Lặng lẽ chủ động tụt xuống không quá xa phía sau, tới gần cổng chợ, gã vừa định tạt sang một cái ngách vắng vẻ, thì chợt thấy gấu áo bị ai đó tụm lại. Lạc Kỷ một mực dính lấy gã như hình với bóng, từ khi tỉnh lại gần ao nhỏ, cho tới tận lúc này.
Lạc Thạch đành lắc đầu ngao ngán, chiếm được lòng tin, cũng có nghĩa, gã lại mọc thêm cái đuôi nữa. Căn bệnh tự kỷ khiến trẻ mắc phải rất khó kết bạn, bởi cực ít thứ có thể tiếp cận và mở được ‘két sắt tâm hồn’ của chúng (#1). Tuy nhiên, nếu bệnh nhân tự kỷ đã chấp nhận người nào đó, cho phép họ tự do thoải mái ra vào ‘vùng an toàn’, thì điều đó cũng đồng dạng với việc, ‘tín tâm’ ban đầu giữa hai bên, đã sơ bộ được hình thành.
Ngày xưa cố điển còn ghi, ta vì người ‘phong cầm’, người lại vì ta mà ‘chấp bút’, chỉ cần tìm được tri kỷ, giá nào cũng đều có thể bỏ ra.
Gã nhanh chóng lôi từ trong góc nhỏ một bọc vải, đoạn cẩn thận cầm lên, đưa cho Lạc Kỷ, cất lời.
“Kỷ tỷ cầm hộ đệ thứ này. Nhớ giữ đừng để bị nghiêng, sẽ đổ hết đó”.
Không ngờ nàng cũng chẳng suy nghĩ gì mà gật đầu làm theo, chăm chú đỡ lấy, liền thấy ở trong có cảm giác chất lỏng sóng sánh khá đầy.
“Là sương của Hoa Thục Nữ, đổi cả thân thể Tiểu Niệm mới hứng được về, rất quan trọng đối với đệ. Tỷ yên tâm, đệ sẽ ở bên cạnh, không chạy đi chỗ khác nữa đâu...”
Lạc Thạch mỉm cười thật tươi, tay giơ ngón cái, biểu tình hết sức đáng tin cậy. Lạc Kỷ tần ngần một lúc rồi mới chịu quay đi, lẩm bẩm gì đó, đại khái gã đừng lợi dụng việc Tiểu Niệm hiện không ở bên mà lừa nàng, khiến nụ cười gã ngay lập tức trở nên méo mó. Bất quá, gã cũng giữ đúng lời hứa, luôn theo sát nàng trên cả quãng đường về Trai, nhất là khi nghe Mục tử hồi báo, vẫn chưa thấy bóng dáng Tật Lang quay lại gian hàng của Dã Cẩu Đội.
Đây đúng là một tin mừng khó hiểu, bởi chỉ cần rời khỏi chợ thật sớm, thì tên kia cũng sẽ không còn cách gì để lần ra dấu vết. Mọi chứng cứ trong khoảng thời gian vài ngày liền sẽ bị xoá sạch, nên ban đầu Lạc Thạch rất yên tâm với vị trí kín đáo của trúc lâm, cho đến khi nhìn thấy Tật Lang hối hả chạy tới, thì gã mới ý thức được nguy cơ cận kề, mà có chút đứng ngồi không yên. May mắn, đã gần một tiếng trôi qua, mà y vẫn chưa về, gã bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Bóng chợ dần thu bé, bị bỏ lại phía sau rồi biến mất, nhóm người Phiên bà bà vẫn rôm rả nói chuyện, vừa đi vừa bàn luận về màn hội ngộ giữa hai phe cánh lớn của Giang Thanh trong Bách Tinh Yên Tiệc khi nãy. Cửa chính Lạc Dược Trai thấp thoáng hiện ra, từ nơi xa xa, đã thấy người ngựa lố nhố xếp hàng, Chẩn Y miễn phí, mặc dù rơi vào ngày hội lớn của thôn, thì cũng không ảnh hưởng mấy, vẫn tấp nập như thường.
...
Về đến nơi, Lạc Thạch mau chóng lấy đồ, tạm biệt Lạc Kỷ rồi vội vàng trở lại phòng mình. Gã cũng hết sức nóng lòng muốn thực hành Trắc Chủng, tốn bao nhiêu công mới lấy đủ nguyên liệu tới tay, nhân lúc vừa đột phá, hiện có thể thử nghiệm một phen.
Rón rén đặt túi vải lên bàn, gã kéo ghế ngồi xuống, đoạn lôi ra một bọc nhỏ nữa, mở ra, bên trong đựng đầy Quân Tử Tâm Diệp.
“Nặc lão, mọi thứ đã đủ. Hiện có thể bắt đầu Trắc Chủng được chưa?”
“Cách này do lão phu phát minh, hoàn thiện hơn hẳn so với các phương pháp truyền thống khác. Từ khi đến Nam Cương, ta mới tìm thấy...”
Thông thường, mỗi gia tộc, tông môn đều sẽ có hình thức Trắc Chủng của riêng họ, nhưng chỉ áp dụng được với Tu Chân giả đã chính thức bước vào Dựng Khí hoặc Lập Thần cảnh, đơn thuần là ‘kiểm tra’ đúng nghĩa, chứ hoàn toàn không mang khả năng ‘dự đoán’. Trái lại, với cải tiến của Nặc lão, giờ đây phàm nhân nào cũng đều có thể tự mình thẩm định, nếu họ tò mò muốn xem liệu bản thân nhạy cảm với Nguyên Tố nào nhất trong thiên địa. Kiến thức này mà truyền ra ngoài, dám chắc sẽ mang đến một hồi dậy sóng, thứ có thể thay đổi được định kiến suốt ngàn năm qua của toàn nhân loại, liền trở thành mục tiêu bị săn đón hàng đầu.
“Đầu tiên, nhẹ nhàng thả một nhánh Quân Tử Tâm Diệp lên bề mặt Thục Nữ Lệ Sương. Thật chậm thôi, sao cho lá có thể nổi ở trên...”
Cứ y chỉ dẫn, Lạc Thạch dễ dàng chuẩn bị xong mọi thứ, nghĩ ngợi một lúc, đoạn đưa mắt hướng sang Mục tử, chìa tay ý bảo, ‘nhường’ nó qua dợt trước.
Mục tử thì nào có ngại ngần thử thách mới, tiến vào vị trí, tự tin nhấc hai cánh, để hờ hờ hai bên thành bát. Theo lời Nặc lão, nó thả lỏng hoàn toàn tinh thần, tưởng tượng ra dòng Nội Ngã Chu Thiên đang vận chuyển giữa hai lòng ‘bàn tay’, lần lượt xuyên qua bát Sĩ Biệt, tác động vào Lệ Sương, từ đó Tâm Diệp hút lấy cũng sẽ tự biến đổi, rồi thể hiện ra thành đặc điểm khác nhau bên ngoài. Đem Tâm Diệp đi kiểm định lập tức biết được Kết Chủng hoặc Niệm Ấn Nguyên Tố của họ sau này.
Khoảng một phút trôi qua, Lạc Thạch gắp Tâm Diệp ra ngoài, để lên mặt bàn, tỉ mỉ quan sát.
“Đại ca, có nhìn ra điều gì khác biệt không?”
“Ừm, hình như viền lá, xuất hiện nhiều răng cưa li ti. Trên bề mặt, lại còn có cả đốm vàng cháy, lỗ chỗ khắp nơi...” gã lầm bầm trả lời.
“Ồ, rất khả quan. Trước mắt dễ dàng nhận thấy, về cơ bản thì Bạch Kiêu vốn thuộc giống phi cầm, nên không lấy làm lạ khi Mục tử bẩm sinh nhạy cảm với Phong thuộc tính. Ngoài ra, hình như còn có thêm... Chẳng lẽ là Hoả? Thạch đầu tử, thử nếm qua Tâm Diệp xem?”
“Nặc lão, vẫn như vậy, chỉ thấy cảm giác thiêu đốt giống như rượu mạnh vào ruột, nhưng hoàn toàn không có vị cay nồng...”
Lão đăm chiêu, im lặng hồi lâu, rồi mới ngập ngừng kết luận.
“Tuy lão phu chưa chắc chắn lắm, nhưng có thể khẳng định đây không phải dấu hiệu của Hoả Kết Chủng... Rất nhiều khả năng, là Không Gian thuộc tính cực hiếm...”
“Hô, dữ dội lắm sao Nặc lão? Đại ca, tên rất khủng đấy nhỉ? Hắc hắc...” Mục tử nghe vậy liền hưng phấn cười gian, ưỡn ngực truyền âm.
“Chỉ là phỏng đoán của riêng lão phu, bạch kiêu ngươi cũng đừng vọng tưởng quá lớn. Trước cứ theo hướng chắc ăn, cảm ngộ dần Phong thuộc tính đi đã” Dĩ nhiên đồ tốt nào có dễ tới tay, Nặc lão mau chóng đề tỉnh Mục tử, để nó thực tế hơn mà sau này đỡ phải quá thất vọng.
Bất quá, Mục tử lạc quan chẳng thèm để ý lời lão, dù ký ức đã mất sạch, nhưng nó vẫn luôn tự cảm thấy con đường tu luyện của mình yên ả may mắn lạ thường. Lang thang trong Vạn Thụ Sương Lâm một thời gian, chưa lần nào gặp phải đối thủ khó chơi, khi đói thì lập tức thấy đồ ăn chạy ngang, lúc trời nổi bão sà xuống liền tìm thấy hang đá. Nói chung, Mục tử biết, bản thân thực sự rất được thiên địa ưu ái.
Lạc Thạch ngồi trầm ngâm một lúc lâu, rồi mới lên tiếng hỏi về các dấu hiệu khác của cơ chế Trắc Chủng này, gã cũng rất tò mò muốn biết, liệu có thể tồn tại tình huống bất quy tắc, dẫn tới bị sai lệch hay không.
“Không rõ, lão phu mới chỉ khảo cứu trên số ít phàm nhân, kể cả Mục tử, cũng mới là Thú tộc đầu tiên được thử nghiệm. Bất quá, phương pháp này có cơ sở để tin tưởng, vì ít ra đến giờ, ta còn chưa bắt gặp trường hợp ngoại lệ...”
Như biểu hiện trên Tâm Diệp của Mục tử, hình thành răng cưa thể hiện Phong, bị lốm đốm héo úa kèm theo vị rượu chính là Hoả. Ngoài ra, thì có Thuỷ - nước tụ nhiều hơn, Mộc - cuống lá mọc rễ, Thổ - Lệ Sương lắng cặn, Kim - Tâm Diệp xoay tròn v.v... Còn một số Nguyên Tố thuộc tính đặc biệt, Nặc lão cũng chưa bao giờ mục sở thị, nên không có kiến giải gì thêm.
Gật gù đã hiểu, Lạc Thạch liền sửa tư thế ngồi, ngay ngắn vào vị trí. Hai tay đặt cạnh bát Sĩ Biệt, nhắm mắt tập trung, dẫn dắt Thiên Địa chi Khí quán nhập, đồng thời kết hợp Thổ Nạp, chỉ vài giây, âm thanh xung quanh dần biến mất, gã đã chìm vào bên trong Tinh Thần Giới. Theo dõi dòng Chu Thiên đang chậm rãi vận chuyển, gã nhận thấy lòng bàn tay từ từ ấm nóng, lần lượt Bách Hội, Thiên Mục, Khí Hải thay phiên nhau sáng lên. Lấy các Đại Huyệt này làm gốc, từ chúng mơ hồ lan ra những đường chỉ mảnh, phân nhánh bám vào hệ thống Kinh Mạch sẵn có, dần tạo nên một mạng lưới liên kết cực kỳ phức tạp.
Cũng chỉ khoảng một phút sau, Lạc Thạch thu tay về, mở mắt ngắm nghía phiến Tâm Diệp vẫn đang đứng yên bất động trên mặt Lệ Sương trong suốt. Liên tục thay đổi góc nhìn, đoạn gắp chiếc lá ra, ngửi rồi nếm thử, gã im lặng rất lâu, sau đó mới ngập ngừng lên tiếng, giọng mỉa mai đắng chát.
“Hoàn toàn bình thường, Nặc lão? Chuyện gì đây? Chẳng lẽ vãn bối đen đủi tới mức, thậm chí còn vô duyên với Thiên Địa Nguyên Tố?”
Nặc lão đã im lặng quan sát từ đầu đến cuối, xác nhận đúng là không có trục trặc trong toàn bộ quá trình. Sau khi kêu Lạc Thạch thử lại mấy lần đều cho ra kết quả tương tự, lão lần nữa rơi vào trầm tư.
“Thế này không ổn!” Dù tâm trạng đang khá chán nản, nhưng gã vẫn cố tự trấn an bản thân “Ta vốn không thuộc về thế giới này, nên có lẽ một vài thứ ở đây cũng sẽ không còn chính xác khi đem áp dụng lên cơ thể nữa. Đành phải bỏ qua lần Trắc Chủng này vậy...”
Xua đi những suy nghĩ bi quan trong đầu, Lạc Thạch dứt khoát vứt tất cả ở đấy, quyết định lên giường, kéo chăn nghỉ ngơi. Cả buổi sáng trải qua liên tiếp mấy cái biến cố, khiến cơ thể gã hiện đã bắt đầu đình công, biểu tình muốn được bảo dưỡng.
...
Tỉnh lại cũng gần ba giờ chiều, cảm giác ‘linh mẫn’ lại đến, gã đã thử áp dụng cả Thổ Nạp trong lúc ngủ, kết quả hết sức khả quan.
Lạc Dược Trai giờ này chắc hẳn vẫn đang rất đông bệnh nhân, nên gã quyết định ở trong phòng, hoàn thành một lượt các động tác luyện thể.
Chiếu theo tu vi hiện nay của bản thân, thì Lạc Thạch đã chính thức bước vào Hoán Cốt, Tẩy Tuỷ Cảnh, và dĩ nhiên mới chỉ ở nhất giai. Với sức mạnh nhục thể hiện giờ, các bài tập trước đây lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn. Đúng là khi thành công mở ra thêm Tẩy Tuỷ, thể lực, sức mạnh, tốc độ, thậm chí khả năng trao đổi chất bên trong của cơ thể đều tăng lên rõ rệt.
“Nặc lão, vãn bối cảm thấy, hiện giờ vẫn còn dư lại một phần sức lực...”
Gã trầm ngâm, ba trăm lần chẻ củi, ba trăm lần gập bụng, lại thêm ba trăm lần rũ áo nữa, dường như mới chỉ đủ làm ấm cơ thể, mồ hôi cũng chẳng có lấy một giọt.
“Vậy cứ tiếp tục, đến khi nào đạt tới ‘Phá Cực’ thì thôi!” Nạc lão không suy nghĩ nhiều, lập tức đưa ra quyết định. Lần Trắc Chủng vừa rồi, dù không ai nhắc tới, nhưng lão rất sợ nó như nhát búa đập tan nhiệt huyết trong lòng tiểu tử trước mặt này.
Bất quá, Lạc Thạch cũng thật bản lĩnh, nhiều kẻ biết được dự đoán tương lai mình, có thể vô duyên với tu hành, lập tức chán nản chùn chân. Thần đồng lỡ bước sa cơ, không vượt qua nổi sự phũ phàng của số phận, trở thành thường nhân vất vưởng, cứ thế kết thúc cuộc đời nhạt nhẽo. Lão sống đủ lâu để chứng kiến rất nhiều thiên tài rơi rụng, thất bại một lần, tâm lý gục ngã luôn tại chỗ đó, mãi chẳng thể đứng lên lại, những Tu Chân giả có ý trí thiếu kiên định như vậy, Lão Thiên thử thách liền gạt ra được hàng đống, loại họ khỏi con đường tầm đạo.
Yên tâm khi thấy Lạc Thạch vẫn kiên trì tiếp tục bài tập, cường độ, hay khí thế thậm chí còn vượt xa lúc nãy, mồ hôi cũng bắt đầu lấm tấm, ướt cả mảng lưng. Nặc lão đột nhiên mỉm cười, vuốt râu thầm tán thưởng, tên này, Tinh Hồn vốn mạnh mẽ, trí tuệ và nhẫn nại có thừa, hôm nay lại được chứng kiến thêm một cái tâm lý vững vàng nữa. Nhân tài như ngọc thô chưa toả sáng, vẫn đang chờ người tinh mắt mà dụng tâm mài giũa cẩn thận, nếu không thể xuất thế, chắc chắn sẽ là nỗi uất hận ngàn đời.
Xưa nay, chỉ có thiên tài mới thấu hiểu lẫn nhau, kể cả họ là tử địch không đội chung trời, thì đâu đó vẫn tồn tại nỗi niềm luyến tiếc, khi phải chứng kiến một tân tinh vẫn lạc. Trực tiếp vượt qua đối thủ, liền đưa họ đến đỉnh cao mới, kèm theo sự cô độc như hệ quả tất yếu.
Lạc Thạch dần cảm thấy đau nhức toàn thân, hiện tượng quá tải bắt đầu xuất hiện, những cái gập bụng cuối cùng đầy cố gắng, gã hét thật to để sốc tinh thần lên, quyết tâm Phá Cực. Cơ bắp, gân cốt gào rú từng chặp, gã sử dụng Quán Mạch, dẫn dắt Chu Thiên phát động Nội Khí Tự Đả, chữa trị liên tục trước khi gục ngã hoàn toàn, vô tình, đã vượt qua con số năm trăm lúc nào không hay.
Mồ hôi đọng thành vũng lớn, Lạc Thạch giải khai Ức Thống, cơn đau từ Phá Cực như tạ nện lên khắp người, khiến gã nằm vật ra sàn quằn quại, há miệng đớp từng ngụm dưỡng khí lớn.
Cả căn phòng dường như nóng lên trông thấy, gã gượng dậy, xô cả vào bàn gỗ, bát Sĩ Biệt lăn lông lốc chỏng chơ, đoạn cố mò mẫm đẩy cửa bước ra, gió thu tràn vào, xua tan sự ngột ngạt bên trong.
(#1): xem lại chương 20: Tự kỷ.