Lại tới trước gian hàng của Liệp Thương Dã Cẩu đội, Phiên bà bà có vẻ vẫn khó chịu chuyện lúc nãy, sẵng giọng nói to.
“Mấy đứa này đừng chạy lung tung nữa, người ngợm đâu hết rồi? Điểm danh đi xem nào!”
Bọn trẻ con nhanh chóng lên tiếng, gã lấp ló thò đầu ra từ sau lưng Mại Ngầu, vẫy vẫy tay xác nhận sự có mặt, trong lòng thở phào, đoạn lẩm bẩm trả lời.
“Tiến bối hỏi ta sao cho tên ăn mày đó Trữ Thực Đan? Lúc người bảo kẻ này quái lạ, kỳ thật vãn bối đã thử sử ra Thuỵ Nhãn Tuệ Tâm để quan sát. Khi ta giả giọng cố tình giải vây cho hắn, ánh mắt hắn hơi dị động, nhưng lại không trực tiếp hướng về Mại Ngầu đồ sộ dễ thu hút nhất, mà gần như nhìn chòng chọc vào ta, dù chỉ chớp qua thôi”.
“Ngươi nghĩ là hắn phát hiện?”
“Rất có thể, nên vãn bối mới lén đến gần, chờ đội kia đi trước, nhặt chén mẻ giúp hắn, thậm chí tặng hắn Trữ Thực Đan...”
Tên ăn mày này hành xử không hề giống kẻ điên, lúc đó còn đưa hai tay lên đỡ lấy, gật đầu cảm tạ gã.
“Nhưng bỏ hẳn ra một viên Trữ Thực Đan liệu đáng sao?”
“À thì, vãn bối vốn không thích số mười ba, cho bớt thành mười hai viên cũng được a...”
“Ài, tuỳ ngươi...” Nặc lão thở dài, nhún vai lắc đầu.
Gã mỉm cười khó hiểu, đoạn mông lung ngắm nhìn chợ thôn tấp nập, thế giới hiện tại, Lạc Thạch bất tri bất giác phát sinh cái thứ gọi là cảm tình, mà từ trước đến nay, gần ba mươi năm cuộc đời, thì cũng mới chỉ là lần đầu nhen nhúm trong con người gã.
“Bàn bảo mẫu, năm mới phát tài, năm mới phát tài, Ha ha ha...”
Tiếng cười ha hả bỗ bã quen thuộc của Tật Lang kéo Lạc Thạch trở về thực tại, Lạc Niên theo thường lệ, lật sổ sách bắt đầu kiểm hàng, chỉ còn Phiên bà bà đứng tiếp chuyện với gã đội trưởng thô lỗ này.
“Hừ, Bàn bảo mẫu ta đang rất bực mình đây, phát tài chưa thấy đâu, ngươi đừng chọc ta...”
“Ấy ấy, ta nào dám. Chuyện lùm xùm ở cửa chợ ta đã nghe rồi, Bàn bảo mẫu mau mau nguôi giận a, cùng lắm giảm cho người một chút, he he he...”
“Ngươi không giỏi nịnh đâu, vẫn là giữ nguyên giá cả như Liệp Thương Lệnh thôi...”
Phiên bà bà thở hắt, nhưng cũng rất nhanh mỉm cười, đoạn ngó qua Tật Lang, nhẹ giọng nói nhỏ.
“Hôm nay ngoài việc mua hàng, thì còn có cả việc giữa ngươi và nha đầu Lạc Hoa nữa. Nó sắp mười sáu, đã đủ tuổi gả đi...”
Tật Lang nghe vậy lập tức bối rối, vụng về gãi đầu, nhát gừng đáp lời.
“Để đợi đến đầu hè, ta sẽ mang sính lễ sang, hỏi cưới Lạc Hoa nàng. Chỉ bất quá, những lời lần trước ta nói, liệu có khả thi chăng?”
“Ở rể? Thiếu phu nhân chắc không từ chối đâu...”
“Cái gì? Ở rể?”
Lạc Thạch giật mình, tên Tật Lang này, hỏi cưới tỳ nữ, thế nào lại đòi ăn nằm tại Lạc Dược Trai? Tàn Báo đệ đệ hắn, bị chính tay gã giết mới chỉ cách đây nửa năm, xin ở rể, trùng hợp vậy sao?
“Chết tiệt!” Gã bặm môi, chửi thầm “Lần trước đã được thấy bộ mặt cẩn mật và sức mạnh của hắn, giờ khác gì rước sói vào trong nhà?”
Tuy có thể, tất cả đơn thuần chỉ là ngẫu nhiên, nhưng Lạc Thạch không cho phép xảy ra bất cứ sai lầm nào, lòng đề phòng người bắt buộc phải giữ.
Gã trộm liếc Phiên bà bà và Tật Lang đang mải bàn bạc cưới xin, đoạn chép miệng.
“Chậc, đành kệ, nước lên thuyền lên, binh đến tướng đỡ. Mình đã xử lý dấu vết cẩn thận rồi, tạm thời thì có vẻ chưa bại lộ, đi bước nào hay bước nấy...”
Lan man một hồi, chợt Phiên bà bà đổi đề tài, bâng quơ hỏi.
“Này, ngươi có nghe ngóng được tin tức gì từ phía Trắc Bảo Lâu không?”
“Ý Bàn bảo mẫu là muốn hỏi, chợ phiên hôm nay vì sao họ đóng cửa, hay về hài đồng kỳ lạ nơi cửa chợ?”
Nhanh nhẹn rút ra xâu tiền đưa cho Tật Lang, Phiên bà bà hào hứng hẳn, như đã thành tâm bệnh, chuyện của Ngũ Yên Tam Khôi đối với bà lúc nào cũng có sức hấp dẫn kinh khủng.
“Hê hê, Bàn bảo mẫu đúng là rất khẩn trương nha. Ta nghe nói, Trắc Bảo Lâu bày tiệc trọng đại, nhưng kỳ lạ ở chỗ, họ không mời khách khanh ngoại tộc, mà cũng chẳng làm rình rang...”
“Bày tiệc trọng đại? Không mời khách? Tên khọm này, âm mưu quỷ kế gì đây, bản tính lão nào giống vậy nhỉ?”
“Hê hê hê...” Tật Lang tít mắt cười khoái trá, đoạn ghé tai Phiên bà bà, thấp giọng tiếp lời.
“Ta từ miệng Tiểu Tam nha hoàn bên nhà đó hóng hớt được, con trai của Yên Tam Khôi, Yên Ngưu Chấn nửa năm trước bước sang tuổi thứ bảy, đến giờ đã bắt đầu có dấu hiệu khai mở cái gì đó, sắp sửa được cái gì đó Tiên nhân nhận làm đệ tử. Cái tiệc hôm nay, là để thiết đãi Tiên nhân kia...”
“Sao tin tức của ngươi nhiều ‘cái gì đó’, không rõ ràng quá vậy?” Phiên bà bà nhăn nhó dè bỉu.
“Bàn bảo mẫu à, ta có Tiểu Hoa rồi, làm sao dấn thân quá sâu với Tiểu Tam chớ, hỏi nhiều ả lại tưởng ta tán tỉnh...”
Tật Lang thở dài, nhún vai, nửa đùa nửa thật nói.
“Còn về phần thằng bé tự nhận biểu đệ Yên Tam Khôi, thì đến tám chín phần nó đến từ Lưu gia - một Gia tộc lớn, thành viên nắm giữ ghế Trưởng lão thường trực lâu đời nhất trong Thương Nghiệp Hiệp Hội...”
Dã Cẩu Đội vốn thuộc quyền quản lý của Hội, nên hắn đương nhiên rất rõ, bất quá, muốn tìm hiểu sâu xa hơn nữa, hiện tại là vô kế khả thi, bởi chỉ có cao tầng phía trên mới được phép tiếp cận những thế lực này, loại cắc ké như Tật Lang, hoàn toàn bó tay.
Lạc Thạch lợi dụng Quán Mạch, thúc đẩy thính giác lên, chủ động nghe lén câu chuyện giữa hai người, đoạn thì thầm.
“Nặc lão, thứ Tật Lang vừa nhắc tới, có phải cái lễ Trắc Chủng? Thằng bé Yên Ngưu Chấn thực sự đã ngưng tụ Nội Đan?”
“Không chắc lắm, nhưng rất nhiều khả năng đấy...” Nặc lão vuốt râu, gật gù trả lời “Ở tuổi này mà đạt kết quả như thế, lập tức có thể coi là thiên chi kiêu tử, tiền đồ liền sáng lạn vô cùng...”
“So ra, vãn bối đi hơi chậm rồi...”
Lạc Thạch thở dài, lặng lẽ ngửa mặt nhìn trời, Tu Chân, ‘cơ duyên’ đóng vai trò rất rất lớn, nửa bước thành tựu cả đời, đều lệ thuộc vào nó...
“Muốn xem thực hư chuyện Ngũ Yên Ngưu Chấn kia nhận được vận may gì, kiểm tra một chút sẽ biết...” Nặc lão vuốt râu, từ tốn nói.
Lạc Thạch nghe xong, im lặng suy tính, rồi bấm bụng đi tới chỗ Lạc Niên và một đội viên Dã Cẩu nữa đang đếm hàng hoá, đoạn hồ hởi cất tiếng.
“Thủ Quỹ ca! Một ngày mua bán, tất cả do mình huynh quán xuyến hay sao?”
Tên nọ nhấc đôi mắt trũng sâu thâm quầng nhìn Lạc Thạch, xong lại cắm cúi vào sổ, vừa ghi chép, vừa trả lời.
“Phải, kiểu công việc này, trong Dã Cẩu đội ngoài ta ra thì không ai đảm đương nổi. Bọn họ nghe tới số má là đổ bệnh luôn...”
Lạc Niên bụm miệng, gã đồng thời mỉm cười, tiếp tục thắc mắc.
“Hằng ngày chắc huynh đều phải làm ‘Giám Lục’, đúng không Thủ Quỹ ca?”
Thủ Quỹ chợt dừng tay bút, lần nữa ngẩng đầu, thầm đánh giá lại thằng bé năm sáu tuổi trước mặt, chỉ thấy dung mạo ngây ngô của nó, thì mới yên tâm, thái độ đã bớt lạnh nhạt hơn.
“Ta tên Toán Tự, gọi ta một tiếng Tự ca là được. Không ngờ ngươi còn nhỏ tuổi vậy mà cũng biết hai chữ Giám Lục?”
“Ta có hứng thú với mấy con số, dạo gần đây theo Mạc Vấn Đại Y Sư học tập quản lý Dược Thư Phòng trong Lạc Dược Trai, nên từng tìm hiểu a...”
Lạc Thạch gãi mũi, giọng điệu đầy khoa trương.
“Tự ca cho ta ngó qua một lần Giám Lục do ngươi lập để làm mẫu nha?”
“Chuyện này...”
“Hầy, Tự ca, ngươi chưa nghe tin gì sao?”
Gã tiến tới, đặt mông ngồi ngay ngắn lên ghế nhỏ cạnh bàn trà, đoạn ghé tai Toán Tự thì thầm
“Tự ca coi như là nửa cái đệ đệ của Tật Lang ca, còn ta với Hoa tỷ tỷ thì không thua gì ruột thịt trong Lạc Dược Trai. Chúng ta sắp thành người một nhà rồi đó...”
“À thì...” Toán Tự nghệt mặt, xong đành lắc đầu thở dài, mặc kệ thằng bé với quyển Giám Lục trên bàn, quay lại tiếp tục công việc của mình.
Giám Lục, được hiểu là ghi chép nhập xuất chi tiêu của từng cửa hàng thuộc Thương Nghiệp Hiệp Hội, để tiện quản lý nội bộ, mỗi năm đều phải nộp Giám Lục nguyên vẹn không tẩy sửa lên Hiệp Hội một lần.
Trong đó đương nhiên có danh sách đầy đủ các thứ ưu tiên cung ứng thường xuyên cho khách hàng đã ký kết Liệp Thương Lệnh lâu năm, tỷ dụ như, Lạc Dược Trai, Nhục Mễ Quán...
“Và đặc biệt là Trắc Bảo Lâu...”
Sau một hồi lật trang tìm kiếm, gã dừng ở đề mục ghi “Ngũ Yên gia - Bách Hộ Thôn - Bách Tính Hạt - Giang Thành” được đóng khung vô cùng cẩn thận rõ ràng.
Lướt mắt xuống, bỏ qua “Liệp Phẩm thường niên” dài dằng dặc, tới phần “Liệp Phẩm hoả tốc”, dưới đó đã có vài dòng nho nhỏ, nét mực hẵng còn mới nguyên.
“Hửm? Tân Lang Quả, Phù Lưu Diệp (#1)?” Lạc Thạch ngạc nhiên thì thào.
“Tân Lang Quả và Phù Lưu Diệp khá phổ biến tại Nam Cương, theo tục lệ cưới xin vùng này, chúng đóng vai trò như hai thứ lễ vật không thể thiếu trong đám hỷ...” Nặc lão vuốt râu, chậm rãi giải thích “Ngoài ra, khi ăn chung, sẽ mang đến tác dụng thả lỏng thần trí, mà đối với Tu Chân Giả, thì đây chính là phương pháp rẻ tiền nhất để kích thích Thần Niệm Lực, tăng xác suất Trắc Ấn thành công...”
“Thần Niệm Lực? Tên Ngưu Chấn nầy thật biết cách chọn nhà đầu thai nha...”
Tu Nguyên một trên ngàn vạn, còn tỷ lệ đản sinh Luyện Thần thậm chí thấp hơn rất nhiều, cả triệu triệu phàm nhân mới chọn ra được một. Sử dụng Tân Lang Quả kèm Phù Lưu Diệp, khả năng Ngưu Chấn đã xuất hiện dấu hiệu của Nạp Thần Khu, cho thấy tiềm năng tương lai hết sức to lớn.
“Bảy tuổi Lập Thần, hơn cả lão phu năm đó...” Nặc lão lầm bầm, mông lung hồi tưởng.
“Chậc, Trắc Bảo Lâu, vậy mà may mắn thật...”
Lạc Thạch cũng chép miệng, người ta thiên chi kiêu tử, còn bản thân gã thì vẫn vô duyên tu hành.
Ghé qua Ngọc Mễ Quán theo thói quen mỗi lần đi chợ, Mễ Luyến đang tất tả ngược xuôi phục vụ khách, trông thấy nhóm Phiên bà bà, nàng liền mau chóng sắp xếp chỗ ngồi, đoạn vội vàng lên tiếng.
“Bàn bảo mẫu, Mại Ngầu, mấy đứa, thực xin lỗi, Nhục Mễ sau mùa xuân lại chưa thấy về, các Liệp Thương Đội đều cháy hàng mất rồi...”
“Mễ Tiểu Nương đừng lo lắng. Chúng ta chọn món khác là được...”
Phiên bà bà còn đương liếc nhìn bọn trẻ, thì Lạc Thạch đã nhanh nhảu lên tiếng trước. Nhục Mễ khan hiếm, lý do của việc này Mục Tử tất nhiên biết rõ nhất, nên gã cũng chẳng có ý kiến thắc mắc gì.
Một lúc sau, trong khi chờ đợi, Lạc Thạch bỗng dưng cất tiếng hỏi bâng quơ.
“Phiên bà bà, thằng bé ban sáng mà người định đánh mông, lại lịch rốt cục ra sao?”
“Hừ, con cháu Lưu gia của Thương Nghiệp Hiệp Hội, thảo nào to gan lớn mật, không coi ai vào mắt như thế!”
Bà bà cắm cảu, nguyên cục tức vẫn đang chặn ngang họng, nên được dịp thì lập tức thao thao bất tuyệt.
Cơ nghiệp Lưu gia dựng lên từ xa xưa, dựa trên thứ tài nguyên trữ lượng khổng lồ khu vực Nam Cương, chính là rừng.
Họ nhận trách nhiệm trông nom toàn bộ rừng cây lấy gỗ quanh Giang Thành, đồng thời quản lý cả việc khai thác và tái thiết, Lưu gia chớp mắt lớn mạnh, được xếp vào hàng nhất lưu.
“Vợ của lão khọm Tam Khôi, tên trước kia gọi Lưu Thy Thy, đến từ một phân chi thuộc Lưu gia. Số biểu đệ nhỏ tuổi của thị chắc cũng không ít đâu...”
“Chà...” Mấy đứa nhỏ dài giọng trầm trồ, tuy còn chưa thể mưởng tượng hết mức độ giàu có, nhưng chắc hẳn đủ làm kinh hoảng những ai nghe được.
“Đồn đãi rằng, tài sản Lưu gia ngang ngửa Sào gia, thì cũng không hẳn vô lý...”
Tiềm lực kinh tế xét riêng tương đương Thành chủ, vì lẽ đó, vị thế Lưu gia ở đây thực sự rất mạnh, họ gồng gánh toàn bộ Thương Nghiệp Hiệp Hội thuở ban đầu sáng lập, tài trợ tiền bạc nhằm mục đích duy trì hoạt động sinh lợi cho cả Giang Thành.
“Bọn họ, đáng tiếc lại nằm bên phe cánh Ngũ Yên gia tộc, khiến lũ chúng nó cậy bóng lớn mà coi thường các phương thế lực khác...”
Nội bộ Giang Thành mới chỉ yên ắng khoảng hai trăm năm, từ khi Sào gia chấp chưởng, nếu so với lịch sử đằng đẵng ở khu vực Nam Cương, thì hoàn toàn non trẻ, chẳng thấm vào đâu.
Lòng người khó lường, hùng tâm bá giả, càng thâm bất khả trắc...
(#1): quả cau và lá trầu không.