Phương Mai trong lòng vừa mừng vừa lo, mâu thuẫn chồng chất.
Tưởng Vũ Văn là con gái duy nhất của Đại Thụy Quốc Tế, tuy tính tình hung dữ, nhưng trong vòng tròn này lại không ít nhà theo đuổi cô.
Dù sao đi nữa cưới được Tưởng Vũ Văn không khác nào nắm được Đại Thụy Quốc Tế trong tay, tuy đều là nhà có tiền, nhưng nói thật, tiền tài lúc nào chẳng mê người.
Chỉ là người bình thường có ý muốn cần một triệu, mà bọn họ có ý lại tính bằng đơn vị hàng trăm triệu mà thôi.
Nhưng bọn họ nhìn trúng, gia đình người ta tất nhiên cũng biết, đối với bạn bè của con gái càng lựa chọn kĩ càng.
Tần Phù có thể thành đôi với Tưởng Vũ Văn, chính là nhờ ba năm trước ăn vạ trên mạng.
Khi đó Tần Chấn còn khỏe mạnh trẻ trung, chú tâm bồi dưỡng Tần Liệt Dương, nói thẳng ra thì Tần Chấn vẫn luôn coi trọng con lớn hơn.
Bà nghĩ cưới được một người vợ có tài lực, để đối đầu với Tần Liệt Dương.
Ngày ấy Tần Phù muốn học thạc sĩ, bà nghe ngóng được trường Tưởng Vũ Văn đang học, liền dùng tiền đưa người vào.
Đều ở nước ngoài, trong nhà nhận thức qua lại, tuy hai người không coi là thanh mai trúc mã, nhưng cũng cùng nhau lớn lên, chưa kể gương mặt của Tần Phù thật sự là rất lừa người, cho nên dù Tần Phù rất oán hận Tưởng Vũ Văn hung hãn muốn chết, bọn họ cũng xem như còn tốt hơn bạn thân.
Sau khi về nước, Phương Mai bày mưu tính kế, hai người bọn họ thân càng thêm thân.
Đâu nghĩ đến tâm huyết mấy năm nay, sắp tới lúc gặt hái thành quả, lại xảy ra chuyện như vậy.
Bà trừng mắt nhìn Tần Phù, quả thật hận chết cậu vì sao lại nói ra lúc này, gần như lập tức ngắn cản cậu nói tiếp: “A Phù, Tưởng Vũ Văn nói bao giờ thì ghé nhà, để mẹ chuẩn bị cho tốt?”
Thế nhưng loại chuyện này đâu phải bà một câu là có thể che giấu, Tần Liệt Dương vẻ mặt lo lắng nói: “Mẹ, nhà họ Đường đâu có dễ dàng bỏ qua như vậy, nên ưu tiên giải quyết trước.
A Phù, em hẹn hò cùng lúc hai người Đường Đỉnh Hân và Tưởng Vũ Văn à?”
Chuyện thế này ai mà dám nhận chứ? Tần Phù vội vàng chối: “Em không có… em…”
Nhưng quan hệ với Đường Đỉnh Hân, cậu không dám thừa nhận cũng không dám phủ nhận, một câu cũng nói không ra.
Tần Phù thế này khiến ai cũng có thể nhìn ra nhất định là có chuyện, không đợi Tần Liệt Dương thừa thắng xông lên, Tần Chấn vẫn luôn kiệm lời đã nhịn không nổi, trầm giọng quát lên: “A Phù!”
Tần Chấn đã mở miệng, Phương Mai không có gan ngắt lời, bà khẩn trương nhìn đứa con nhỏ của mình, Tần Phù sau khi biết tin Đường Đỉnh Hân mang thai, gương mặt đã không còn tự nhiên.
Hiện giờ cả nhà đều đang theo dõi cậu, cậu hiểu được bây giờ chỉ cần cậu nói sai một câu, nhất định là vạn kiếp bất phục.
Trong đầu cậu hiện lên hình bóng của Đường Đỉnh Hân, đến giờ cậu cũng không rõ, bọn họ thật ra không hề quen thuộc, ngày hôm đó cậu dẫn nhân viên của mình đi liên hoan, không ngờ ở nhà hàng gặp phải Đường Đỉnh Hân và đồng nghiệp đang ăn, hai người nhiều ít cũng ở chung vòng tròn, đã gặp thì hàn huyên vài câu.
Sau đó cậu ăn phần hắn, cô tiếp khách phần cô.
Duy nhất khác biệt chính là, hôm đó cậu đột nhiên muốn biểu hiện sự thân thiết với nhân viên, uống rất nhiều rượu, bên người cậu chỉ có hai người đáng tin, Lý Liên Chí và Phương Vĩ, mẹ của Lý Liên Chí bị bệnh, mỗi ngày hết việc đều phải về nhà gấp, hôm đó cũng không ngoại lệ, qua lại hai tuần rượu thì cậu ta muốn rút.
Phương Vĩ cùng cậu lớn lên, còn nhỏ hơn cậu hai tháng, bản tính cũng ham chơi, hai người bọn họ ai cũng không quản được ai.
Sau đó lại uống thêm rượu.
Lúc kết thúc cậu đã say mèm, chợt nghe có người hỏi cậu sao lại quay về, có một giọng nói quen quen đã lên tiếng: “Ây da uống say đến vậy rồi, giao cho tôi đi.” Người con gái đó chính là Đường Đỉnh Hân, cô vẫn còn tỉnh.
Sau này nghĩ lại, vì bọn họ quen biết nhau, lại đều ở trong cùng vòng tròn, nên đoàn người mới giao cậu cho cô ta.
Ai ngờ được ngày hôm sau khi cậu tỉnh dậy, phát hiện hai người cùng nằm trên một giường! Cậu nhớ kỹ lúc đó cậu trực tiếp nhảy dựng lên, nhưng đang quấn mền nên bị ngã xuống đất.
Đường Đỉnh Hân thấy cậu ngã, mới ngồi dậy lộ ra thân thể không mảnh vải che thân, trên người có nhiều điểm hoan ái, nhưng cô giống như không thèm để ý.
Cậu tức giận hỏi: “Sao chúng ta lại chung một chỗ?”
Cô khỏa thân từ trên giường đứng dậy, vừa tìm quần áo vừa nói: “Tối qua anh uống nhiều rượu, sau đó phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Mọi người đều là người trưởng thành, đừng có như mấy ông lão phong kiến, cũng không phải tôi cưỡng bức anh?”
Tần Phù thử nói: “Anh tôi…”
Đường Đỉnh Hân ra vẻ không kiên nhẫn: “Tôi ngủ với anh thi liên quan gì đến anh hai anh? Tôi với anh ta có quan hệ gì, mỗi ngày cùng nhau ăn trưa? Một đám người cùng nhau ăn anh cho đó là hẹn hò sao? Xì!”
Nghe cô nói vậy, Tần Phù mới yên lòng, từ trên mặt đất đứng dậy, thu thập đồ của mình.
Đường Đỉnh Hân hành động còn nhanh hơn cậu, rất nhanh đã tắm rửa mặc đồ xong, quả nhiên không có tí nào bộ dáng muốn dây dưa, còn nói hẹn gặp lại rồi bỏ đi.
Cậu cũng không phải chưa từng hẹn hò, tình cảnh này đã gặp nhiều, chỉ là thân phận của Đường Đỉnh Hân có chút lộn xộn, nhưng thấy Đường Đỉnh Hân không thèm để ý, cậu cũng không lưu tâm, trực tiếp đi tắm rồi tới công ty.
Sau đó hai người có chạm mặt trong công ty, cũng chỉ gật đầu chào hỏi, cậu nghĩ chuyện này đã xong rồi.
Chỉ là ngẫu nhiên nhớ lại, hình như không sử dụng biện pháp phòng tránh, có điều ngẫm lại cậu cũng không thấy có gì đặc biệt, hôm đó gấp gáp như vậy, thế nào có thể? Về phần mang thai, không dễ vậy chứ!
Nhưng hiện tại… nhìn ba người trong phòng, Đường Đỉnh Hân thật sự mang thai sao?
Cậu hít sâu một hơi, thấy chuyện này có chút phiền phức, nhưng cũng không tính là chuyện lớn, Đường Đỉnh Hân hình như cũng dễ nói chuyện.
Cậu hướng về ba rồi nói: “Thật ra tụi con không có hẹn hò.
Ba không cần lo con sẽ xử lý thích đáng, không có vấn đề gì đâu!”
Lời này vừa xong chợt nghe một tiếng vang dội, Tần Chấn cầm con cờ trong tay ném qua.
Con cờ đó làm bằng ngọc, rơi xuống đất lăn cốc cốc trên đất thêm một hồi, khiến Phương Mai sợ tới mức lập tức nhào tới che chắn cho Tần Phù, muốn giúp cậu né tránh.
Nhưng phép tắc nhà họ Tần, đâu có chuyện ba tức giận thì con cái né tránh? Về điểm này thì Tần Phù vẫn nghe lời, đứng thẳng tại chỗ, quân cờ như mưa ném lên mặt cậu, đứng sững không dám né.
Các quân cờ bằng ngọc rớt trên đất vỡ nát, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy trán của Tần Phù sưng đỏ.
Sau đó Tần Chấn đập bàn răng dạy: “Không quen? Không quen mà lòi ra cái thai? Còn không có vấn đề gì? Đây là ý thức trách nhiệm của con đó sao? Rốt cuộc con bên ngoài ăn chơi đến mức nào rồi? Vậy ra trước giờ ngoan ngoãn nghe lời đều là giả bộ đúng không?”
Phương Mai xoa trán cho Tần Phù, nhưng không dám chống đối Tần Chấn, chỉ là giúp ông nguôi giận: “Anh đừng nóng, để em hỏi lại, để em hỏi lại.” Bà quay đầu nhìn Tần Phù.
Tần Phù với Phương Mai là thân cận nhất, biết lừa không được, nên không cần bà hỏi đã tự khai: “Chỉ là một lần ngoài ý muốn, lần đó con với nhân viên đi uống rượu hơi quá chén, cả người say không còn biết gì, cô ta nhìn thấy nên chủ động nói sẽ đưa con về, khi tỉnh lại đã nằm kế bên cô ta.
Con vốn không quen biết cô ta, chính cổ cũng nói đều là người trưởng thành hết rồi, chuyện này cũng không có gì lớn, thế nào giờ lại nói mang thai!”
“Ba! Con đi nói chuyện với cô ta, con không thể cưới cô ta, con đã có người yêu rồi.” Phương Mai chọn Đường Đỉnh Hân giới thiệu cho Tần Liệt Dương, chuyện này cũng không phải chưa thương lượng với Tần Phù, cô gái đó trên danh nghĩa là con gái nhà họ Đường, cuộc sống cũng rất tốt, nhưng thật ra chỉ là thùng rỗng kêu to, cô ta tốt nghiệp về nước lâu như vậy lại không thể vào làm cho công ty nhà mình, rõ ràng là anh trai cô ta không muốn cô ta động chạm tới bất kì chuyện gì trong nhà, cô không còn mẹ, ba cô lại là một người trăng hoa đứng núi này trông núi nọ, cưới cô thì chỉ được cái tiếng mà thôi.
Bối cảnh của Đại Thụy Quốc Tế tốt hơn nhiều, làm sao cậu có thể cưới Đường Đỉnh Hân được?
Chỉ là lý do này không thể nói ra được.
Bức bình phong vẫn im lặng nãy giờ là Tần Liệt Dương lúc này mới chọt vô: “Cô ta nếu như không muốn gả, cũng sẽ không tìm cách liên hệ người lớn trong nhà.
Mẹ, Đường Đỉnh Hân nhất định đã nói cô ta không muốn phá thai chứ gì.” Hắn từ trước nay luôn bình tĩnh, “Nếu như con đoán không sai, chuyện này người nhà họ Đường nhất định sẽ biết rất nhanh, nói chuyện không có kết quả gì đâu.
Chuyện nhà họ Đường cũng dễ giải quyết, cùng lắm thì cưới vào nhà là được, nhưng chuyện nhà họ Tưởng mới thật sự phiền.”
Con mắt của Phương Mai và Tần Phù gần như lập tức đảo qua, hung hăng trừng hắn.
Nhưng Tần Liệt Dương sợ gì chứ, bộ dạng của hắn rõ là muốn giải quyết vấn đề chung thôi, “Mẹ, Đường Đỉnh Hân có thai, cô ta cũng không phải con cái cửa nhỏ nhà nghèo, tùy tiện cho tiền là đuổi đi được, cô ta là con gái của nhà họ Đường đó.
A Phù không chịu kết hôn là muốn kết thù sao? Ba vừa mới gặp tai nạn xong, con mới quản lý một năm, chỗ đứng của Tần thị cũng không hề vững chắc.
Ông chủ nhà họ Đường là ai, ông không chỉ là đào hoa, ông còn nổi danh có thù tất báo, hai bên hắc bạch đều nhúng tay vào, chọc ông à, cứ chờ phiền phức từ từ đến.
Tần thị không sợ ông ta, nhưng vì sao phải chọc phải phiền phức này chứ?”
Những lời này khi nói được một nửa, thật quen tai! Phương Mai đâu ngờ được, Tần Liệt Dương lại đem những lời của bà đổ lại miệng bà, bà tức giận nói: “Con sợ phiền như vậy, nó là em trai con, cưới người mà nó không thích, con muốn nó sau này phải sống thế nào.”
“Sao khi nãy muốn con kết hôn mẹ không nói những lời này.” Mặt Tần Liệt Dương lập tức lạnh đi, giọng nói của hắn cũng không còn kính trọng Phương Mai, từng chữ vô cùng rõ ràng lọt vào tai: “Mặc dù ngài không thích con, cũng không thể thiên vị lớn như vậy.
Khi nói đến con thì ý thức trách nhiệm với gia tộc với công ty, khi tới A Phù, chẳng lẽ nó không cần có ý thức trách nhiệm với gia tộc với công ty mà tận tâm? Huống chi, phiền phức này là do nó gây ra.”
Bộ dạng bất lực đó của hắn thật sự là hoàn mỹ, “Ba cả đời vất vả gầy dựng sản nghiệp, con mỗi ngày cực khổ gắng sức gìn giữ, cũng chỉ muốn kéo dài quang cảnh của gia tộc.
Còn A Phù làm cái gì, không nói đến chuyện ở công ty của nó, đó nhiều lắm thì coi nó vô năng mê mụi, còn giờ thì sao! Nó một bên theo đuổi con gái duy nhất của Đại Thụy Quốc Tế nói chuyện cưới hỏi, một bên lên giường với con gái nhà họ Đường có thai, nó nghĩ toàn bộ thế giới đều phải theo nó sao?”
Phương Mai nhất thời á khẩu líu lưỡi, nhưng cũng không từ bỏ, “Xảy ra chuyện, đây là thái độ làm anh của con sao?”
Tần Liệt Dương trực tiếp ngồi dựa xuống sofa, cầm ly cà phê trước mặt, chậm rãi nhấp một ngụm: “Mẹ, mẹ nói như thế, giống như đây là lỗi của con vậy.
Chuyện mười lăm năm trước, mẹ cũng nói như vậy.
Thật sự là khiến con khó xử.”
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng này thôi, cũng khiến tim Phương Mai đập mạnh, đã qua nhiều năm rồi, Tần Liệt Dương chưa bao giờ nhắc tới chuyện này dù chỉ một câu, đây là lần đầu tiên hắn nhắc tới, này có phải là đại biểu cho chuyện hắn muốn xé rách sự hòa hảo giả dối của bọ họ bao năm qua không?
Phương Mai nhìn Tần Liệt Dương, ánh mắt mẹ con hai người giao nhau giữa không trung, cho dù không được như trong tiểu thuyết miêu tả cái gì mà va chạm xẹt ra lửa, nhưng cũng có thể nhìn ra trong ánh mắt của hai người lộ vẻ bất thiện..