“Khách khách, thú vị nha, Tu chân Tinh cầu như thế này, cũng là lần đầu Mục tử ta gặp a”. Tiếng Mục tử vang lên lảnh lót trong đầu, chen ngang câu chuyện hai người Nặc lão.
Nó có lẽ vừa đi kiếm ăn về, ngoài kia chim muông dã thú vô số, ngày nào nó cũng tròn xoe lặc lè, tốc độ có chút không ổn, Lạc Thạch liền cất tiếng.
“Mày sắp hồi phục chân thân rồi đấy, Mục tử.”
Chẳng thèm để ý đến gã, nó lăn quay ra bàn, “ợ” lên một tiếng, rồi nói.
“Dã thú quá nhiều, lại quá ngu ngơ, đồ ăn cứ chạy qua trước mặt, khiến ta không kìm lòng được a...”
“Thôi tao chịu, mày bây giờ trông cũng khác gì đồ ăn đâu?! Nặc lão, tiền bối xin cứ tiếp tục a...”
“Mục tử, ngươi cũng chú ý nghe xem, liệu sẽ có kiến giải để ngươi khôi phục. Nhân tộc, bẩm sinh mang Nhân hình sinh mệnh thể...”
Không biết là vì sao, Nhân hình sinh mệnh thể, lại hỗ trợ rất lớn cho việc tu hành. Ở trong hính dáng này, năng lượng cân đối, lại thuận tiện quản lý mọi việc lớn nhỏ tận nơi hang cùng ngõ hẻm trong thiên địa, ‘dĩ dật đãi lao’, nên hầu hết trên bước đường tiến hoá đều có giai đoạn ‘Nhân hình Hoán thể’. Cường giả thời kỳ Thái cổ bất kể chủng tộc nào cũng đều giữ bản thân trong dạng Nhân hình, cũng không phải là không có nguyên do.
Nhân tộc là bẩm sinh Nhân hình, nên luôn tự coi mình ở bậc cao cấp trong chuỗi tiến hoá, nhưng phàm nhân yếu đuối, thọ mệnh nhiều lắm cũng chỉ tới hai trăm tuổi, lấy gì thể hiện cái sự ‘thượng đẳng’ đấy đây? ‘Tu Chân’ là một trong các đáp án.
Tu Chân Giả trong tỷ tỷ sinh linh phàm giới, sẽ may mắn có được ‘Nội Đan’ trong cơ thể.
Nội Đan của Tu Nguyên giả nằm ở Khí Hải Huyệt, sử dụng Nguyên Khí trong Thiên Địa làm ‘dinh dưỡng’, hay còn gọi là Ngưng Khí Châu.
Bất quá trước đó, phải có giai đoạn tu luyện, ép ra Tụ Khí Châu, là ‘hạt nhân tu luyện’ Nguyên Khí chi Lực. Yêu nghiệt kỳ tài từng được ghi chép, bảy tuổi ép ra hạt nhân này, thiên tư trác tuyệt thì mười một tuổi, phẩm cách hơn người mười ba tuổi, sau mười bảy tuổi thì vô duyên với việc tu hành.
Nhưng đó cũng chưa phải là tất cả, thiên địa rộng lớn, biến số khôn cùng, việc ngoài ghi chép tồn tại cũng rất nhiều. ‘Phản Tổ Đột Biến’ hoặc ‘Huyết Kế Truyền Thừa’ là hai trong nhiều điều kỳ diệu đó.
Ngoài ra, vô duyên với tu nguyên chưa phải đã hết, bởi trên Thiên Diễn còn tồn tại một hệ thống tu luyện khác, ‘Luyện Thần Giả’ cũng là một lực lượng mạnh mẽ.
Đối với tất cả Ngũ đại chủng tộc, Luyện Thần giả là cực kỳ quan trọng. Họ không tu Nội Đan, mà lại theo hướng đánh thức Thiên Mục Huyệt (#1), biến Nê Hoàn cung (#2) thành Nạp Thần Khu, bên trong chứa Thần Niệm Lực. Thứ lực này sẽ tự hồi phục theo thời gian, bởi đó là Thần Niệm do Nạp Thần Khu sinh ra và ôn dưỡng, tồn tại cực hiếm trong tự nhiên.
Thần Niệm lực này dùng để cảm nhận, dẫn dắt, thôi động thậm chí là chưởng khống các Thiên Địa Nguyên tố, càng cao giai càng có thể khống chế càng nhiều hoặc càng tinh diệu. Bất quá, Tu Nguyên là một trong ngàn vạn phàm nhân, thì Tu Thần Niệm lại là một trong triệu triệu. Quan trọng là do họ có thể đảm đương được những chức nghiệp rất lợi thế, như Đan Sư, Pháp khí Sư, Vu sư..., độ hiếm thì lại càng khỏi bàn, nên rất được ngưỡng vọng.
Luyện Thần giả không giới hạn độ tuổi thức tỉnh, nên sớm thì những sơ sinh mệnh mới ra đời đã có thể xuất hiện mẫn cảm đặc biệt với Thần Niệm, còn muộn thì thậm chí cho đến khi gần đất xa trời, mới có cảm giác câu thông. Chẳng phải người ta vẫn hay nói, trẻ con hay người sắp khuất núi đều cảm nhận được những điều phàm nhân không thể thấy, hay sao?
“Được, rất thú vị a. Nhưng tu chân nào đơn giản thế, phải không Nặc lão?”. Mục tử nhàn nhã hỏi.
“Cũng phải, lão phu tự xưng Tà Y, thực chất ta đã là Luyện Thần giả, từng ở cảnh giới nào thì các ngươi chưa cần quan tâm vội. Tu Nguyên hay Luyện Thần đều qua một bước đầu cơ bản...”
Gọi là Nhân Tu Ngũ Cảnh, bao gồm: Hoán Cốt cảnh, Tẩy Tuỷ cảnh, Dựng Khí cảnh, Lập Thần cảnh và Tụ Tinh cảnh. Tuy là năm cảnh giới, nhưng lại chỉ cần đạt được ba trong số đó là đủ điều kiện xông phá bước tiếp theo.
Vì thế, con đường dễ nhất đã được coi là ‘chân lý kinh điển’, được đúc rút qua triệu triệu năm kinh nghiệm tiền nhân, đó là chọn hai Cảnh giới Hoán Cốt và Tẩy Tuỷ bước vào trước. Hai cảnh giới này chắc chắn là cơ bản của ‘Nhân Tu’, người vô duyên với tu hành cũng có thể tập, tác dụng cường thân kiện thể, kéo dài một chút thọ nguyên.
Dựng Khí cảnh, nếu ép ra Tụ Khí Châu, và Lập Thần cảnh nếu là Nạp Thần Khu, đều phải tuỳ xem cơ duyên. Nếu may mắn bước vào được một trong hai cảnh giới này, tức là đã chính thức bước vào con đường Tu chân.
“Nếu nói như vậy, những kẻ đặc biệt tốt số, bước vào được cả hai, chẳng phải sẽ rất khủng khiếp sao?”, Lạc Thạch cất tiếng hỏi.
“Lại cũng vẫn đúng một nửa và sai một nửa...”, Nặc lão gật gù trả lời.
Suy nghĩ như vậy cũng quá bình thường đi, đạt được cả hai Cảnh giới đó thì còn gì bằng. Không phải chưa có ai từng thử, nhưng kết quả chỉ có một: ‘Phí thời gian’. Tu Nguyên hay Luyện Thần một hướng đã là trái thiên đạo, đều phải hứng nhiều đại kiếp nạn. Nguyên - Thần đồng tu, nếu đạt mức độ kéo đến dị tượng thiên kiếp, sẽ bị trùng điệp mà chịu đồng thời hai loại Thiên Khiển. Chưa ai từng vượt qua, ít ra là với kiến thức của Nặc lão thì là vậy.
Tuyệt lộ tu luyện như thế, kẻ thông minh ắt sẽ không chọn, gã cũng gật gù đã hiểu.
Còn Nhân Tu Cảnh Giới cuối cùng, Tụ Tinh Cảnh, ghi chép trong Thiên Địa Thần Giám chỉ ra có vài trường hợp từ tận thời kỳ Thái Cổ là từng tồn tại. Tụ Tinh cảnh là ngưng tụ Tinh Hồn từ rất sớm, chính thức là yêu nghiệt truyền kỳ. Tinh Hồn sẽ tự ngưng tụ ra ở Đại cảnh giới sau Nhân Tu rất nhiều, đó cũng chính là bước đột phá tự nhiên đầu tiên của Tinh Hồn, vì Tinh Hồn cơ bản là không có công pháp tu luyện. Tinh Hồn ngưng tụ ở Nhân Tu Đại Cảnh Giới có ý nghĩa gì? Phải rồi, là ‘Thiên Đạo Bất Dung’, bốn chữ nói lên tất cả.
“Ột ột”, Lạc Thạch choáng váng mặt mày, cơ thể hài đồng này không đủ mạnh khoẻ, gã mới tư duy có một lúc, mà đã lại đói meo. Hàng đống thứ mới lạ, lòng gã làm sao mà yên cho được chứ.
“Nặc lão khoan đã, vẫn bối thực sự là đói không chịu nổi rồi”. Gã vừa nói vừa xua xua tay, đoạn tụt xuống giường, sửa sang quần áo, mở cửa bước ra ngoài, Mục tử cũng lướt ra theo.
“Cũng phải a, ngươi có Tinh Hồn người trưởng thành, suy nghĩ tư duy cũng tốn năng lượng, thể cách của hài tử ốm đói này, thực có chút quá tải a”. Nặc lão lên tiếng, cũng mặc kệ gã, quay ra đối thoại với Mục tử. “Mục tử ngươi, có kiến giải nào chưa?”
Mục tử vỗ cánh bay liệng chung quanh, trả lời. “Theo lão nói, thì Thú tộc dường như cũng là Tu Nguyên giả. Vậy thì sẽ như thế nào?”
“À phải rồi, Thú tộc, chủng tộc này còn đông hơn Nhân tộc nhiều lần...”
Thú tộc, truyền thuyết lưu lại, thiên địa diễn sinh vô số tộc loài, nhằm ‘tìm kiếm’ dạng sống hoàn mỹ. Nhân hình sinh mệnh vượt lên trên con đường tiến hoá, đã ly khai Thú tộc từ thủa hồng hoang xa xưa, hình thành Nhân tộc. Những Thú loài còn lại tuy trí tuệ có kém hơn, nhưng bẩm sinh nhục thân, gân cốt đều mạnh mẽ dẻo dai, giác quan nhạy bén, răng, móng vuốt, lông... đều là lợi khí. Ngoài ra chúng đều có tư tưởng quần tộc cộng sinh, nên nội chiến tuy triền miên nhưng gặp ngoại địch thì lại cực kỳ đoàn kết và hung hãn. Thú tộc Cường giả đã đạt tới ‘Nhân hình Hoán thể’ thì cũng không khác gì Nhân loại, thậm chí còn cường đại hơn rất nhiều khi lôi bản thể ra chiến đấu.
Thú tộc cũng chia thành các dạng, không có Nội Đan thì chỉ là dã thú, sống cuộc sống sâu kiến, hình thành Nội Đan thì là Mãnh Thú. Trong Mãnh Thú lại chia ra Man Thú, Hung Thú và Thần Thú.
Man Thú loại không thể đạt tới cảnh giới để ‘Nhân hình Hoán thể’, kể cả Tộc đàn của chúng cũng chưa từng, dạng này chỉ có một tia huyết mạch lờ mờ của Thú Tổ.
Tổ tiên Tộc đàn đạt được Nhân hình, dạng này kêu là Hung Thú, Tộc đàn đã có thể được phong Nhất Mạch. Thú Tổ huyết mạch Hung Thú đậm hơn Man Thú, vì thế bản thể cường đại hơn và bắt đầu xuất hiện ‘thiên phú thần thông’, là thần thông không hoàn chỉnh diễn sinh từ ‘tiên thiên thần thông’, tử tôn về sau này đều mang đặc tính truyền thừa của vị Tổ tiên đó.
Cuối cùng là Thần Thú, vượt trên tất cả, là trực hệ của Thái Cổ Thú Tổ Nhất Mạch, đều bẩm sinh mang ‘tiên thiên thần thông’, cường hãn khủng bố.
Nội Đan của Thú tộc Tu Nguyên giả thường được gọi là Ngạ Thú Đan, trời sinh có tính ‘khuyết thiếu’ khá kỳ lạ. Lúc nào cũng đói khát, ‘ngấu nghiến’ lấy Nguyên khí trong Thiên Địa, lại có thể cắn nuốt huyết nhục để hồi phục vết thương, nên càng đánh càng mạnh. Nhạy cảm với chiến đấu, giác quan phát triển, số lượng đông đảo, dã tính bất thuần, Thú tộc cường giả tuyệt đối là địch thủ khó chịu nhất.
Thú tộc Luyện Thần giả cũng có tồn tại, tuy nhiên tỉ lệ so với các Tộc khác thì ít hơn hẳn, điều này do nhiều nguyên nhân, nhưng chủ yếu là vì mặt bằng trí tuệ không được cao cho lắm.
...
Nói chuyện một hồi, Lạc Thạch cũng xuống đến nhà bếp. Lúc này khoảng bốn giờ chiều, mặt trời đã chạy về đằng tây, nhà bếp cũng đỡ bận rộn hơn. Trong sân chỉ có một tráng đinh đang chặt củi, chồng đống quá đầu, thở không ra hơi, nhưng tuyệt chẳng có một giọt mồ hôi.
“Cẩu Vận (#3) ngươi đã xong chưa? Mau vào giúp ta hạ nồi chưng!”. Tiếng trong bếp vọng ra, giọng như đang nhai cái gì, rõ ràng là của Sấu Thỉ.
Cẩu Vận dừng tay, ho sù sụ một hồi, giọng khàn đặc. “Miệng ta thực đang như cái nồi chưng đây, Sấu ca ngươi trêu ta?”
“Hắc hắc, gọi ngươi Cẩu Vận thật không hợp lý chút nào. Hôm nay ngươi lại có lộc ăn đó, mau vào đây!”
“Lộc ăn?”, Cẩu Vận phấn chấn hẳn, bỗng đâu cũng nghe giọng trẻ con như nhại lại mình phía sau lưng, làm hắn co rúm.
“Á á, có quỷ, ta còn trai tân, đừng ám ta”.
“Ngươi la đủ chưa?”, Sấu Thỉ đã chạy ra, tay lăm lăm đôi đũa cả, thấy cảnh ngoài sân bếp thì chán hẳn, cái tên Cẩu Vận này, lúc nào cũng như chó sủa ma, miệng mồm cứ ông ổng. “Ban ngày ban mặt mà ma cỏ gì, là Lạc Phàm thập ngũ thiếu gia, ngươi be bé cái mồm thôi!”
Đoạn quay ra, ngồi xổm xuống ngang mặt Lạc Thạch, khuôn mặt gầy ruộc kéo ra nụ cười méo xệch. “Phàm thiếu gia, cậu đói rồi phải không. Phiên bà bà đã căn dặn, canh nấu cho cậu ta đã chuẩn bị xong rồi. Cậu vào đây, ăn luôn cho nóng a”.
“Hô, lộc ăn thật sao?”, gã ngạc nhiên, nhưng cũng bước vào, bởi tiếng Nặc lão đằng hắng ra hiệu cũng vang trong đầu.
Bếp nấu không lớn lắm, đồ đạc khá nhiều và bừa bộn, nhưng vẫn đủ kê bộ bàn ghế nhỏ, đã cũ nhưng cũng sạch sẽ. Lạc Thạch leo lên ghế, Cẩu Vận cũng ngồi đối diện, liếc liếc gã, rồi cất lời, giọng đã đỡ khàn hơn.
“Phàm thiếu gia, thật thứ lỗi, lá gan Cẩu Vận ta quả thật nhỏ lắm...”
“Cẩu Vận? Cửu Vạn? Cái tên cũng buồn cười thật”, nghĩ trong lòng, gã tủm tỉm cười, cũng không nói gì.
Canh đã được Sấu Thỉ dọn lên, cho mỗi người một bát, nhưng có vẻ là hai loại khác nhau, hắn cất lời như để giải thích. “Phàm thiếu gia, cái này là theo Chẩn đơn của Thiếu phu nhân nấu riêng cho cậu, cậu nhớ ăn cho hết đó”, nói đoạn lại đưa mắt nhìn Cẩu Vận đã đang húp xì xụp, “Còn cái này là cho Thiếu phu nhân. Người ngày thường ăn uống cũng không nhiều, hay cho hạ nhân chúng ta dùng những đồ này. Thiếu phu nhân rất tốt đó, cậu biết không?”
Lạc Thạch cũng chỉ gật đầu, im lặng húp canh ấm, vị cũng rất ngon.
“Canh của ngươi có gan heo, tiết gà, đều là những thứ trợ can (#4). Thêm vài vị dược thảo giúp lưu thông khí huyết, hấp thu nhanh hơn. Trị được hư nhược, không có độc đâu, ngươi cứ ăn”. Tiếng Nặc lão đều đều vang lên trong đầu, gã yên tâm hẳn.
“Nhiệm vụ đầu tiên của ngươi là mau chóng bồi bổ cơ thể, nên phải ăn nhiều lên. Nặc Ý ta không cái gì giỏi, nhưng Y Thuật đủ làm nản lòng Tử Thần. Lão phu sẽ cho tiểu tử ngươi mở mang tầm mắt, xem cái gì gọi là ‘Y Thực Đồng Nguyên’ (#5), hắc hắc”.
(#1): còn gọi là Tuyến Tùng, con mắt thần Ra,... google-sama để biết thêm chi tiết nhé.
(#2): Nê Hoàn có nghĩa là não bộ, Nê Hoàn Cung đứng thứ ba trong Cửu Cung, nằm sâu bên trong não bộ. Có nhiều lý thuyết cho rằng Nê Hoàn Cung và Huyệt Thiên Mục là một, hiện chưa có chứng thực.
(#3): số chó.
(#4): bổ gan.
(#5): ý nói ăn uống và chữa trị cùng chung một gốc, ăn uống điều độ cũng có thể coi như là một phương pháp phòng bệnh.