau nói: “Anh sẽ tự dẫn đường, anh có chuyện cần bàn với em gái.” Vợ Phương Hải Đông là Liễu Gia Tuệ cười với Phương Mai: “Vậy mọi người cứ trò chuyện, em đi chuẩn bị trái cây cho mọi người.”
Khi vào phòng, khóa cửa lại.

Phương Mai không đợi được vội vã đem mọi chuyện xảy ra đêm nay kể hết ra, vỗ đầu Tần Phù: “Đều là chuyện do thằng nhóc này làm, nó với Đường Đỉnh Hân cũng không thân thiết gì, lúc đó vừa giới thiệu Đường Đỉnh Hân cho Tần Liệt Dương không bao lâu, nên trong lòng cứ tưởng cái thai đó là con của Tần Liệt Dương, không ngờ lại là cái bẫy.” Bà oán hận nói, “Thằng nhãi đó ngày càng quỷ quyệt, nó còn nói ra chuyện mười lăm năm trước, quan trọng là Tần Chấn cũng biết.

Anh ấy luôn biết em bỏ rơi Liệt Dương, cũng biết chuyện Liệt Dương có gọi điện về nhà, ghi âm bị anh cắt bỏ, anh, giờ Tần Chấn trở mặt, anh ấy muốn Tần Phù phải cưới Đường Đỉnh Hân.

Nhưng mà Đường Đỉnh Hân…”
Bà càng nói càng gấp, còn Phương Hải Đông so với bà thì rất bình tĩnh.

Ông vỗ vỗ vai Phương Mai, đỡ bà ngồi xuống sofa, sau đó mới cau mày hỏi: “Tần Chấn đều biết hết sao? Cả chuyện điện thoại cũng biết?”
Chuyện đó là do ông tự động làm, Phương Mai là do ông rước về, bọn họ là anh em ruột, chỉ hơn kém nhau một tuổi, tuy so với chị cả thì cũng thân, nhưng nếu muốn nói cho đúng hơn thì quan hệ giữa hai người họ là thân thiết nhất.

Phương Mai vừa thấy ông lập tức kể chuyện của Tần Liệt Dương, bản thân là một người mẹ, tất nhiên bà từng hối hận về hành động của mình.
“Lúc đó người đuổi theo thật sự rất gần, nếu như chạy tiếp, ba người tụi em chắc chắn sẽ chết.

Anh, chẳng hiểu lúc đó em đã nghĩ gì, trong đầu tự nhiên nảy ra cái ý nghĩ đó, tuy trước kia em nghĩ nó không thân với em, nhưng em chưa bao giờ muốn nó chết, dù sao nó cũng là con em, nhưng hôm đó em đột nhiên lại nãy ra ý định đó trong đầu, sau đó lại không giữ được.”
“Em luôn cố nhịn, luôn cố nhịn, nhưng khi tới bờ sông, em lại nghe được tiếng chim bay tán loạn vì bị kinh động, em rất sợ.


Em không muốn chết, nên em… nên em đã nói ra.” Ông vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ sụp đỗ khi đó của Phương Mai, “Em không dám nhìn nó, chỉ lo cõng Tần Phù trên lưng mà đi, em còn tưởng rằng nó sẽ van xin em dẫn nó theo với, giống như A Phù vậy, mỗi khi em làm gì không vừa ý nó thì nó đều năn nỉ em.

Vậy mà một tiếng em cũng không nghe thấy, rồi khi em qua tới bên kia bờ sông quay đầu lại nhìn nó, nó chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn em, không khác gì đang nhìn kẻ thù, anh, khi đó em đã nghĩ, nó hận em, nó nhất định hận chết em, cho dù em có quay trở lại nó cũng không tha thứ cho em.”
“Anh, em chỉ là không còn cách nào khác.

Giờ Tần Chấn đã biết hết rồi, ảnh nhất định muốn giết em.

Làm sao bây giờ?”
Lúc này ông mới vỗ vai an ủi Phương Mai, “Không có việc gì, anh bảo đảm em sẽ không sao, còn anh ở đây.” Ông tất nhiên biết quan hệ giữa Phương Mai và Tần Liệt Dương, hơn nữa quan trọng nhất là, ông vô cùng hiểu rõ tính cách của Tần Chấn và Tần Liệt Dương, nếu như Tần Chấn đã biết Phương Mai làm thế nào để thoát hiểm, mặc dù không ly hôn thì hôn nhân của họ cũng không khác gì đã ly hôn.

Mà đứa trẻ Tần Liệt Dương kia, từ nhỏ tính tình đã cứng rắn, sau khi nghe Phương Mai kể lại, chắc chắn là ghi hận.
Ông cũng sai người nỗ lực tìm kiếm với hi vọng tìm được Tần Liệt Dương trước, ông muốn dùng lý lẽ để thuyết phục hắn, nói sao thì cũng là mẹ ruột, khi đó người của hai bên quả thật đã chạy nước rút để tìm người, nhưng tuyệt đối không ngờ được, người không tìm được, ngược lại ông ở phòng sách của Tần Chấn nghe được ghi âm điện thoại.

E là Tần Liệt Dương cũng không ngờ được, cú điện thoại đó lại bị ông nghe trước, hắn nói địa chỉ đang ở, cuối cùng còn nói một câu: “Ba hãy tới rước con, đừng để người khác đi.”
Những lời này khiến ông đột nhiên có suy nghĩ không thể để cho Tần Liệt Dương về nhà, thằng nhãi này đã có lòng phòng bị, chỉ do nó còn nhỏ nên mới bất cẩn thế này.

Ông nhanh chóng nhớ kỹ địa chỉ, song song đó còn xóa đi đoạn ghi âm.
Không có manh mối, nhà họ Tần tất nhiên không tìm được nơi ở Tần Liệt Dương.

Sau khi ông xác nhận Tần Liệt Dương an toàn sống trong nhà của Lê Dạ, nhưng không chịu tiết lộ tên thật của mình, ông mới xác định đứa trẻ này đã ghi thù, không thể để nó trở về.


Mới về nói cho Phương Mai: “Nếu an toàn rồi, cứ để nó ở đó một thời gian, qua khoảng thời gian dài đợi mọi chuyện phai nhạt rồi, khi đó A Phù có thể một mình đảm đương trọng trách, hãy tới đón nó trở về.

Anh sẽ sai người trông coi nó, không để nó gặp chuyện không may.”
Chỉ là không ai đoán được, Tần Chấn vẫn kiên trì tìm kiếm, còn có người báo tin, đứa trẻ này được đón về nhà sớm hơn dự tính.

Xin hãy đọc truyện tại ++ TrùmTruy ện.

net ++
Phương Hải Đông xoa đầu, nghe Phương Mai lãi nhãi: “Con nhỏ Đường Đỉnh Hân đó anh cũng biết, nếu như gả cho A Phù thì hoàn cảnh của A Phù nhất định càng tệ, còn có thể đắc tội nhà họ Tưởng, chúng ta đi tìm Đường Đỉnh Hân bàn điều kiện có được không?”
“Không được.” Phương Hải Đông bình tĩnh sáng suốt hơn Phương Mai nhiều lắm, “Tần Chấn đã biết chuyện quá khứ, còn lên tiếng muốn A Phù phải làm vậy, rõ ràng là đang cho em cơ hội chuộc lỗi.

Nếu em không làm, hậu quả khiến anh ấy tức giận, chẳng ai biết được anh ấy sẽ làm gì.

Điều này sẽ khiến cho Tần Phù trong mắt Tần Chấn càng bị động.

Chưa kể, nếu đây là cái bẫy, Tần Liệt Dương nhất định đã cho cô ta điều kiện đầy đủ, cả mang thai Đường Đỉnh Hân cũng dám, em xác định có thể mua chuộc cô ta sao?”
“Cứ vậy mà chấp nhận sao?” Phương Mai không cam lòng.
“Tất nhiên phải chịu, còn phải dùng thái độ tích cực mà đi làm nữa kìa, kêu A Phù gọi điện liên lạc với Đường Đỉnh Hân, ngày gặp mặt phải chân thành chút.

Có điều,” Phương Hải Đông cười tươi, “Nếu giữa chừng xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, cũng không thể trách chúng ta được.”
Nhà họ Tần.
Tần Liệt Dương đẩy Tần Chấn trở về phòng.
Bởi khúc mắc với Phương Mai nên Tần Liệt Dương chưa bao giờ bước vào phòng ngủ này, mỗi lần nói chuyện với Tần Chấn đều nói ở phòng sách.

Hắn ngẩng đầu quan sát một vòng, thật ra trang trí bên trong căn nhà này khác xa căn nhà cũ của bọn họ, sau đó cúi người ôm Tần Chấn lên giường, chậm chạp nói: “Ba, ba nghỉ ngơi sớm đi, đừng vì chuyện này mà tức giận có hại cho sức khỏe.”
Tần Chấn không có vẻ muốn nói chuyện, nghĩ đến chuyện này với người trong nhà họ Tần, ngoại trừ Liệt Dương, không có ai thoải mái.


Ông chỉ nắm chặt tay của Tần Liệt Dương, khi buông ra thì vỗ trấn an tay hắn, rồi phất tay ý bảo hắn rời đi.
Nhưng chỉ cần vậy là đủ rồi, khi Tần Liệt Dương trở lại phòng của mình, tâm tình vui vẻ bất ngờ, còn đặc biệt mở WeChat lên xem.

Bây giờ là tám giờ tối, bình thường giờ này Lê Dạ đã gửi tin nhắn rồi, từ sau khi hắn nói cái gì mà làm ấm giường cũng không thể, người này hình như đột nhiên tích cực chứng tỏ giá trị của bản thân, mỗi ngày đều gửi thật nhiều tin nhắn WeChat.
Trước nay Lê Dạ luôn là người biết chừng mực, anh chưa bao giờ nhắc đến chuyện hai người ở chung trước kia khiến hắn cảm thấy rất có hảo cảm, đáng tiếc là hiện giờ anh chỉ ở bệnh viện, những thứ anh thấy rất hữu hạn, cho nên mỗi ngày không nhắc đến hôm nay ăn gì, bệnh tốt lên nhiều hay ít, dùng thuốc gì, thì cũng là những chuyện hay do Trác Á Minh hay y tá kể lại mà thôi.
Kể rất nhiều lại dong dài chả có ý nghĩa gì, nếu là để bất kỳ người nào trong công ty nghe được, đều sẽ thấy cái này rất nhàm chán, đúng là giống y chang con người Lê Dạ.

Luôn luôn gò ép bản thân mình, sinh hoạt rất có nề nếp, rất là không thú vị.
Hôm nay quả nhiên đã gửi, còn gửi hơn mười cái, Tần Liệt Dương tùy tiện mở cái cuối cùng lên nghe, bên trong rất náo nhiệt, loại ồn ào này nhất định là mấy cô y tá đang đùa giỡn, giọng nói Lê Dạ có phần hưng phấn: “Các cô ấy muốn tham gia biểu diễn tiết mục, đang tập ngâm thơ.

Anh cũng không hiểu nhiều…” Tần Liệt Dương quả thật nghe thấy thanh âm phía sau, “Màu sắc đen trắng trong đêm, tôi muốn ngắm nhìn trăng sáng…”
Không hiểu tại sao, có thể là do hôm nay tâm tình rất tốt, Tần Liệt Dương nhìn chăm chú màn hình điện thoại vài phút, ma xui quỷ khiến thế nào lại gửi đi mấy chữ, “Đọc cho tôi nghe một bài thơ đi.”
Chờ hắn ý thức được hành động mình vừa làm, tin nhắn đã gửi đi rồi, vốn là các tin nhắn đang gửi tới liên tiếp trong thoáng chốc ngưng lại, Lê Dạ nhất định đã đọc được, muốn xóa cũng không kịp rồi.

Tố chất tâm lý của Tần Liệt Dương vốn tốt, biết vô dụng nên không tiếp tục xoắn nữa, trái lại càng đợi lâu hắn càng cảm thấy hiếu kỳ, Lê Dạ sẽ đọc thơ sao? Anh sẽ đọc bài thơ nào? Trong ấn tượng của hắn, chưa bao giờ nghe thấy Lê Dạ đọc thơ! Cho dù là dạng thơ giống ‘Minh nguyệt kỳ thì hữu’ cũng chưa bao giờ.
Đại khái là im lặng cỡ năm phút? Hay hai mươi phút? Đến khi Tần Liệt Dương đã không còn trông mong gì ―― Có lẽ Lê Dạ thấy ngại chăng, anh luôn là một người rất cứng nhắc ―― Trên điện thoại đột nhiên gửi tới một tin nhắn WeChat không quá dài, chỉ khoảng hai mươi giây.
Tần Liệt Dương liền vươn tay mở lên, sau lại có chút do dự, cuối cũng vẫn không thể thắng nỗi lòng hiếu kỳ.
“Tôi từng hi vọng rất nhiều, có một cánh cửa,
Buổi sáng, ánh dương quang chiếu rọi cây cỏ.
Chúng ta cùng đứng,
Tựa tay vào cánh cửa,
Cửa rất thấp, nhưng ánh mặt trời rất sáng.
Cây cỏ đang ra hoa kết quả,
Gió đung đưa tán cây,
Chúng ta cùng đứng, không nói lời nào, đã vô cùng hoàn hảo.”
Liệt Dương đi xuống núi, trong đêm vừa nóng vừa khó chịu, hắn sờ sờ ngực, vừa nãy hình như… tim đập hơi nhanh..