Tầm Thần Tuyệt Lộ

Chương 7: Toan tính




Sau cái ngày đập tay thề độc, đào hố kết bái, Lạc Thạch lại có thêm một công việc bất đắc dĩ, là lập kế hoạch tiếp cận ‘Der Vater’. Quả là ý tưởng điên rồ, vì trong hơn nửa thế kỷ Chiến loạn, lãnh đạo cao tầng Phiến quân các nơi, không biết bao nhiêu bộ óc chiến lược đỉnh cao, đều vẫn đang đau đầu tìm cách xâm nhập TUE-Zone và những khu vực tuyệt mật khác. Nhưng trong số ho lại không bao gồm Lạc Thạch, gã thờ ơ với thế cục và sách lược của tổ chức, hay nói đúng hơn là, từ khi gia nhập Bộ Tổng Tham Mưu, gã chưa bao giờ nghiêm túc đưa ra một ý kiến gì.

“Hệ thống cảnh báo chuyển động, được giám sát bằng vệ tinh, cấp độ toàn cầu, xử lý và phân tích bởi Die Mutter. Bài toán khó giải của TUE, quả nhiên rất có tính khiêu khích, ván này, tao chơi!”. Gã hít một hơi sâu, nhắm mắt dưỡng thần, ngẫm nghĩ, Job vẫn miệt mài ghi chép tư duy.

“Phiền rồi... Không có cách nào có tỉ lệ thành công cao hơn một nửa, mà bị phát hiện thì chết chắc, tính sao giờ nhỉ?!”.

Mục tử vẫn đang ‘bơi’ trong làn khói đặc từ máy hoá hơi, nhỏm dậy ngó nghiêng, thấy vậy liền nói.

“Ca, ngươi vẫn chưa có ý tưởng gì sao? Phần phi hành tiếp cận để Mục gia ta lo, dễ dàng hơn cho ngươi tìm kế sách a”.

“Với mày thì đúng thế thật, trông mày vô hại quá mà?”. Gã lại nhắm mắt, giọng chán đời nên gỉ hoen hoét.

“Ây, phi hành chỉ là chuyện nhỏ, vũ kỹ cấp bậc phàm nhân, Mục gia ta còn có thể...”

Không để Mục tử nói hết câu, gã ngắt lời. “Mày bay được còn tao thì không? Tao thì cũng chỉ có một cái mạng để liều thôi!”

“Ý ngươi là, ngươi muốn đi cùng?”. Ánh mắt Mục tử cảnh giác liếc nhìn gã thanh niên trước mặt, Lạc Thạch mà tử tế vậy sao, làm gì có lý nào như vậy?

“Gì đây? Mày muốn tự mình đi trong TUE-Zone? Cái loại mày người ta làm lông trong nửa nốt nhạc. Tao không muốn chết vì một lời thề độc, quá nhạt nhẽo!”. Gã đứng dậy, tự tay cuốn lấy một điếu Thức thần thảo, chậm rãi, đăm chiêu.

Mục tử yên lặng không nói, đúng là, cả thế giới này nó còn chả coi đáng giá cái đinh gỉ gì, nữa là TUE. Vấn đề duy nhất vẫn là Chân Nguyên, nó có ba vạn chín nghìn cách giải quyết TUE, nhưng sau một kích là sẽ vô dụng, không có Tu Chân Khí để bổ sung, nó lập tức sẽ phải rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

“Ý ta là, ta có thể mang đại ca ngươi phi hành, còn để né tránh cái gì Ra-đa thiên la địa võng của quân đội loài người, đại ca ngươi chả phải giỏi nhất sao?” Một pha vuốt mông ngựa bẻ lái cực mạnh, khiến chính nó cũng không khỏi cảm thấy ngượng mồm.

“Bớt nịnh! Nhưng mày lại được cái thật thà”. Gã cười toe không chút xấu hổ, cái chữ ‘nhất’ đúng là có sức mạnh kích thích hưng phấn không nhỏ. “Cách thì không phải không có, nhưng sợ rằng sẽ phải chơi hơi lớn đây...” gã thở hắt, lầm bầm.

“Cao tầng phiến quân có thể giằng co được với TUE tới tận bây giờ, là vì họ có vũ khí bí mật, ‘Bom Xung Điện Từ Cao Tần Số’. Nó đủ sức làm tê liệt hệ thống điện tử của Die Mutter, có thể mua cho chúng ta chút thời gian. Nhưng là kết cục lưỡng bại câu thương cho cả đôi bên, bởi sóng E.M.P (#1) cũng sẽ làm tê liệt nốt hệ thống ‘Fog’ của Phiến quân, nên theo tao ước tính, chỉ trong vòng mười giây, là cái Bất Trị Khu không số này sẽ bị dò ra, sau khi Bom xung điện phát nổ”.

Đối với hai lực lượng đối đầu trên Trái Đất lúc này, thì kích hoạt vũ khí bí mật đều không phải khôn ngoan, nên nếu không đến bước đường cùng, thì hai bên đều ngầm hiểu với nhau mà rơi vào thế giằng co. Thời gian càng dài, TUE càng có lợi, nên họ cũng không cố đẩy nhanh quá trình tiêu diệt Phiến quân. Người nắm trong tay thế chủ động, tất nhiên sẽ không đi thí mạng cùng kẻ chiếu dưới.

“Nhưng tao kệ thôi, vũ khí sản xuất ra nhưng không dám dùng, Cách mạng như thế này thật vô bổ”. Gã bỗng cười ngoác miệng, nếu để so thái độ biến thái khi nhắc đến công nghệ cao cấp, gã chắc chắn là số một. Giọng gã hưng phấn hẳn lên, kéo một hơi Thức Thần thảo thật dài tự thưởng, đoạn nói “Tao sẽ kích hoạt E.M.P chơi chết con mẹ hết chúng nó. Hê hê hê”.

“Biến thái a, làm như vậy, không phải là kết thúc cho các ngươi sao?”. Mục tử ngạc nhiên.

“Là kết cục của ‘họ’, không phải của tao”, Lạc Thạch cười khẩy “Cha bị bắt từ khi tao chưa kịp chào đời, mẹ tao vì gánh lấy cao tầng Phiến quân mà áp lực nặng nề, hai mươi năm nay đã để tao sống cùng những đứa trẻ khác, chịu huấn luyện khắc nghiệt, gặp mặt cũng như cấp trên cấp dưới, máu mủ ruột già trong thời kỳ này là vô dụng. TUE hay Phiến quân thì như nhau cả thôi, chả liên quan gì đến tao.”

Giọng gã bất cần, nhưng mắt thì ánh lên thù hận, gã ghét tất cả các thứ thuộc cái thế giới mạt pháp này. Chiến tranh cấp độ toàn cầu để lại hậu quả quá nghiêm trọng, không phải sức một cá nhân hay tổ chức nào có thể gánh được. Cục diện đối đầu này có lẽ không kéo dài lâu nữa, phần thắng đang nghiêng về phía TUE, có thể sau đấy sẽ vẫn còn nhóm nhỏ tàn quân chiến loạn, nhưng không đáng kể. Từ đó, gã thà trở thành một bên thứ ba yên ổn sống, còn hơn phải dằn vặt tranh đấu, nguỵ trang cho thân phận của chỉ một cá nhân tất nhiên dễ dàng hơn nhiều cho cả một cộng đồng. Không phải mang trên vai lý tưởng của bất kỳ ai, con đường Lạc Thạch đi, phải do chính dấu chân của gã tự dẫm lên.

“Với lại, TUE rất coi trọng các khoa học gia, dù có bị phát hiện thì cao tầng Phiến quân nhiều khả năng sẽ được chiêu hàng, nên tính mạng chắc không phải lo lắng. Ít ra tao vẫn để lại cho họ một con đường sống, tình nghĩa như vậy, thế là trọn rồi”. Gã nhỏ giọng, thái độ đã lại bất cần như ban đầu. Con người mà, đến khi đối mặt với những quyết định máu lạnh, ai chẳng phải tự an ủi trấn an bản thân, cuối cùng thì cũng là lừa người dối mình mà thôi.

“Hảo a, tiểu tử ngươi quyết đoán nha. Vậy ngươi cần chuẩn bị bao lâu?”

“Không lâu, tao phải lo vài thứ trước khi đi cùng mày. Chẳng phải chưa từng có người âm thầm xâm nhập vào TUE làm gián điệp, nhưng đột nhập kiểu bạo lực thì chưa có tiền lệ. Hệ thống phòng ngự của họ, cũng có phải làm để chơi đâu”. Gã kéo một hơi thuốc dài, đoạn đứng dậy, đi ra cửa phòng. “Mày ở lại, tao đi kiếm mấy thứ. Cửa thất bại cũng rất cao, có khi tao phải viết cả di chúc đây”.

...

Gã bước ra khỏi phòng họp Bộ Tổng Tham Mưu, sau khi trình bày báo cáo về kết quả nghiên cứu vật chất siêu hình mới. Bên cạnh gã là Lạc Tiên, nàng đang mặc đồng phục Sở Tình Báo, tài liệu ôm trước ngực, vẫn mái tóc đuôi ngựa buộc cao và đôi kính tròn chiếm nửa khuôn mặt. Khẽ vén tóc mai, nàng cất tiếng hỏi.

“Anh Thạch, chuyện lúc nãy là sao vậy?”

“Em cứ chụp gửi anh bức thư cuối cùng, mà cha viết cho mẹ lúc trước khi bị bắt ấy. Dù sao nó cũng đã từng bị phía cao tầng phân tích, nhưng vẫn chẳng hiểu nổi ổng viết gì, nên không có bí mật gì đặc biệt to tát đâu mà...” Lạc Thạch vẫn bước phía trước, giọng đều đều.

“Tin anh chết liền đấy, ‘không có gì đặc biệt to tát’ mà cũng làm anh hứng thú cơ à?” Lạc Tiên cũng chẳng vừa, nàng lớn lên bên cạnh, nên đã quá hiểu gã rồi.

“Ầy em đúng là cái gì cũng hay rồi, thế nên không nhờ em thì nhờ ai?” Da mặt gã quả thật cũng đủ dày, nịnh hót bài bản đâu ra đấy.

“Rồi, lần cuối đấy nhé, à mà chục năm trước hình như em cũng nói câu này rồi thì phải?”

Lạc Thạch tủm tỉm cười, thì đúng rồi, hơn chục năm trước ấy, không phải Lạc Tiên gửi cho gã cách chăm bón Thức Thần thảo, mà nàng ‘vô tình’ thấy được trong phòng của Tổng Tham Mưu Trưởng, thì còn ai vào đây.

“Em yên tâm, đây, chắc sẽ là lần cuối rồi...”

Gã ngửa mặt lên nhìn miệng hang phía trên, bất giác thở dài.

...

“Ca ngươi đang làm gì?”

Từ khi về phòng Lạc Thạch cứ chúi mũi vào màn hình, trên đó là mấy cái hình vẽ kỳ lạ. Mục tử không nhịn được nên đành phá vỡ sự im lặng.

Mắt vẫn dán chặt vào đồ án đang xoay chuyển các hướng, gã đáp. “Cha gửi cho mẹ tao trước khi ông bị bắt, đó là hai cái phác thảo cổ văn, với lời nhắn ‘e.m.p’. Không ai hiểu ý ổng là gì, chỉ dựa vào ba chữ kia mà cao tầng suy đoán là Bom Xung điện từ, nên mới có cái vũ khí bí mật cho chúng ta sử dụng lần này đấy”.

“Nhưng mà tao lại tin, mẹ tao đã nhận ra điểm bất hợp lý, dù rằng bà cũng không phản đối suy đoán của cao tầng, thậm chí lao tâm khổ tứ hỗ trợ họ phát triển Bom Xung điện từ và ‘Fog’”. Gã gãi gãi cằm phán đoán.

“Hà Đồ? Lạc Thư? Cha ngươi là Khoa học gia mà cũng tìm hiểu thứ này?” Mục tử sau một hồi suy ngẫm, dường như mới nhớ ra lai lịch hai thứ này.

“Ể?” Lạc Thạch quay lại, châm điếu Thức Thần thảo, hua hua trước mặt Mục Tử. “Nói tao nghe đi?”

“Hô, là kiến thức của Nhân loại các ngươi, ta cũng chỉ hiếu kỳ, đã từng lướt qua. Job!”

Gần như ngay lập tức các thông tin về Hà Đồ và Lạc Thư dần hiện ra đầy khắp cả màn hình. Hai vật này có nguồn gốc từ Hoa Hạ cổ đại, là đại diện cho lý học và toán quái thời xa xưa; truyền thuyết vây quanh Hà Đồ và Lạc Thư cũng rất nhiều, nhưng hầu hết đều mang yếu tố tâm linh hay thần thoại, nên thường bị liệt vào dạng tài liệu tham khảo, vì không có đủ sự tin cậy. Đầu thế kỉ 20 dần lụi tàn, cuối thế kỉ 21 bị TUE chính thức khai tử, ‘cộp mác’ mê tín dị đoan, lý thuyết thời man rợ cần phải bị tiêu huỷ. Hiền nhân Hoa Hạ thời thượng cổ trong các truyền thuyết xưa, đều cố gắng lý giải hai thứ này theo cách của riêng họ, biến chúng thành thứ thâm áo khó lường, tạo nên những đắc đạo kỳ thư, là kiến giải cho Phật Đạo Thiền, ba loại quan niệm lớn của các tu tập giả ở Hoa Hạ ngày trước. Chỉ là, cha gã, một nhà di truyền học, muốn nhắn gửi lại điều gì? Liệu mẹ gã, một Tổng Tham Mưu trưởng, đã hiểu được những gì? Hà Đồ và Lạc Thư có liên quan thế nào đến ‘e.m.p’? Ba chữ đó thực sự là Bom xung điện từ sao?

Nhiều câu hỏi vun vút lao qua trên màn hình, gã đã hút hết điếu thuốc lúc nào không hay, tàn rơi lả tả ra sàn phòng. Mặc kệ là gì, mẹ gã chắc chắn biết được sự thật khác, ý nghĩa ẩn sau bức thư cuối cùng của giáo sư Lạc Đình Dũng - cha gã - trước khi bị bắt. Bất Trị Khu này được dựng nên tuy bằng toàn bộ tài sản và công sức của ông Dũng và vợ, nhưng vẫn cần sự đóng góp rất lớn của những khoa học gia hàng đầu khác, đều là bạn hay học trò của họ. Ba chữ ‘e.m.p’ đã bị giải mã, và được phần lớn mọi người ủng hộ để phát triển Bom xung điện và công nghệ ‘Fog’, chính là ‘giáo’ và ‘khiên’ của Phiến quân, giúp họ tồn tại đến tận ngày hôm nay.

“Hà Đồ và Lạc Thư đóng vai trò gì đây, lý thuyết của Bom từ và ‘Fog’ hình như không liên quan đến hai thứ này? Cái mình cần là mã kích hoạt của mẹ kìa, ui, lại lạc đề mất rồi”. Lạc Thạch chau mày, thấy cái gì mới gã đều lan man như thế, lâu ngày đã thành thói quen khó bỏ.

“Job! Mau thử tất cả các cách giải mã liên quan đến Hà Đồ và Lạc Thư, tra cứu cả toán quái cổ đại nếu thấy cần thiết, ghép cho ra mật mã để truy cập quyền chỉ huy của Tổng Tham Mưu trưởng Nguyễn Linh Chi. Khi nào hoàn thành, lập tức báo lên!”.

Ra lệnh xong, Lạc Thạch quay lại nhìn Mục tử, định nói gì xong lại thôi. Gã quyết định tắm rửa rồi ôm theo những ý nghĩ lung tung về Hà Đồ Lạc Thư đi ngủ. Giữ vững nhịp sinh học gần hai mươi năm của cơ thể, mới giúp gã kiểm soát bản thân mình tốt nhất, dễ dàng thích ứng với mọi tình huống có thể đột ngột xảy tới trong thời đại Chiến loạn này.

(#1): ElectroMagnetic Pulse: Xung Điện Từ.